Trời Tối - Hổ Đầu Miêu Diện - Chương 87: 1: Đi rồi
Cô hoàn toàn có thể dự đoán được, rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có người từ ngoài cửa hét lên “tội phạm giết người”.
Nhưng mà lần này, Mạnh Dĩ Lam đã chủ động bước tới cạnh cô gái đang đứng bên cửa sổ, lặng lẽ chờ đợi.
Rốt cuộc, đối phương cũng quay đầu lại.
Gương mặt ngây ngô xinh đẹp, bên mắt trái được băng gạc che phủ.
Sau khi hai người nhìn nhau một lúc, Mạnh Dĩ Lam chủ động bước tới nắm lấy tay của đối phương.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô nhảy ra khỏi cửa sổ cùng cô gái mà không chút do dự.
Cùng lúc đó, một tiếng sấm chói tai vang lên.
Cảm giác mất trọng lượng do bị rơi xuống không đưa Mạnh Dĩ Lam trở về thực tại, nhưng cô gái mà cô đang nắm tay lại biến mất trong nháy mắt.
Dù biết rõ đó chỉ là giấc mơ, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn theo bản năng ngừng thở.
Vào khoảnh khắc cô chạm vào mặt đất, giọng nói của một người đàn ông đã từng rất quen thuộc vang lên bên tai cô: “Em thật không ngoan…”
Thân thể Mạnh Dĩ Lam khẽ run lên, cô mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm dưới gầm ghế sofa.
Giữa cơn giông tố, có tiếng đồ sứ rơi xuống giòn tan, còn có âm thanh nức nở nghẹn ngào của một người phụ nữ.
Tiếng bước chân nặng nề giống như ác quỷ thở dốc, đang từng chút một tiến gần đến ghế sofa, đồng thời còn có âm thanh của một vật nào đó bị kéo lê trên sàn nhà.
Một đôi giày da bóng loáng rốt cuộc cũng bước đến trước tầm mắt của Mạnh Dĩ Lam, sau đó dừng lại ở mép ghế sofa.
Chủ nhân của đôi giày da dường như đang kéo thứ gì đó về phía mình, một lát sau, có một người phụ nữ mặc váy đỏ nằm trên mặt đất bị người đàn ông kéo đến mép ghế sofa.
“Anh yêu em nhiều như thế, vì em làm nhiều điều như vậy…” Giọng nói của người đàn ông vang lên từ phía trên ghế sofa, khàn khàn và trầm thấp, “Tại sao em còn nghĩ đến việc rời xa anh?!”
Vừa dứt lời, người phụ nữ đang hoảng sợ kia liền bị đẩy xuống đất, nửa thân trên nằm ở trước ghế sofa.
Một tia chớp lóe lên, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy đôi mắt đang sợ hãi ẩn giấu dưới mái tóc dài rối bù.
Khi hai người nhìn nhau, nỗi sợ hãi ngột ngạt giống như một vòng xoáy, lập tức kéo Mạnh Dĩ Lam xuống vực sâu.
Lại có tiếng sấm vang lên, Mao Mao đang ngủ ngon lành trên ghế sofa lập tức tỉnh dậy, sợ hãi nhảy lên giường.
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam nằm trên giường cũng vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, đang thở phì phò kinh hãi.
Mao Mao cẩn thận từng li từng tí bò đến gối của Mạnh Dĩ Lam để tìm nơi che chở.
Nếu người trên giường là Bạch Tử, chắc chắn nó đã sớm nhào tới, gấp đến nỗi không thể chờ được, vòng tay qua ôm cổ đối phương và làm nũng.
Nhưng Mao Mao không dám làm thế với Mạnh Dĩ Lam, nó chỉ dám nằm sang một bên, cơ thể đầy lông lá bất giác run rẩy.
Mạnh Dĩ Lam thở dốc ngồi dậy, sau đó quay đầu nhìn đồng hồ.
Bây giờ là 3h30 sáng, cô mới ngủ được chưa đến một giờ.
Sau khi ổn định lại hơi thở, Mạnh Dĩ Lam đưa tay xoa xoa đầu của Mao Mao.
Hôm nay, đã gần hai tuần trôi qua kể từ ngày Bạch Tử đưa Mao Mao trở lại tàu.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không cố ý tính toán ngày tháng xa người kia, nhưng trong vô thức cô luôn nhớ rất rõ ràng một con số nào đó – đã hai mươi ngày cô không gặp Bạch Tử.
Trong tuần đầu tiên, Mạnh Dĩ Lam đều vượt qua mỗi ngày cùng với cơn tức giận.
Cơn tức giận này đã lấn át tất cả những cảm xúc khác của Mạnh Dĩ Lam, trong khoảng thời gian đó, dường như cô chỉ cảm thấy “tức giận” trong vô số cảm xúc “hạnh phúc, buồn bã, tức giận và sợ hãi”, mỗi ngày không phải làm việc thì chính là ngủ.
Cảm giác phẫn uất giống như một loại nhiên liệu nào đó, khiến cỗ máy bằng xác thịt của Mạnh Dĩ Lam rơi vào trạng thái vận hành điên cuồng.
Ngoài công việc, cô không còn tinh thần để nghĩ đến điều gì khác.
Nhưng mà, vào cái hôm mà Bạch Tử dẫn Mao Mao trở về, cơn tức giận của Mạnh Dĩ Lam đã đạt đến đỉnh điểm.
Lúc đó, Mạnh Dĩ Lam cố ý tránh ở trong phòng làm việc không chịu ra ngoài.
Mặc dù biết rõ với tính cách của Bạch Tử, sau khi để Mao Mao xuống, có lẽ đối phương sẽ rời đi mà không nói một lời, nhưng khi biết Bạch Tử thật sự không để lại lời nào cho mình, Mạnh Dĩ Lam đã tức giận đến mức đem cửa phòng làm việc làm cho rớt xuống.
Lúc ấy, Luyện Tích sợ hãi đến mức tưởng rằng mình đã làm gì sai, nên len lén trốn vào phòng khóc một trận.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, cơn giận của Mạnh Dĩ Lam giống như ngọn lửa cuối thu, vẫn cháy cho đến tuần thứ hai sau khi cô và Bạch Tử cắt đứt liên hệ.
Tuần đầu tiên, mỗi ngày sau khi làm việc xong, Mạnh Dĩ Lam chỉ cần uống một viên thuốc ngủ nhỏ là có thể nằm lên giường nghỉ ngơi vài giờ mà không gặp bất kỳ cơn ác mộng nào.
Tuy nhiên, vào tuần thứ hai, một người cuồng công việc như Mạnh Dĩ Lam, dường như đã tiến đến cấp độ thượng thừa.
Cô cùng trợ lý ở lại công ty làm việc suốt mấy ngày đêm, trong khoảng thời gian này, Luyện Tích bị cảm lạnh đến nỗi sốt cao, phải xin nghỉ để dưỡng bệnh, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại đảm nhận toàn bộ công việc, một mình làm việc cho đến hừng đông mà không hề nhắm mắt nghỉ ngơi chút nào.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Mạnh Dĩ Lam có thể có nguy cơ đột ngột qua đời, thì cơn giận cuối cùng cũng bắt đầu lặng lẽ lắng xuống.
Đầu tuần thứ ba sau khi hai người cắt đứt liên lạc, Mạnh Dĩ Lam giống như một quả bóng đã được bơm căng hoàn toàn, tuy không nổ tung nhưng bắt đầu lặng lẽ rò rỉ ở một góc nào đó không ai biết, ngày này qua ngày khác, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Thỉnh thoảng cô sẽ không kiềm lòng được mà lấy đồng hồ ra, giả vờ lơ đãng kiểm tra vị trí hiện tại của Bạch Tử, khi thấy đối phương vẫn còn ở thủy cung, trong lòng cô bỗng cảm thấy vừa phẫn uất nhưng cũng vừa khổ sở.
Mạnh Dĩ Lam có cảm giác dường như bản thân lại quay trở về cái ngày mà Bạch Tử vừa mới rời tàu, cô luôn vô thức nghĩ đến người đó.
Chỉ duy nhất một điểm khác biệt chính là, lần này đã có thêm Mao Mao ở bên cạnh mình.
Trừ điều đó ra, Mạnh Dĩ Lam lại bắt đầu nằm mơ.
Thế nhưng, không giống như những giấc mơ trước đây liên quan đến Bạch Tử, hầu hết những giấc mơ của Mạnh Dĩ Lam mấy ngày này đều liên quan đến chuyện thời thơ ấu đã qua của cô.
Những giấc mơ đó lướt qua trước mắt cô như một chiếc đèn lồng xoay tròn, Mạnh Dĩ Lam khó có thể phân biệt được lúc nào là thực, lúc nào chỉ là mơ.
Nhưng điều làm cho Mạnh Dĩ Lam cảm thấy khó chịu nhất chính là, những giấc mơ này còn ẩn chứa những sự việc trong quá khứ mà cô đã kìm nén rất lâu ở nơi sâu nhất trong lòng và chưa bao giờ nói cho ai biết.
Đó là quá khứ mà Mạnh Dĩ Lam không bao giờ muốn nghĩ tới, cho dù nó quay trở lại trong tiềm thức của cô dưới dạng giấc mơ hàng chục năm sau, Mạnh Dĩ Lam vẫn tuân thủ nguyên tắc đó – không nói, cũng không nghĩ.
Như thể chỉ cần cứ như vậy, thì những chuyện kia sẽ chưa từng xảy ra.
Nhưng theo thời gian trôi, cơn ác mộng càng ngày càng rõ ràng.
Mọi chi tiết trong giấc mơ kia cứ như đang lần nữa diễn ra trong thực tế, khiến bản thân cô không thể nào trốn tránh được.
Mỗi lần tỉnh dậy từ sau cơn ác mộng, Mạnh Dĩ Lam sẽ vô thức chạm vào eo mình, khi không thể chạm vào bàn tay lẽ ra đang đặt trên người mình, cô sẽ bối rối quay lại – cho đến khi nhìn thấy khoảng không trống rỗng phía sau lưng, lúc này cô mới chắc chắn rằng mình đang lẻ loi một mình.
Lúc đó, Mạnh Dĩ Lam mới thật sự cảm thấy khổ sở đến mức rơi nước mắt.
Nhưng mặc dù là như thế, cô vẫn không có ý định liên lạc với Bạch Tử.
Câu nói “Có phải tôi đã trở thành ánh sáng của cô không” của Bạch Tử thật sự đã ảnh hưởng sâu sắc đến Mạnh Dĩ Lam, khiến cô cảm thấy vài ngày trước tâm hồn của mình dường như đã bị đoạt mất, nhất là lúc cô đang xử lý mối quan hệ giữa mình và Bạch Tử, cô trở nên không hề giống với “Mạnh Dĩ Lam” ngày thường.
Sau ngày hôm đó, Mạnh Dĩ Lam đã âm thầm thề với lòng mình, cô sẽ không bao giờ chạy theo Bạch Tử như trước nữa.
Đối với những hành vi như “thỉnh thoảng nghĩ đến người đó”, “không kiềm lòng được kiểm tra vị trí hiện tại của người đó”, “bỗng nhiên rơi nước mắt sau khi tỉnh giấc vào lúc nửa đêm vì quá cô đơn”, Mạnh Dĩ Lam cho rằng tất cả điều này là do kỳ kinh nguyệt của cô đang đến gần, sau đó cô cố gắng đè nén những biểu hiện này bằng cách làm việc với cường độ cao hơn.
Tuy nhiên, hiệu quả cũng không đáng kể, trong đầu Mạnh Dĩ Lam ngày càng tràn ngập nhiều ký ức, trạng thái tinh thần gần như suy sụp.
Ngược lại, tâm tình của Bạch Tử đã dần dần bình tĩnh hơn.
Bởi vì trí nhớ của cô ngày càng kém đi.
Trong lúc Bạch Tử và Du Vu Ý đi đến khu vực màu vàng, dọc đường hai người dừng lại nghỉ ngơi tại một nhà thờ bỏ hoang, Bạch Tử đột nhiên rút cuốn album ảnh bị rách một nửa trong balo ra và hỏi: “Sao album ảnh này lại ở đây nhỉ?”
Lúc đầu, Du Vu Ý thản nhiên trả lời: “Chính cô nhét vào balo ah.”
“Tôi nhét vào trong balo?” Bạch Tử sửng sốt hai ba giây mới lên tiếng, “Nhưng tôi nhớ tôi đã đưa cho Bạch Tang để đổi lấy vòng tay.”
Như để chứng minh lời nói của mình là thật, Bạch Tử cũng giơ cổ tay đang đeo vòng về phía Du Vu Ý.
Tận lúc này, Du Vu Ý mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Du Vu Ý nhớ rõ mấy ngày trước Bạch Tử có nhắc đến việc cô ấy tìm thấy cuốn album ảnh này trong lều trại của Vĩnh Thái, nên cô ấy rất chắc chắn rằng Bạch Tang đã quay lại doanh trại đó.
Mặc dù Bạch Tử có thể tránh được giai đoạn phát tác bằng cách ăn trái cây hoặc lấy máu, nhưng trí nhớ của cô vẫn tiếp tục suy giảm và ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Đang lúc Du Vu Ý cố kiềm nén cảm giác đau xót trong lòng, tự hỏi phải làm sao để nhắc cho Bạch Tử nhớ chuyện này, thì cô nhìn thấy đối phương vừa lật album ảnh xem, vừa lộ ra nụ cười mà trước giờ cô chưa từng thấy.
Đó là một cảm giác vui thích rất trong sáng và giản dị.
“Sao thế?” Du Vu Ý đặt lọ thuốc trong tay xuống, tò mò nghiêng người tới.
Bạch Tử mỉm cười quay đầu lại, đưa cho cô một tấm ảnh cũ trong cuốn album.
Trên tấm ảnh, có một người đàn ông trung niên ngồi trong phòng khách đang ôm một đứa bé trần truồng, trước mặt hai người đặt một cái chậu lớn bị lật úp trên mặt đất.
“Lúc đó tôi mới hai tuổi,” Bạch Tử cười nói, “Cha mẹ tôi muốn chụp ảnh tôi đang tắm, nhưng phòng tắm không đủ rộng nên họ chạy đến phòng khách tắm cho tôi, vô tình làm đổ chậu tắm.”
Du Vu Ý nhìn nụ cười trên mặt Bạch Tử, cảm khái nói: “Thật ấm áp.”
“Họ thật sự rất yêu thương tôi.” Bạch Tử lộ ra vẻ mặt khó hiểu nói: “Cho nên, tôi rất khó có thể tin mình thật sự đã giết họ.”
Nhìn nụ cười trên mặt Bạch Tử dần dần nhạt đi, Du Vu Ý cảm thấy có chút đau lòng, cô kiên định nói: “Nhóc thỏ hoang, tôi không nghĩ cô giết cha mẹ mình.”
Bạch Tử cúi đầu lật album ảnh xem tiếp, không nói gì.
Đột nhiên, cô dừng động tác lại, nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh và cau mày.
Du Vu Ý cúi đầu nhìn thấy trong tấm ảnh mà Bạch Tử đang nhìn có ba người, ông Bạch và vợ, còn Bạch Tử thì đứng trước mặt mẹ mình, nhưng một góc phía trên của Bạch Tử lại bị xé toạc – không cần nghĩ nhiều cũng đoán được, người đứng đó chắc chắn là Bạch Tang.
“Cô đã xé chỗ này sao?” Du Vu Ý hỏi.
Bạch Tử suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, yếu ớt nói: “Không nhớ.”
Lại một lần nữa, ký ức của cô bị xáo trộn.
“Nếu như là do cô xé,” Du Vu Ý cẩn thận phân tích, “Thì có nghĩa là mối quan hệ giữa cô và Bạch Tang rất xấu, cô không muốn thấy anh ta xuất hiện trong ảnh.”
Bạch Tử cố gắng lục tìm lại những ký ức trong đầu, nhưng vẫn không nhớ được gì.
Duy chỉ có một điều khiến Bạch Tử cảm thấy rất nghi ngờ – mặc dù hiện tại ấn tượng của cô về Bạch Tang rất mơ hồ, nhưng mỗi khi nghĩ đến người này, cô sẽ có cảm giác rất là áp lực.
Mạnh Dĩ Lam cũng giống như Bạch Tử, cũng bị mất một phần trí nhớ, nhưng cô ấy thường xuyên có những giấc mơ liên quan đến ký ức cũ, vì vậy mà bị mắc kẹt trong nhiều ký ức khác nhau, không cách nào trốn thoát được.
Tuy nhiên, Bạch Tử thì khác, cô đã không còn nằm mơ trong một thời gian dài kể từ khi được tiêm thuốc, thậm chí trong cuộc sống hàng ngày cô cũng chưa bao giờ có những hồi tưởng nào lóe qua.
“Tiểu Ý,” Bạch Tử nhàn nhạt cười với Du Vu Ý, “Tôi có nên tìm một cuốn sổ ghi lại những việc mình đã làm mỗi ngày không?”
Du Vu Ý sững sờ một lúc, rồi dịu dàng nói: “Ý kiến hay đó, bạn cũ của tôi ở khu vực màu vàng chuyên bán lại các thứ lặt vặt, có thời gian tôi sẽ tìm cho cô một cuốn sổ thật đẹp nha.”
Bạch Tử đóng album ảnh lại, rồi nhét vào trong balo: “Phiền cô quá.”
Cứ coi như sắp tới cô không thể nhớ bất cứ điều gì, thì cô vẫn có thể dựa vào cuốn sổ đó trong một thời gian.
“Nhóc thỏ hoang,” Du Vu Ý chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Bạch Tử: “Đêm cô đi gặp Bạch Tang, Mạnh tiểu thư đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi.”
Bạch Tử sửng sốt một chút, sau đó cô đoán tin nhắn này nhất định có liên quan đến việc “trộm thuốc”.
Nhưng chưa kịp nói gì, Du Vu Ý đã nói tiếp: “Chắc chắn lúc đó cô ấy rất tức giận, cô ấy chất vấn tôi tại sao lại dạy cô cách tự làm đau bản thân như thế, đồng thời còn đe doạ nếu như tôi dám làm như vậy nữa, thì sẽ khiến tôi phải trả giá.”
Giống hệt như phụ huynh vì thương con mình mà mắng người ngoài, điều này thật không giống với những chuyện Mạnh Dĩ Lam sẽ làm.
Bạch Tử nhíu mày lại, hồi lâu mới thở dài: “Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi gì chứ, không liên quan gì đến cô cả,” Du Vu Ý cười khúc khích, mím môi suy nghĩ một lúc, “Tôi chưa bao giờ trả lời tin nhắn của cô ấy, nhưng bây giờ tôi bỗng nhiên rất muốn nói với Mạnh tiểu thư, rằng hành động đuổi cô đi thật sự quá ngu ngốc, thậm chí còn ngu ngốc hơn cả việc đe dọa tôi.”
Tuy rằng không hiểu Du Vu Ý nói gì, nhưng Bạch Tử nghe thấy đối phương mắng Mạnh Dĩ Lam ngu ngốc, theo bản năng có chút không vui, lập tức nhíu mày: “Cô nói gì vậy?”
Du Vu Ý mỉm cười ghé sát vào tai đối phương: “Có thích nghe lời yêu thương không?”
Vẻ mặt Bạch Tử có chút đông cứng, ngay sau đó cô lập tức lui về phía sau.
“Chỉ đùa chút thôi, thật nhàm chán.” Du Vu Ý ngồi thẳng dậy.
Bạch Tử bất đắc dĩ thu hồi tâm tư, nghiêm túc khuyên nhủ: “Cô không trả lời cô ấy cũng không sao, bởi vì… tôi và Mạnh Dĩ Lam có khả năng sẽ không bao giờ gặp lại.”
Du Vu Ý sửng sốt: “Thật ah?”
Bạch Tử đối mặt nhìn Du Vu Ý vài giây, không có trả lời.
Sau đó, cô quay đầu lại nhìn vào nơi sâu nhất của nhà thờ, nơi đó có một bức tượng phủ đầy dây leo.
Phía sau bức tượng là một cửa sổ bằng kính khổng lồ đầy màu sắc, bên ngoài trời đang đổ mưa.
Nhà thờ bỏ hoang nơi hai người dừng chân nằm trong một khu rừng rậm rạp, xung quanh có một số loài thực vật phát sáng trong bóng tối, nhưng không nhiều.
Nơi này không phải vùng xanh lá, cũng không phải vùng màu vàng, nó chưa được chính phủ đặt tên chính thức, nhưng vẫn thường được người dân gọi là “Bụi”, ý chỉ đây là vùng màu xám.
Mặc dù không an toàn bằng khu vực màu xanh, nhưng cũng không nguy hiểm bằng khu vực đỏ và cũng không bị chính phủ giám sát chặt chẽ như khu vực màu vàng, nơi đây là khu vực “bị bỏ hoang”.
Mấy ngày nay Bạch Tử phụ trách lái xe, chở Du Vu Ý chưa có bằng lái xuyên qua vùng màu xám, hướng về phía nam khu vực màu vàng.
Hai người không cần ăn uống, Bạch Tử cũng không có “vật ngoài thân” nào khác ngoại trừ mấy bộ quần áo.
Bởi vậy, hầu hết đồ đạc trên xe đều là đồ của Du Vu Ý, chẳng hạn như chai lọ đựng các loại thuốc, số lượng rất lớn lại dễ vỡ – đây chính là lý do khiến họ phải lái xe đi.
Ngày Bạch Tử và Du Vu Ý rời khỏi thành phố B, đúng lúc cũng là một ngày trước khi chính quyền quyết định phong tỏa toàn bộ thành phố.
Sau ngày đó, tạm thời không ai có thể ra vào thành phố B.
Từ đó trở đi, những người dân bình thường chỉ được tự do ra ngoài hoạt động ba ngày một tuần, thời gian còn lại họ phải ở nhà và không được phép đi đâu.
Về việc khi nào lệnh phong tỏa sẽ được dỡ bỏ, không ai biết.
Không chỉ cuộc sống của người dân bình thường bị ảnh hưởng, mà những cá nhân và tổ chức có đặc quyền cũng bị ảnh hưởng bởi chính sách phong toả thành phố này, trong đó bao gồm cả cơ quan có mối quan hệ mật thiết nhất với chính phủ, tập đoàn Hoành Á.
Chính quyền thành phố B đã tiến hành một cuộc thanh tra lớn đối với tập đoàn Hoành Á trước sự biến mất của BS59, điều này cũng dẫn đến việc Mạnh Dĩ Lam không thể xin ra ngoài trong giờ giới nghiêm như trước nữa.
Hơn nữa, bởi vì đảm nhận việc quản lý phòng thí nghiệm, nên cô đã nhiều lần bị quan chức chính phủ thẩm vấn.
Nhưng điều này cũng không phải việc gì khó đối với Mạnh Dĩ Lam.
Cô không chỉ dễ dàng trả lời mọi câu hỏi của quan chức chính phủ mà còn thành công che giấu sự thật rằng cháu trai của bà Trương đã trốn xuống hang động dưới lòng đất, cô cũng không tiết lộ rằng Liêu Vũ Đình đã xuất hiện ở bãi đậu xe và tất nhiên cô chưa bao giờ nhắc đến Bạch Tử với bất cứ ai.
Ngoài ra, đúng như Du Vu Ý đã suy nghĩ, Mạnh Dĩ Lam không hề giao ra ống tiêm do Bạch Tử mang về, mà là âm thầm giấu nó đi, tạm thời cả chính phủ và Hoành Á đều không biết đến việc này.
Trong những ngày này, Mạnh Dĩ Lam đã hoàn thành rất tốt công việc mà Hoành Á giao phó, tuy nhiên cuộc sống của cô lại càng ngày càng trở nên hỗn loạn ——
Theo kế hoạch ban đầu là để Hoa tỷ đến bảo tàng nghệ thuật trộm đồ, nhưng tạm thời không thể tiến hành vì người cùng chịu trách nhiệm vụ này đã bị chính quyền bắt giữ mà không rõ lý do; chiếc tủ sắt mang về từ nhà tiến sĩ Ngô vẫn chưa tìm được phương pháp mở do chất liệu quá chắc chắn; mỗi đêm Mạnh Dĩ Lam đều rất khó chìm vào giấc ngủ, lại bị vô số những cơn ác mộng dây dưa…
Nhưng dù vậy, Mạnh Dĩ Lam vẫn cố gắng hết sức để duy trì mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Hôm nay, mang trong người sự mệt mỏi, cô và Mạnh Nguyệt cùng một quan chức chính phủ đến khu giải trí để chơi bowling.
Ngay lúc Mạnh Dĩ Lam bị một quan chức nam trung niên thấp hơn cô hai cái đầu nắm lấy tay và lắc trong gần mười giây, cô rất muốn rút con dao găm từ thắt lưng ra, bắt chước phương pháp đối phó người biến dị của Bạch Tử, đem đầu ông ta cắt bỏ.
Nhưng cô đã kìm nén lại, thậm chí còn mỉm cười với ông ta.
Còn tiếp…