Trời Tối - Hổ Đầu Miêu Diện - Chương 85: Hãy là ánh sáng của chính mình
Bạch Tử né tránh mấy tên cảnh vệ, khom người lặng lẽ đi tới lối vào bãi đậu xe.
Nhưng cô không trực tiếp đi vào trong, mà tạm thời trốn vào một bụi cỏ rậm rạp bên cạnh lối vào.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mưa càng lúc càng lớn hơn, quần áo của Bạch Tử lại lần nữa bị nước mưa làm cho ướt đẫm.
Quả nhiên, đúng như cô nghĩ, trong bãi đậu xe có rất nhiều tiếng bước chân dày đặc từ xa đến gần.
Mấy tên cảnh vệ từ lối vào đi ra, có vẻ như bọn họ vừa mới lục soát bãi đậu xe xong, cũng giống như đám cảnh vệ lúc nảy khi bước ra khỏi lều, vẫn là hai tay trống trơn, xem ra hình như bọn họ cũng không phát hiện được gì trong bãi đậu xe.
Sau khi cảnh vệ rời đi, Bạch Tử đang định đi tiếp thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Động tĩnh rất nhẹ nhàng, gần như bị tiếng mưa che khuất hoàn toàn, nếu Bạch Tử là người bình thường, căn bản cô sẽ không nghe thấy được.
Cô lập tức quay lại, quả nhiên thấy một tên cảnh vệ đang lén lút đi về phía bên này.
Khi Bạch Tử nhìn rõ mặt đối phương, cô có hơi giật mình.
Người cảnh vệ này hóa ra là Lưu Tử – người từng được chính phủ cử đến khám xét nhà của Mạnh Dĩ Lam, nhưng sau đó đã phản bội đội cảnh vệ và gia nhập tổ chức Vĩnh Thái.
Vì đã thấy qua kỹ năng bắn súng của đối phương, cho nên Bạch Tử có ấn tượng khá sâu về Lưu Tử.
Sau một thời gian không gặp, người đàn ông này đã sụt cân rất nhiều, bộ đồng phục cảnh vệ anh ta đang mặc rõ ràng bẩn thỉu và nhếch nhác hơn nhiều so với đồng phục mà những người khác mặc, ngay cả chiếc mũ của anh ta cũng đã đổi màu do lượng máu bẩn quá lớn dính trên đó.
Lưu Tử đi tới lối vào bãi đậu xe, sau đó cẩn thận quan sát xung quanh, thừa dịp không có người, vội vàng chạy vào.
Bạch Tử đợi ở đó một lúc, rồi cũng đi theo đối phương bước vào bãi đậu xe.
Dọc theo đoạn đường dốc xoắn dài, Bạch Tử đã đến tầng hầm thứ ba.
Có lẽ vì mấy ngày nay trời mưa liên tục, nên nước đọng trong bãi đậu xe đã lên đến bắp chân của Bạch Tử.
Bạch Tử nhớ Mạnh Dĩ Lam đã từng nói qua, rằng ban đầu có rất nhiều ô tô đậu ở tầng hầm này, nhưng vào nửa năm trước, hầu hết đều đã bị chính phủ mang đi với danh nghĩa “trưng thu khẩn cấp”.
Một trong số rất ít phương tiện còn sót lại thì đang trong tình trạng bị bỏ hoang – chủ sở hữu đã không rõ tung tích hoặc không còn sống, chỉ một số ít phương tiện vẫn được người dân bình thường sử dụng, trong đó có chiếc xe Jeep và chiếc motor màu đỏ tía của Mạnh Dĩ Lam vẫn hay đậu dưới tầng hầm.
Nơi sâu nhất của bãi đậu xe có ánh đèn sáng lên, Bạch Tử biết chính là do Lưu Tử bật đèn pin.
Bạch Tử đi theo với khoảng cách cũng không xa không gần, nhưng đi được nửa đường, cô nhanh chóng phát hiện ra nơi Lưu Tử lao tới cũng chính là nơi phát ra tiếng gầm gừ.
Đi bộ trong bãi đậu xe rộng lớn này khoảng mười phút, nước trên đường ngày càng ít đi, khi đến một khu vực không bị nước mưa làm ướt, Lưu Tử bỗng dừng lại bên cạnh một chiếc xe ba bánh bị hỏng trong góc.
Bạch Tử đang trốn ở cách đó không xa, cô nhìn thấy một loạt vết máu trên nền xi măng khô ráo.
Chuỗi vết máu này kéo dài từ chỗ ngập nước đến tận chiếc xe ba bánh, hơn nữa, bên cạnh chiếc xe ba bánh còn có một vật thể dài kỳ lạ rơi xuống vũng máu.
Mặc dù Bạch Tử có thể nhìn rõ hình dạng của vật thể đó, nhưng ở góc độ này, cô không thể nhìn thấy rõ nó là cái gì.
Thế nhưng, hiển nhiên là Lưu Tử đã từng đến nơi này, anh ta không những không có phản ứng gì với vết máu, thậm chí cũng không có phản ứng gì trước vật thể dài đó.
Anh ta đứng cạnh chiếc xe ba bánh và nhìn xung quanh hơn mười giây, như thể đang đợi ai đó.
Vài phút sau, cuối cùng Bạch Tử cũng nhìn thấy một người từ phía bên kia bãi đậu xe đi tới.
Nhìn hình dáng thì có vẻ là một phụ nữ.
Người phụ nữ bước đi hơi nhanh, có vẻ rất lo lắng, khi đến gần, rốt cuộc Bạch Tử cũng nhận ra người đó.
Lại là một người quen khác – Liêu Vũ Đình.
Bạch Tử vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, cô liền nhớ tới Mạnh Dĩ Lam đã từng nói với mình, rằng trước khi chết Thạch Lỗi đã nói hai chữ “Liêu Vũ”, điều này cũng có nghĩa là kẻ đã mua chuộc Thạch Lỗi ám sát Mạnh Dĩ Lam chính là một trong hai chị em song sinh họ Liêu kia, hoặc… cũng có thể là cả hai người.
Khi Liêu Vũ Đình đến gần, Lưu Tử lập tức nghênh đón: “Liêu tiểu thư.”
Không giống với Lưu Tử, rõ ràng là Liêu Vũ Đình cảnh giác hơn rất nhiều, cô ấy giơ tay lên ý bảo đối phương đừng nói chuyện, sau đó quay đầu nhìn xung quanh.
Lúc này, Liêu Vũ Đình lộ ra một vẻ mặt mà Bạch Tử chưa bao giờ thấy.
Bạch Tử nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau trên xe của chú Hồng, người phụ nữ này có tính khí “đại tiểu thư” không thể xem nhẹ, nhưng khí chất này hoàn toàn khác với tính tình lạnh lùng và kiêu ngạo của Mạnh Dĩ Lam, Liêu Vũ Đình mang đến cho người ta cảm giác cô ấy “không thể chịu nổi ấm ức”.
Tuy nhiên, sau khi chị gái song sinh của Liêu Vũ Đình là Liêu Vũ Nhu đã phản bội Hoành Á, khí chất “đại tiểu thư” của Liêu Vũ Đình giảm đi rất nhiều, đặc biệt là khi đối mặt với Mạnh Dĩ Lam, cô ấy có vẻ vâng vâng dạ dạ và không dám nói nhiều.
Nhưng mà, bây giờ Liêu Vũ Đình lại hoàn toàn khác.
Mái tóc xoăn dài màu vàng mà cô ấy luôn thích xõa đã được buộc gọn gàng, lớp trang điểm đậm đã biến mất hoàn toàn, ánh mắt bây giờ sắc bén và đầy cảnh giác.
Một lúc sau, sau khi xác định xung quanh không có ai, Liêu Vũ Đình mới nói: “Đi thôi.”
Lưu Tử gật đầu, sau đó đẩy chiếc xe ba bánh sang một bên.
Dưới gầm xe có một nắp xi măng có khóa – giống hệt như cái mà Bạch Tang đã mở ra ở khu vực bị phong tỏa.
Bạch Tử nhận thấy nắp xi măng cũng dính vết máu.
Lưu Tử từ trong túi quần móc ra một chùm chìa khóa, anh ta ngồi xổm xuống, nhanh chóng mở nắp xi măng ra.
Tiếp theo sau đó là tiếng thở dốc và âm thanh gầm rú từ đáy hang động truyền đến.
Bạch Tử chắc chắn rằng Lưu Tử và Liêu Vũ Đình cũng nghe được, nhưng hai người bọn họ đều không tỏ ra hoảng sợ, dường như họ đã biết từ lâu, rằng có một “quái vật” đang gầm gừ ẩn dưới nắp xi măng.
Trước ngày hôm nay, Bạch Tử chưa bao giờ nghĩ tới giữa Liêu Vũ Đình và Lưu Tử lại có mối liên hệ.
Chẳng lẽ Lưu Tử không chỉ phản bội chính quyền, mà còn phản bội cả Vĩnh Thái?
Anh ta và Liêu Vũ Đình đã cùng nhau gài bẫy Bạch Tang?
Nhưng vì cái gì?
Bạch Tử còn chưa kịp suy nghĩ thì hai người kia đã tiến vào đường hầm hang động, sau đó đóng nắp xi măng lại.
Trên nắp xi măng có một sợi dây nhỏ được cột vào phần gầm của chiếc xe ba bánh, sau khi đóng nắp lại, sợi dây đó sẽ kéo chiếc xe về vị trí ban đầu.
Trong nháy mắt, mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu, như thể Lưu Tử và Liêu Vũ Đình chưa từng xuất hiện.
Bạch Tử nhanh chóng đến gần chiếc xe ba bánh, đồng thời cuối cùng cô cũng nhìn rõ “vật thể dài” bên cạnh chiếc xe – đó là cánh tay trái của con người.
Tuy rằng trên cánh tay dính đầy máu, nhưng Bạch Tử nhìn màu sắc ống tay áo và hình dáng lòng bàn tay, cô vẫn nhận ra đó là cánh tay của Bạch Tang.
Cách đây không lâu, trên cổ tay của cánh tay này, vẫn còn đeo chiếc vòng làm từ tro cốt của cha mẹ mà đối phương đã tặng cho cô.
Bạch Tử nhíu mày lại, vô thức chạm vào chiếc vòng trên cổ tay mình.
Dưới lớp xi măng, thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng Lưu Tử và Liêu Vũ Đình đang leo xuống, Bạch Tử phỏng đoán, rằng cái đường hầm dẫn xuống hang động này sâu ít nhất cũng phải khoảng 100 mét.
Lúc này, cô mới chú ý thấy trên đồng hồ có ba tin nhắn chưa đọc, đều do Mạnh Dĩ Lam gửi cho cô ——
“Tôi sẽ đến ngay.”
“Đừng hành động hấp tấp.”
“Việc này có liên quan tới Hoành Á.”
Đúng như Bạch Tử dự đoán, đối phương lại một lần nữa ngăn cản cô một mình hành động như trước.
Đồng thời, Bạch Tử cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy hai chữ “Hoành Á”.
Vì ở đây không hề có người biến dị nào khác, nhưng trong thời gian ngắn lại có thể gây ra tổn hại lớn như vậy, cho nên không thể là ai khác ngoài cháu trai của bà Trương.
Cuối cùng, tiếng leo trèo trong đường hầm cũng dừng lại.
Bạch Tử lại đợi một hồi, cô vẫn không nhúc nhích, chăm chú lắng nghe động tĩnh dưới lớp xi măng.
Sau khi xác định hai người đã đi rồi, Bạch Tử mới đẩy xe ba bánh ra, dùng bàn tay đập ba lần làm vỡ nắp xi măng, sau đó nhanh chóng mở nắp, thăm dò nhìn vào bên trong.
Quả nhiên, nó giống hệt cái hầm mà Bạch Tang mở ra, rõ ràng là do cùng một nhóm người đào.
Bạch Tử lấy đồng hồ ra, kể cho Mạnh Dĩ Lam nghe tất cả thông tin mà mình có được cho đến nay: “Ở tầng hầm đậu xe thứ ba trong khu nhà cũ của cô, có một cái đường hầm tự đào dẫn xuống hang động, nó nằm dưới gầm xe ba bánh, chiếc xe ba bánh này nằm ở phía nam nơi sâu nhất của bãi đậu xe.”
Tiếp theo, Bạch Tử nhìn cánh tay bị đứt của Bạch Tang nằm ở một bên.
Dưới tình huống này, đối với một người bình thường như Bạch Tang, việc đứt một cánh tay cùng với việc bước vào địa ngục cũng chẳng có gì khác biệt.
Nhưng bây giờ, Bạch Tử miễn cưỡng từ bỏ “trường hợp chẳng may” kia.
Hơn nữa, sự xuất hiện của Liêu Vũ Đình khiến Bạch Tử rất lo lắng cho sự an toàn trong tương lai của Mạnh Dĩ Lam.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi gửi một tin nhắn khác cho Mạnh Dĩ Lam – “Tôi xuống dưới xem thử một chút.”
Tiếp đến Bạch Tử không suy nghĩ nhiều nữa, cô cúi người đi vào đường hầm dẫn xuống hang động.
Trục đường hầm tuy được đào rất sâu, nhưng trên thành trục không có nhiều thanh sắt để người bám vào, nếu không cẩn thận có thể sẽ rơi thẳng xuống đáy hầm.
Nhưng Bạch Tử hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề này, vì muốn rút ngắn thời gian, cô trực tiếp nhảy xuống một khoảng cách nhất định, sau đó dùng chân giẫm lên hoặc dùng tay nắm lấy một trong những thanh sắt, sau khi nghỉ ngơi một lát, cô lại tiếp tục nhảy xuống.
Chưa đầy nửa phút, Bạch Tử đã nhảy xuống đáy.
Sau khi thận trọng quan sát xung quanh, Bạch Tử phát hiện mình đang ở trong một hang động được hình thành tự nhiên, nó có cấu trúc tương tự như hang động ở gốc cây nghìn năm tuổi nơi cô đã ở vài ngày.
Lưu Tử và Liêu Vũ Đình đã đi rất xa, ngay cả tiếng bước chân cũng khó nghe thấy.
Nhưng mặc dù là như thế, Bạch Tử vẫn có thể phân biệt rõ ràng những vết máu đỏ sẫm trên mặt đất, còn có tiếng thở hổn hển và âm thanh gầm gừ từ đâu đó phát ra ngày càng lớn hơn.
Rõ ràng nguồn phát ra âm thanh đó cách đây không xa.
Bạch Tử lần theo vết máu đi sâu vào hang động, ước chừng mười phút sau, cô đã đến một vách đá.
Lúc này, tiếng gầm gừ đột nhiên dừng lại.
Bạch Tử khom xuống, trốn trong một kênh nước cạn và nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng người nào.
Lại chờ thêm vài phút, vẫn là sự im lặng.
Bạch Tử nín thở bước ra khỏi kênh nước cạn, cô chậm rãi đi tới một vũng máu ở rìa vách đá, sau đó thò đầu nhìn về phía đáy vực thẳm.
Sâu đến mức không thấy đáy, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy chính là bóng tối.
Lúc này, tiếng thở hổn hển lại vang lên.
Bạch Tử lập tức quay đầu lại, cô nhìn thấy một bóng người cách đó không xa.
Bạch Tử đã nhìn thấy người này ít nhất hai lần – một lần ở nhà Mạnh Dĩ Lam và một lần ở phòng thí nghiệm của tập đoàn Hoành Á.
Cháu trai của bà Trương đứng cách đó hơn mười mét, hắn vừa gầm lên kinh hãi vừa nhìn chằm chằm vào Bạch Tử.
Lúc đầu Bạch Tử tưởng rằng người kia mặc một bộ đồ màu đen, nhưng sau đó cô mới ý thức được đó là bộ đồng phục áo liền quần màu trắng đã nhuộm màu máu đỏ sẫm.
Nhưng mà, điều khiến Bạch Tử chú ý nhất chính là, chiếc vòng kim loại màu bạc trên cổ đối phương.
Vừa nhìn Bạch Tử đã biết đó là một chiếc vòng điện giật, cô đã đeo thứ này dưới lòng đất gần một năm.
Ngoài ra, cô còn phát hiện tay chân của đối phương cũng bị đeo chiếc vòng tương tự.
Nhưng trước khi Bạch Tử có thể tiếp tục suy nghĩ, đột nhiên cháu trai của bà Trương toàn thân run rẩy, sau đó tiến lên một bước.
Đôi mắt của hắn chuyển thành màu đen, đồng tử hẹp dài trắng nõn, miệng hơi há ra, không ngừng gầm gừ như dã thú, rõ ràng là đang trong trạng thái điên cuồng mất trí.
Trên cổ của người kia dường như có xăm dòng chữ “BS57”, tuy nhiên trước đây nơi đó lại không có hình xăm.
Bạch Tử nhớ tới chú Hồng đã từng nói, trong phòng thí nghiệm của Hoành Á, người này đã trải qua ít nhất một trăm lần phẫu thuật lớn nhỏ, trong cơ thể chứa vô số loại thuốc hỗn tạp, hiện tại đối phương đã mạnh hơn mình rất nhiều.
Bạch Tử đứng yên không nhúc nhích, cô biết chỉ cần cử động một chút, đối phương sẽ ngay lập tức lao về phía mình.
Phía sau lưng là vực sâu vạn trượng, Bạch Tử nhớ lại cảnh tượng cô đã từng dụ dị nhân nhảy xuống vách đá trong tiệm gấu nhồi bông ở sở thú, nhưng hiện tại không có Mao Mao phối hợp, có lẽ cô sẽ không thể lặp lại chiêu cũ tương tự.
Ngoài ra, Bạch Tử còn mang theo dao găm và súng, nhưng chắc chắn chúng sẽ không có tác dụng gì với người trước mặt.
Đột nhiên, cô nhìn thấy trên tay của cháu trai bà Trương đang cầm một thứ gì đó – một chiếc kính gọng bạc dày dặn, nói chính xác hơn là kính của Bạch Tang.
Hiện tại Bạch Tử mới hoàn toàn xác định, rằng anh trai cùng cha khác mẹ của mình đã chết.
Lúc này, mắt trái của Bạch Tử đột nhiên truyền đến cơn đau nhức dữ dội.
Giống như có một cây kim đâm vào tròng mắt của cô, nó cưỡng ép khuấy động bên trong, cảm giác khó chịu khiến Bạch Tử cúi đầu lùi lại một bước.
Một động tác rất nhỏ đã lập tức thu hút sự chú ý của cháu trai bà Trương, hắn hất bỏ chiếc kính trên tay, rồi cúi người lao về phía Bạch Tử.
Bạch Tử nghiến răng nghiến lợi, nghiêng người tránh né đòn tấn công của cháu trai bà Trương, nhưng tay trái của cô đã lập tức bị tóm lấy.
Sau một khắc, người kia há miệng, như muốn cắn vào cánh tay của Bạch Tử.
Bạch Tử chịu đựng cơn đau từ mắt trái, cô giơ chân lên và đá thật mạnh vào bụng đối phương.
Nếu là người bình thường thì nhất định đã bị Bạch Tử đá ra xa vài mét trong nháy mắt, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy chân mình dường như đang đá lên một tấm thép.
Nhưng mặc dù là như thế, cháu trai của bà Trương vẫn vì cú đá này mà hơi nới lỏng tay, Bạch Tử nhân cơ hội liền lăn đến rìa vách đá.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Bạch Tử biết rằng mình tuyệt đối không thể đánh bại được đối phương.
Cơ bắp của người này cứng như một bức tường xi măng dày, tốc độ di chuyển của hắn nhanh hơn Bạch Tử rất nhiều, hơn nữa mắt trái của Bạch Tử vẫn còn đang đau nhức dữ dội, nếu tiếp tục chiến đấu như thế này, Bạch Tử nhất định sẽ thua và chết một cách thảm hại.
Trong nháy mắt, đối phương lại lao tới như một con hổ dữ.
Lần này, hắn lại trực tiếp dùng đầu đập vào mắt phải của Bạch Tử.
Bạch Tử ngồi trên mặt đất như thể bị một quả bóng tạ đập trúng, thiếu chút nữa cô đã bị hất xuống đáy vực sâu.
Không biết có phải là do nhãn cầu bị va trúng nên đã bị nứt hay không, nhưng lúc này bên mắt phải của Bạch Tử cũng không thể nhìn thấy gì, cô dựa vào thị lực yếu ớt còn sót lại bên mắt trái, rút con dao găm từ thắt lưng ra và dùng hết sức đâm vào người đang bổ nhào lên mình.
Nhưng đối phương lại giống như không hề nao núng, hắn cắn vào vai Bạch Tử, sau đó xé một miếng thịt lớn.
Ngay lập tức máu tươi bắn ra tung toé, hòa vào vũng máu ở rìa vách đá.
Ngay lúc Bạch Tử cho rằng mình sắp chết tại đây, Bạch Tử bỗng nghe được một tiếng “vù”.
Sau vài giây, người đang bổ nhào phía trên cô đột nhiên chậm lại động tác.
Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân vội vã truyền đến, Bạch Tử cảm giác được cách đó không xa có người đang chạy tới, kinh ngạc hỏi: “Là cô?”
Mặc dù Bạch Tử không nhìn thấy người tới, nhưng cô lập tức nhận ra giọng nói của đối phương.
Là Lưu Tử.
Ngoài ra, Bạch Tử không nghe thấy tiếng bước chân của người nào khác, cũng không ngửi thấy hơi thở của người nào nữa.
Liêu Vũ Đình không đi cùng Lưu Tử.
Người vốn đang lao vào Bạch Tử đã hoàn toàn ngừng cử động, nhưng bởi vì thị lực của mắt bên phải còn chưa khôi phục, cho nên Bạch Tử không thể nhìn rõ tình hình, cô chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực đẩy người phía trên ra xa, sau đó chống thân thể lùi lại phía sau một chút.
Sau đó, Bạch Tử quay đầu lại.
Trong tầm nhìn vẫn còn mông lung, cô nhìn thấy trên tay Lưu Tử đang cầm một thanh sắt dài nửa mét, hình như có một cây kim đâm vào sau gáy cháu trai của bà Trương – hẳn là vì cây kim này nên hắn đã mất đi ý thức.
Nhưng Bạch Tử còn chưa kịp nói chuyện, người vừa mới bất động lại bắt đầu phát ra tiếng thở dốc kịch liệt.
Có lẽ Lưu Tử không ngờ người này lại ngoan cường như vậy, ấy thế mà vẫn còn có thể tỉnh lại, nhất thời anh ta bị doạ sợ đến mức đứng ngây ra đó một lúc.
Lúc này, cháu trai của bà Trương đã quay lại và lao về phía Lưu Tử, ngay lập tức hắn đè anh ta ngã ra đất.
Túi đồ trên người Lưu Tử do bị va chạm bất ngờ mà rơi xuống đất, sau đó bị đá văng vào chân Bạch Tử.
Lưu Tử bị cắn cánh tay, hét lớn: “Trong túi có kim tiêm, nhanh lên!”
Bạch Tử vốn đã bị choáng váng vì mất máu quá nhiều, cô buông bàn tay đang che lấy bả vai ra, thông qua mắt trái mờ mịt nhặt cái túi lên, gần như không nhìn thấy rõ bên trong có một hàng kim tiêm được buộc vào một mảnh vải da bò.
Bạch Tử vội vàng rút ra một ống tiêm, sau đó chống người bò về phía bên này.
Lúc này, cháu trai của bà Trương đã cắn nát cánh tay của Lưu Tử, hắn ta đang hút máu ở phần tay bị cắn.
Bạch Tử bò tới phía sau hai người, giơ tay đâm kim vào cổ cháu trai Bà Trương, rồi nhanh chóng tiêm thuốc vào cơ thể của hắn.
Cháu trai của bà Trương quay lại, dùng một tay hất Bạch Tử ngã xuống đất, nhưng bản thân hắn ta cũng dần trở nên yếu hơn.
Bạch Tử nhân cơ hội này lấy ra một ống tiêm khác, lần nữa đâm vào cơ thể đối phương.
Cuối cùng, “con thú hoang” này cũng ngừng cử động.
Lưu Tử bị cắn một tay vừa thở hổn hển, vừa bình tĩnh rút cánh tay trái ra khỏi miệng cháu trai bà Trương, sau đó nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, tiếp đến anh ta lấy ra một lọ thuốc rồi vội vàng uống cạn, sau đó lập tức băng bó vết thương trên cánh tay.
“Cô…” Lưu Tử yếu ớt đi tới cạnh Bạch Tử đang ngã trên mặt đất, “Cô… Còn sống sao?”
Bạch Tử không còn sức để nói chuyện nữa, thậm chí ngay cả thở cũng không nổi, giống như đã chết rồi.
Bởi vì mắt phải của cô bị mù hoàn toàn, nên cô chỉ có thể nhìn thấy Lưu Tử đang đứng trước mặt mình qua tầm nhìn mơ hồ của mắt trái.
Hình như đối phương nhặt lên thứ gì đó rồi chỉ vào cô, nhưng một lúc sau anh ta lại bỏ tay xuống, rồi bước sang một bên.
Trong bóng tối, không ngừng có tiếng sột soạt chuyển động, Bạch Tử có thể cảm giác được hình như Lưu Tử đang đẩy cái gì đó, sau đó anh ta lại thở phì phò, dùng sức di chuyển một vật thể cực kỳ nặng nề.
Trong thời gian này, cơ thể của Bạch Tử dần dần hồi phục, nhưng mắt phải của cô vẫn không nhìn thấy gì.
Một lúc sau, có vẻ như Lưu Tử đang kéo thứ gì đó ra khỏi nơi này.
Sau khi đối phương bước đi, ngay cả một luồng hơi thở nào đó cũng tiêu tán, Bạch Tử chợt nhận ra kỳ thực Lưu Tử đã mang cháu trai của bà Trương đi.
Không biết qua bao lâu, khi phát hiện mình rốt cuộc cũng có thể cử động được, Bạch Tử run rẩy đứng dậy, chậm rãi bước về chỗ cũ với thị lực còn sót lại bên mắt trái.
Lúc này mắt trái của cô vẫn còn đau dữ dội, nhưng có lẽ vì nó đã kéo dài quá lâu nên cô đã phần nào quen với cảm giác này, thậm chí còn tỏ ra rất tê dại và không hề bị lay động.
Khi đến gần miệng đường hầm ở bãi đậu xe, Bạch Tử lại lần nữa ngã gục xuống đất vì kiệt sức.
Lúc này, cô chợt nghe thấy từ đâu đó truyền đến giọng của hai người phụ nữ đang nói chuyện.
Giọng nói rất nhỏ, Bạch Tử đoán chừng hai người đang ở phía trên hang động, cũng tức là trong bãi đậu xe.
Bạch Tử nín thở, cẩn thận lắng nghe trong vài giây, sau đó liền nhận ra danh tính của hai người này – Mạnh Dĩ Lam và Hoa tỷ.
“Hay là chúng ta gọi thêm người tới,” Bạch Tử nghe Hoa tỷ lo lắng nói, “Dưới đó chắc chắn nguy hiểm lắm.”
Sau đó là giọng nói của Mạnh Dĩ Lam, giọng điệu rất bình tĩnh: “Không được, không kịp nữa rồi.”
“Mạnh tiểu thư, hôm qua chính phủ đã ban hành lệnh mới, phải toàn lực bắt giữ những người bị nhiễm virus ở thành phố B,” Hoa tỷ nói thêm, “Thân phận hiện giờ của Bạch Tử rất nguy hiểm, cô ấy đã chuyển ra ngoài, chi bằng nhân cơ hội này giữ một khoảng cách với cô ấy.”
Hình như Mạnh Dĩ Lam lại muốn nói gì đó, nhưng Bạch Tử không nghe nữa.
Nghĩ đến người biến dị mà cô đã nhìn thấy trên đường ở thành phố B, Bạch Tử biết rõ, rằng sớm hay muộn chính phủ cũng sẽ triển khai hành động khẩn cấp.
Cô hít một hơi thật sâu, cố chịu đựng cơn đau ở mắt trái rồi lấy đồng hồ ra.
Mãi cho đến khi Bạch Tử đặt mặt đồng hồ cách mắt trái 3-4cm, cô mới có thể nhìn rõ nội dung bên trong.
Cách đây không lâu, Mạnh Dĩ Lam đã gửi cho cô một loạt tin nhắn.
Nhưng Bạch Tử lại không mở ra xem, lúc này cô đang thao tác trên đồng hồ một cách khó khăn, cô gửi vị trí hiện tại của mình cho Du Vu Ý, ngượng ngùng nhờ đối phương tới cứu mình.
Rất nhanh, Bạch Tử đã nhận được tin nhắn trả lời của Du Vu Ý – cô ấy sẽ tới ngay.
Ngay lúc Bạch Tử muốn cất đồng hồ đi, cô lại bấm nhầm nút, mở trúng tin nhắn cuối cùng do Mạnh Dĩ Lam gửi.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ tìm lá thư lúc trước cô đưa cho tôi, tôi muốn cô đi cùng tôi.”
Bạch Tử sững sờ, cô không biết tại sao Mạnh Dĩ Lam lại đột nhiên gửi cho cô câu nói này, hơn nữa cô cũng không nhớ “lá thư lúc trước” là gì.
Giống như là đang giải một bài toán khó nào đó, Bạch Tử ngồi trên mặt đất suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, rằng hơn một năm trước, vào ngày cô chuẩn bị nhảy khỏi tòa cao ốc, cô đã gửi một lá thư tới cho Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử không biết tại sao Mạnh Dĩ Lam lại đột nhiên muốn tìm lá thư, hơn nữa còn nhắc về nó với mình vào lúc này.
Nhưng mà, bây giờ Bạch Tử chỉ nhớ được rằng lá thư rất dày, còn nội dung bên trong… Cô làm thế nào cũng không nhớ nổi.
Cũng giống như rất nhiều chuyện khác, đều dần dần bị Bạch Tử lãng quên.
Lúc đầu, Bạch Tử cũng không quan tâm lắm.
Nhưng mà, vấn đề lại càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Vấn đề có thể nhỏ nhặt như những gì cô đã nói với người khác, hoặc là lớn hơn như bây giờ – thậm chí cô còn gần như không nhớ rằng mình đã từng gửi một lá thư cho Mạnh Dĩ Lam, cũng hoàn toàn quên mất nội dung bên trong lá thư đó.
Giống như Du Vu Ý đã từng nói, dường như cô đang dần biến thành một “quái vật” thỉnh thoảng sẽ phát điên.
Bạch Tử sờ lên bả vai của mình, cô cảm thấy vết thương đã lành lại.
Sau khi thở dài một hơi, Bạch Tử nhắm hai mắt lại.
Mắt trái của cô vẫn còn đau lắm, nhưng những suy nghĩ trong đầu cũng đã trôi đi.
Ở phía xa, cuộc trò chuyện giữa Mạnh Dĩ Lam và Hoa tỷ không biết từ lúc nào đã dừng lại, thay vào đó là âm thanh leo trèo đang tiến lại gần.
Ước chừng mười phút sau, có tiếng bước chân vội vã hướng về phía Bạch Tử, theo sau là một mùi thơm quen thuộc.
Như là một phản ứng bản năng, Bạch Tử vốn đang vô cùng mệt mỏi, lại vì hơi thở này mà lập tức thả lỏng thân thể.
Bạch Tử cảm giác được có người sờ mặt mình, sau đó bên tai vang lên giọng nói của Mạnh Dĩ Lam: “Bạch Tử?”
Sau khi mở mắt ra, Bạch Tử nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Dĩ Lam trong màn sương mù nơi mắt trái.
“Đi nào,” Bạch Tử cảm giác được cánh tay của mình đang bị đối phương kéo lên, “Đi theo tôi…”
Tuy rất muốn đi cùng đối phương, nhưng Bạch Tử cắn chặt răng, nhẹ nhàng tách ra khỏi Mạnh Dĩ Lam.
Sau đó, cô đưa vật trong tay ra, yếu ớt nói: “Lưu Tử dùng kim tiêm bắn vào cổ cháu trai của Bà Trương, sau khi hắn ngất đi, Lưu Tử đã mang hắn rời khỏi đó.”
Vừa rồi Bạch Tử đã lén giấu một ống tiêm trước khi Lưu Tử lấy lại cái túi.
Không có lý do cụ thể nào cho hành động này, chỉ là cô cảm thấy rất có thể Mạnh Dĩ Lam sẽ cần nó.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam cầm lấy ống tiêm, cô lại sờ mặt Bạch Tử: “Cảm ơn cô đã vất vả rồi, ngoan, trở về cùng tôi nhé.”
Khi nghe thấy chữ “ngoan”, Bạch Tử thiếu chút nữa đã ngoan ngoãn thuận theo đối phương mà đứng dậy, nhưng ngay lập tức, cô nhớ lại những gì Hoa tỷ vừa nói ở trên.
Không thể tiếp tục như vậy được.
“Mạnh Dĩ Lam,” Bạch Tử tức giận nói, “Cô trở về… đừng… lo cho tôi.”
Bàn tay đang đặt trên gò má của Bạch Tử hơi khựng lại, sau đó Bạch Tử nghe thấy Mạnh Dĩ Lam nhẹ giọng hỏi: “Cô nói gì thế?”
Bạch Tử trả lời: “Bạch Tang chết rồi.”
Trong làn sương mù nơi đáy mắt, Bạch Tử nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đang run rẩy.
Sau đó, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, hỏi: “Anh ta chết rồi, cô cũng không muốn sống?”
Bạch Tử ngơ ngác, không trả lời.
Tuy rằng Bạch Tang đã ra đi, nhưng Bạch Tử lại chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng sẽ ra đi cùng anh ta.
Chỉ là, cô cảm thấy hơi mệt mỏi sau khi nghe những lời Hoa tỷ nói.
Khoảng thời gian này tuy không dài, nhưng đối với Bạch Tử lại giống như lạc vào sa mạc vô biên, dù có lang thang thế nào cũng không tìm được lối ra.
Không xác định được mình có thật sự giết cha mẹ hay không, thỉnh thoảng mình sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, còn có vì yêu Mạnh Dĩ Lam mà cảm thấy lo lắng và sầu muộn.
Những ngày này, tất cả những điều mà Bạch Tử trải qua, bất kể là về thể chất hay tinh thần, đều khiến cô cảm thấy như mình đang chạy một cuộc thi marathon không có hồi kết.
Vừa nghĩ đến những ngày như thế này sẽ kéo dài thêm khoảng nửa năm, Bạch Tử bỗng cảm thấy rất mệt mỏi.
Đặc biệt là sau khi gặp được Bạch Tang, trong đầu Bạch Tử thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hai chữ “tai họa”, cảm giác đè nén đang quấy nhiễu trong lòng cô càng ngày càng mạnh mẽ.
Giống như một lời nguyền rủa, những gì Bạch Tang nói luôn vang vọng trong đầu Bạch Tử – Cô đã gây ra rắc rối lớn như vậy, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn mang cô theo bên người, rốt cuộc cô ấy muốn gì ở cô?
Sau đó, Bạch Tử sẽ tự hỏi đi hỏi lại ——
Nếu mười năm trước mình thực sự giết cha mẹ và liên lụy đến Mạnh Dĩ Lam, liệu mười năm sau mình có để chuyện đó xảy ra lần nữa không?
Quan tâm làm gì chứ?
Lúc này Mạnh Dĩ Lam vẫn đang lẩm bẩm, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Bạch Tử, cô từng nói tôi là ‘ánh sáng’ của cô, sau đó lại còn nói gia đình cô là ‘ánh sáng’ của cô… Bạch Tử, cô cho rằng nếu như ánh sáng tắt đi, cô sẽ không còn tìm thấy ý nghĩa cuộc sống nữa sao?”
Bởi vì mắt trái bị đau dữ dội cho nên Bạch Tử đã không thể suy nghĩ được nữa, cô không thể hiểu được lời nói của Mạnh Dĩ Lam.
“Ừ,” Bạch Tử thản nhiên nói, “Tôi không thể sống được nữa.”
Ánh sáng, ý nghĩa cuộc sống… Đối với Bạch Tử bây giờ, những thứ hư vô mờ mịt này giống như mặt trời trên bầu trời kia vậy – đã sớm biến mất từ lâu.
Mạnh Dĩ Lam ghé sát vào tai Bạch Tử, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì sao phải có ‘ánh sáng’ mới sống được? Bạch Tử, trên đời này chẳng có ai thiếu ai là sống không nổi…”
“Còn cô thì sao?” Bạch Tử hỏi: “Mạnh Dĩ Lam, tại sao cô lại phải giữ tôi ở bên cạnh? Thiếu tôi cô không thể sống nổi sao?”
Bạch Tử nhìn thấy, người trước mặt đang hoàn toàn sửng sốt.
Mạnh Dĩ Lam giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Sau khi nhận ra sự khó chịu của đối phương, Bạch Tử yếu ớt nhưng hùng hổ tiếp tục nói: “Mạnh Dĩ Lam… có phải tôi đã trở thành… ‘ánh sáng’ của cô không? Nhưng… không phải cô đã nói… chẳng có ai thiếu ai là sống không nổi sao, tôi nghĩ… tất cả chúng ta hãy… là ánh sáng của chính mình… như thế… sẽ không còn khó khăn gì nữa.”
Nói xong, hồi lâu sau Bạch Tử vẫn không nghe được Mạnh Dĩ Lam trả lời.
Mặc dù mắt phải không nhìn thấy gì, còn mắt trái thì rất mờ, nhưng Bạch Tử vẫn mở mắt như người bình thường, giả vờ thản nhiên nhìn đối phương.
Trong làn sương mù, Bạch Tử nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Dĩ Lam không nhúc nhích chút nào, như thể đã hoá thành tượng đá.
Lúc này, giọng nói của Hoa tỷ cách đó không xa vang lên: “Mạnh tiểu thư, chúng ta không thể ở lại lâu hơn được nữa.”
Nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn như cũ, không có phản ứng.
Bạch Tử thấp giọng nói: “Mạnh Dĩ Lam… cô trở về đi, tôi đã gọi Du Vu Ý tới đón tôi… tôi muốn ở cùng cô ấy.”
Rốt cuộc, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng cười ra tiếng, nhưng lại đầy tức giận nói: “Bạch Tử, cô cho rằng tôi không thể sống thiếu cô sao?”
Bạch Tử nhếch lên khóe môi: “Không phải sao… cô chỉ là… không muốn thừa nhận mà thôi.”
Cố ý nói ra điều mà chính mình cũng không tin, Bạch Tử cho rằng có thể có tác dụng.
Hai người im lặng một lúc, mùi thơm quen thuộc đang vây quanh Bạch Tử cuối cùng cũng biến mất.
Mạnh Dĩ Lam đứng dậy, lạnh lùng nhìn Bạch Tử đang nằm trên mặt đất.
Lúc này, người này rõ ràng là rất yếu đuối, nhưng lại cố chấp làm cho người khác rất khó chịu.
Nhưng mà, ngoài cảm giác tức giận, lúc này Mạnh Dĩ Lam còn cảm thấy một cảm giác sợ hãi quen thuộc bắt đầu bóp mạnh vào trái tim mình.
Mặc dù răng đã bị cắn chặt đến đau nhức, thậm chí còn có mùi máu chảy ra từ kẽ răng, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn không nhả ra.
Không giống như Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam không bao giờ cảm thấy mệt mỏi dù cho có liên tục đuổi theo phía sau đối phương.
Cô thích Bạch Tử ở bên cạnh mình, cho nên dù là dùng biện pháp nào, chỉ cần có thể giữ được người đó ở bên mình, cũng không sao cả.
Nhưng mà, cô không thể chấp nhận những gì Bạch Tử nói – Mạnh Dĩ Lam… có phải tôi đã trở thành… ‘ánh sáng’ của cô không?
Câu nói này, quá nặng.
Cô cảm thấy, Bạch Tử đang đứng ở giới hạn cuối cùng không thể giẫm lên của mình.
Mạnh Dĩ Lam nghĩ, có lẽ gần đây cô đã có chút mê mẩn, có lẽ gần đây cô đã quá đỗi dịu dàng với Bạch Tử, nên khiến đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cô không nên, cũng tuyệt đối không được để Bạch Tử kiêu ngạo như vậy.
Trước khi hoàn toàn bị phẫn nộ và sợ hãi lấn át, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Được rồi, như cô đã nói, sau này tôi sẽ chỉ liên lạc với cô nếu cần thiết…”
Cô sẽ không còn như trước nữa, luôn không nhịn được mà đi tìm đồ “chó con” sống không quen với chỗ mới này.
Như để trả thù, Mạnh Dĩ Lam đáp lại bốn chữ đó cho Bạch Tử: “Cứ như vậy đi.”
Nói xong, cô nắm chặt ống tiêm trong tay, rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, người nằm trên mặt đất mới nhắm hai mắt lại.
Sau khi che đi cảnh tượng mơ hồ mà mình nhìn thấy bằng mắt trái, cuối cùng Bạch Tử cũng thu lại nụ cười.
Lần này, hẳn là đã thật sự kết thúc.
Chú thích:
Ở những đoạn xuất hiện nắp xi măng của đường hầm dẫn xuống hang động dưới lòng đất, có thể hình dung nó đại khái giống cái giếng hình trục á mọi người.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Canh gà trích lời hôm nay:
Chúc mọi người mỗi đêm đều có những giấc mơ ngọt ngào.