Trời Tối - Hổ Đầu Miêu Diện - Chương 84: Cái đồ Đáng ghét
Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Tử đang ngồi trên giường, ánh mắt có chút trống rỗng, dường như nghe không hiểu lời Hoa tỷ vừa nói là có ý gì.
“Mạnh tiểu thư,” Hoa tỷ ở ngoài cửa lại hỏi: “Có cần tôi đi thăm dò thử không?”
Mạnh Dĩ Lam cũng ngồi dậy: “Lát nữa tôi sẽ tới tìm cô.”
Khi tiếng bước chân của Hoa tỷ xa dần, đột nhiên Bạch Tử không nói một lời bước xuống giường, như là muốn mở cửa đi ra ngoài.
“Rửa mặt trước đã,” Mạnh Dĩ Lam không nhanh không chậm nói, rồi giơ tay buộc mái tóc xoăn thành đuôi ngựa, “Sau đó thay quần áo.”
Bạch Tử đã bước tới cửa bỗng hơi giật mình, cô dừng lại động tác mở cửa.
Trước khi hai người đi ngủ, Mạnh Dĩ Lam đã tốn rất nhiều sức lực để đút Bạch Tử ăn quả màu xám, sau đó lại ôm đối phương lên giường.
Lúc ấy, cô mệt đến mức ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi, chứ đừng nói đến việc lau mặt và thay quần áo cho Bạch Tử như trước kia.
Hơn nữa, lúc Mạnh Dĩ Lam ôm Bạch Tử vào lòng, do đã bị mất ngủ mấy ngày liên tục nên cô buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, suýt nữa ôm lấy đối phương mà ngủ gục trên sàn nhà.
Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử giống như đôi chị em dính đầy máu đã bỏ mạng nằm trên giường, trong nháy mắt ngủ ngay lập tức.
Mạnh Dĩ Lam buộc tóc xong, đứng ở cạnh tủ đầu giường: “Lại đây.”
Cô cầm cái khăn từ trong chậu nước lên, quay lại nhìn Bạch Tử, mặc dù là giọng điệu như ra lệnh, nhưng dáng vẻ của cô trông giống như đã sẵn sàng giúp đối phương lau mặt.
Nhìn thấy hình ảnh mâu thuẫn như vậy, Bạch Tử đứng ở cửa càng cảm thấy thêm hoang mang hơn – Mạnh Dĩ Lam rõ ràng không thích mình, vậy tại sao cô ấy vẫn luôn chăm sóc mình một cách chu đáo và dịu dàng như vậy?
Đúng như lời Bạch Tang nói, cô ấy muốn gì?
Nhưng đầu óc của Bạch Tử lúc này đang bị những lời Hoa tỷ vừa nói chiếm giữ, cô không còn kiên nhẫn để suy nghĩ đến vấn đề này, đồng thời cô cũng không muốn được đối phương chăm sóc như bảo mẫu mà không có lý do như trước.
Huống chi, trong lòng Bạch Tử nghĩ, Mạnh Dĩ Lam phải là người được chăm sóc và hầu hạ chứ không phải là người đi chăm sóc và hầu hạ cho người khác, chứ đừng nói đến là chăm sóc cho mình.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam đã vắt sẵn khăn mặt và đang đợi Bạch Tử đi tới chỗ mình.
Khác với Bạch Tử bắt đầu không nguyện ý tiếp xúc thân mật quá nhiều với Mạnh Dĩ Lam, lúc này thậm chí Mạnh Dĩ Lam còn không nhận ra, rằng mức độ quan tâm của mình dành cho Bạch Tử đã vượt xa giới hạn vốn có.
Bạch Tử xoay người mở tủ quần áo ra, bắt đầu thay quần áo: “Cô lau mặt trước đi.”
Mạnh Dĩ Lam sững sờ một lát, sau đó cô nhìn thấy đối phương quay lưng về phía mình, nhanh chóng cởi hết quần áo ra.
Dù đã từng nhìn thấy qua thân thể “trần như nhộng” của người kia, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn không được tự nhiên quay đầu lại, cô còn cảm thấy hai gò má của mình có chút nóng bừng.
Nhưng mà Bạch Tử lại cảm thấy điều đó không thành vấn đề.
So với lúc cô sắp hôn mê và không muốn Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy cơ thể của mình, lúc này Bạch Tử chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, để tận mắt nhìn xem Vĩnh Thái ở bên kia thật sự đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi gặp Bạch Tang xong, cùng với việc xác định rõ ràng Mạnh Dĩ Lam không thích mình, Bạch Tử cảm thấy bản thân đã dần buông bỏ rất nhiều thứ ở trong lòng.
Nhưng đồng thời, cô cũng có cảm giác như mình đang mang rất nhiều thứ khác trên lưng, đặc biệt là sau khi đeo chiếc vòng tay mà Bạch Tang đưa.
Khó có thể phân biệt đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, vả lại từ trước đến nay, Bạch Tử cũng không quá am hiểu về việc suy nghĩ những vấn đề phức tạp liên quan đến thế giới nội tâm như vậy.
Trước khi bị mất trí nhớ, cô không biết mình có như vậy hay không, nhưng ít nhất là bây giờ, Bạch Tử khó có thể cố gắng hết sức để đoán được lòng người khi thế giới đang trong tình trạng hỗn loạn như vậy – đặc biệt là những suy đoán về Mạnh Dĩ Lam.
Lúc Bạch Tử đang thay quần áo, Mạnh Dĩ Lam vừa đang rửa mặt, vừa lặng lẽ quay đầu lại quan sát vẻ mặt của Bạch Tử.
Nếu Vĩnh Thái xảy ra chuyện gì, Bạch Tang chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhưng nhìn biểu cảm tương đối bình tĩnh của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam đoán có lẽ ảnh hưởng của chuyện này đối với đối phương cũng không quá lớn.
Suy cho cùng, dù có cùng huyết thống nhưng Bạch Tử và Bạch Tang vẫn không phải là anh em ruột, có thể mối quan hệ giữa hai người có lẽ cũng không sâu sắc bằng mối quan hệ giữa Bạch Tử và huấn luyện viên võ thuật đã mời cô ấy đi uống bia lúc trước.
Nhưng trong lòng Mạnh Dĩ Lam đã âm thầm kết luận, cái đồ đáng ghét ngày càng không nghe lời này nhất định là đang chuẩn bị chạy đến Vĩnh Thái xem xét.
Ngay cả khi mình có mở miệng ngăn cản, người kia cũng sẽ không nghe lọt tai.
Thật ra đối với sự việc như vậy, Mạnh Dĩ Lam đã sớm dự đoán trước.
Nhưng cô không ngờ sự việc lại xảy ra nhanh như vậy, nó xảy ra ngay sau khi Bạch Tử và Bạch Tang gặp nhau, thật kỳ lạ.
Trước đó, Mạnh Dĩ Lam chưa từng có ý định giúp Bạch Tang thuyết phục cô mẫu không nên can thiệp vào chuyện của chính phủ và Vĩnh Thái, cô biết rất rõ hiện tại mình vẫn chưa có khả năng đó.
Đối với rất nhiều việc ở hiện tại, Mạnh Dĩ Lam chỉ có thể ngầm dựa vào những mối quan hệ và nguồn tài nguyên mà bản thân đã tích lũy được trong nhiều năm qua để tạo điều kiện – ví dụ như, cô đã lên kế hoạch về nơi cô sẽ ở cùng Bạch Tử khi thành phố B thất thủ.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không chắc liệu Bạch Tử có còn nguyện ý đi theo mình hay không, nhưng sau khi hai người nhiều lần thảo luận về đề tài “thích”, cùng với việc tách nhau ra mấy ngày qua và cả đêm hôm qua lúc cô ôm Bạch Tử vào lòng, có một cảm giác an toàn mà cô có thể cảm nhận được vào lúc đó – tất cả những điều này khiến Mạnh Dĩ Lam rất chắc chắn, rằng cô sẽ không để Bạch Tử dễ dàng rời khỏi mình.
Ngay cả khi Bạch Tử nói “cần thêm thời gian”, Mạnh Dĩ Lam kỳ thực vẫn không để ý chút nào.
Cô cảm thấy, chỉ cần người đó vẫn còn ở đó thì sẽ ổn thôi.
Về vấn đề này, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy Bạch Tử vẫn còn quá đơn thuần, đặc biệt là sự hiểu biết của đối phương về “sự chiếm hữu” còn quá ít ỏi.
Đối với một người đơn thuần như vậy, phải luôn giữ trên lòng bàn tay của mình mới cảm thấy tương đối yên tâm hơn.
Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Dĩ Lam đã cố gắng hết sức để đạt được bất cứ điều gì cô muốn, ngay cả khi cô phải trả một cái giá rất đắt cho điều đó.
Đối với Mạnh Dĩ Lam mà nói, nỗi “sợ hãi” mà cô cảm thấy khi được hỏi về việc liệu mình có thích Bạch Tử hay không, cũng không là gì so với tính chiếm hữu của cô.
Cô biết Bạch Tử không có khả năng trốn khỏi thành phố B được – ngoại trừ trường hợp cô không muốn giữ đối phương lại bên mình nữa mới thôi.
Bạch Tử thay quần áo rất nhanh, buộc tóc thành búi xong liền nhanh chóng đi tới trước mặt Mạnh Dĩ Lam, rõ ràng là đang nóng lòng muốn rời đi.
Mạnh Dĩ Lam định bảo Hoa tỷ mang một chậu nước sạch đến, nhưng Bạch Tử lại trực tiếp cầm lấy cái khăn trong tay cô, đối phương không chút đắn đo mà lau mặt bằng nước đã nhàn nhạt màu đỏ.
Nhìn thấy hành động của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam sững sờ một chút, nhưng sau đó cô lại cảm thấy hành động của đối phương không có gì là không ổn – hai người lẽ ra phải thân mật như vậy – mặc dù cô vẫn không thể giải thích được là vì sao.
Lúc Bạch Tử đang lau mặt, Mạnh Dĩ Lam từ trong góc tủ lấy ra một cái mũ ngư dân màu đen, đưa cho đối phương: “Thử nhìn một chút.”
Bạch Tử đang lau tay, nhìn thấy cái mũ, lập tức nhíu mày lại.
Mạnh Dĩ Lam giải thích: “Là mũ mới, chưa từng có ai đội qua, tháng trước tôi đã nhờ người mang nó về từ vùng màu xanh khác…”
“Cảm ơn.” Bạch Tử vẻ mặt ngốc ngếch cầm cái mũ ngư dân đội lên đầu mình.
Vành mũ rộng lớn, không chỉ che đi búi tóc sau đầu mà còn che khuất mắt trái của Bạch Tử.
Diện mạo này rất phù hợp với Bạch Tử – người gần đây có sắc mặt và trạng thái có chút ủ dột.
Mạnh Dĩ Lam biết, dù có ngăn cản thế nào thì đối phương cũng sẽ không từ bỏ ý định đến Vĩnh Thái kiểm tra, vì vậy cô chủ động nói: “Chờ tôi thay quần áo rồi đưa cô đến đó…”
“Không cần,” Bạch Tử không chút suy nghĩ liền từ chối, “Tôi có thể tự mình đi, còn… Về kế hoạch trộm thuốc của Du Vu Ý, tôi sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy tìm biện pháp khác để lấy thuốc, cô không nên dính vào.”
Như là đang đàm phán, Bạch Tử lộ ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc giống như lúc trước ở thủy cung: “Mạnh Dĩ Lam, đừng đối xử tốt với tôi như vậy nữa.”
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Tử đã dùng thái độ có chút lạnh nhạt nói: “Hiện tại tôi không có gì để báo đáp cô, tôi cũng không muốn báo đáp ân tình của cô giống như trước đây nữa, nhưng mà, nếu cô cần tôi giúp đỡ, tôi vẫn sẽ ở đây bất cứ khi nào cô cần… Cứ như vậy đi.”
Nói xong, cô bỏ lại Mạnh Dĩ Lam còn chưa kịp phản ứng gì, trực tiếp mở cửa rời đi.
Cứ như vậy đi – bốn chữ này truyền tải cảm xúc quá mức lãnh đạm, Mạnh Dĩ Lam giống như là đang đối mặt với một con sói con mà bản thân chưa từng nuôi nấng, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, không thể dâng lên, cũng không thể trôi xuống được.
Sau khi Bạch Tử đi ra ngoài, cô không để ý đến Luyện Tích và Hầu Tắc Văn đang ăn sáng trong phòng khách, cô im lặng cúi đầu, bước nhanh ra khỏi khoang tàu.
Tuy rằng không biết tin tức Hoa tỷ nói là thật hay giả, nhưng Bạch Tử vẫn muốn chạy tới hiện trường để nhìn tận mắt.
Sau khi xuống tàu, cô trực tiếp nhảy lên một cái cây ven bờ sông, rồi nhảy xuyên qua những tán cây khác, cứ thế lập tức liền nhảy ra xa hàng trăm mét.
Bộ quần áo sạch sẽ mà Bạch Tử vừa mặc nhanh chóng bị nước mưa giữa cành lá thấm ướt, nhưng may mắn là mưa đã tạnh, khiến việc di chuyển của cô dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng không lâu sau, Bạch Tử liền phát hiện ra, rằng mắt trái của mình đã trở thành trở ngại lớn nhất cho việc di chuyển.
Vừa rồi lúc đang thay quần áo, Bạch Tử nhìn vào mắt trái của mình trong gương bên trong cửa tủ, vẫn là tròng mắt trắng nõn giữa nền đen, tơ máu đỏ ngầu ở khóe mắt vẫn chưa biến mất.
Mặc dù cô vẫn như trước không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, nhưng những gì Bạch Tử có thể nhìn thấy bằng mắt trái đều rất mờ, thậm chí còn ảnh hưởng đến thị lực mắt bên phải của cô, cô suýt ngã từ trên cây xuống vì nhiều lần nhảy sai vị trí.
Hơn nữa, mắt trái của Bạch Tử luôn có cảm giác ngứa ngáy, khiến cô thỉnh thoảng muốn đưa tay ra gãi.
Cố chống đỡ một hồi lâu, Bạch Tử dứt khoát nhắm mắt trái lại.
Trên đường đến Vĩnh Thái, Bạch Tử phát hiện số cảnh vệ tuần tra trên đường phố ở thành phố B nhiều hơn trước gấp mấy lần, các trạm kiểm tra danh tính người dân cũng được bố trí dày đặc hơn.
Cô nhớ lại Du Vu Ý đã nói, rằng gần đây chính phủ đã rút ngắn thời gian tự do đi lại của người dân thành phố B.
Hầu hết những người dân bị tịch thu vũ khí đều không dám lên tiếng, tuy muốn phản đối nhưng khi nghe tin Vĩnh Thái xảy ra chuyện, họ đều sợ bị ảnh hưởng nên không dám ra tay trước.
Một số ít người dân dám lên tiếng đã bị chính quyền bắt giữ, chẳng biết họ đã bị bắt đi đâu.
Cũng giống như nhóm người ban đầu sống ở công viên trung tâm, họ đều biến mất chỉ sau vài ngày.
Khoảng mười phút sau, cuối cùng Bạch Tử cũng đến gần khu dân cư nơi Mạnh Dĩ Lam từng sống.
Nếu không nhìn thấy tấm biển ngã nằm ven đường, cô còn tưởng rằng mình đã đến nhầm chỗ.
Nếu như băng đảng Vĩnh Thái đã biến khu vực này thành doanh trại của họ khi mới đến đây, thì giờ đây nó đã trở thành một đống đổ nát sau chiến tranh.
Con đường bằng phẳng ban đầu, giờ đầy những ổ gà nhấp nhô, thậm chí còn có vài miệng hố to khổng lồ do bị nổ tung.
Những chiếc lều tạm bợ có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, cũng như những chiến hào chằng chịt.
Bạch Tử nhìn thấy có rất nhiều tay chân của con người dường như đã bị dã thú xé nát, những người chết này có lẽ đến từ Vĩnh Thái, xét theo mức độ phân hủy của các thi thể, hẳn là họ vừa mới chết không lâu.
Mọi dấu hiệu đều phù hợp với những gì Hoa tỷ nói – Vĩnh Thái bất ngờ bị người biến dị tấn công.
Bạch Tử ước tính, nếu những người biến dị tấn công nơi này là loại biến dị bình thường, thì ít nhất phải có hơn chục tên mới có thể gây ra thiệt hại lớn như vậy.
Nhưng có một điều kỳ lạ là, Bạch Tử không hề cảm nhận được sự tồn tại của bất cứ người biến dị nào trong phạm vi một trăm mét gần đây.
Ngoài ra, bởi vì có rất nhiều nhóm cảnh vệ tuần tra cầm đèn pin bước nhanh vào sâu trong “phế tích chiến tranh”, nên Bạch Tử đã trốn trên tàng cây không có xuống đất.
May mắn là xung quanh có rất nhiều cây cối, cho nên Bạch Tử không bị phát hiện.
Ngoài việc vơ vét vũ khí, tài nguyên và các loại vật phẩm khác do người của Vĩnh Thái để lại trên đường đi, những người cảnh vệ này dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Những hành động này không hề bình thường, trong lòng Bạch Tử đã có chút nghi ngờ.
Cô bí mật đi theo đám cảnh vệ, nhanh chóng lẻn vào khu vực trung tâm của khu dân cư, nơi Vĩnh Thái đóng quân tạm thời.
Cảnh tượng xung quanh còn bi thảm hơn những gì Bạch Tử vừa thấy, mùi máu tanh nồng nặc đã mơ hồ gợi lên trong lòng cô một chút cảm giác bồn chồn nóng nảy.
Ý thức được điều này, Bạch Tử vội vàng nín thở, cẩn thận nhìn xung quanh xem có dấu vết của Bạch Tang hay không.
Dù biết cơ hội rất mong manh nhưng cô vẫn muốn thử.
Bạch Tử không biết từ đâu xuất hiện một cảm giác thôi thúc cô đi tìm Bạch Tang, có lẽ là do cảm giác áp lực vẫn còn đọng lại trong lòng cô sau khi nói chuyện với anh ta.
Chiếc đồng hồ Bạch Tang để lại cho Bạch Tử cũng không nhận được tin nhắn nào, cũng vì đồng hồ đã được thiết lập lại mà Bạch Tử cũng không thể gửi tin nhắn cho Bạch Tang, tương đương với việc hai người đã hoàn toàn mất liên lạc.
Nhưng bây giờ Bạch Tử lại cảm thấy, sự tình đang càng ngày càng kỳ quái.
Từ khi bắt đầu ở khu vực này tìm kiếm, cô không hề tìm thấy bất cứ vật gì liên quan đến Bạch Tang.
Bạch Tử miên man suy nghĩ, có lẽ căn bản đối phương chưa hề quay lại nơi này, hoặc có thể anh ta đã bị người biến dị xé nát, cho nên không thể tìm được bất cứ thứ gì.
Một lúc sau, Bạch Tử đi tới căn lều lớn ở trung tâm khu dân cư – nơi Bạch Tang và tên quan chức đầu trọc đã bí mật trò chuyện.
Lúc này, ngẫu nhiên có mấy tên cảnh vệ đi ra, hình như bọn họ không phát hiện được gì bên trong, nên tay không chạy đi nơi khác.
Thừa lúc xung quanh không có ai, Bạch Tử cúi người lẻn vào trong lều.
Trong lều không có bất cứ thi thể nào, cũng không hề có một chút mùi máu người nào.
Bạch Tử nhanh chóng kết luận, rằng những người biến dị chưa bao giờ đến nơi này.
Nhưng lúc này, trong lều vải cực kì bừa bộn, dường như đã bị mấy tên cảnh vệ mới đến đây lục soát.
Vài phút sau, Bạch Tử phát hiện ở trong góc có cuốn album ảnh mà trước đó Bạch Tang đã mang đi.
Có vẻ như album ảnh đã bị một số cảnh vệ vừa rồi xé nát phân nửa, nó nằm ngổn ngang giữa một đống mảnh vụn, phần lớn cuốn album dính đầy bùn bẩn.
Bạch Tử nhặt cuốn album ảnh lên, tùy ý lau chùi rồi nhét vào trong áo, sau đó nhân lúc không có cảnh vệ nào đi ngang qua, nhanh chóng rời đi.
Sau khi trèo lên cây lần nữa, Bạch Tử cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh.
Hiện tại cô đã có thể chắc chắn một điều, Bạch Tang đã trở lại đây.
Nhưng về phần anh ta còn sống hay đã chết, Bạch Tử vẫn không cách nào đưa ra phán đoán, chỉ có thể tiếp tục lặng lẽ tìm kiếm ở khu vực lân cận khác.
Bởi vì Bạch Tử quá tập trung, nên cô vẫn không để ý rằng đồng hồ của mình đã nhận được tin nhắn mới.
Lúc này ở một nơi khác, Mạnh Dĩ Lam đang ngồi trong xe vừa gửi ba tin nhắn liên tiếp cho Bạch Tử, vừa tức giận đến nghiến răng.
Cách đây không lâu, Mạnh Dĩ Lam vừa thay quần áo xong, còn chưa kịp ăn sáng đã bảo Hoa tỷ lái xe cùng cô đến Vĩnh Thái.
Sở dĩ cô vội vã đến đó là vì cô nhận được tin tức từ công ty – phòng thí nghiệm của Hoành Á đã xảy ra chuyện, cô phải vội vàng quay về ngay lập tức.
Sau khi hỏi cẩn thận, Mạnh Dĩ Lam mới biết được cái gọi là “đã xảy ra chuyện” này, thực chất lại là “chuyện rất lớn”.
Nghe nói, rằng người biến dị bị giam trong phòng thí nghiệm của công ty, cũng bị tiêm những mũi thuốc giống như Bạch Tử, chính xác là cháu trai của bà Trương – vào đêm qua, anh ta đã bị chính phủ bất ngờ cưỡng chế mang đi.
Vì tình trạng của người đó vẫn chưa ổn định, nên các nhân viên trong phòng thí nghiệm cực kỳ phản đối việc chính phủ đưa anh ta ra khỏi phòng thí nghiệm vào lúc này, đồng thời cảnh báo rằng nếu tình hình vượt quá tầm kiểm soát sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng cuối cùng, người đó vẫn bị bắt đi.
Dĩ nhiên Mạnh Dĩ Lam hiểu rõ, điều này có ý nghĩa gì.
Ngay lập tức, Mạnh Dĩ Lam phân phó cho Luyện Tích đến công ty để thay mặt cô xử lý các vấn đề trong phòng thí nghiệm, còn cô thì cùng Hoa tỷ vội vã đến Vĩnh Thái.
Nhưng mà, Bạch Tử vẫn chưa xem tin nhắn, vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, Bạch Tử vẫn còn đang nhảy nhảy nhót nhót lẫn trốn ở trong khu dân cư, tuy không bị cảnh vệ phát hiện, nhưng bản thân cô cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào có liên quan đến Bạch Tang.
Một lúc lâu sau, khi đến tòa nhà nơi Mạnh Dĩ Lam từng ở, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng gầm gừ yếu ớt.
Âm thanh rất nhỏ, ít nhất ngoại trừ Bạch Tử, không có cảnh vệ nào đi ngang qua có thể nghe thấy.
Chỉ mất hơn chục giây, Bạch Tử liền xác định được tiếng gầm gừ ấy phát ra từ bãi đậu xe dưới tầng hầm.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Mình đã sửa lại chương trước, nếu có độc giả nào chưa đọc lại thì có thể xem khi bạn có thời gian!
Chúc các bạn một ngày thứ bảy vui vẻ, ăn ngon, uống ngon và thư giãn!
Canh gà trích lời hôm nay:
Đôi khi, lý do khiến bạn không đạt được điều mình muốn là vì có thứ gì đó tốt hơn đang chờ bạn.