Trói Buộc Nàng Công Chúa Nhỏ - Lana318 - Chương 174
– Sướng nhờ, hôm nay được người đẹp tặng xôi lại còn bánh và cafe nữa. Chia sẻ tí.
– Muốn ăn thì ông tự mua đi, đây là của Trung. Trung ăn đi, bánh và cafe là do hôm qua tớ định mời cậu đi nhưng bị phá đó.
– Đừng làm như vậy nữa Nhi!
– Tại sao?
– Cậu không thấy quá tội lỗi cho Mạnh Khương à, anh ta yêu cậu còn tôi thì không. Đừng bao giờ lấy tôi ra để trêu chọc nữa.
Trung đứng dậy và đi ra ngoài, xuống canteen mua chút đồ ăn sáng, xôi thịt cậu ta không động tới 1 miếng, cả bánh và cafe nữa. Thật lòng mà nói Trung không có tình cảm gì sâu sắc với Nhi cả, đơn thuần giữa 2 người chỉ là 2 người bạn bình thường thôi.
Hôm nay Nhi thấy lạ vì không có hoa, không lẽ anh Lâm quên rồi? Đoạn video clip kia các bạn ở trong lớp cũng đang xem rồi, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Yến Nhi.
– Nhi à phải bà đây không?
Tú đưa điện thoại của mình cho Nhi xem, thôi đúng rồi, đây là Nhi và Khương chiều hôm qua giằng co nhau ngoài đường đây mà, bị quay lén đăng lên TikTok rồi, Trung thấy vậy nên mới nói câu đó đâu mà.
– Người giống người, giống cả tên ấy mà. Kệ họ.
Yến Nhi đứng dậy đi xuống sân trường, Nhi nghĩ chuyện này chỉ có Mạnh Khương nghĩ ra thôi, anh ta đã sắp đặt hết tất cả. Nhi bấm số máy gọi cho Mạnh Khương và đầu dây bên kia, Mạnh Khương thấy Nhi gọi liền vui lắm, nhấc máy nghe ngay và luôn. Nhưng nụ cười tươi đó bỗng vụt tắt đi khi Yến Nhi dội thẳng vào đầu anh ta 1 chậu nước lạnh.
– Anh không làm chuyện đó. Em hãy tin anh Nhi à.
[Tôi tin anh làm sao được đây, khi nhà anh có vệ sĩ hả? Anh chết đi rồi tôi tin. Tút tút tút…]
Anh chết đi rồi tôi tin ư? Yến Nhi đúng thật là vô cảm, chính Mạnh Khương anh ta cũng đang muốn điều tra xem kẻ đó là ai. Vệ sĩ của Trọng Lâm anh ta cũng có nghi ngờ nhưng người như Trọng Lâm chắc chắn không làm chuyện hèn hạ như vậy rồi, chỉ có thể là người đi đường mà thôi. Ngước mắt nhìn ra cửa sổ phía ngoài kia, có lẽ anh ta không còn cách nào khác nữa ngoài câu chúc Nhi hạnh phúc. Câu nói vừa rồi của Nhi đập tan đi hết tất cả rồi.
[Alo tao đây.]
– Tôi bỏ cuộc.
[Vì câu nói anh chết đi rồi tôi tin à? Anh không nghĩ mày lại là 1 tên yếu đuối như vậy.]
– Sao chuyện quái gì anh cũng biết thế hả?
[Đơn giản thôi, anh lo cho vợ anh ở lớp, mà Nhi người chú mày yêu lại học cùng lớp với vợ anh.]
Yếu đuối ư? Không hẳn. Mạnh Khương chỉ tìm cho mình 1 con đường thôi, nghĩa là đứng từ xa nhìn Yến Nhi hạnh phúc với tình yêu mà Nhi chọn, có khó khăn gì Mạnh Khương sẽ giúp từ xa. Chứ còn níu kéo, không được nữa rồi.
– Tôi phải vào lớp rồi. Cúp đây.
[Ok.]
Trọng Lâm cúp máy rồi cứ vậy mà cười sảng ở trong phòng cô ở biệt thự lan rừng, sao lại có thể giống anh hồi trước như vậy cơ chứ? Còn Đức Trung, anh đang tự hỏi không biết Trung có thích Yến Nhi 1 chút nào không. Cái đêm Yến Nhi bị hạ thuốc, nhìn qua camera anh thấy Trung hôn Nhi nhiệt tình lắm cơ mà, không lẽ chỉ là sự giúp đỡ?
Tan học ngày hôm đó anh để William tới trường đón cô còn anh thì lại đi tới trường đại học nơi Mạnh Khương học. Đứng tựa người trước mui xe châm lửa hút thuốc lá, anh suy nghĩ không biết có nên để Trung tham gia vào vụ bắt cóc đó anh đạo diễn không nữa. Nhưng cái gì thì cái cũng phải thoát cái đám nữ sinh phiền toái ở trường đó đã.
– Xin lỗi các cô, tôi đã lấy vợ rồi.
– Anh đùa sao? Anh còn trẻ như vậy.
Đám con gái khác tranh thủ sẽ lời trước xe của anh và sững người khi thấy anh hét 1 triệu cho 1 lần chụp hình, cả đám chạy bán sống bán chết khi nhìn theo tay anh chỉ vào bên trong xe, ngay đằng trước có khẩu súng ổ xoay và băng đạn.
– Đám con gái phiền phức.
Mạnh Khương tan học phóng xe ra ngoài cổng trường, thấy Trọng Lâm đang đứng hút thuốc bên cạnh chiếc Porsche màu đen kia anh ta tò mò đảo tay lái ra hóng hớt.
– Xe đẹp đấy.
– Cất xe 1 chỗ nào đấy đi rồi đi ăn trưa với tao.
– Xin lỗi, tôi không rảnh.
– Nếu mày yếu đuối, từ bỏ Yến Nhi thì chẳng còn cơ hội nào nữa đâu.
– Tôi bỏ cuộc rồi, chẳng còn cơ hội nào nữa.
– Haizz. Coi như anh chưa từng tới đây. Bye!
Chiếc Porsche màu đen lao nhanh về phía trước, phóng về phía khách sạn JW Marriott, còn Mạnh Khương anh ta lái xe máy tới 1 quán ăn nhỏ, order 2 suất bánh mỳ chảo, 1 suất ăn tại quán và 1 suất tới khách sạn nơi Yến Nhi ở. Chỉ cần là bánh mỳ chào của quán này thôi có ăn no đi chăng nữa Nhi vẫn có thể ăn hết 1 suất.
7 năm trước, cũng tại quán bánh mỳ chào này, ông Sâm và ông Tư đã cùng Mạnh Khương và Yến Nhi ăn ở đây, gọi mỗi người suất bánh mỳ chào vừa ăn vừa nói chuyện. Năm đó Yến Nhi 11 tuổi học lớp 6, Nhi nói muốn học đàn piano nhưng ông Tư lại nói Như học võ Karate.
– Nhi học võ làm gì ạ, thô kệch lắm chú. Chú cứ để Nhi học đàn đi ạ, cháu học Karate bảo vệ em ấy.
– Cháu bảo vệ là 1 phần, chú muốn con Nhi nó học võ để có sức khỏe, đàn làm cái gì.
Nhi lúc đó gương mặt cau có lại, nói 1 câu con ghét bố rồi chạy vụt đi, bỏ dở chảo bánh mỳ còn nóng hổi thơm phức đó. Mạnh Khương cũng chạy theo giữ Nhi lại:
– Em đi đâu vậy, em còn chưa ăn xong bữa trưa kia mà.
– Bố em không cho em học đàn lại bắt em học võ. Em ghét bố.
– Nghe lời anh, vào ăn nốt bánh mỳ rồi anh đèo em về nhà, nha? Ở chỗ anh học cũng có mở lớp dạy đàn đó, em cứ đồng ý học võ đi rồi giấu bố đi học đàn.
– Không cần.
Nhi hồi nhỏ đã như vậy, không nghe lời Mạnh Khương, cho dù có dỗ dành cỡ nào, nhẹ nhàng tới cỡ nào Nhi cũng bỏ bữa, đạp xe 1 mình về nhà dưới trời nắng nóng oi bức. Ngay tối hôm đó Nhi bị bố bắt đi học võ bằng được, lại còn học cùng lớp với Mạnh Khương nữa. Thầy giáo dạy võ mới nói Mạnh Khương dạy những kiến thức cơ bản cho Nhi vì dù sao Mạnh Khương cũng là đàn anh, lại tiếp thu bài học giỏi nữa.
– Em thưa thầy, em có thể đổi người dạy không ạ?
– Mạnh Khương là môn sinh giỏi đứng đầu lớp đấy em. 2 em xuống cuối lớp kia tập riêng nhé.
Mạnh Khương vui vẻ lắm, kiên nhẫn chỉ dạy các động tác cho Nhi, Nhi cũng phối hợp với Mạnh Khương vì đằng sau Nhi ông Tư đang đứng giám sát, học hành cho đàng hoàng nếu không Nhi sẽ bị đánh đòn.
– Em hiểu chưa?
– Hiểu.
– Nào, phải nói là em hiểu rồi chứ.
Trên trán Nhi lấm tấm mồ hôi, Mạnh Khương dừng lại rồi lấy 1 chiếc khăn mùi soa ra chấm mồ hôi cho Nhi. Nhi né, trực tiếp lấy tay áo tập Karate ra lau trán rồi tập tiếp.
[Anh đi chết đi rồi tôi tin…]
“Nhi, chúng ta chỉ mãi là anh em thôi sao? Anh không còn cơ hội nào nữa sao?” Lái xe qua khách sạn nơi 2 mẹ con Yến Nhi ở rồi ngước mắt lên trên tầng 3, ngóng 1 chút rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Nhi:
[Anh phải bỏ cuộc thôi. Chúc em hạnh phúc.]
Mạnh Khương lái xe về nhà mà nước mắt đầm đìa, Mạnh Phát ở nhà dọn dẹp nhà cửa thấy vậy liền hỏi ở trường có phải đã có chuyện gì xảy ra không?
– Em bỏ cuộc rồi anh à.
– Bỏ cuộc? Ý em nói là con bé Nhi ấy à?
– Em ấy muốn em làm anh trai, em sẽ cố gắng làm 1 anh trai đúng nghĩa anh à.
– Thế vậy thì tại sao khóc?
– Em buồn, em buồn lắm anh à… Đoạn video… đoạn video đó không phải em làm, em ấy không có tin em.
Mạnh Khương oà khóc nức nở mà ôm lấy anh trai mình, Nhi không tin thì thôi đi lại còn nói câu xát muối như vậy, anh chết đi thì tôi tin sao? Nhi nói vậy có nghĩ Mạnh Khương sẽ đau đớn hay không?
– Coi nào. Em trai anh mạnh mẽ nhất nhà cơ mà tại sao lại mít ướt như vậy chứ?
“Mạnh Khương bỏ cuộc rồi sao? Nghĩa là sẽ không còn làm phiền mình nữa?” Yến Nhi vui vẻ nhảy cẫng lên rồi gọi điện cho Trọng Lâm. Anh Lâm thấy số máy của Nhi gọi đến nửa nghe nữa không muốn:
– Linh, nghe giúp anh.
– Sao thế anh? Là Nhi gọi, có lẽ cậu ấy muốn anh chỉ bài cho cậu ấy.
– Em nhớ đoạn video mà Mạnh Khương mua hoa rồi níu kéo Nhi yêu mình không?
Thục Linh gật đầu rồi cầm lấy con hàng xịn xì của chồng mình rồi nghe xem Nhi nói gì. Chỉ sau vài phút thôi cô cũng hiểu vấn đề, nhưng cô không biết phải nói gì cả bởi chuyện tình cảm không thể nói giúp là giúp ngay. Người ta nói khi say mới nói những lời thật lòng mà, Mạnh Khương chỉ vì yêu Nhi mà làm ra chuyện đó, cũng giống Trọng Lâm và Trung ngày trước.
[Linh ơi. Cậu khuyên Trung giúp tớ được không? Năn nỉ ó.]
– Ừm Nhi này, tớ thấy anh Khương…
Nói tới đây tự nhiên Yến Nhi cúp máy, chả hiểu kiểu gì. Thục Linh thở hắt ra rồi đi tới phía cửa sổ ôm lấy eo Trọng Lâm.
– Anh định giúp anh Khương à?
– Ừ. Anh thấy tội nghiệp cho nó. Nếu lần bắt cóc này không giúp thằng Khương có được tình cảm của con bé đó thì chịu thôi, số trời đã định rằng Mạnh Khương chỉ là anh trai, không hơn không kém.
Trọng Lâm nói xong quay ra sau face to face ngọt ngào với cô vợ xinh đẹp. Nhìn đồng hồ treo tường lúc này mới có 7h tối mà thôi, anh ngỏ ý muốn mời cô đi ăn nhà hàng, 1 bữa tối ngọt ngào chỉ có anh và cô.
– Anh, sao chỉ có anh và em. Buồn chết được.
– Ngốc ạ. Chỉ có vợ chồng mình thôi, anh muốn hôn hôn vợ.
Nói rồi không để cô kịp nói thêm câu nào anh liền cúi thấp đầu xuống mà hôn cô, 1 núi hôn Pháp ngọt ngào nóng bỏng khiến Thục Linh không kịp trở tay. Cô vẫn vậy, vẫn hôn anh 1 cách vụng về và không điều hoà được nhịp thở, để tới 10’ sau anh buông cô ra rồi cười như nắc nẻ vì hành động dễ thương của cô.
– Thay quần áo rồi đi nha vợ.
– Không thèm ăn nữa. Anh bắt nạt em.
– Ảwww… Vậy anh đền cho vợ nha.
– Chả thèm.
Thục Linh nói rồi quay mặt đi tới giường ngồi khoanh tay, không quên ném cho Trọng Lâm 1 cái nhìn tức giận. Trọng Lâm cười tủm tỉm, cười khúc khích đi tới tủ, đã chọn được đồ rồi nhưng vẫn còn đứng ở đó, cất giọng nửa đùa nửa thật:
– Anh định đưa vợ đi ăn vặt, haizz thôi vậy, không đi…
– Em chin nhỗi chồng ạ. Mình đi nha, nha nha…
– 1 câu xin lỗi mà xong sao? Không đi nữa.
Này thì giận anh này, anh giả vờ dỗi ngược lại luôn để xem phản ứng của cô vợ lém lỉnh. Thục Linh thèm bánh mỳ, kem rồi cả xúc xích rán nữa, nghe anh đưa mình đi ăn vặt cô liền quay ngoắt 180 độ, kiễng chân lên hôn chụt vào môi anh 1 cái rồi cầm lấy tay anh lay nhẹ.
– Chồng đẹp trai của em ơi, mình thay đồ rồi đi nha… nha nha…
– Vợ hôn vụng quá. Lại anh dạy nào.
Anh đặt tay lên eo cô rồi kéo sát cô vào lòng mình rồi nhẹ nhàng hướng dẫn cô cách hôn, vừa nói vừa nuốt nước bọt. Chẳng hay ngài chủ tịch này muốn…
– Vợ hiểu chưa nè?
– Ưm… (gật đầu)
Chỉ chờ có thế, anh bế cô đặt nhẹ lên giường, cởi áo phông rồi bắt đầu hôn hít. Ơ kìa, vừa mới nói sẽ cho cô đi ăn vặt cơ mà, sao lại bế nhau ra giường hôn hít thế này?
– Lâm… ưm…
Đắm chìm trong sự ngọt ngào nhẹ nhàng mà anh đem lại, Thục Linh cô cũng dần quên đi chuyện ăn uống, vòng tay ra sau lưng ôm lấy Trọng Lâm.
Cộc cộc cộc…
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, bây giờ có là tổng thống Mỹ đứng ngoài gõ cửa anh cũng không quan tâm nữa. Hai người nấu cháo phải tới nửa tiếng, anh Lâm cũng không còn mảnh vải nào trên người nữa thì cửa phòng mở ra.
– Tôi biết ngay là sẽ thế này mà.
Chẳng phải ai xa lạ, đó là Minh Hùng. Đôi vợ chồng son mới dừng lại việc hôn rồi chỉnh trang lại quần áo, Trọng Lâm anh bực quá đi, đang yên đang lành tự nhiên bị phá đám, đáp gối ra phía Minh Hùng rồi nói:
– Sao ông vào không gõ cửa?
– Ôi ôi… Ông quên cuộc hẹn ăn tối với bọn này thì cứ nói thẳng. Tôi gõ cửa rồi gọi điện thoại có thấy ai trả lời.
Anh Lâm cười khà khà rồi nói quên mất, xong nắm tay cô ra phía tủ lấy đồ rồi cùng nhau vào nhà vệ sinh thay đồ. Haha hoá ra là 2 cặp vợ chồng này hẹn hò nhau đưa vợ mình đi ăn vặt, mà chủ ý này lại do 2 ông chồng đề ra mà cuối cùng Trọng Lâm lại quên khuấy đi.
– Nhi à. Mẹ nghĩ là con thử đi.
– Thử gì mẹ?
– Thử 1 lần đón nhận thằng Khương. truyện ngôn tình
– Không bao giờ. Con không yêu anh ấy.
Hai mẹ con bà Sinh vẫn ở khách sạn, từ lúc Mạnh Khương nhắn tin buông bỏ thì bà Sinh nhận được vài cuộc điện thoại từ mẹ của Mạnh Khương, rằng Mạnh Khương tuyệt thực rồi, nhốt mình trong phòng uống rượu. Khó xử quá thể ấy, 2 người con thì cũng đã làm chuyện đó rồi, biết phải làm sao?
– Nghe mẹ lần này đi con.
– Mẹ bắt đầu giống bố rồi đấy. Lúc nào cũng nói tốt cho con, Mạnh Khương tốt lắm tốt vừa. Nhưng con không yêu anh ấy, từ trước tới giờ đều chỉ coi anh ấy như anh trai thôi.
– Mẹ biết. Mẹ biết con chỉ coi thằng Khương là anh trai. Nhưng con còn nhỏ, không thể hiểu hết tình yêu đâu Nhi à.
Bà Sinh kéo tay con gái đi tới giường, vuốt nhẹ lọn tóc đang loà xoà trước mặt Nhi bà kể lại chuyện tình của bà với mối tình đầu cách đây gần 30 năm trước. Bà không có nói bắt Nhi phải yêu Mạnh Khương mà bà chỉ muốn nói là 1 người phụ nữ thì nên yêu và lấy người yêu mình.
– Vậy bố có yêu mẹ không ạ?
– Bố con có. Mẹ hồi đó cũng như con vậy, ghét bố con, không bao giờ để bố con vào trong mắt, lúc nào cũng 1 câu anh Định ơi 2 câu anh Định ơi.
– Mẹ yêu chú Định vậy tại sao lại cưới bố ạ? Lấy 1 người mà mình không yêu…
Bà Sinh cười nhẹ, nói bà bắt buộc phải lấy ông Tư vì bố mẹ của bà tức ông bà ngoại của Yến Nhi lúc đó mang ơn gia đình ông Tư. Nhà của ông Tư giúp đỡ nhà bà rất nhiều trong chuyện tiền bạc mà không đòi lại 1 đồng nào, với 1 điều kiện là bà Sinh phải cưới ông Tư làm chồng.
– Bố con ấy, là 1 người tốt bụng chứ không xấu như con nghĩ đâu Nhi à. Về sau mẹ đã yêu bố của con, ố con không có xấu xa như mẹ nghĩ.
– Vậy sao mẹ?
– Đúng vậy đấy. Mẹ lấy bố con năm 1993, nhưng đến năm 1998 mới sinh ra anh Nhật rồi năm 1999 thì con ra đời. Con biết vì sao không?
– Dạ?
Bà Sinh kể lại rằng năm đó, sau khi lấy ông Tư được 1 tháng thì bà có mang. Nhưng trong 1 lần khi cùng ông Tư đi lo công việc cho dòng họ có 1 chiếc xe lao tới, ông Tư trở tay không kịp nên ông bà bị ngã xe. Tuy không gây ra tai nạn nhưng bà Sinh lúc đó mang thai tới tháng thứ 4 bị sảy, cái thai không giữ được.
– Lúc đó…
– Nếu không xảy ra chuyện đó thì con và thằng Nhật đã có thêm anh trai.
– Bố con lúc đó… dằn vặt áy náy đúng không ạ?
– Bố con sau vụ ngã xe, trước đó đã yêu thương mẹ rất nhiều càng chăm sóc yêu thương mẹ nhiều hơn nữa. Ông bà nội con mong có cháu bế lắm nhưng bố con lại gạt đi. Cho nên mãi 5 năm sau mẹ mới sinh ra anh Nhật của con đó.
Yến Nhi nghe xong liền cảm thán, rằng Trọng Lâm cũng yêu thương Thục Linh y như thế. Là phụ nữ thì nên lấy người mình yêu ư? Yến Nhi bắt đầu suy nghĩ, suy nghĩ… Người yêu Nhi mãnh liệt là Mạnh Khương, thậm chí ép Nhi uống thuốc kích dục để quan hệ, làm cho cô mang thai để nhanh chóng làm đám cưới. Còn Đức Trung, người nặng tình như cậu ta, đến đám cưới của Thục Linh còn tặng cô 1 chiếc áo cưới đắt tiền, liệu trong trái tim cậu ta có chỗ nào cho Nhi hay không?
Nhi mở điện thoại ra và xem đoạn video lúc Mạnh Khương say sỉn ở quán bar.
[ Sắc đẹp? Tài sản ư? Nếu so sánh với các cô gái khác, em ấy… không đẹp bằng. Còn tài sản? Nói thật nhớ, nhà tôi còn giàu hơn nhà em ấy mấy lần. Yêu mà so đo mấy thứ đó ư?
Đối với tiền tài vật chất, đúng là nhà Nhi lép vế hơn 1 chút. Sắc đẹp ư? Yến Nhi so với Thục Linh còn kém xa. Nhi nhớ lại quá khứ, năm Nhi học lớp 10 có đi dự sinh nhật Mạnh Khương, chứng kiến cảnh 1 người con gái khác ôm Mạnh Khương rồi còn hôn má anh ta, Nhi không có nói năng gì nhưng Mạnh Khương, lúc đó thấy Nhi đã đẩy ngã cô bạn kia ngã dúi dụi, ngã sõng soài ra đất mà chạy về phía Nhi:
– Nhi ơi anh với cô ta không có ý gì đâu. Đừng hiểu nhầm, nha.
– Em có nói gì đâu. Sao anh lại đẩy chị ấy chứ? Có biết thương hoa tiếc ngọc không hả, chỉ có 1 cái ôm thôi mà đẩy chị ấy?
– Anh không biết con Hoa con Ngọc nào hết, anh chỉ biết mỗi Nhi thôi.
Yến Nhi lúc đó định chạy ra đỡ lấy người con gái xinh đẹp hơn mình kia rồi hỏi han nhưng Mạnh Khương lại nói:
– Kệ nó, ra cắt bánh với anh đi. Đi mà Nhi…
Mạnh Khương kéo Yến Nhi đi tới chỗ đặt bánh kem, đặt con dao cắt bánh vào tay Nhi rồi nắm tay Nhi cắt bánh. Năm lớp 11, cũng tổ chức sinh nhật tại nhà ông Mạnh Sâm nhưng năm đó ông Sâm không mời ai hết mà chỉ có mời gia đình ông Tư. Mạnh Khương lúc đó, tuy là chủ nhân bữa tiệc sinh nhật nhưng áo quần người ngợm lấm lem đầy bột làm bánh rồi mùi sầu riêng nồng nặc, khiến bố mẹ 2 bên rồi cả Mạnh Phát phải bịt mũi.
– Nhi ơi, anh có làm bánh crepe sầu riêng nè.
Là chủ nhân bữa tiệc, không thèm nhận hộp quà mà ông Tư bà Sinh tặng mà chỉ chăm chăm đưa bánh cho Nhi, không biết ai mới là chủ nhân bữa tiệc sinh nhật đó luôn.
– Sao anh lại làm bánh cho em?
– Vì em thích ăn nó mà. Ừm… tuy là nó không đẹp như ngoài tiệm bánh, nhưng nhiều sầu riêng lắm đó. Em ăn thử đi.
Bánh crepe sầu riêng cùng bánh mỳ chảo là 2 món mà Yến Nhi ăn hoài không biết chán, Mạnh Khương biết rõ điều đó cho nên 1 tuần 7 ngày thì tới 5 ngày anh ta mang tới nhà Yến Nhi 2 món đó, rồi còn bao che Nhi trước mặt ông Tư nữa chứ.
Đoạn video trôi đi tới phần Mạnh Khương nhận nhầm người yêu của người khác là Yến Nhi, ôm chầm lấy chị gái kia rồi lè nhè gọi tên Nhi, bị người yêu của chị gái đó đánh cho bầm dập, tới mức không thể đứng dậy nổi.
[ NHI! Aaa… NHI… ơi…]
Trong đoạn video đó Yến Nhi thấy bảo vệ rồi có cả người đàn ông mặc vest, hình như là quản lý thì phải, đi ra can ngăn.
[Mang anh ta ra khỏi quán đi.]
Bảo vệ mỗi người 1 bên xốc nách Mạnh Khương đi, nhưng Mạnh Khương có Karate nên phản kháng mạnh mẽ lắm.
[ BỎ RA! Thằng kia… mày!… Tao cấm mày, không được…]
Mạnh Khương đưa tay chỉ vào người đàn ông đã đánh mình, rằng không được làm thế với Nhi. Anh trai kia biết Mạnh Khương bị Bồ đá cũng không chấp nhặt nữa, trả tiền bồi thường rồi đưa bạn gái mình đi.
[NHI ƠI… ĐỪNG ĐI… mà…
– Anh ơi đó không phải người yêu anh đâu. Anh say quá rồi ạ.
– BỎ RA! Hắn ta… ực… mang Nhi… của tôi… hức… sẽ bắt cóc Nhi đó… ]
Trong đoạn video đó bảo vệ cùng quản lý phải nói mãi, muốn gãy lưỡi mỏi hàm rằng đó không phải Nhi đâu, không ai bắt cóc Nhi hết, còn đưa thêm rượu cho Mạnh Khương nữa lúc đó anh ta mới chịu dừng lại. Yêu mà không được đáp trả nó khổ thế đấy các bạn ạ.