Trời Ban Mối Duyên Tình - Đại Mạc Tử Sắc - Chương 32
Cap: cuối cùng tôi cũng có vợ rồi.
Những dòng bình luận nhanh chóng tăng theo cấp số nhân. Fan không thể tin được idol nhà mình đến bạn gái chính thức còn chưa nói là ai mà giờ đã xuất hiện vợ luôn rồi. Lam Châu cũng không ngờ anh thật sự sẽ công bố cho mọi người biết nhưng cô vẫn rất vui vì anh trân trọng cô. Người hâm mộ, đặc biệt là fan cp đều rất thích thú với điều này nhanh chóng tràn vào chúc phúc, tỏ lòng ngưỡng mộ.
Cuối cùng thì ngày này cũng đến, ngày mà Thanh Tiêu đã đợi chờ suốt mấy năm trời, hôm nay hôn lễ của hai người họ được tổ chức. Trong một nhà hàng sang trọng được bày trí lộng lẫy, có một đôi trai tài gái sắc đã chọn bước đi cùng nhau đến cuối đời. Phong cách bày trí của nhà hàng đều theo sở thích của Lam Châu, giản dị nhưng không thiếu phần long trọng. Nhận được sự chúc phúc của gia đình, họ hàng, bạn bè và đông đảo người hâm mộ, lễ cưới được hoàn thành trọn vẹn.
Sau khi kết thúc lễ cưới, Lam Châu và nhóc con về nhà anh. Hai người sẽ không sống chung với ba mẹ mà là ra ở riêng nhưng vẫn sống cùng ba mẹ anh một tháng sau cưới để nhóc con thân thiết với ông bà nội hơn.
Lam Châu nằm ngay lên giường ngay sau khi tắm bởi vì cô đã quá mệt. Để có thể xinh đẹp lộng lẫy, Lam Châu đã mặc chiếc váy cưới có đuôi dài mấy mét và mang đôi giày cao gót mười cm. Lam Châu nằm nghỉ không lâu thì bên cạnh trùng xuống, mùi hương sữa tắm cùng sự ước át của hơi nước tràn vào. Thanh Tiêu choàng tay ôm lấy cô. Anh nói nhỏ vào tai cô làm cô nổi da gà từng cơn.
“Em mệt lắm luôn á!”
“Nhưng mà…”
Thật sự là cô mệt muốn chết đi sống lại nên nói.
“Anh muốn làm với xác chết hả?”
Thấy người kia cứng đờ, Lam Châu bồi thêm một câu.
“Bữa khác em bù nhé, ngoan, ngủ đi!”
Nếu cô đã nói vậy thì thôi hắn không làm nữa, vẫn nên tôn trọng quyết định của vợ. Thanh Tiêu nghe lời ôm cô ngủ. Mặc dù Lam Châu không thích ôm ấp khi ngủ nhưng thôi coi như bồi thường cho anh đi.
Ánh nắng ấm áp bên cạnh ô cửa sổ chiếu vào căn phòng, Thanh Tiêu tỉnh dậy thấy bên cạnh thiếu đi hơi ấm liền gấp gáp chạy ra ngoài xem thử, chạy xuống lầu thấy mẹ hắn đang cầm tách trà hướng ra vườn mà đi. Trong phòng khách lại có tiếng hỏi.
“Làm sao vậy?”
“A, Anh tỉnh dậy thì không thấy em nên…”
Hèn chi cô thấy hắn đứng lóng ngóng ở chân cầu thang mãi, nhìn có vẻ rất cô đơn.
“Haha!”
Tiếng cười châm chọc của mẹ anh vang lên.
“Mẹ thấy nó cưới con về xong thấy mình không xứng nên lo trước lo sau.”
Cũng không có chờ cô trả lời mà đi nhanh ra ngoài vườn, bà nghĩ mình nên để không gian riêng tư cho vợ chồng son này.
“Anh…anh đi đánh răng.”
Nói rồi hắn bỏ chạy mất. Lam Châu thầm nghĩ chẳng lẽ mình không đem lại an toàn dữ vậy hả. Thanh Tiêu trải qua cái đám cưới thì sợ chỉ là mình đang mơ nên khi tỉnh dậy không thấy cô thì hắn rất lo lắng. Sau khi Thanh Tiêu đánh răng xong thì tìm được Lam Châu ở trong phòng bếp đang chiên trứng, anh đi đến ôm cô từ phía sau, đầu gác ở bờ vai mảnh khảnh của cô, hít một hơi.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì! Em làm gì vậy?”
“Đang chiên trứng cho anh ăn sáng, à anh lên kêu cục cưng dậy nhé!”
Sao nhóc con là cục cưng còn hắn thì là cục nợ, không chịu đâu.
“Ừm! Hôn một cái!”
Lam Châu hơi nghiêng mặt, mắt thì vẫn nhìn trên cái trứng chiên, lo sợ khét. Thanh Tiêu dứt khoát xoay cô lại, hôn một cái rồi mới chịu đi.
Aaaaa, nghĩ mãi mới viết được đó, cái chương này là cái chương khó viết nhất, tại không biết viết gì.