Trời Ban Mối Duyên Tình - Đại Mạc Tử Sắc - Chương 30: Ngủ cùng
“Cục cưng của mẹ đang làm gì đó?”
“A, mẹ yêu lại đây tưới cây với con nè!”
“Ok!”
Thế là hai người vui vẻ tưới cây, nhóc con lại vụng trộm lấy đâu đó một chiếc súng nước bắn về phía cô. Lam Châu bất ngờ bị nhóc con bắn, giật mình quay lại.
“Cục cưng à con dám bắn mẹ!”
“Hahaha”
Nhóc con không nói gì chỉ biết cười khanh khách. Mặc dù trong tay Lam Châu là vòi nước nhưng mà cô không dám xịt nước vào nhóc sợ nhóc con sẽ bị bệnh vừa hay Thanh Tiêu đi ra.
“Cục cưng à, cẩn thận mẹ tưới ba con như tưới cây đó.”
“A! Mẹ không được bắn ba của con!”
Lam Châu đâu có để mình thua nhóc được liền xịt nước Thanh Tiêu đang ngơ ngác đi ra.
“Lam Châu!”
“A! Em xin lỗi!!!”
Nhưng cô vẫn cười haha vì trả được mối thù.
“Ba ơi con có súng!”
“Con ngoan không được chơi nữa sẽ bệnh mất!”
Tư Hoàng ngoan ngoãn nghe lời, ủ rũ đi vào
nhà thay quần áo vì chơi súng nước mà tự làm ước mình.
Tối đó…
“Ash xì!”
Thanh Tiêu day day chiếc mũi đã đỏ lên của mình, lại tiếp tục hắc xì.
“Em xin lỗi!”
“Sao lại xin lỗi?”
“Em làm anh bị bệnh rồi!”
Lam Châu ủ rũ cuối đầu, Thanh Tiêu xoa xoa đầu cô.
“Vậy đền cho anh đi!”
“Hả?”
“Anh thấy lạnh, đắp chăn cũng không đủ.”
“A, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ngủ cùng anh!”
Lam Châu đỏ mặt, cứu tôi.
“Không chịu à?”
Thanh Tiêu không đợi cô trả lời, nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt đáng thương giống như cánh hoa ủ rũ trong đêm mưa gió, sự cô độc được phóng thích triệt để. Lam Châu không chịu nổi hai tay ôm lấy mặt của anh xoay lại đối diện với mình, mắt cô thì nhắm chặt nói.
“Em ngủ cùng anh.”
Thanh Tiêu nở nụ cười trước khi cô mở mắt. Lam Châu mở mắt ra thấy vẻ mặt đáng thương của anh nhìn cô thì có chút đau lòng. Cô nói với anh mình skincare xong sẽ quay lại, Thanh Tiêu gật đầu đồng ý, yếu ớt nhìn cô ra khỏi phòng. Thanh Tiêu bệnh là thật nhưng anh không yếu ớt đến vậy, mỗi năm bị bệnh anh đều ngồi trong phòng viết nhạc như bình thường nhưng bây giờ thì khác.
Rất nhanh Lam Châu đã quay lại, cô thấy Thanh Tiêu đã nhắm mắt nằm yên ở chỗ cũ. Lam Châu cũng không suy nghĩ nhiều nằm lên bên còn lại. Lưng vừa đặt xuống giường người bên cạnh đã nhích lại gần ôm lấy cô, tay luồn ra sau lưng cô. Lam Châu cứng đờ không dám nhúc nhích, căng thẳng như khúc gỗ, nằm nghiêng vì sợ đè tay anh. Thanh Tiêu thấy cô căng thẳng thì vỗ nhẹ lưng cô, có tiết tấu đàng hoàng. Lam Châu cũng thả lỏng sau đó nghe anh nói.
“Ngủ ngon!”
Thanh Tiêu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô sau đó ôm cô vào lòng, thoải mái ngủ. Lam Châu dựa vào anh, nghe thấy tiếng tim anh nhẹ nhàng đập, vậy mà cô lại yên tâm ngủ mất.
Lam Châu thức dậy sớm hơn mọi ngày, chắc có lẽ vì hôm qua ngủ một giấc đến sáng. Cô nhẹ nhàng nhúc nhích, đặt tay lên trán anh xem người đang ôm mình còn sốt hay không. Bỗng nhiên Thanh Tiêu mở mắt nhìn cô làm Lam Châu giật mình thu tay lại.
“Anh dậy rồi à, đỡ hơn chưa?”
“Vẫn còn mệt lắm!”
“Ừm vậy anh ngủ tiếp nha, vẫn còn sớm, em dậy nấu cháo cho anh.”
Thanh Tiêu ‘ừm’ một tiếng bằng giọng mũi, dụi dụi đầu mình vào hõm vai Lam Châu như muốn làm nũng. Cô vỗ nhẹ vài cái lên lưng anh, Thanh Tiêu ngoan ngoãn buông cô ra. Lam Châu vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu. Ba mẹ trợn mắt ngạc nhiên nhìn cô.
“Hôm nay trời có bão hả sao tui không biết!”
“Ba chọc con! Mẹ, mẹ, mẹ chỉ con nấu cháo đi.”
Thật ra nấu thì cô vẫn nấu được có điều không được ngon thôi.
“Ừ, vô đây.”
Lam Châu ngoan ngoãn vào bếp cùng mẹ, cô chỉ nấu cháo thịt băm đơn giản thôi. Hì hục trong bếp theo chỉ dẫn của mẹ yêu, cuối cùng một tiếng đồng hồ cũng xong. Lam Châu về mình phòng xem nhóc con dậy chưa. Thằng nhóc còn đang ngủ ngon lành, cô đến gần, đặt một nụ hôn lên trán thằng bé. Nhóc con mơ màng mở mắt, đôi mắt mông lung nhìn cô, đáng yêu chết mất.
“Dậy thôi bé yêu!”
“Con không muốn đâu!”
Nhóc con vương hai tay ôm cổ cô, Lam Châu thuận theo đó mà ôm bé lên lại hun chụt chụt vài cái rồi đi vào nhà vệ sinh.
“Chẳng phải bình thường con cũng dậy sớm sao, sao hôm nay lại nhõng nhẽo rồi!”
Lam Châu thả nhóc con xuống, lấy kem đánh răng cho nhóc, Tư Hoàng nhận lấy bằng hai tay. Sau khi nhóc con đánh răng rửa mặt xong thì tự đi xuống lầu. Lam Châu sang phòng Thanh Tiêu để gọi anh dậy.
“Bé lớn à mau dậy thôi, nên ăn cháo rồi!”
“Không muốn!”
“Vậy phải làm sao đây?”
“Hôn anh!!!”
Thanh Tiêu nhìn cô, nở một nụ cười chân thành. Lam Châu đầu hàng, người đẹp sử dụng nhan sắc như thế này?. Cô đành cúi xuống đặt một nụ hôn trên trán anh, cảnh cáo.
“Còn không dậy thì nhịn.”
“Dạ!”
Ủy khuất ngồi dậy theo lời của Lam Châu, Thanh Tiêu vào nhà vệ sinh. Vừa đi vừa quay đầu nhìn cô tỏ vẻ đáng thương, Lam Châu cười nhẹ sau đó đi xuống lầu.