Trò Đùa Uyên Ương - Chương 146 - Chương 146
Sau một đêm giày vò tàn nhẫn, Thiến Vy từ trên giường chậm rãi tỉnh
lại, cô nhìn cơ thể của mình một lượt rồi ngồi cuộn lại trong góc, vùi mặt vào giữa hai đầu gối uất ức rơi lệ. Cô không ngờ mình lại
bị người đàn ông đó làm nhục như vậy, hết lần này tới lần khác
đều là anh ta, lần đầu tiên của cô đã bị anh ta nhìn nhầm là Cố Tiểu
Ngọc rồi cướp mất.
Ngay từ lần đó khi cô nghe anh khóc lóc gọi Tiểu Ngọc trong biển hận đau thương cô đã thấy rất áy náy có lỗi
với anh, tự trách bản thân về việc đã chia rẽ hạnh phúc của hai
người, vì điều này mà cô canh cánh mãi trong lòng luôn muốn tìm cơ
hội để bù đắp.
Vì không muốn nhìn thấy người con trai đó đau
khổ thêm lần nữa mà cô đã che giấu đi sự thật của đêm hôm đó, sợ
người con trai đó biết mình mất đi một đứa con sẽ đau lòng tự trách
mà cô chấp nhận biến mình thành loại người dơ bẩn lăn loàn. Nhưng
cho đến ngày hôm nay khi anh cưỡng bức sỉ nhục cô, tất cả đã hết.
Thiến Vy tuyệt vọng ngồi trên giường khóc rất lâu, căn phòng tuy có ánh
sáng đầy đủ nhưng lại trống rỗng hiu quạnh, âm thanh thút thít kéo
dài đến nửa ngày mới biến mất. Khóc xong rồi cảm xúc dần bình phục, cô tắm rửa sạch sẽ, cảm thấy cơ thể của mình bây giờ thật bẩn, và có
vẻ như tắm bao nhiêu nước cũng không sạch, nhưng cô đã tự an ủi bản
thân sau đó gạt bỏ tất cả qua một bên rồi đến điểm hẹn là quán cafe
ngày hôm qua gặp Nghiêm Thần.
Cô đến trễ ba tiếng, hắn muốn hỏi
tội cô vì sao lại đến trễ nhưng xét thấy vẻ mặt của cô hôm nay có phần
hơi tiều tụy giống như cả đêm hôm qua không được ngủ ngon nên hắn bỏ
qua không thèm truy vấn, trong lúc nói chuyện khí sắc cũng lộ vẻ không
ổn, hắn đoán có gì đó tồi tệ đã xảy ra với cô, muốn hỏi thăm nhưng cũng chỉ do dự rồi thôi.
Ngày mai sẽ bắt đầu buổi ghi hình, Nghiêm
Thần đưa cho cô một tờ giấy, trong đó có viết rất nhiều hàng dài
văn bản và bắt cô học thuộc, hắn định sau buổi ghi hình ngày mai xong sẽ cho cô đi làm một buổi quảng bá vào ngày mốt, nên mấy trăm chữ
trong này cô nhất định phải học thuộc, nhưng nhiều chữ như vậy Thiến Vy học đến khi nào mới thuộc đây?
Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua
mà số chữ cô thuộc vẫn chưa được một nửa của tờ văn bản, thầm trách
chính mình là sao trí nhớ lại kém như vậy, đúng là vô dụng mà, Nghiêm Thần biết tâm trạng của cô hôm nay tám phần không được tốt nên cũng
không làm khó cô mà thoải mái với cô hơn, cho cô từ từ học thuộc, đến
khi mặt trời lặn Thiến Vy cũng chỉ thuộc được hơn một nửa.
“Chủ tịch Nghiêm, tôi có thể về nhà được chưa?”
“Cô muốn về nhà? Cũng được, hôm nay cô cũng vất vả rồi.”
“Cảm ơn anh.”
Thiến Vy chào tạm biệt Nghiêm Thần rồi bắt taxi, đang định nói với tài xế
kêu ông ta chở cô về nhà nhưng nhìn lại bên ngoài thấy trời vẫn chưa tối nên quyết định đi ra bờ sông tản bộ một chút.
Đã rất lâu rồi
cô mới được nhìn thấy bóng chiều vàng lặng lẽ trên dòng sông Thanh
Thủy, mặt sông vào mỗi buổi chiều tà đều được khoác lên mình một
chiếc áo đỏ rực kiêu sa, khung cảnh trước mắt phẳng lặng như tờ, cùng
với gam màu ấm nóng tô thêm sự linh lung đầy nổi bật.
Ánh hoàng hôn nhuộm hồng một góc trời, dòng sông lại càng trở nên đẹp hơn. Nắng
chiều đã sớm tắt, gió thổi lòng lộng làm mát mẻ tâm hồn, tóc dài váy
mỏng bay phất phơ trước tuyệt cảnh thiên nhiên êm đềm. Chợt Thiến
Vy thấy có một bóng người màu tím đang đứng trên chiếc cầu bắt ngang qua dòng sông Thanh Thủy, tò mò bèn đi tới đó.
Hóa ra là một
người đàn ông, cô chỉ nhìn thấy được bóng lưng của hắn ta, thân hình thư sinh, cao ráo nho nhã. Mặc dù chỉ gặp người này có một lần nhưng cô nghĩ cô không thể nhầm lẫn được, cô muốn gọi hắn một tiếng nhưng
không ngờ người nọ cảm giác được sau lưng mình có người nên đã quay
lưng lại.
Thiến Vy đoán không sai, quả nhiên là Lưu Minh Lãng,
hai người bốn mắt nhìn nhau trong sự yên lặng của buổi chiều tà,
trước ánh hào quang màu đỏ cam của hoàng hôn khẽ thấy một sự yên bình
lãng mạn nào đó đẹp đến da diết cõi lòng, người con gái đang đứng
trước mặt hắn, người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, từng phút từng
giây đều mong được ở bên cạnh.
Tự hỏi mình, đang nằm mơ ư? Hay
chỉ là ảo giác, hôm nay có uống rượu nhưng tửu lượng của hắn
không có kém đến mức sinh ra ảo giác. Thiến Vy nhớ lại khoảnh khắc
ngày hôm đó gặp Lưu Minh Lãng ở nhà hàng, trông anh ta khí chất nho nhã lịch thiệp nhưng lại vô lễ lỗ mãng, làm cô ngay từ lúc đó đã không có ấn tượng tốt.
Mà quả thật, đứng trước dung mạo thư sinh công tử này, cô không thể phủ nhận hắn thật sự rất soái.
“Sao cô cứ nhìn tôi hoài vậy? Bộ trên mặt tôi có hoa sao?”
Khi hắn nói ra câu này, trong đôi mắt đẹp đẽ tựa viên dạ minh châu hiện
lên một tia ấm áp, phảng phất sự dịu dàng mỏng manh như ánh hồng của hoàng hôn, thanh thoát đến mức sao trời cũng không đẹp bằng, cô muốn
né đi ánh mắt phong trần thoát tục của hắn nhưng nghĩ lại tại sao phải né, rồi nói: “Không phải anh cũng nhìn tôi không chớp mắt đó sao?”
Lưu Minh Lãng nghe cô nói như vậy cũng bất đắc dĩ mà nhìn sang hướng
khác, nói: “Không ngờ có thể gặp được cô ở đây, thật trùng hợp.”
“Tôi cũng vậy. Tâm trạng không tốt nên ra đây tản bộ thư giãn.”
“Tâm trạng không tốt ? Có điều gì làm cô phiền muộn sao?”
“Không có, chỉ áp lực một số chuyện thôi, còn anh? Sao lại ra đây?”
“Tôi thấy buồn chán nên ra đây vẽ tranh.”
Thiến Vy thấy trên tay người nọ có cầm một cái laptop và một cây bút,
không khỏi thán phục. “Anh vẽ trong đó luôn sao. Thật lợi hại!”
“Bình thường thôi, tôi đang vẽ cảnh hoàng hôn lặn xuống và mặt
sông dịu dàng hiền hòa, thật ra vẽ tranh cũng là một cách để thư
giãn, bây giờ tôi đã rời khỏi Hằng Đại rồi, bắt đầu lại cuộc sống
tiêu diêu tự tại, tự do làm những điều mình muốn.”
Hắn nói cũng
đúng, hắn chỉ là một kẻ giữ ghế cho Dịch Thừa Phong, nhưng Thiến Vy
đã cảm thấy có điều không được bình thường trong câu nói vừa rồi,
trước đó ở nhà hàng hắn nằng nặc đòi cô ký hợp đồng hợp tác làm
người mẫu cho hắn, mục đích không phải là để giúp hắn thành công
giành được chiếc ghế tổng giám đốc của Dịch Thừa Phong sao?
Phương Tử Cầm cũng nói Lưu Minh Lãng muốn tranh giành với anh ta nên mới
nhất quyết muốn chọn cô, nhưng bây giờ khi nghe câu nói này cô cảm thấy hắn không giống với loại người tham cầu danh lợi, mà thuộc kiểu phóng khoáng thích sự tự do, không thích bị ràng buộc bởi công danh lợi
lộc. Có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dù Lưu Minh Lãng có là
loại người đó nhưng tính cách không thể nào thay đổi nhanh như vậy
được.
“Cô đang suy nghĩ gì vậy?”
Thiến Vy nhìn hắn suy nghĩ một hồi, nói : “Lưu tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Cô cứ hỏi đi.”
“Được, vậy có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc thì anh cùng với Phương Tử Cầm và ba chồng tôi đang diễn giở tuồng gì?”
Câu này không hề làm cho Lưu Minh Lãng giật mình, ngược lại còn rất
điềm tĩnh hơn nữa trong sâu thẳm còn có một sự thắc mắc nho nhỏ, cô
ấy hỏi như vậy chẳng lẽ không hề biết gì sao? Xem ra Phương Tử Cầm
không nói cho Thiến Vy biết ba người bọn họ là cùng một giuộc.
“Sao anh im lặng vậy, anh trả lời tôi đi.”
Hắn thở dài một tiếng, nói: “Thiến Vy, tôi nghĩ vấn đề này cô nên đi
tìm ba chồng cô hỏi thì sẽ tốt hơn, chuyện nội bộ của Dịch gia người
ngoài như tôi không tiện xen vào.”
“Lưu tiên sinh, thật sự không thể nói cho tôi biết sao?”
“Không phải không thể nói cho cô biết, mà thật sự tôi cũng không biết chuyện gì đâu, nếu cô muốn biết thì vẫn nên đi tìm ba chồng cô thì hơn.”
Xem ra không thể hỏi được gì từ miệng Lưu Minh Lãng, mà cô biết cũng sẽ không hỏi được gì từ miệng ba chồng cô, rốt cuộc là chuyện gì,
tại sao lại không cho cô biết chứ.
“Nếu vậy không làm phiền Lưu tiên sinh nữa, tôi xin phép về trước.”
“Cô chờ một chút!” Thiến Vy vừa quay gót người nọ đã dùng một câu giữ
chân cô lại, hắn kéo khóa ngăn lớn của chiếc túi công sở lấy ra một tờ
giấy đưa cho cô.
“Cái này tặng cô, lần trước là do tôi quá lỗ
mãng nên mới động tay động chân với cô, bức vẽ này xem như là lời xin lỗi, cô có thể nhận nó cho tôi bớt áy náy một chút được không?”
Thiến Vy nhận lấy tờ giấy mở nó ra xem, bất ngờ thì ra người được vẽ
trong tranh không ai khác chính là cô, trong tờ giấy hắn vẽ cô đứng
bên cạnh rất nhiều bông hoa nhài trắng tinh khôi, họa nụ cười trên đôi của cô rất chân thực, từng nét vẻ như gửi trọn tâm ý vào cô, cảm
giác trong bức họa còn có cả một tấm chân tình vô hình khó thấy.
Lưu Minh Lãng rất yêu cô, thật sự rất yêu cô, nhưng hắn lại không thể
nói cho cô biết, từ ngày mà hắn biết được sự tồn tại của cô tâm trí
hắn chưa bao giờ ngừng suy nghĩ về hình bóng của người con gái bên
cạnh những đóa hoa nhài, đó là hình ảnh đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Họa lại dung mạo của cô, họa lại nụ cười làm điên đảo trái tim hắn, họa
lại ánh mắt khiến hắn ngày nhớ đêm mong. Hắn vẽ rất nhiều tranh của
cô, lúc nào cũng mang chúng theo bên cạnh để có thể cảm nhận được mỗi giây mỗi phút cô đều ở bên cạnh hắn, làm trái tim si tình của hắn vơi
đi phần nào những tương tư thầm kín.
Lúc này thật không biết
nên nói gì, cô nhìn hắn, hắn nhìn cô, gạt bỏ hết tất cả mọi thứ
xung quanh không muốn màng tới, trôi qua một lúc sau cô mới gọi hắn.
“Lưu tiên sinh!”
“Cô thích không?”
“Sao lại không, anh vẽ tôi rất đẹp, cảm ơn anh.”
“Cô thích là được rồi.”