Trò Chơi Sớm Chiều - Phù Cẩn - Chương 55
Vừa vào cửa, nhóm người hầu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng chạy đến giúp anh cất giày, treo áo khoác lên.
Phan Tấn Nhạc đã đi đánh golf với bạn, Phan Tuyển cũng không có ở nhà, trong phòng khách rộng thênh thang chỉ có Hứa Tông mặc áo ngủ tơ tằm chán ngán ngồi xem phim. Lúc trông thấy Úc Thừa, bà ta chẳng mấy bất ngờ, vỗ lên chỗ cạnh mình, “A Thừa về rồi à? Lại đây ngồi đi.”
Úc Thừa bèn ngồi xuống.
Hai người cách nhau một khoảng không xa không gần, sắc mặt Hứa Tông vẫn điềm nhiên như thường, tiếp tục xem phim.
Là một bộ phim cũ của TVB, một tập dài hơn bốn chục phút, được lồng tiếng Quảng Đông rất êm tai. Phim chiếu bao lâu, bọn họ yên lặng ngồi đó bấy lâu.
Hết một tập phim, Hứa Tông đưa tay bấm vào điều khiển, tắt TV, sau đó thản nhiên đứng dậy, men theo cầu thang xoắn ốc bước lên lầu.
Ngay lập tức, phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân, bà ta hờ hững nhếch môi.
Hứa Tông quay về phòng trang điểm của mình, nhìn anh bước vào, hất cằm nói, “Đóng cửa lại.”
Úc Thừa nghe lời làm theo, khi anh đưa lưng về phía bà, bất chợt nghe Hứa Tông ung dung lên tiếng, “Tôi đoán không sai, chắc chắn anh sẽ trở về.”
Úc Thừa hơi dừng lại, khóa cửa cẩn thận, bấy giờ mới bĩnh tĩnh xoay người, vu vơ đáp lại, “Cuối tuần này là lễ mừng thọ của bố, sao con có thể không về được?”
Bà chẳng thể tìm ra mảy may dấu vết oán hận trên gương mặt anh, gọng kính viền bạc lẳng lặng vắt ngang sống mũi cao thẳng ánh lên vầng sáng nhàn nhạt, khiến người khác không tài nào đoán được suy nghĩ trong lòng anh.
Hứa Tông nhìn anh đăm đăm vài giây, cất giọng, “Nói thế là anh về đây không phải để đòi lại công bằng cho vợ chồng nhà họ Úc à?”
“Vốn con không có ý đó, nhưng nếu đã về đây rồi thì con cũng muốn hỏi mẹ một câu.” Úc Thừa nói với giọng điềm đạm, “Bao năm nay, mẹ thật sự không hiểu rõ tính con trai mẹ sao?”
“Ý anh là sao?” Giọng Hứa Tông trầm xuống, mang theo cảnh giác.
“Con chẳng phải là kiểu người trọng tình trọng nghĩa, cũng sẽ không bị bất cứ thứ gì giữ chân.” Anh dửng dưng nói, “Nếu không thì ngần ấy năm trôi qua, những chuyện mà mẹ muốn con làm con đã sớm làm xong từ lâu rồi.”
Hứa Tông đờ người, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Năm ấy sau khi Úc Thừa xuất ngoại, Úc Vệ Đông vì chuyện Hầu Tố Hinh bị thương ở công trường phải đến nhờ vả nhà họ Phan nhưng lại bị bà ta chơi trò ly gián. Lúc ấy bà muốn thử anh một lần, xem thử điểm yếu của Úc Thừa nằm ở đâu, thế thì sẽ càng dễ bắt chẹt anh hơn.
Nhưng không ngờ sau khi biết chuyện này, Úc Thừa lại chẳng có phản ứng gì.
Không giận dữ, không đau lòng, không hề thay vợ chồng nhà họ Úc đòi lại công bằng.
Xem ra đứa con trai này cũng lạnh lùng vô tình giống bà. Đây là chuyện tốt, Hứa Tông cũng yên lòng hơn, nhưng nếu thế thì bà không có cách nào có thể khống chế được anh, Úc Thừa cứng đầu cứng cổ, rất khó giải quyết.
Nhà họ Phan ít con cái, tính cả hai đứa con hoang bên ngoài thì cũng chỉ có bốn đứa con trai.
Mấy năm trước Phan Tấn Nhạc vẫn còn mạnh khỏe, nắm mọi quyền hành trong tay mình. Phan Tuyển chỉ là một đứa vô dụng, không đủ sức để gây uy hiếp, còn hai đứa con hoang bên ngoài lại bị Phan Tấn Nhạc đề phòng nên tạm thời không gây ra sóng gió, thế nên Hứa Tông cũng mặc kệ Úc Thừa.
Song, vài năm trở lại đây tình hình đột ngột thay đổi, Phan Tấn Nhạc đổ bệnh liên miên, thân thể không còn khỏe mạnh như xưa, lại thêm công ty gia tộc bắt đầu xuất hiện các vấn đề vặt vãnh, người sáng suốt đều biết ông phải chọn ra người thừa kế, hoặc ít nhất là san sẻ bớt một phần quyền lực.
Nếu Úc Thừa không chịu trở về e là sẽ trễ mất. Hứa Tông cũng là vì quá sốt ruột nên mới lại tiếp tục ra tay với vợ chồng nhà họ Úc với ý nghĩ còn nước còn tát. Nhưng không ngờ phía bên kia báo lại với bà, mấy ngày đó Úc Thừa cũng trở về quê thăm hai người họ.
Tuy cửa kín then cài, không biết họ nói gì, nhưng chuyện này vẫn khiến Hứa Tông canh cánh trong lòng.
Chẳng lẽ bao năm qua anh đều đóng kịch trước mặt bà ta? Lừa bà ta bao lâu nay, khiến bà ta buông lỏng cảnh giác, lại không biết rằng nhược điểm có thể lợi dụng nhất của anh đã sớm nằm trong tay của mình.
Hứa Tông săm soi Úc Thừa một lượt, “Nếu thật sự là thế, anh quay về thăm bọn họ làm gì?”
“Mẹ coi trọng con quá rồi.” Úc Thừa cười, “Nuôi một con chó nó còn có tình cảm huống chi bọn họ nuôi con bao năm nay. Mẹ nuôi bệnh nặng, về tình về lý thì con hẳn phải về thăm một chuyến, nếu không chẳng phải sẽ khiến người khác trách mình vô tình sao.”
Đôi mắt đen láy dần trở nên sâu hun hút, lời anh nói lộ ra ý bóng gió, Hứa Tông cau mày, “… Anh nói gì?”
“Con nói rồi, mẹ không hề hiểu con.” Úc Thừa bước đến gần bà, chậm rãi nhả từng chữ, “Chẳng lẽ mẹ thật sự nghĩ rằng, sau ngần ấy năm mà con vẫn không có mưu đồ gì với nhà họ Phan ư?”
Hứa Tông chợt híp mắt lại.
Bà nghĩ đến một khả năng, nhưng vì quá mức khiếp sợ, nhất thời không thể nào tin được.
“Mẹ nói xem, nếu một người thợ săn nuôi một con chó sói và một con chó săn, khi chỉ còn lại một miếng thịt thì ông ta sẽ cho ai?”
Hô hấp Hứa Tông nặng nề hẳn, một luồng sức ép bất thình lình xuất hiện khiến trống ngực bà ta đập dồn dập.
Úc Thừa không chờ bà ta đáp lại, nhếch môi hờ hững buông câu, “Chắc mẹ cũng không biết đáp án, nếu không mẹ cũng sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn với vợ chồng nhà họ Úc để uy hiếp con như thế.”
“…”
Chó nhà vẫn vô hại hơn chó sói, trong nạn đói, thợ săn vẫn đề phòng sói, vì dã tính của sói có thể phá vỡ sự thuần hóa của con người, nhưng nếu là một con chó biết nghe lời thì sẽ không.
Hứa Tông chợt vỡ lẽ, bao năm qua Úc Thừa không tranh không đoạt cũng là vì để Phan Tấn Nhạc dỡ bỏ lòng đề phòng, vì muốn biến mình thành một con chó săn ngoan ngoãn.
Trong mắt Phan Tấn Nhạc, hành động định kỳ thăm hỏi vợ chồng nhà họ Úc chính là một liều thuốc an thần cực mạnh, là chứng minh cho việc anh sẽ không bao giờ đi ngược lại với bản tính của mình.
Bà ta đột nhiên phát hiện ra, từ trước đến giờ mình hoàn toàn không biết gì về đứa con trai này, tâm tư của anh còn sâu hơn bà ta nghĩ, cũng giỏi chịu đựng hơn người khác.
“Anh chưa từng nói gì với tôi.” Hứa Tông cố gắng ghìm lại giọng nói đang run rẩy của mình.
“Nếu để mẹ biết thì có lẽ cũng sẽ không thể giấu được bố.”
Úc Thừa quan sát ánh mắt của bà, miệng cười nhưng ánh mắt lại chẳng có ý cười, “Chẳng phải bao nhiêu năm nay chúng ta phối hợp quá ăn ý hay sao? Bây giờ thời cơ vừa chín muồi, thế nên con mới trở về.”
“…”
Hứa Tông rơi vào im lặng.
Úc Thừa lợi dụng bà ta diễn một vở tuồng biến giả thành thật, khi nhà họ Phan đang trong lúc loạn trong giặc ngoài, anh nhận lệnh lúc lâm nguy, thế thì sẽ không khiến mọi người kiêng kị.
Đây vốn là vở kịch bà thiết kế cho Úc Thừa, lại không ngờ anh đã sớm tính xong, hơn nữa còn lên kế hoạch từ trước. Tuy hành động này không mưu mà hợp với suy nghĩ của bà, nhưng Hứa Tông vẫn có cảm giác bị người ta gài bẫy.
“Mẹ cũng đừng để ý nhiều, lần sau có chuyện gì con sẽ thương lượng với mẹ.” Úc Thừa dửng dưng nói, “Dù sao chúng ta mới là người thân duy nhất của đối phương, là quan hệ máu mủ ruột rà, cùng vinh cùng nhục.”
Hứa Tông nhìn anh đăm đăm, anh cũng thản nhiên đáp lại ánh mắt của bà, một lúc lâu sau, bà mới hừ một tiếng, “Anh biết thế thì tốt.”
Ngoại trừ hành vi tự chủ trương này ra thì đứa con trai này hợp ý hơn bà nghĩ. Bà cứ tưởng anh cứ ngây ngốc, chấp mê bất ngộ, không ngờ bây giờ bỗng nhận được niềm vui bất ngờ.
Bà kể lại hết tình hình hiện tại của nhà họ Phan cho Úc Thừa.
Sức khỏe Phan Tấn Nhạc không còn được như xưa, mấy chuyện nhỏ nhặt trong gia tộc đều được giao lại cho Phan Tuyển quản lý, xem như đã giao một phần quyền lực nhất định cho anh ta. Hai đứa con hoang bên ngoài là Phan Duệ và Cừu Minh Phàm cũng được quản lý hai ba công ty con của nhà họ Phan.
Sự việc phát sinh của một tổ chức Quỹ hồi năm trước đã được giải quyết nhờ quan hệ, còn bây giờ, mắt xích tài chính của vài công ty bất động sản ở Bắc Kinh lại xảy ra vấn đề. Chuyện này vốn do Phan Tuyển phụ trách, cuối cùng tin vỡ nợ lại bị truyền đến tai Phan Tấn Nhạc khiến ông nổi giận đùng đùng.
“Ngày mai là tiệc mừng thọ của bố anh, tôi đã thay anh chuẩn bị quà rồi.” Hứa Tông điềm tĩnh dặn dò, “Lần đầu tiên trở về, phải biểu hiện cho tốt vào.”
“Vâng.” Úc Thừa gật đầu, đáp, “Con biết rồi.”
Trong biệt thự nhà họ Phan có một hoa viên được chăm sóc kỹ lưỡng rất xinh đẹp.
Hứa Tông nói chuyện với Úc Thừa xong liền vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Úc Thừa ngồi trên xích đu trong hoa viên, hững hờ ngắm nhìn cảnh tượng tươi tốt trước mắt.
Để một đóa hoa trà bung nở, cần phải có người làm vườn dốc lòng tưới nước, bón phân mỗi ngày, đủ không khí, mưa móc và dinh dưỡng từ đất, đòi hỏi nhiều công đoạn phức tạp. Bọn chúng bị giam cầm trong đình viện thâm sâu, không thể nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ cũng sẽ dễ dàng bị khô héo, sức chịu đựng kém xa cỏ dại.
Úc Thừa cụp mắt, khẽ nở nụ cười, đứng dậy đi vào nhà.
Trên tầng hai của biệt thự nhà họ Phan có rất nhiều phòng, Úc Thừa cũng có một phòng dành riêng cho mình. Diện tích phòng chỉ bằng hai phần ba phòng ngủ của Phan Tuyển, đồ dùng trang trí cũng đơn giản hơn, nhưng có ưu điểm là có view khá đẹp, nên trông có vẻ rộng rãi và thoáng đãng.
Đến tối, Úc Thừa tắm rửa thay đồ ngủ rồi lên giường. Lâu lắm rồi anh mới trở lại đây, cảm giác vừa lạ lại vừa quen.
Một lúc sau, Phan Diệu đến gõ cửa. Nghe anh trai về, cô bé vui đến nhảy cẫng lên.
Úc Thừa nói chuyện với cô bé một lát, hỏi thăm chuyện học hành, rồi lại hỏi ở cùng ba mẹ có vui không.
Cô bé ríu rít kể mải mê không ngừng, chỉ hận không thể chia sẻ hết mọi chuyện mà mình thấy mình nghe với anh trai. Nhắc đến quan hệ với Phan Tuyển, Phan Diệu ra vẻ người lớn, dùng tiếng Quảng Đông giòn giã phát biểu, “Em chẳng thân với anh ấy, ước gì không gặp anh ấy thì lại càng tốt.”
Úc Thừa khẽ cười lắng nghe cô bé nói, Phan Diệu như nghĩ đến điều gì, nhảy nhót nói, “Nhưng dạo này có một anh trai khác rất tốt với em, thường xuyên tặng đồ chơi cho em lắm.”
“Một anh trai khác?” Úc Thừa nhướng mày.
“Dạ, dạ! Anh Minh Phàm á!” Phan Diệu cất cao giọng, “Thỏ của em là của anh ấy mua tặng đấy.”
“Thế à.” Úc Thừa dịu dàng xoa đầu cô bé, “Cậu ta thường đến nhà mình lắm sao?”
“Dạ… Nhưng sợ mẹ không vui nên anh ấy luôn lén đến thăm em.” Phan Diệu kể rõ mười mươi, “Thỉnh thoảng anh ấy còn đến đón em tan trường nữa.”
Nói xong cô bé lại le lưỡi, rầu rĩ nói, “Anh đừng nói cho mẹ biết nha.”
“Ừm, đương nhiên rồi.” Hàng chân mày Úc Thừa giãn ra, anh cười khẽ, “Đây là bí mật của anh và Tiểu Diệu nhé, được không nào?”
Phan Diệu gật đầu lia lịa, đôi mắt cong lên, “Ừm, bí mật!”
…
Sau khi Úc Thừa về Hong Kong, cuối tuần rảnh rỗi, Hoài Hâm tự giam mình ở trong phòng viết tiểu thuyết.
Triệu Triệt kể với cô cậu có một người bạn cùng tham gia cuộc thi Business Case học ở đại học Bắc Kinh, vừa mới chuyển sang học viện quản lý Quang Hoa, nghe nói Hoài Hâm là đàn chị thì rất muốn cùng ăn một bữa cơm để học hỏi kinh nghiệm. Đúng lúc hai ngày hôm nay đang rảnh, Hoài Hâm bèn vui vẻ đồng ý.
Cậu bạn của Triệu Triệt bằng tuổi cậu, nhỏ hơn Hoài Hâm hai tuổi, tên là Dụ Cảnh Sướng. Dáng người cao chừng một mét tám hơn, là một chàng trai mang theo vẻ đẹp tỏa nắng, đôi mắt trong veo, gương mặt búng ra sữa.
Trong bữa ăn, cậu chàng bắt chước Triệu Triệt gọi cô là chị Hoài Hâm, nghe mà sướng cả tai, Hoài Hâm vui vẻ đáp lại. Triệu Triệt ngồi bên cạnh cất giọng chua lè chua loét, “Số lần chị tôi cười đùa vui vẻ với tôi một năm cộng lại cũng chẳng nhiều bằng hôm nay đâu.”
Dụ Cảnh Sướng cười tươi roi rói, hai mắt cong tít, “Thật sao? Thế thì vinh hạnh cho tôi quá.”
Em trai vừa đẹp trai vừa khiêm tốn, hỏi thăm Hoài Hâm rất nhiều vấn đề liên quan đến chuyên ngành, còn dỗ cô vui vẻ. Lúc bữa cơm kết thúc, cậu chàng hào phóng chi tiền cho bữa cơm này, nhưng Hoài Hâm ngăn lại, “Cậu còn chưa có việc làm mà.”
“Chị cũng chưa có việc làm mà.” Dụ Cảnh Sướng khoát tay, “Không sao đâu ạ, hôm nay là em nhờ A Triệt mời chị Hâm Hâm đến, em nên đãi khách mới phải.”
Cậu tỏ thái độ kiên quyết nên Hoài Hâm đành phải thôi.
Trước khi chia tay, Dụ Cảnh Sướng hỏi, “Về sau đi học em có thể tìm chị hỏi bài không ạ?”
Hoài Hâm gật đầu, cười, “Đương nhiên rồi, lúc nào cũng được.”
Thứ hai, Hoài Hâm vẫn đến Nguyên Bác đi làm như thường lệ, không thấy Úc Thừa.
Anh không nói sẽ sang Hong Kong bao lâu, cô cũng không biết khi nào anh về, chỉ có thể thỉnh thoảng lại liếc sang văn phòng của anh kiểm tra.
Thi thoảng anh sẽ báo cáo sơ lược với cô, trò chuyện dăm ba câu rồi thôi, chỉ nói mọi thứ đều thuận lợi.
Sáu giờ tối, Hoài Hâm thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, đống công việc còn lại cô sẽ mang về nhà làm. Lúc đi thang máy xuống tầng một, cô tình cờ gặp được Dụ Cảnh Sướng ở bên ngoài.
“Sao cậu lại ở đây?” Cô tò mò.
“Em đến để phỏng vấn thực tập, vừa xong ạ.” Dụ Cảnh Sướng gãi đầu, đôi mắt tròn xoe, “Còn chị?”
Hoài Hâm giải thích, “À, chị thực tập ở đây, Quỹ đầu tư Bác Nguyên.”
“À à, em có nghe qua, là một quỹ tư nhân khá nổi tiếng, chị đỉnh quá!”
“Ha ha, đâu có đâu.” Hoài Hâm dừng lại một chút, quan tâm hỏi han, “Cậu phỏng vấn công ty nào thế?”
Dụ Cảnh Sướng nói tên của một ngân hàng đầu tư, đang nói chuyện thì gặp phải sếp lớn là Đào tổng và Vương An Nhiễm sóng vai bước ra, Hoài Hâm lễ phép lên tiếng chào.
Lúc bọn họ nói chuyện thì Dụ Cảnh Sướng đứng bên cạnh ngoan ngoãn giữ im lặng, đợi hai người kia đi rồi cậu mới lên tiếng, “Chị định đi ăn hả?”
Hoài Hâm chần chờ một lúc rồi đáp, “… Ừ, chị đang định tìm đại quán nào ăn đây.”
“Hay là chúng ta sang trung tâm thương mai đối diện ăn nhé?” Dụ Cảnh Sướng đề nghị,
“Em biết có một nhà hàng fusion cuisine mới ngon lắm.”
Công việc hôm nay không nhiều, Hoài Hâm đắn đo một lúc, không nỡ từ chối cậu chàng, “Được, vậy đi thôi.”
Dụ Cảnh Sướng nói nhà hàng đó không xa, đi vài bước đã đến. Mặt tiền trang trí rất mới mẻ, hàng ghế màu xanh bạc hà nổi bần bật giữa không gian quán, đồ ăn cũng rất phong phú.
Hai người chọn món, nói chuyện một lát liền nói đến kế hoạch chọn nghề trong tương lai.
Dụ Cảnh Sướng còn nhỏ, suy nghĩ vẫn chưa thấu đáo, Hoài Hâm bèn chỉ bảo, cho cậu những kinh nghiệm của bản thân. Dụ Cảnh Sướng nghiêm túc ghi nhớ, còn tự hỏi cô những điều mà mình chưa hiểu.
Bữa cơm mất một tiếng đồng hồ, quá trình khá là vui vẻ. Sau khi về nhà, hiệu suất làm việc của Hoài Hâm cũng rất cao, nhanh chóng hoàn thành hết công việc mà các sếp giao cho.
Kiểm tra Wechat không có tin nhắn mới, đến tối chuẩn bị đi ngủ, cô mới nhận được tin nhắn từ Úc Thừa, [Trưa mai anh về.]
Hoài Hâm, [Ờ.]
Không biết vì sao mà anh không gửi tin nhắn thoại, chỉ gửi tin nhắn văn bản cho cô. Nhưng cách màn hình cô cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt với nụ cười tủm tỉm của anh, [Chỉ “ờ” vậy thôi à?]
Hoài Hâm, [Chứ anh muốn gì nữa? *mèo con chớp mắt.jpg*]
Thằng cha này còn cố ý thừa nước đục thả câu, [Ngày mai sẽ nói em biết.]
Hừ.
Biết thời gian anh trở về, tâm trạng Hoài Hâm thoải mái hẳn.
Sáng sớm hôm sau bước vào văn phòng, cô vui vẻ chào hỏi mấy đồng nghiệp.
Hôm nay kể cũng khéo, Đào tổng đến Bắc Kinh hai ngày, định trưa nay sẽ mời cả phòng ăn cơm. Bình thường đều là nhóm thực tập sinh và nhóm nhân viên chính thức đi cùng nhau, hoặc là tự giải quyết ở văn phòng, hiếm khi nào mọi người tụ họp đông đủ.
Chuyến bay của Úc Thừa hạ cánh vào lúc 11 giờ 30, Hoài Hâm đoán chưa chắc anh có thể đến kịp giờ ăn với mọi người. Quả nhiên đến trưa, cô không hề thấy anh trong phòng riêng.
Nhưng mọi người vẫn chừa chỗ cho anh, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí vô cùng hài hòa và nhẹ nhàng.
Ăn cơm cùng sếp lớn không hề áp lực như Hoài Hâm vẫn nghĩ. Mấy sếp rất thân thiện, không hề có khoảng cách bề trên, ngoại trừ hỏi thăm công việc, các sếp cũng quan tâm chuyện sinh hoạt, học tập thường ngày của họ, và cả sở thích đam mê.
Lúc hai cậu chàng thực tập sinh đang nói đến chuyện yêu đương thì Úc Thừa xuất hiện, ánh mắt Hoài Hâm và anh khẽ giao nhau giữa không trung, cô nhướng mày.
Úc Thừa phong độ ngồi xuống chỗ dành cho mình, “Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ.”
Đào tổng gật đầu với anh, mọi người lại đổ dồn sự chú ý về nhóm thực tập sinh, hào hứng lắng nghe bọn họ chia sẻ câu chuyện của mình.
Sau khi nghe xong, Trương Khả Bân cảm thán, “Dân FA hâm mộ quá đi.”
Lý Thi Văn bật cười, ánh mắt chuyển sang mấy cô gái, “Mấy đứa có bạn trai hết chưa?”
Hồ Vi lắc tay, Tần Hiểu Nguyệt cũng độc thân, Hoài Hâm chưa kịp lên tiếng lại nghe Đào tổng thân thiết hỏi, “Tiểu Hâm có rồi đúng không? Cái cậu gầy gầy cao cao nói chuyện với em ở trước cửa công ty có phải là bạn trai em không?”
Hoài Hâm chưa kịp phản ứng lại, Vương An Nhiễm đã nói chen vào, “Ngay hôm qua nè, cái cậu chàng trắng trẻo, đẹp trai tỏa nắng kia ấy, thấy hai đứa nói chuyện vui vẻ lắm mà.”
Nghe miêu tả thế Hoài Hâm mới nhớ đến Dụ Cảnh Sướng, đang định phủ nhận lại bắt gặp ánh mắt lướt qua của Úc Thừa.
Đôi mắt hoa đào sâu hun hút cực kỳ bình thản, ý tứ mập mờ, trầm ngâm khó đoán.
***
Jeongie:
Còn gì thốn hơn khi vừa về đến công ty lại nghe tin bé bồ đi chơi với trai lạ, hơn nữa còn là trai trẻ, trai trẻ, trai trẻ. Chuyện quan trọng phải nói ba lần!!! =))))