TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG TRUYỆN NGƯỢC - Điêu Bảo Bảo - Chương 16 - Cái bẫy
- Trang Chủ
- TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG TRUYỆN NGƯỢC - Điêu Bảo Bảo
- Chương 16 - Cái bẫy
Cuối cùng, Lục Diên nhìn về phía Tưởng Bác Vân, vứt nốt cái nồi cho Tiết Tấn: “Chủ tịch, tôi hiểu tấm lòng anh dành cho tôi, nhưng trong trái tim tôi chỉ có mình sếp Tiết thôi, có gì anh cứ nhằm vào tôi đây này, đừng trả thù anh ấy!”
Ngụ ý: Xin hãy chỉnh chết anh ta đi!
Dứt lời, Lục Diên quay người rời khỏi văn phòng với vẻ mất hồn mất vía sau cú sốc, tiện thể đóng cửa lại.
Tiết Tấn đờ đẫn tại chỗ, đời này y chưa bao giờ gặp phải chuyện hoang đường như thế, y thảng thốt nhìn về phía Tưởng Bác Vân: “Chủ tịch, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu…”
Tưởng Bác Vân giơ tay lên cắt ngang lời y, che lấy gương mặt bầm tím của mình, gượng dậy từ dưới đất, trong lòng vừa ức lại vừa tức: “Rốt cuộc cậu với tên tiện nhân Lục Diên kia đã dính lấy nhau từ bao giờ!?”
Tiết Tấn sốt ruột giải thích: “Ngài hiểu lầm rồi, tôi với Lục Diên không có gì…”
Tưởng Bác Vân nổi khùng quát: “Không có gì!? Không có gì mà ngày đó còn đi mua sắm với cậu ta!? Không có gì mà vô duyên vô cớ lại xin nghỉ ốm giúp cậu ta!?”
Tiết Tấn nghe vậy thì tức khắc im lặng, chuyện đi mua sắm kia y đã nghe Dụ Trạch Xuyên nói rồi, xin nghỉ hộ cũng là do Dụ Trạch Xuyên mở lời, nhưng những chuyện này không thể để cho Tưởng Bác Vân biết được, cho nên trong phút chốc không biết phản bác lại thế nào.
Tưởng Bác Vân thấy y không nói gì, sắc mặt đen xì: “Tiết Tấn, nếu cậu còn muốn làm tiếp ở tập đoàn Ngân Xuyên thì nhanh chóng đá Lục Diên đi cho tôi! Thứ tôi không cần thì kẻ khác cũng đừng hòng đụng đến, biết chưa!?”
Tiết Tấn: “…”
Gay thời nay đều khủng bố như vậy à? Y là trai thẳng mà.
Tiết Tấn thật sự không biết nên nói gì, nhẫn nhịn hồi lâu mới hộc ra một câu: “Chủ tịch, vậy còn cần báo cảnh sát giúp anh không?”
Tưởng Bác Vân biết mình đuối lý nên đương nhiên không có chuyện báo cảnh sát, gã nhíu mày, liếm khóe miệng bầm tím: “Không cần, gọi bác sĩ riêng của tôi tới.”
Tiết Tấn cân nhắc mở miệng hỏi: “Thế Lục Diên…”
Tưởng Bác Vân: “Bảo cậu ta dọn đồ đạc rồi cút xéo đi!”
Lần này thì Tiết Tấn đồng ý cực kỳ sảng khoái: “Tôi sẽ lập tức làm ngay.”
Vậy là khi tin đồn trong công ty đã lan truyền đến mức người ta nói rằng Lục Diên là anh em cùng cha khác mẹ với Giám đốc Tiết, thì ngay chiều hôm đó, Lục Diên đã đi làm thủ tục nghỉ việc. Anh không chỉ nhận được tiền lương tháng trước mà còn nhận được một khoản tiền bồi thường thôi việc kha khá.
“Cầm tiền rời khỏi đây, nếu còn làm gì nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
Tiết Tấn đưa Lục Diên xuống dưới tầng, trong ánh mắt ẩn chứa cảnh cáo, nói gằn từng tiếng.
Đang vào ngày làm việc, đường phố xung quanh vắng vẻ, chỉ có tiếng xe cộ qua lại. Con đường kéo dài phía xa tựa như đường số phận đan xen chằng chịt, dù có cố gắng thay đổi nhưng vẫn không thể thay đổi.
Lục Diên lấy điện thoại ra xem giờ, phát hiện hôm nay là ngày 12, còn 18 ngày nữa anh mới hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng không khỏi cảm thán thời gian trôi qua chậm thật, anh vươn vai với ánh nắng hiếm hoi phía chân trời, cười tủm tỉm: “Yên tâm đi sếp Tiết, tôi đảm bảo nửa tháng tới anh sẽ không gặp lại tôi đâu.”
Nói xong, anh quay người ngược lại với ánh sáng, khuôn mặt lúc này trở nên mờ ảo, dường như nhớ tới điều gì mà hỏi: “À, Dụ Trạch Xuyên sao rồi?”
Giọng điệu tùy ý, giống như chỉ đang hỏi thăm người bạn cũ.
Tiết Tấn đương nhiên sẽ không nói cho anh biết, y lạnh lùng đáp: “Không liên quan đến cậu.”
Lục Diên nhún vai, anh vốn cũng chỉ tùy tiện hỏi thăm thôi. Nhờ mặt mũi Tiết Tấn nên lúc làm thủ tục thôi việc vừa nãy, cả tiền lương và tiền thôi việc của anh đã được chuyển hết vào tài khoản ngân hàng, đủ để sống thoải mái trong vài tháng.
Lục Diên vẫy một chiếc taxi ở bên đường rồi về thẳng nhà. Anh nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, chậm rãi thở phào, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Bây giờ thì tốt rồi, Dụ Trạch Xuyên đã rời xa cuộc sống của anh, anh cũng không cần dây dưa với mấy người như Tưởng Bác Vân nữa. Chỉ cần không phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì anh có thể sống yên ổn trong vòng mười mấy ngày tới.
Không biết nhớ ra cái gì, Lục Diên đột ngột gọi hệ thống:【Phải rồi, lần trước tao hoàn thành nhiệm phụ được thưởng 50 điểm tích lũy đúng không, cái này dùng để làm gì?】
Một trái tim màu đen lặng lẽ hiện ra, cảnh tượng quái dị vô cùng. Đối với những vấn đề liên quan đến quy tắc thì hệ thống luôn hỏi gì đáp nấy, chẳng qua lúc âm thanh vang lên kèm theo tiếng điện xèn xẹt làm người ta cảm thấy không có ý tốt:【Anh có thể đổi vật phẩm trong cửa hàng, cũng có thể giữ lại để dùng ở cửa ải sau.】
Lục Diên im lặng suy nghĩ:【Mày nghĩ tao đổi vật phẩm bây giờ tốt hơn, hay giữ lại để dùng ở cửa ải sau tốt hơn?】
Hệ thống:【Giữ lại dùng ở cửa ải sau tốt hơn.】
Lục Diên:【Cảm ơn, đổi vật phẩm giúp tao.】
Hệ thống:【…】
Lục Diên đã nói rằng sẽ không bao giờ tin lời của hệ thống nữa, nên anh chắc chắn sẽ không tin. Bất kể hệ thống nói gì thì anh cũng sẽ làm ngược lại.
Hệ thống cảm thấy mình bị Lục Diên đùa bỡn, nó kìm nén cơn giận rồi mở giao diện đổi vật phẩm trong cửa hàng ra. Có đủ thứ từ đồng hồ cát quay ngược thời gian cho đến áo giáp bảo mệnh, nhưng những thứ bắt đầu từ ba chữ số rõ ràng không phải là thứ mà một tên nghèo kiệt xác như Lục Diên có thể mua được.
Lục Diên kéo xuống cuối màn hình, ở góc có một biểu tượng túi phúc nhỏ màu đỏ vừa đúng 50 điểm: “Bên trong túi phúc này là gì?”
Hệ thống lạnh lùng phun ra hai chữ:【Ngẫu nhiên.】
Giọng nó mang theo ác ý:【Có thể là vật phẩm cực kỳ có giá trị, cũng có thể là trống rỗng.】
Lục Diên dứt khoát mua túi phúc, anh còn chưa biết có sống được đến cửa ải sau không, nghĩ xa như thế làm gì:【Khi nào thì mở được.】
Hệ thống:【Lúc nào cũng được.】
Giọng nó vô cảm kéo dài như thể đã hết cáu với Lục Diên.
Lục Diên nghĩ ngợi một lúc: “Giờ cứ giữ lại đã, chờ lúc cần thiết thì mở.”
Giờ mở ra lỡ bên trong không có gì thì anh sẽ rất nhụt chí, nhưng nếu giữ lại thì nó sẽ là hy vọng.
Một khoảng thời gian sau đó, Lục Diên không về phòng trọ mà đặt phòng suite của một khách sạn ở trung tâm thành phố nửa tháng, tiện thể vứt bỏ chiếc điện thoại đã bị cài hệ thống nghe trộm rồi mua một chiếc mới. Hàng ngày, ngoài việc ăn uống ra thì anh gần như không ra khỏi cửa.
Ở một bên khác, dự án hợp tác giữa Tập đoàn Ngân Xuyên và Tập đoàn Đỉnh Du cũng đã đi vào quỹ đạo. Hai bên gặp mặt trực tiếp tại phòng VIP của một nhà hàng, ngay cả hợp đồng cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ là bản tính Tưởng Bác Vân vốn đa nghi nên cứ do dự mãi.
Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Đỉnh Du nhận lấy tài liệu từ tay trợ lý, mái tóc hoa râm của ông được chải chuốt gọn gàng, chỉ cần nhìn qua khuôn mặt là người ta có thể biết được ông khi còn trẻ là người làm việc quyết đoán: “Chủ tịch Tưởng, đây là hợp đồng, cậu xem lại xem có vấn đề gì không.”
Bên cạnh Tưởng Bác Vân là Lâm Annie, đôi trai tài gái sắc như được trời đất tạo thành. Gã nhận lấy hợp đồng, mỉm cười nắm lấy tay trái của Lâm Annie, nói: “Bác Lâm, bác là bậc cha chú, cháu là con cháu, bác cứ gọi cháu là Bác Vân là được ạ.”
Lâm Annie rút tay ra, đứng dậy rót cho Chủ tịch Lâm một tách trà, cười ngọt ngào: “Đúng vậy ba à, sau này chúng ta trở thành người một nhà rồi, ba đừng nói mấy lời khách sáo như vậy nữa.”
Lâm Hồng Cảnh cúi đầu uống trà, không trả lời, ông ta vốn không có thiện cảm gì với Tưởng Bác Vân: “Chủ tịch Tưởng, vẫn cứ xem qua hợp đồng trước đi.”
Tưởng Bác Vân biết rõ ông ta không thích mình nhưng chẳng hề bận tâm, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng phong độ. Gã lật xem hợp đồng một lượt, hỏi dò: “Bác à, khu đảo đó chúng ta mới khảo sát chưa lâu, giờ ký hợp đồng luôn có phải hơi vội vàng rồi không?”
Lâm Hồng Cảnh đặt tách trà xuống, thậm chí không thèm ngước mắt: “Tôi không ngại nói cho cậu biết, Dược Đằng cũng muốn đấu thầu quyền sử dụng hòn đào kia, trong dự án lần này họ cũng có phần, dù cậu không tin tưởng Tập đoàn Đỉnh Du thì cũng nên tin tưởng Dược Đằng chứ?”
Tưởng Bác Vân hắng giọng: “Bác hiểu lầm rồi, cháu không có ý đó.”
Lâm Hồng Cảnh chẳng biết có tin lời gã hay không, ông ta nói: “Cậu không cần lo chuyện thua lỗ, việc phát triển đảo giao cho Tập đoàn Đỉnh Du và Dược Đằng là được, không phải từ năm ngoái cậu đã bắt đầu triển khai dự án xây dựng tòa nhà xung quanh đó rồi à, có thể thổi giá lên bao nhiêu là ở năng lực của cậu.”
Sắc mặt Tưởng Bác Vân thay đổi: “Bác à, không phải đã nói rõ là cháu cũng được chia một phần trong việc phát triển đảo sao?”
Lâm Hồng Cảnh khẽ lắc đầu: “Tính cách cậu quá thận trọng, rèn luyện thêm đi.”
Thận trọng cái gì, chẳng qua là nói dễ nghe hơn thôi, chứ thiếu điều chỉ thẳng vào mặt mắng gã là đồ nhát gan.
Tưởng Bác Vân đánh giá rất cao triển vọng của khu đất này. Nếu xây dựng thành công thì lợi ích mang lại sẽ là vô hạn, làm sao gã có thể từ bỏ miếng thịt béo này được. Nghe Lâm Hồng Cảnh nói vậy, mặt gã lộ vẻ lúng túng, ở dưới bàn đậy nhảy đầu gối Lâm Annie.
Lâm Annie hiểu ý, mở miệng nũng nịu: “Ba à, lúc trước đã nói sẽ cho Bác Vân tham gia cùng rồi mà, dự án kiếm bộn tiền như vậy, sao vô cớ để Dược Đằng chiếm lợi được.”
Lâm Hồng Cảnh cau mày quát: “Con nói ít thôi, chuyện của người lớn không cần con xen vào.”
Lâm Annie bĩu môi: “Ghét ghê! Bác Vân, anh mau xin lỗi ba đi, hợp đồng ký xong là xong rồi còn gì, sao cứ do dự mãi vậy.”
Tưởng Bác Vân nhân cơ hội này, đứng dậy rót một ly rượu mời: “Bác Lâm, vừa rồi là do cháu không tốt, bác đừng để ý, thật sự là đầu tư lớn, thận trọng vẫn hơn ạ.”
Lâm Hồng Cảnh gạt ly rượu gã mời ra, lạnh lùngn ói: “Tôi năm hai mươi tuổi dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, có thể thành công như ngày hôm nay đều nhờ vào dũng khí cả, nếu “thận trọng” giống cậu thì sớm đã phải hít khí trời mà sống rồi.”
“Muốn kiếm tiền nhưng không muốn chịu rủi ro, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, cậu cứ tập trung xây dựng tòa nhà đi, chuyện phát triển đào thì đợi sau này cậu với Annie kết hôn rồi tính.”
Người như Tưởng Bác Vân, càng khuyên gã mua thì gã càng thấy có vấn đề, nhưng Lâm Hồng Cảnh mới nói ẩn ý muốn gạt gã ra khỏi hợp tác gã lại thấy sốt ruột: “Bác Lâm, bác hiểu lầm rồi, không phải là cháu không muốn chịu rủi ro, nếu cháu không muốn thì hôm nay đã không đến ký hợp đồng rồi.”
Nói đoạn, gã đưa tay về phía trợ lý, cầm lấy hợp đồng rồi ký tên, đóng dấu tại chỗ để thể hiện sự chân thành. Lâm Hồng Cảnh thấy vậy thì hơi nhíu mày, có vẻ như không muốn cho lắm, nhưng cuỗi cùng vẫn ký vào bản của mình dưới cái nhìn chằm chằm của Tưởng Bác Vân.
Lâm Annie cười tươi bước đến, ghé vào vai Lâm Hồng Cảnh: “Như vậy mới đúng chứ, ba xem Bác Vân kính trọng ba chưa kìa, sau này ba đừng nghiêm khắc với anh ấy nữa.”
Ngoài Tưởng Bác Vân và những người khác, Tiết Tấn cũng có mặt trên bàn rượu, nhưng y chỉ ngồi yên lặng một bên từ đầu tới cuối, thỉnh thoảng bắt gặp cái nhìn của Lâm Hồng Cảnh nhưng cũng nhanh chóng rời mắt. Kể từ khi xảy ra chuyện với Lục Diên lần trước, Tưởng Bác Vân bắt đầu hơi đề phòng y, nếu lúc này y cố gắng khuyên nhủ, trái lại sẽ khiến Tưởng Bác Vân càng nghi ngờ hơn nên chẳng thà không nói gì.
Bữa cơm diễn ra hết sức vui vẻ, cuối cùng Tưởng Bác Vân uống đến say khướt, thậm chí đi đường còn loạng choạng.
Tiết Tấn tiến lên đỡ lấy Tưởng Bác Vân: “Chủ tịch Tưởng, ngài uống say rồi, để tôi lái xe đưa ngài về nhé.”
Tưởng Bác Vân đẩy y ra, đưa tay nới lỏng cà vạt, khuôn mặt gã ửng đỏ vì chếnh choáng men say: “Không cần, tôi còn có việc phải làm, cậu về trước đi.”
Hai vệ sĩ bên ngoài hộ tống Tưởng Bác Vân rời khỏi.
Thấy vậy, Tiết Tấn nâng gọng kính trên sống mũi, không đoán được đối phương định đi đâu làm gì. Y đứng ở cửa phòng VIP, lấy điện thoại ra định làm gì đó thì bỗng có ai chạm vào sau lưng, đôi cánh tay mềm mại vòng qua người y, bên tai là giọng nữ nũng nịu: “Anh đang nghĩ gì thế, tên Tưởng Bác Vân đáng ghét kia đi rồi, sao anh còn không để ý đến em.”
Vẻ mặt Tiết Tấn đầy bất đắc dĩ, hiển nhiên đã đoán ra là ai, y hơi nới lỏng đôi tay bên hông mình, xoay người lại: “Annie, ngoan nào. Anh còn có việc phải làm, ngày mai anh dẫn em đi chơi được không?”
Cô gái này chính là Lâm Annie, thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Đỉnh Du, người được đồn đại là sắp đính hôn với Tưởng Bác Vân.
Lâm Annie kéo cà vạt của Tiết Tấn, ép y cúi người xuống, ngang ngược song lại không làm người ta ghét: “Hừ, khai thật xem, có phải anh lại đi tìm anh Trạch Xuyên không hả?”
“Suỵt.”
Tiết Tấn đè môi cô, ánh mắt lập lòe, hiếm khi nghiêm túc: “Tai vách mạch rừng, biết rồi còn dám nói to như thế?”
Lâm Annie mím môi: “Tuy làm vậy là để trả thù Tưởng Bác Vân, nhưng anh với anh Trạch Xuyên có thể đừng…”
Cô tạm dừng rồi nói tiếp: “Đừng làm mấy chuyện xấu được không.”
Tiết Tấn đột nhiên im lặng, y không nói gì mà chỉ xoa đầu Lâm Annie như thể chưa biết trả lời ra sao, một lúc sau mới nói: “Annie, em không hiểu đâu.”
Thật ra y không muốn kéo Lâm Annie vào, nhưng không ngờ Lâm Hồng Cảnh lại vì muốn nuốt gọn miếng thịt béo Tưởng Bác Vân này mà không tiếc để con gái mình đi làm mồi nhử, khiến tin đồn đính hôn ầm ĩ khắp thành phố.
Lâm Annie nghiêng đầu né tay y, vô cớ cảm thấy hơi bực bội: “Em không hiểu, nhưng em với anh Trạch Xuyên từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, em cũng coi anh ấy như người thân của mình, để Tưởng Bác Vân phá sản không tốt hơn sao? Nếu các anh thật sự làm gì đó, chẳng phải sẽ vứt luôn cả nửa đời sau của mình vào à!?”
Nói xong, giọng cô dịu xuống: “Này, anh đã đồng ý cưới em rồi, anh định chối hả? Anh Trạch Xuyên còn đồng ý làm phù rể nữa, các anh không thể nuốt lời được.”
Tiết Tấn nhắm mắt lại rồi nhéo sống mũi, hốc mắt chẳng hiểu sao lại hơi đau nhức, đến khi mở mắt ra lần nữa thì cảm xúc đã bình thường trở lại, giọng y vẫn ôn hòa như trước, nói trêu cô: “Anh đương nhiên sẽ không nuốt lời, còn anh Trạch Xuyên thì không rõ, em biết đấy, anh ấy vẫn luôn giống thần long thấy đầu mà không thấy đuôi còn gì.”
Lâm Annie lay cà vạt của y: “Tóm lại là các anh không được nuốt lời.”
Tiết Tấn kiên nhẫn dỗ cô: “Được được, em về trước đi, anh nhất định sẽ nghĩ cách để anh ấy đến làm phù rể, em đừng ở đây lâu quá, tránh bị người khác phát hiện, nhé?”
Lâm Annie hôn trộm y một cái, bấy giờ mới chỉ vào Tiết Tấn, đắc ý nói: “Thằng nhóc nghèo nhà ngươi đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của bản tiểu thư.”
Thằng nhóc nghèo?
Tiết Tấn không khỏi sững sờ khi nghe lại xưng hô đã lâu không thấy kia, lập tức bật cười, đúng vậy, hồi còn đi học, y thật sự chỉ là một thằng nhóc nghèo, khác nhau một trời một vực với thân phận thiên kim tiểu thư của Lâm Annie, vất vả lắm thành đạt như bây giờ…
Vất vả lắm thành đạt như bây giờ, nhưng lại phải gánh vác những thứ nặng nề hơn.
Tiết Tấn nhìn Lâm Annie rời đi, mãi đến khi bóng dáng hoạt bát kia khuất khỏi tầm mắt, y mới lấy điện thoại ra, tiếp tục chỉnh sửa tin nhắn còn dang dở, sau khi do dự nhiều lần, cuối cùng y vẫn nhấn gửi đi:
【Kế hoạch thành công, có thể ra tay bất cứ lúc nào.】