Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh - Hỏa Trà - Chương 198: Trải nghiệm hoán đổi cộng đồng
- Trang Chủ
- Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh - Hỏa Trà
- Chương 198: Trải nghiệm hoán đổi cộng đồng
Cho nên kết luận cuối cùng là mọi người đều không có tiền, chả ai làm được việc gì cả.
Chu Ngao cố gắng giãy giụa: “Thật sự không thể du di một chút hay sao?”
Cán bộ công chính nghiêm minh: “Chúng tôi chỉ làm việc theo quy trình.”
Trương Du trầm tư suy ngẫm: “Mấy người có cảm thấy quy trình của mình hơi phi logic không?”
Cán bộ gặm dưa chuột rộp rộp: “Không cảm thấy, quy trình của chúng tôi cực kì hoàn chỉnh, hằng năm đều được đánh giá là top 10 phòng làm việc có hiệu suất đứng đầu làng đại học đó.”
Đường Tâm Quyết: “Vậy cách để phản hồi đóng góp ý kiến là?”
“Ồ, không có cách nào hết.”
Cảm ơn, hiểu luôn.
Trong lúc hà mã ngã quỵ mất hêt hi vọng, giọng nói Đường Tâm Quyết lại vang lên: “Vậy cái này thì sao?”
Cậu ta ngẩng đầu lên, thấy cô rút ra một phong thư màu sắc rực rỡ, ngoài mặt có thể thấy chữ “Thư mời” rất to.
“Xin hỏi nó có giúp ích gì cho chúng tôi trong việc xử lý thẻ chứng minh không?”
Tiếng nhai nuốt của cán bộ dừng lại, ánh nhìn dán vào phong thư vài giây, giơ tay nhận lấy.
Mở phong thư, bà ta rút tấm thẻ hai màu đen đỏ ra quan sát một lúc, gạt dưa chuột qua một bên.
Hà mã giật mình, ngay cả đường chạy trốn cũng nghĩ xong xuôi rồi, lại thấy cán bộ rút một cặp mắt kính dưới bàn ra đeo lên: “Mấy người có cái này thì phải nói sớm chứ, khách du lịch đúng không?”
Bà ta ghi soàn soạt vài dòng lên giấy rồi đẩy tới: “Đến đây, kí tên đi.”
Chu Ngao:…???
Hà mã kích động đến mức suýt nhảy dựng lên, lại có phần thắc mắc: “Nhưng lúc ấy chúng tôi cũng là khách du lịch mà.” Sao cậu ta không nhớ mình từng được đối xử như vậy nhỉ?
“Mấy người là đoàn du lịch giá rẻ, khách du lịch giá rẻ phải hoàn thành hạn mức chi tiêu thấp nhất.” Cán bộ chẳng thèm nhấc mắt: “Còn được mời tới thì là khách VIP, không có yêu cầu hạn mức chi tiêu, quan trọng là nghỉ dưỡng, hiểu không?”
Chu Ngao: “…”
Phòng 606: “…”
Trong hiện thực bị mấy đoàn du lịch vớ vẩn lừa thì thôi, vào phó bản cũng không thoát được??
Bốn người phòng 606 thì đã hiểu: Cuối cùng trò chơi này cũng không hố nữa rồi, hóa ra ý nghĩa của phó bản phần thưởng nằm ở chỗ này.
Ánh mắt Đường Tâm Quyết hơi thay đổi, đột nhiên cô hỏi: “Xin hỏi quy định này của mấy người là có sẵn, hay là bắt chước ở chỗ khác vậy?”
Thật hiếm thấy, lần này cán bộ không trả lời ngay lập tức.
Bà ta ngẩng đầu im lặng nhìn Đường Tâm Quyết vài giây, sau đó khóe miệng kéo cao, nở một nụ cười cực lớn: “Đương nhiên là… Học tập từ thế giới của mấy cô rồi.”
Một luồng khí lạnh khó hiểu bất chợt lùa qua sau cổ mọi người, chỉ có Đường Tâm Quyết vẫn coi như không biết, tiếp tục hỏi: “Thế quy định về bộ máy của văn phòng…”
Cán bộ chậm rãi: “Cũng học từ chỗ mấy cô, nhưng chúng tôi tự tiến hành cải cách tôi ưu hóa hơn nhiều. Dựa theo quy định của các cô, phải tiếp nhận phản ánh rồi giải quyết gì đó, lằng nhằng quá, chỗ chúng tôi gặp vấn đề khó không cần xử lí, tất cả cứ chuyển sang đường dây nóng của trưởng khu là được.”
“Thế trưởng khu là…”
“Ờ, không có trưởng khu.”
“…”
Trịnh Vãn Tình truy hỏi theo phản xạ: “Thế nếu đường dây nóng của trưởng khu không giải quyết được vấn đề thì tìm ai?”
“Lại chuyển lên trên đường dây nóng của phòng đào tạo.”
Chu Ngao nghe mà to cả đầu: “Có tác dụng gì không?”
Cán bộ gặm dưa chuột, trợn mắt lườm cậu ta: “Đùa gì thế hả, phòng đào tạo còn không biết mình có cái đường dây nóng này nữa là.”
…
Khí lạnh từ từ tan, để lại bầu không khí yên tĩnh hạn hán lời.
Đường Tâm Quyết kí tên lên giấy, chân thành bày tỏ: “Mấy người đúng là biết sửa cũ thành mới.”
Cán bộ gật đầu đầy kiêu ngạo, tự tin trả lời: “Đương nhiên rồi, đây chính là văn phòng có năng lực học tập tốt nhất cả làng đại học đó. Để tôi xem… Tạo được hồ sơ rồi.”
Bà ta vừa dứt lời, trên bàn xuất hiện bốn quyển sổ màu đỏ nhỏ bằng bàn tay, ngoài bìa lần lượt ghi tên bốn người phòng 606.
Bốn người cầm lấy mở ra, thấy trên trang đầu có ghi một con số màu đen rất rõ ràng, đây chính là “Khoản tiền bắt đầu” của các cô.
“Của tớ là 65, của cậu thì sao?” Trịnh Vãn Tình ngó qua, Quách Quả âu sầu: “Tớ còn chưa được 50 nữa, sao thế được nhỉ? Thịt của tớ đi đâu hết rồi?”
“Dựa theo thời gian trong trò chơi thì chúng ta mới trôi qua 1 tuần, nhưng mà tính cả thời gian trong phó bản nữa thì phải hơn 1 tháng rồi.” Trương Du nghiêm túc đưa ra nguyên nhân.
Trong hoàn cảnh giữ mạng chờ bình minh mỗi ngày, không gầy đi mới là hiện tượng phản khoa học đó.
Quách Quả thở dài một hơi: “Biết thế này thì tớ đã ăn thêm trước khi vào phó bản rồi.”
Trịnh Vãn Tình từ trên cao nhìn xuống Quách Quả: “Vô ích thôi, cậu nên mua thuốc tăng trưởng giúp cao thêm 20 cm thì hơn.”
Quách Quả: “…”
Bên kia, Đường Tâm Quyết đã giao 1 cân tiền lệ phí chuộc thẻ chứng minh giúp Chu Ngao.
Hà mã bông lóe sáng, một nam sinh cực kì gầy gò chậm rãi đứng thẳng lên, hoảng hốt sờ mặt: “Thật cảm ơn các cô rất nhiều… Tôi cũng sắp quên mình trông như thế nào rồi, không ngờ vẫn còn có thể… Hu hu…”
“Muốn thấy mình trông như thế nào không?” Cán bộ nhanh nhẹn ngẩng lên: “Chúng tôi có sản phẩm gương cầm tay liên doanh với chính phủ, 5 cân 1 cái, mua không?”
Chu Ngao: “… Không cần, cảm ơn.”
“Vậy nhanh chóng đi chỗ khác đi, đừng có chiếm chỗ làm chậm trễ tôi xử lý công việc.” Năm người xử lí xong vấn đề giấy tờ, cán bộ cũng gặm xong quả dưa chuột cuối cùng, bắt đầu lạnh lùng đuổi người.
Đường Tâm Quyết lại không nhúc nhích, cô tung ra một vấn đề khác: “Tôi muốn hỏi một chút, khách du lịch VIP liệu có thể đăng kí một cái thẻ chứng minh giống vậy không?”
Cô chỉ tấm thẻ màu xanh lá trong tay Chu Ngao, bên trên ngoại từ thông tin về du khách thì còn có một dòng chữ to chói lọi “Hạn mức tiêu dùng còn lại cần hoàn thành”, đằng sau là con số 235,5.
Cán bộ hơi ngạc nhiên, không hiểu hỏi: “Mấy người muốn có cái này làm gì? Mấy người đâu có nhiệm vụ đâu, chỉ cần trước khi kết thúc thời gian du lịch tìm được cửa ra là xong rồi còn gì.”
Bà ta chỉ từng thấy dân nghèo khu phố số 2 giả vờ làm người giàu khu phố số 1, chưa từng thấy kẻ giàu có nào bị chạm mạch nhất định phải có được cái thẻ chứng minh dân nghèo?
Đường Tâm Quyết không giải thích, chỉ hỏi: “Có thể làm được không?”
“Có thì thật ra cũng có,” Cán bộ nhún vai: “Mấy cô là khách du lịch VIP mà, muốn gì cũng được. Tấm thẻ chứng minh kia đối với các cô không có tác dụng thực tế gì, chỉ là đồ trang sức thôi. Nhưng tôi phải nhắc nhở mấy cô trước, nếu để cư dân ở đây nhìn thấy tấm thẻ đó thì thái độ của bọn chúng sẽ khác đi nhiều đấy.”
“Cảm ơn.” Cô mỉm cười: “Đúng ý tôi rồi.”
– ———
Lúc rời khỏi phòng làm việc, trong tay mỗi người có thêm một quyển sổ đỏ và một tấm thẻ chứng minh màu xanh lá kèm dây đeo.
Tuy không có hạn mức tiêu dùng bắt buộc, nhưng để cho thẻ chứng minh chân thực hơn thì trên thẻ của bốn người phòng 606 cũng có “Số tiền nhiệm vụ”, chẳng qua có thể tự nhập số tiền được.
Quách Quả thật cẩn thận đeo nó lên, gấp gáp hỏi: “Theo như cách nói của cán bộ kia, có phải sau này chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm không?”
Đột nhiên được trò chơi đối xử tốt như vậy, cô ấy cảm thấy không chân thực lắm.
Đường Tâm Quyết lắc đầu: “Chưa chắc, đừng quên thư mời của chúng ta có giới hạn thời gian.”
Nhưng rất đúng lúc là trên thư mời không hề viết thời hạn cuối cùng, cũng không ghi nếu hết giờ thì phải rời đi như thế nào, ngay cả văn phòng cũng không tra được mấy tin tức đó, tất cả mọi thứ đều cần bọn cô phải tự mình tìm kiếm.
“Nếu hết thời gian, đặc quyền VIP biến mất mà chúng ta vẫn còn ở lại trong phó bản không ra ngoài, cậu đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?” Đường Tâm Quyết nhìn Quách Quả.
Quách Quả: “…” Không cười nổi.
Trương Du bình tĩnh tiếp lời: “Tình huống tốt là chúng ta sẽ trở thành du khách bình thường, sau đó nhận được nhiệm vụ giống Chu Ngao.”
Đến lúc đó, con số ngẫu nhiên trên tấm thẻ xanh này sẽ trở thành hạn mức tiêu dùng bắt buộc.
“Nhưng tình huống xấu hơn là thân phận du khách của chúng ta sẽ bị xóa sạch…” Trương Du không nói tiếp, nhưng mọi người đều đã nghĩ đến cùng một vấn đề.
Hình dạng thú bông khi các cô vừa vào phó bản có phải là trạng thái tồn tại khi không có thân phận du khách không?
Đã có vết xe đổ Chu Ngao cho đáp án khẳng định.
Cậu ta vừa đếm số thẻ chứng minh trong tay vừa nhớ lại: “Tôi nhớ lúc ấy để tránh bị đòi nợ, chúng tôi tìm rất nhiều nơi cầm cố thẻ chứng minh, cuối cùng chỉ có văn phòng khu phố chịu thu. Ai ngờ chúng tôi vừa rời khỏi khu phố đã mất ý thức… Quả nhiên là do thân phận!”
Cho nên lúc vừa mới bước chân vào khu phố, bốn người Đường Tâm Quyết có thư mời đảm bảo thân phận lập tức biến lại thành người, chỉ mình cậu ta vẫn còn giữ nguyên hình dạng hà mã.
Cậu ta thở dài: “Nhưng giờ cầm lại thẻ chứng minh, nhìn số nợ bên trên rồi lại thấy làm hà mã cũng khá tốt… Không đúng, số lượng thẻ…”
Chu Ngao trợn mắt nhìn tấm thẻ cuối cùng, há hốc miệng kinh ngạc.
Khác với bốn người, cậu ta không chỉ “Chuộc lại” thẻ chứng minh của mình, cậu ta mượn phòng 606 5 cân chuộc cả bộ thẻ của tất cả thành viên nhóm mình.
Cho nên đáng lẽ ra trong tay cậu ta phải có 11 tấm thẻ, nhưng tại sao đếm đi đếm lại mãi chỉ có 8 tấm?
“Nếu không phải văn phòng ăn bớt 3 tấm thì chứng tỏ trước khi cậu tới đây đã có 3 người tới trước rồi.”
Đường Tâm Quyết nhướng mày: “Trong số bạn bè nhóm cậu đã có người khôi phục hình người.”
Chu Ngao vội vàng vắt hết óc nhớ lại, suy nghĩ thân phận chủ nhân của 3 tấm thẻ bị thiếu kia.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì hẳn là lão Trương, Lệ Khả và… Tiểu Uyển?”
Cậu ta xoa xoa trán, xác nhận mình không nhầm: “Nhưng tôi nhớ rõ ràng tôi tận mắt nhìn thấy Tiểu Uyển tự nổ tung trước mặt tôi mà… Sao cô ấy lại còn sống được??”