Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh - Hỏa Trà - Chương 195: Trải nghiệm hoán đổi cộng đồng
- Trang Chủ
- Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh - Hỏa Trà
- Chương 195: Trải nghiệm hoán đổi cộng đồng
Mụ đàn bà này đã gầy đi rất nhiều so với người mà năm phút trước Đường Tâm Quyết vừa nhìn thấy, cái bụng thịt xếp lớp to như quả núi giờ chỉ còn lại một lớp thịt thừa rũ xuống, trên mặt, cổ và tứ chi còn ít mỡ, nhìn thoáng qua trông như một con lợn bị cắt xẻ nham nhở.
Lúc đầu đứa nhóc còn không muốn trả lời, nhưng dưới sự uy hiếp hung hãn của mụ ta, nó đành phải chỉ chỉ nơi Đường Tâm Quyết vừa đứng: “Nó ở kia kìa!”
Mụ ta vội quay đầu nhìn thử, lại nổi giận đùng đùng: “Nói dối, chỗ đó chẳng có gì cả!”
Đứa nhóc ngẩn ngơ dụi dụi mắt: “Nhưng nó ở đó thật mà… Sao lại không thấy nữa?”
Rõ ràng nó nhìn thấy tận mắt quả cầu pha lê ở ngay đó! Nhưng mà bây giờ nhìn kĩ hơn lại phát hiện ra không thấy đâu nữa?
“Được lắm.” Mụ ta nheo mắt đầy nguy hiểm, gương mặt thịt mỡ chảy xệ nở nụ cười lạnh lùng: “Nếu không tìm thấy “Đồ chơi sống”, con trai tao lại sắp không còn thịt…”
Mụ ta vừa nói vừa thọc tay vào ngấn mỡ trên bụng sờ soạng, rút ra một con dao bầu sắc bén lạnh toát: “Thế thì lấy mày ra đổi!”
“Đừng mà!” Đứa nhóc hoảng sợ hét toáng lên. Hai đứa bạn của nó thấy tình hình không ổn đã sớm trốn đi từ lâu rồi, chỉ còn lại một mình con khỉ ốm là nó, hoàn toàn không có khả năng chống lại mụ ta.
Trong khoảnh khắc sống chết, nó bỗng nhiên nhớ ra: “Tôi có đồ chơi biết cử động, tôi có thể đưa nó cho bà!”
Mụ ta khịt mũi coi thường: “Muốn đem mấy thứ robot đồ chơi của trẻ con ra lừa tao à?”
“Không phải robot, là đồ chơi biết chạy trốn, có mùi đồ ăn, còn có thể bán lấy tiền!”
Nghe đứa nhóc lắp bắp giải thích, hai mắt mụ ta sáng ngời: “Lại là một món đồ chơi sống nữa, hôm nay có nhiều chuyện tốt vậy sao? Mau đưa tao xem!”
Thằng nhóc dịch đôi chân gầy còm như cẳng gà, hai đôi mắt đồng loạt tập trung vào phía sau nó… Trừ vài sợi bông còn chưa hoàn toàn tan hết, mặt đất trống trơn không có gì cả.
Mụ đàn bà: “Thứ đó đâu?”
Đứa nhóc trố mắt nhìn, một lúc lâu sau ngập ngừng trả lời: “Tự… Bỏ trốn rồi?”
“…”
Trong lúc bọn chúng giằng co, Đường Tâm Quyết đã đẩy hà mã bông về chỗ trốn của phòng 606.
[Gì thế này?]
Quách Quả cực kì tò mò, quan sát một lượt con hà mã bông từ trên xuống dưới.
[Có xác suất giống chúng ta.] Đường Tâm Quyết trả lời ngắn gọn.
Quách Quả: “???”
Cô ấy dựng tóc gáy: [Trong này cũng là người sao?]
Trương Du quan sát cẩn thận vài giây, lắc đầu: [Cậu mà không nói thì bọn tớ đúng là không thể phát hiện ra được đấy.]
Quách Quả gật mạnh đầu, cô ấy tưởng mình không thể hoạt động không thể nói chuyện đã đủ đáng thương rồi, nhưng so với “Người bạn” này đây, ít nhất cô ấy còn có thể rung rung con ngươi, còn người bạn này là hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào giống con người.
Đường Tâm Quyết: [Yên tâm, hiện giờ người này còn sống.]
Tự chạy ra khỏi máy gắp thú bông, bị bắt vẫn có thể dùng tinh thần lực gây ảnh hưởng lên cô, sinh mệnh của “Con thú bông” này cực kì ngoan cường, nhưng mà bên trong là người hay quỷ thì không biết.
[Lớp vỏ thú bông bọc kín mít rồi, tớ không thể kết nối tâm linh hoàn chỉnh với người ở bên trong được.]
Cô nhanh chóng kể lại một lượt những chuyện vừa xảy ra.
Sau khi phát hiện tín hiệu cầu cứu của hà mã và quyết định ra tay, Đường Tâm Quyết dùng tinh thần lực tạo ra ảo giác làm lẫn lộn lực chú ý của mấy con quỷ kia, thành công đẩy con hà mã đi ngay trước mũi bọn chúng.
Mà dường như hà mã còn cảm thấy hoảng sợ hơn cả đám cư dân quỷ, thậm chí nó kích động đến mức tuôn ra một tràng lời nói, nhưng vì âm thanh quá khó nghe, bọn Đường Tâm Quyết chỉ có thể nhận ra là giọng của một nam sinh. Sau đó hà mã “Yếu pin” tắt nguồn, không còn tạo ra âm thanh gì nữa.
Đường Tâm Quyết ngồi trong quả cầu thủy tinh xoa xoa trán: [Tinh thần lực của tớ vẫn đang từ từ hồi phục, hiện tại chưa thể cứng đối cứng với bọn chúng.]
Phó bản này thực sự rất kì dị, nhưng điều cô lo lắng nhất bây giờ là thời gian bọn họ ở bên ngoài cộng đồng càng dài thì mức độ nguy hiểm càng cao.
Đối với cư dân bản địa, đồ chơi ở nơi này được chia thành hai loại, một là thú bông bình thường, hai là “Đồ chơi sống” mà mụ đàn bà kia nói tới, cũng tức là hình thái của bốn người phòng 606 hiện tại.
[Trong mắt bọn chúng, giá trị của “Đồ chơi sống” rất cao, có thể đổi lấy tiền bạc. Đây chính là mối nguy hiểm lớn nhất đối với chúng ta.]
Từ hai mẹ con nhà kia đến ba đứa nhóc sau đó, số “Người” biết về sự tồn tại của bọn cô đang dần dần tăng lên, bốn người muốn trốn tránh đã khó nay càng khó hơn.
[Một khi bị tóm được thì sẽ bị cắt đứt đầu sao?]
Quách Quả tưởng tưởng tới cảnh ấy là có thể cảm nhận được đó là thứ phép thuật tà ác trói buộc linh hồn nào đó, gai ốc sau lưng dựng đứng.
Trương Du tổng kết lại tin tứ mà Đường Tâm Quyết cung cấp: [Không chỉ có mỗi bốn người chúng ta là “Đồ chơi sống”, hai thú bông chạy trốn bị đám nhóc bắt được, còn cả con hà mã bông này nữa… Nếu có thể giao lưu với bọn họ thì chúng ta sẽ biết được nhiều tin tức hơn.]
Nhưng hiện tại hà mã chỉ nằm im lìm trên mặt đất giống như chết hẳn rồi, mặc cho Đường Tâm Quyết dùng tinh thần lực gọi thế nào cũng không tỉnh.
Quách Quả đột nhiên cảm thấy tò mò, nhờ Trương Du đưa cô ấy đến cạnh hà mã, nhẹ nhàng chạm chạm vào.
Ngay lập tức, con ngươi trong con mắt bông co lại, tiếng Quách Quả nói chuyện trong kết nối tâm linh cũng biến mất.
Vô số hình ảnh vụn vỡ tràn ra trước mắt cô ấy!
…
[Tớ thấy rồi, bọn họ cũng là người, là… Thí sinh giống chúng ta.]
Lần này Quách Quả không ngất xỉu.
Qua giây phút im lặng ngắn ngủi, Quách Quả nhanh chóng khôi phục ý thức, bắt đầu thuật lại những gì mình nhìn thấy.
Nói đúng ra cô ấy không chỉ nhìn thấy một thí sinh, mà là rất nhiều thí sinh. Đây là một phó bản đoàn thể gồm nhiều phòng ngủ.
Bọn họ có nam có nữ, điểm chung duy nhất là tất cả đều gầy trơ xương và đang chạy bạt mạng trên phố, sau lưng bọn họ là một đám cư dân bản địa cầm dao đuổi theo, cảnh tượng có mấy phần tương tự phó bản zombie.
[Không thể chạy… Không một ai chạy thoát được.]
Thí sinh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương đương nhiên là không thể chạy nhanh hơn quỷ quái. Quách Quả không thấy cụ thể bọn họ đã trải qua những gì, trước mắt cô ấy lóe lên từng gương mặt vặn vẹo vì sợ hãi cực độ, sau đó chìm vào bóng tối.
[Hãy cố gắng lên, chúng ta còn chưa chết hoàn toàn, chỉ cần chờ cơ hội… Trở lại khu phố số 1, tìm về sinh mạng…]
[Giữ tỉnh táo, đừng có ngủ, dù mệt cũng không được ngủ, chúng ta hãy kiên trì một chút, được không?]
[Có ai còn tỉnh không? Có thể nói với tôi một câu thôi được không, hay là cử động đôi mắt cũng được… Lão Trương? Tiểu Uyển? Mọi người còn đó không…]
Trong bóng tối, tiếng nói dần dần yếu đi, Quách Quả cảm giác bản thân mình cũng nếm trải được sự tuyệt vọng, cô ấy im lặng.
Mãi đến khi một vật nặng từ trên trời rơi xuống đập cho dòng ý thức này tỉnh cả ngủ.
“Má! Đây là cái… Chỗ quái quỷ gì…”
Khi dòng ý thức này mở mắt, thứ đầu tiên cậu ta nhìn thấy là những bóng đen lần lượt rơi xuống trước mặt. Một con búp bê barbie có cánh tay kim loại nặng trịch, một con mắt bông to tròn xoe, và một quả cầu thủy tinh trong suốt bên trong hình như nhốt một người tí hon.
… Cái nào cũng có hình thù kì quái, khác biệt một trời một vực với thú bông trong trí nhớ của cậu ta.
Trong tiếng chửi hùng hùng hổ hổ lúc có lúc không của búp bê barbie, không gian đóng kín như bị phá ra một lỗ hổng, hơi thở, màu sắc và tiếng động rót vào đây. Sau khi tiếng động ầm ĩ xung quanh biến mất, cậu ta phát hiện mình có thể động đậy!
[Lão Trương, Tiểu Uyển, A Cầu, chúng ta chờ được thật rồi, mau tới khu phố số 2 lấy thẻ chứng minh, rồi đến khu phố số 1 khôi phục…]
Hình ảnh lại bắt đầu chuyển động, Quách Quả thấy ý thức của mình cũng đang rút dần ra thì định ra tay khống chế quan sát sâu thêm, bỗng giọng nói trong ảo giác đột ngột xuất hiện ngay bên tai: [Cô là ai?]
Quách Quả: [!!!]
Cô ấy giật mình hoàn hồn, đối diện với đôi mắt đen sì của hà mã, sợ đến nỗi suýt chút nữa giơ tay thanh tẩy.
À, quên mất, bây giờ cô ấy không có tay.
Trương Du kịp thời hất cô ấy lên xe, kéo giãn khoảng cách với hà mã bông vừa tỉnh dậy.
Hà mã bông màu trắng vẫn không thể nhúc nhích như cũ, nhưng giọng nói đột ngột xuất hiện trong kết nối tâm linh của bốn người đủ để chứng minh cậu ta đã tỉnh.
Giọng cậu ta tràn ngập cảnh giác, ý thức vẫn còn hỗn độn, dường như chưa kịp phản ứng.
[Câu này phải để bọn tôi hỏi cậu mới đúng.] Đường Tâm Quyết vẫn ngồi im không nhúc nhích trong quả cầu thủy tinh, ung dung nói.
Hà mã ngay lập tức cảm nhận được thứ cảm giác áp lực còn khủng khiếp hơn cả việc đối mặt với đám cư dân bản địa, cậu ta im lặng vài giây. Đến lúc nghĩ ra câu trả lời thì mới phát hiện lúc ban nãy vì quá sợ hãi nên tinh thần lực của mình đã rớt ra khỏi group chat tâm linh của phòng 606.
Búp bê barbie nhấc cánh tay kim loại lên chọc chọc hà mã: [Sao không nói gì thế? Lại ngủ mất rồi à?]
Hà mã:… Chuyện bị rớt mạng này, nên diễn tả bằng ánh mắt như thế nào đây?
Trương Du đề nghị Trịnh Vãn Tình: [Tớ thấy cứ mỗi lần cậu ta tỉnh lại đều có liên quan đến việc va chạm với những yếu tố bên ngoài. Hay là tớ đẩy cậu đụng cậu ta lần nữa đi.]
Trịnh Vãn Tình đồng ý ngay lập tức: [Được đó!]
Hà mã: […]