Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh - Hỏa Trà - Chương 192
Lí thuyết và thực tế khác nhau, dù nhân viên chăm sóc khách hàng rất muốn offline nhưng vẫn phải gồng lên trả lời.
Đường Tâm Quyết làm lơ vẻ không tình nguyện của nó: [Nếu nó là phó bản được phát hành bởi hệ thống thì bất kể nó thuộc loại nào cũng phải công khai thuộc tính. Tôi muốn có toàn bộ tin tức về phó bản.]
Nhân viên chăm sóc khách hàng:… Cô nắm luật còn chặt chẽ hơn cả tôi nữa đấy, hay thôi cô lên mà làm nhân viên chăm sóc khách hàng luôn đi?
Giao diện trên màn hình yên tĩnh kì lạ, Đường Tâm Quyết lương thiện nhắc nhở nó: [Không sao, chúng ta còn những 28 phút nữa cơ, cứ từ từ chậm rãi nghiên cứu.]
[…]
Nhân viên chăm sóc khách hàng dùng 10 giây cân nhắc lợi và hại, cuối cùng giữa đau dài và đau ngắn quyết tâm chọn chết sớm siêu thoát sớm, gửi thông tin cho Đường Tâm Quyết.
Hóa ra cái gọi là “Hoán đổi cộng đồng” là tên của một cộng đồng. Cộng đồng này nằm đâu đó mông lung giữa làng đại học, bên trong cũng toàn cư dân của làng đại học.
[Cho nên cộng đồng này nổi tiếng vì những phong tục và quy định cực kì đặc sắc, trở thành một trong những điểm du lịch trứ danh của làng đại học…]
Nhìn tin tức trên màn hình, Quách Quả hít hà ngạc nhiên: “Điểm du lịch?”
Bóng ma chuyến du lịch trên quốc lộ vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, cái chỗ này phải biến thái tới mức nào mới có thể trở thành điểm du lịch của làng đại học thế?
Đường Tâm Quyết thì bắt được những từ khóa khác: “Phong tục và quy định cực kì đặc sắc, cụ thể là gì?”
Nếu giao diện chăm sóc khách hàng có thể thả icon thì nhân viên chăm sóc khách hàng sẽ thả 100 cái icon mắt to long lanh vô tội: [Cái này… Điều này không được ghi lại tí gì trong tin tức, cho nên nhân viên chăm sóc khách hàng cũng không biết đâu.]
Đường Tâm Quyết: [Chỗ đó không phải điểm du lịch nổi tiếng của mấy người sao?]
Nhân viên chăm sóc khách hàng: [Bạn học thân ái, ở làng đại học này, chỉ cần thống kê từ lúc xuất hiện tới giờ đã tiếp đón một vị khách là có thể được gọi là điểm du lịch nổi tiếng rồi.]
… Tuy không thể biết thêm nhiều nội dung hơn về cái điểm du lịch này, nhưng nhân viên chăm sóc khách hàng cũng để lộ một phần quy tắc của “Thẻ trải nghiệm” rồi.
Thẻ trải nghiệm bình thường được coi là tấm vé hai chiều, chiều vào chiều ra đều do hệ thống phụ trách, thời gian ra vào ngắn, cách thức cụ thể không xác định được, nhưng có thể chắc chắn là có vào thì sẽ có ra.
Trương Du đẩy gọng kính: “Ít nhất có thể yên tâm là chúng ta sẽ không bị ném lại đó.”
Đương nhiên là so với chuyện ấy, thứ quan trọng nhất quyết định mức độ nguy hiểm vẫn là tính chất của thẻ trải nghiệm.
[Sau khi kiểm tra, đây là một thẻ trải nghiệm mang tính chất khen thưởng. Về lý thuyết trò chơi sẽ không thiết lập độ khó chết chóc trong phần thưởng, xin các bạn cứ yên tâm!]
Trong lời thề non hẹn biển của nhân viên chăm sóc khách hàng, bốn người nhìn nhau trao đổi tín hiệu.
Quách Quả: “Thế… Đi xem thử xem?”
Ba người gật đàu, Đường Tâm Quyết cười cười: “Vậy chúng ta thử nhìn xem trò chơi chuẩn bị phần thưởng gì cho chúng ta nào.”
[Xác nhận trải nghiệm, đang tiến vào địa điểm trải nghiệm…]
[Hoán đổi cộng đồng tới đây!]
Cảm giác choáng váng ập tới, Đường Tâm Quyết lập tức điều chuyển tinh thần lực, nhưng cô phát hiện cảm giác choáng này không phải do tinh thần. truyện xuyên nhanh
Đây là choáng do tác động vật lý.
Sau khi ngã xuống thật mạnh, cô lập tức dồn sức tập trung để cân bằng cơ thể, chống tay lên lớp thủy tinh trước mặt.
Nhưng cơ thể lại đổ ập về phía trước lần nữa, cô nhận ra lớp thủy tinh này không chỉ che trước mặt mà còn bao quanh người, cô đang ở trong một quả cầu thủy tinh!
Quả cầu lăn hết hai vòng Đường Tâm Quyết mới cân bằng được cơ thể, có thời gian ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Bên ngoài lớp thủy tinh là vô số quả cầu nhựa nhỏ màu sắc rực rỡ kết thành “Mặt đất” rộng lớn. Nhìn ra xa hơn là các loại thú bông lớn hơn quả cầu thủy tinh gấp nhiều lần, có búp bê bông, có thỏ bông, gấu bông, heo bông… Có những con lớn đến nỗi Đường Tâm Quyết phải ngửa cổ lên mới có thể thấy đầy đủ hình dáng.
Phía cuối đường, dàn giáo kim loại cao vút bao bọc toàn bộ không gian, có thể nhìn thấy lớp thủy tinh càng to lớn hơn, càng trong suốt hơn bao phủ nơi này.
Đây là đâu?
Nhìn xung quanh, một cảm giác vừa quen thuộc vừa kì dị đan xen vào nhau, cho đến khi ngẩng lên nhìn Đường Tâm Quyết mới giật mình: Một cái tay gắp khổng lồ có đường kính còn lớn hơn so với chiều cao của một người bình thưởng lơ lửng trên đỉnh đầu cô.
Cũng ngay khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên nhận ra mình đang ở nơi nào.
Đây là bên trong một chiếc máy gắp thú bông!
Đường Tâm Quyết nhanh chóng bình tĩnh chấp nhận sự thật, cô phán đoán vị trí của mình.
Dường như cô đang ở trong một quả cầu thủy tinh, tuy là thủy tinh nhưng bên ngoài còn quấn một lớp vỏ dày trong suốt, rất chắc chắn, khó mà xé mở được.
Quả cầu thủy tinh này nằm giữa máy gắp thú, trái phải xếp mấy chục con thú bông hình dáng khác nhau. Nếu chỉ xem tỉ lệ thì cũng không khác máy gắp thú trong hiện thực là mấy.
Cho nên, rốt cuộc là cô bị bỏ vào một cái máy gắp thú khổng lồ hay là bị thu nhỏ lại bỏ trong một quả cầu thủy tinh đồ chơi?
Còn chưa tìm được đáp án cho vấn đề này thì một đợt tiếng kêu gọi thấp thoáng truyền qua quả cầu thủy tinh, rơi vào trong tai.
Tìm theo tiếng gọi, ánh mắt Đường Tâm Quyết dừng trên một con búp bê barbie ngồi duỗi chân thẳng lưng một góc 90 độ.
Đôi mắt đen láy của búp bê hơi hơi rung lên, dường như bên trong nó là một người bị trói buộc không thể cử động được.
“Quyết… Tâm Quyết…”
Đường Tâm Quyết nhận ra giọng nói này, đây là giọng của Trịnh Vãn Tình!
Hơn nữa con búp bê này tóc đen dài, gương mặt tinh xảo, thật sự cũng có vài phần giống với Trịnh Vãn Tình. Nó không thể nói được cả câu hoàn chỉnh, chỉ có vài âm tiết ngắt quãng truyền qua quả cầu thủy tinh, tiếng nói nhỏ và rất khó nghe rõ.
“Đợi tớ tới chỗ cậu.”
Đường Tâm Quyết xoay sở tìm góc độ, cơ thể nghiêng về phía trước đẩy quả cầu thủy tinh, làm nó lăn tới chỗ búp bê.
Trong quá trình di chuyển, cô vẫn liên tục quan sát bốn phía xung quanh.
Cô biến thành quả cầu thủy tinh, Trịnh Vãn Tình biến thành búp bê barbie, vậy Trương Du và Quách Quả đâu?
Nếu bốn người cùng ở trong cái máy gắp thú này thì bọn họ ở chỗ nào?
“Mẹ! Con muốn cái này!”
Một đợt tiếng cười khanh khách chói tai đột nhiên vang lên phía trên cô. Đường Tâm Quyết ngẩng đầu, thấy ngay một gương mặt trẻ con to khủng khiếp dán lên lớp kính của máy gắp thú, vẻ mặt cực kì hào hứng.
Đường Tâm Quyết lập tức dừng lại, nhưng thằng nhóc đó đã kịp chú ý tới quả cầu thủy tinh, đôi mắt đen tuyền của nó nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết, hai tay liên tục vỗ vào lớp kính.
“Con muốn gắp quả cầu này!”
Bên cạnh thằng nhóc xuất hiện một gương mặt mập ú to hơn nữa chậm rãi ghé tới nhìn, ánh mắt nhớp nháp đảo qua bên trong máy gặp thú: “Gắp cái gì mà gắp, tao còn phải đưa mày đi nhận phí sinh hoạt đó!”
Nói xong mụ ta túm cổ áo thằng nhóc con mạnh mẽ lôi đi.
Đường Tâm Quyết chú ý tới, dùng kích thước của một máy gắp thú bình thường để so so sánh thì thân hình bà mẹ này thực sự là quá béo. Vòng eo đó còn to hơn cả bốn người phòng bọn cô cộng lại, lớp thịt nặng nề trĩu xuống chồng chất lên nhau từ đầu đến chân, trông y như một quả núi thịt di động.
Mà so với mụ ta thì đứa con khoảng chừng bảy tám tuổi lại gầy một cách quá đáng: Cơ thể nó đúng chuẩn da bọc xương, nếu không nhìn kĩ mắt mũi có khi còn tưởng nó là người ngoài hành tinh nữa.
Cô nín thở, chờ hai kẻ đó bỏ đi.
Nhưng thằng nhóc lại gào khóc ầm lên: “Con không đi, con muốn gắp thú cơ!”
Bà mẹ vung tay đập tơi tả đầu tóc thằng con, mỗi một lần cánh tay vung lên đánh xuống đều kéo theo gió lốc rít gào khiến người ta không khỏi sợ hãi rằng tiếp theo đây sẽ phải chứng kiến hiện trường án mạng. Nhưng mà thằng nhóc gầy gò này lại khá cứng cỏi, nó lì lợm ăn mấy chục cú đập mà âm lượng tiếng khóc la không hề giảm chút nào.
Cuối cùng bà mẹ đánh nó phát mệt, quăng nó xuống đất, nhấn mạnh: “Mày chỉ được gắp đúng một lần thôi.”
Thằng nhóc nín khóc mỉm cười, chạy vội về phía máy gắp thú, móc tiền ra bỏ vào trong máy. Sau một đợt tiếng rẹt rẹt chói tai do dòng điện chạy qua, bàn tay máy gắp bắt đầu lắc lư lạch xạch.
Thấy tay máy sắp hạ xuống, Đường Tâm Quyết chỉ đành đổ người về phía trước kéo theo quả cầu thủy tinh di chuyển trong máy gắp thú.
Thằng nhóc gào to lên: “Mẹ, mẹ xem này, quả cầu biết chạy.”
Bà mẹ lại đập cho nó một phát: “Mày bị ngu à? Cái loại cầu tự chuyển động này chắc chắn là do tập đoàn Vương thị lòng dạ hiểm độc cố tình bỏ vào để cho mày gắp không được đó! Nhanh đổi sang gắp cái không chuyển động được đi.”
Thằng nhóc tỏ ra bất đắc dĩ điều khiển tay máy đổi hướng, rất nhanh hai mắt lại sáng lên: “Con mắt to đáng yêu!”
Nhìn theo hướng cái tay máy di chuyển, Đường Tâm Quyết thấy một con thú bông màu hồng nhạt hình con mắt được đặt ở chỗ cao cao, con ngươi đen nho nhỏ bên trong run lên sợ hãi.
Chỉ bằng một ánh mắt cô đã nhận ra bên trong nó là Quách Quả.
Đường Tâm Quyết không kịp ngăn cản, tay máy hạ xuống, thằng nhóc vui vẻ vỗ tay, mười ngón tay trơ xương xẩu va vào nhau bồm bộp: “Tuyệt quá! Gắp được rồi!”