Trò Chơi Kịch Bản Sát Nhân Của Quốc Vương - Mộc Xích Tố - Chương 27: Sơn Hải (5)
Cốt truyện phó bản hay bối cảnh liên quan là nội dung hư cấu do người thiết kế trò chơi sáng tạo ra.
Nhưng nếu ở thế giới thật trong phó bản này cũng tồn tại sáu cõi luân hồi thì sao?
Thời Tung cho rằng chúng sinh mãi mãi xoay vần trong vòng luân hồi chẳng khác gì bị giam cầm.
Anh hiển nhiên sẽ đưa ra lựa chọn như Sầm Thiên Sơn ở cõi Trời, tìm cách rời khỏi luân hồi, tìm kiếm tự do thật sự.
Dù anh muốn rời khỏi vòng luân hồi thì anh vẫn phải cố tình nhấn mạnh với Hạ Chân rằng ——
Cậu nợ tôi, bởi tôi vì cậu mà chọn như vậy.
Phòng ăn chìm trong một mảnh tối đen càng làm nổi bật lên ánh đèn vàng vọt, khiến cho không gian càng thêm vẻ thần bí, tăm tối đè nặng trong tâm trí của mọi người như câu chuyện luân hồi không có kết thúc của Sầm Thiên Sơn.
Tâm trí họ còn bí bách hơn khi nhìn ánh mắt của Thời Tung dưới ánh đèn mờ ảo.
Ánh mắt Hạ Chân sâu thẳm. Cậu chăm chú nhìn Thời Tung, không biết có muốn nhận “tấm chân tình” của anh không.
Nhưng cậu chưa trả lời thì Thời Tung đã dời mắt, giơ tay lên với đạo diễn: “Tôi muốn thoát khỏi vòng luân hồi.”
“Vậy thì hầu hết chúng ta đều muốn thoát khỏi luân hồi.”
Đạo diễn nở nụ cười vui mừng, ông thở phào một hơi, nói với hai người Atula: “Xin lỗi, tôi hiểu rõ ý muốn của các bạn. Nhưng…”
“Dù cho những người còn lại cũng muốn rời khỏi đây như hai người thì tôi cũng không thể giúp gì được.”
“Kế hoạch của tôi là tổ chức buổi đọc kịch bản kín, sử dụng “kí ức giả” đối với các bạn, khiến các bạn nghĩ rằng mình là bạn bè, người thân của Lương Vũ Yên rồi giết chết biên kịch.”
“Nhưng để cấy ghép “kí ức” cần một khoảng thời gian, kế hoạch giết người, tìm kiếm phương pháp giết người cũng cần một khoảng thời gian. Cho nên thời hạn chỉ còn một ngày là không đủ.”
“Trong điều kiện cho phép, thời gian càng nhiều càng tốt. Nhưng tôi chỉ kéo dài được ba ngày…”
“Các bạn có đoán được vì sao tôi bắt buộc phải bố trí mọi thứ trong vòng ba ngày không?”
Thở dài một hơi, đạo diễn nói: “Như tôi đã nói, tìm các bạn ở những cõi luân hồi khác nhau, kéo mọi người đến đây, tạo ra lâu đài cổ, chỉnh sửa kí ức của mọi người… không hề dễ dàng. Cho nên sức mạnh của tôi gần như đã cạn kiệt. Bây giờ tôi chẳng khác gì một con người bình thường.”
“Sau khi sử dụng một lượng lớn sức mạnh, tôi chỉ có thể tỉnh táo trong vòng ba ngày. Đây là lí do tôi bố trí các buổi đọc kịch bản thành ba ngày.”
“Từ đêm nay trở đi, tôi sẽ rơi vào trạng thái nửa hôn mê trong vòng 3 ngày, dù muốn dẫn các bạn rời đi thì cũng phải chờ đến khi tôi tỉnh lại. Nên là…”
Nhìn về phía mọi người, đạo diễn nói: “Dù đã bỏ phiếu xong nhưng mọi người cũng không cần sốt ruột hành động ngay. Các bạn có thể nhân lúc tôi bế quan nghỉ ngơi để suy nghĩ lại lựa chọn của mình.”
“Vì lúc trước tôi đã xóa bỏ kí ức của các bạn… Dù bây giờ các bạn đã khôi phục một phần nào kí ức của mình nhưng e rằng tâm trí vẫn còn khá hỗn loạn, ảnh hưởng đến phán đoán của các bạn.”
“Cho nên các bạn có thể nghỉ ngơi, điều chỉnh lại trạng thái trong ba ngày tiếp theo. Ba ngày sau, tôi kết thúc chu trình bế quan nghỉ ngơi, các bạn cũng có thể đưa ra quyết định cuối cùng.”
Sau khi bữa tối kết thúc, đạo diễn và mọi người quay về tầng năm của lâu đài, trước khi bước vào phòng, ông nhấn mạnh: “Trong lúc tôi bế quan nghỉ ngơi, tôi cần sự an tĩnh tuyệt đối, không một ai được phép quấy rầy tôi. Nếu không, một khi quá trình bế quan của tôi bị nhiễu loạn thì các bạn không chỉ không có cơ hội thoát khỏi vòng luân hồi mà còn bị mắc kẹt với tôi ở đây mãi mãi.”
Sau khi đạo diễn vào phòng, hai người đầu bếp khóa cửa phòng lại.
Cửa phòng của lâu đài là cửa đôi, có thể mở ra bằng hai cánh.
Trên mỗi cánh cửa có một tay nắm cửa, luồng xây xích qua hai tay nắm cửa này để khóa thật kín.
Khóa cửa xong, hai đầu bếp không rời đi ngay mà lấy một cây bút lông và một khay đựng thuốc màu chu sa.
Một đầu bếp lấy bút lông nhúng vào chu sa, vung bút vẽ trên hai cánh cửa.
Một đầu bếp khác giải thích với người chơi: “Chúng tôi đang vẽ bùa 【 Bùa Tĩnh Tâm 】, lá bùa có khả năng cách âm, che chắn mọi âm thanh ở bên ngoài cảnh cửa, giúp chủ nhân yên tâm bế quan. Mọi người xin đừng vào trong phòng quấy rầy quá trình tu hành của ngài ấy!”
Lá bùa trông cũng không quá phức tạp, đầu bếp nhanh chóng vẽ xong. Ngay sau đó, người này thấp giọng niệm chú.
Thời Tung nhận thấy người này mang một chiếc bao tay trắng thật dài, hơn nữa từ đầu đến cuối đều không trực tiếp chạm vào hình vẽ trên cửa nhưng trên đó lại xuất hiện một dấu vân tay ngón trỏ rõ ràng.
Không chỉ vậy, người đầu bếp còn lại đứng cách đó một quãng xa, chưa hề đụng đến cánh cửa mà trên lá bùa kia cũng nổi lên dấu vân tay.
Có vẻ như chỉ cần có người đến gần phòng đạo diễn thì dấu vân tay trên ngón trỏ của người đó sẽ xuất hiện trên lá bùa.
Quả thật vậy, hai đầu bếp cũng đã giải thích kĩ càng hơn trước khi rời đi.
“Không một ai được phép vào phòng của chủ nhân. Có lá bùa này, chúng tôi sẽ ngay lập tức biết có ai có ý đồ thâm nhập vào đây. Ngoài ra, lá bùa này có tác dụng chắn sức mạnh, không một ai có thể sử dụng phép thuật xuyên tường để vào trong, nếu không, người đó sẽ bị phản phệ nghiêm trọng!”
Sắp xếp xong xuôi, hai đầu bếp rời đi.
Trên hành lang vòng tròn rộng lớn chỉ còn lại sáu người chơi nhìn nhau.
Họ sắp xếp lại các manh mối có được, cũng chuẩn bị thảo luận thêm nhưng dây tơ hồng lại run lên trên cổ tay bắt họ tuân theo cốt truyện chính, vì vậy đành phải từ bỏ.
Thời Tung vừa quay về phòng vừa nghe thông báo trong đầu ——
【 Nhiều kí ức độ ập đến trong đầu bạn, bạn cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra và vô cùng sợ hãi 】
【 Bạn đã thật sự giết người sao? Sau khi chết, bạn bị đày đọa dưới địa ngục ư? 】
【 Bạn không muốn nghĩ thêm nữa, chỉ muốn nhanh chóng quay về phòng trốn 】
【 Nếu “Đạo diễn” muốn giết bạn thì những người khác cũng vậy, hai Atula có thể còn có phép thuật; quỷ đến từ Địa ngục cũng có năng lực hại người. Nhưng bạn chỉ là một con người bình thường, bạn không biết một điều gì, bạn cần phải tránh xa họ 】
Sau khi vào phòng, Thời Tung tạm thời không thể rời khỏi đây.
Anh dứt khoát đi tắm rửa, lau khô tóc, sau đó nằm trên giường.
Vừa rồi hệ thống đã nhắc nhở cho anh một điều ——
Có lẽ những người khác có phép thuật, nhưng anh chỉ là một người bình thường ở cõi Người.
Tạm thời anh không có năng lực hoặc đạo cụ để phòng thân, vậy thì chỉ có thể tìm kiếm nhiều manh mối để làm lợi thế.
Dù hiện tại chưa có một ai chết nhưng Thời Tung cảm thấy kịch bản lần này không hề đơn giản như vậy.
Dựa vào những manh mối có được, anh nghi ngờ rằng tiếp theo sẽ nảy ra một cuộc giao chiến giữa hai đội nhóm.
Vấn đề duy nhất là đội nhóm này sẽ được phân chia như thế nào.
Trường hợp thứ nhất, ba người ở cõi ác cùng một đội; ba người ở cõi thiện cùng một đội.
Trường hợp thứ hai, dựa vào kết quả bỏ phiếu khi nãy, những người muốn thoát khỏi luân hồi cùng một nhóm; những người muốn ở lại vòng luân hồi cùng một nhóm.
Còn có trường hợp nào khác không thì phải nhẫn nại chờ đợi sự phát triển của cốt truyện.
Hiện tại có hai người mà Thời Tung phải đề phòng —— hai người ở cõi Atuta là nam phụ và nữ chính.
Cõi Atula chỉ xếp dưới cõi Trời.
Nếu thật sự có chia đội nhóm thì năng lực của hai người này sẽ thuộc nhóm mạnh nhất trong số những người chơi.
…
1 giờ sáng. Trời tối đen.
Tòa lâu đài cổ kính không biết đang hiện diện ở nơi đâu, nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy núi non trùng điệp nối liền với biển cả.
Lâu đài được xây trên núi, lưng tựa biển, Thời Tung dần chìm vào giấc ngủ theo tiếng sóng vỗ nhịp nhàng.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu, anh lại nhận được thông báo từ hệ thống ——
【 Sau khi nhớ lại quá khứ, bạn khó lòng ngủ ngon, cho nên thức giấc 】
【 Tòa lâu đài đang chứa đựng bí mật gì, có lẽ cần phải thăm dò mới biết được, vì vậy bạn xuống tầng ba của lâu đài xem xét 】
【 Tầng ba đã được mở khóa, người chơi Thời Tung có thể tiến hành thăm dò ngay bây giờ 】
Cuối cùng cũng có thể đến những tầng khác.
Thời Tung đứng dậy bước ra ngoài, nhanh chân xuống tầng ba.
Cấu trúc hành lang, phòng ốc ở tầng ba giống hệt tầng năm.
Nhưng ở đây chỉ có ba cánh cửa.
Trên mỗi cánh cửa được đánh các con số: “20010304”, “20010607”, “20010801”.
Những con số này hẳn là đánh dấu thời gian.
Hệ thống chỉ thông báo Thời Tung được phép đến tầng ba, không yêu cầu cụ thể anh cần phải làm gì.
Anh quyết định thăm dò theo trình tự thời gian được đánh dấu.
Đi đến trước phòng đánh dấu ngày 4 tháng 3 năm 2001, Thời Tung vươn tay muốn mở cửa thì chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Anh quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Chân.
Ha Chân có thể đến đây chỉ có thể là vì hệ thống cũng đã mở khóa nhiệm vụ thăm dò tầng ba cho cậu.
Khi nãy Thời Tung vừa suy đoán có khả năng diễn biến tiếp theo sẽ là chia thành các đội khác nhau.
Sự xuất hiện của Hạ Chân càng xác minh cho suy đoàn này của anh.
Nhưng anh không nghĩ anh và Hạ Chân sẽ cùng một đội.
Trong phó bản cho người mới 《 Trấn Trường Mệnh 》, Khương Uyển Nhi và Diệp Phong cùng một đội.
Nhưng anh lại khó có cơ hội ở bên cạnh Diệp Vân Phong để thương thảo kế sách.
Bây giờ phó bản này có mức độ khó cao hơn phó bản cho người mới, Thời Tung nghĩ hệ thống không thể nào tốt bụng đến mức để hai người liên tục ở cùng một đội.
Cho nên khả năng cao là anh và Hạ Chân ở hai đội khác nhau.
Hạ Chân đi từ cầu thang đến trước mặt Thời Tung chỉ bằng vài bước ngắn ngủi nhưng Thời Tung đã suy nghĩ rất nhiều thứ cho đến khi cả hai đối diện nhau.
Tầng ba chỉ có một ngọn đèn treo từng leo lét soi sáng chủ yếu từ tầng bốn xuống.
Ánh sáng lập lòe từ trên chiếu xuống càng khiến cho hành lang càng thêm âm u, mịt mù.
Bóng của Hạ Chân kéo dài trên nền đất dưới ánh sáng mờ mịt, đôi mắt của cậu cũng trở nên thẳm sâu hơn.
Vừa chạm mắt đối phương, Thời Tung liền nghĩ ——
Với chỉ số thông minh của Hạ Chân thì cậu ta cũng đã đoán ra được chuyện chia đội nhóm. Không biết cậu ta có phát hiện thêm manh mối nào khác không.
Cho nên Thời Tung hỏi ngay: “Cậu muốn vào cửa nào? Chia nhau ra thăm dò hay là đi cùng nhau?”
Mỗi câu hỏi của Thời Tung đều chứa ám chỉ.
Anh đang dò xét Hạ Chân có manh mối trùng khớp với mình không, muốn xem thử thái độ của cậu với vấn đề chia đội.
Hạ Chân chậm rãi bước từng bước đến gần Thời Tung, sóng vai đứng cùng anh.
Gương mặt cậu sắc sảo như tượng tạc, từng đường nét đều tinh tế, cương nghị. Gương mặt ấy bình thản không cảm xúc, đặc biệt là đôi mắt phẳng lặng như một giếng cổ sâu hoắm, cho thấy dường như cậu không hiểu ý đồ của Thời Tung.
Hoặc thiếu niên hiểu, nhưng lại không quan tâm.
Liếc mắt nhìn bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Thời Tung, Hạ Chân điềm nhiên nói: “Đi cùng nhau không?”
Thời Tung chỉ nhướng mày: “Được thôi. Đi cùng nhau.”
Song anh vẫn không hề tiếp tục động tác mở cửa.
Hạ Chân nhìn anh: “Trước khi vào trong, anh muốn nói chuyện gì? Có muốn hỏi về quá khứ của Sầm Thiên Sơn không?”
Thời Tung hỏi: “Cậu có kí ức nào mới không?”
“Không có. Tôi chỉ biết Sầm Thiên Sơn ở cõi Người có tác phẩm đầu tay là phim 《 Câu đố 》. Thật ra…”
Hạ Chân suy tư nhìn Thời Tung: “Theo lời của đạo diễn, khởi điểm của vòng luân hồi này bắt đầu từ lúc Sầm Thiên Sơn giết Lương Vũ Yên. Sau đó anh ta bị đọa xuống Địa ngục, từ từ tìm cách đến các cõi khác, cuối cùng mới thành thiên nhân của cõi Trời.”
“Nhưng sau đó, anh ta lại bị đọa xuống Địa ngục lần thứ hai, tiếp tục một vòng luân hồi mới.”
“Sầm Thiên Sơn có hai vòng luân hồi, đó là lí do ở đây chúng ta cũng có hai Atula. Vậy thì cũng sẽ có hai Sầm Thiên Sơn ở cõi Người. Bây giờ vẫn chưa xác định được anh là người nào.”
“Nếu anh là Sầm Thiên Sơn ở vòng luân hồi thứ hai thì có khả năng anh không phải người giết Lương Vũ Yên.”
“Đúng vậy. Đó là vấn đề mấu chốt. Có lẽ cậu cũng cần tìm hiểu xem cậu là Sầm Thiên Sơn nào ở Địa ngục.”
Thời Tung nói: “Còn gì nữa không? Có muốn giải thích thêm gì không?”
Hạ Chân lẳng lặng nhìn Thời Tung một lúc rồi mới lên tiếng: “Hiện tại, nhân vật mấu chốt chúng ta biết được trong cốt truyện chính có Sầm Thiên Sơn và Lương Vũ Yên. Còn sự kiện quan trọng nhất là sự kiện Sầm Thiên Sơn giết Lương Vũ Yên.”
“Hai người họ yêu nhau như vậy, vì sao lại rơi vào kết cục đó?”
“Tôi nghĩ rằng tìm ra nguyên nhân Sầm Thiên Sơn giết Lương Vũ Yên thì sẽ tìm ra được manh mối quan trọng trợ giúp chúng ta khai phá cốt truyện tiếp theo.”
Cuối cùng Hạ Chân mới đặt câu hỏi cho Thời Tung: “Anh nghĩ vì sao Sầm Thiên Sơn lại muốn giết Lương Vũ Yên?”
Nam chính trong bộ phim 《 Sơn Hải 》là một kẻ cuồng loạn vì muốn đắc đạo thành tiên mà không từ thủ đoạn, giết chết cả vợ, em gái và bạn thân.
Cho đến bây giờ, thiết lập hình tượng nhân vật của Sầm Thiên Sơn cũng giống như vậy.
Chỉ khác nhau ở “đạo” mà cả hai muốn đạt được.
Những kí ức vụn vặt Thời Tung có được đều chứng minh một điều ——
Sáng tác《 Sơn Hải 》là việc quan trọng nhất cuộc đời anh ta đến mức anh ta có thể cách ly khỏi đời sống xã hội, sống trong nghèo khổ suốt 20 năm.
Vài người có tài trong giới điện ảnh hoặc một số bạn bè cũ biết được chuyện này thì đều thông cảm cho hoàn cảnh của anh ta, do đó gửi tiền giúp anh ta phần nào trang trải cuộc sống.
Vì sự nghiệp sáng tác, Sầm Thiên Sơn có thể hi sinh cả cuộc sống của mình.
Liệu anh ta có thể vì một người phụ nữ mà bỏ dở tác phẩm của mình không? E rằng là không.
Sầm Thiên Sơn hi vọng《 Sơn Hải 》sẽ là một bộ phim hoàn mỹ nhất.
Theo những chi tiết do nữ phụ cung cấp thêm, Sầm Thiên Sơn cũng không hề hài lòng với diễn xuất của Lương Vũ Yên.
Lương Vũ Yên là diễn viên do tư bản giới thiệu vào đoàn làm phim. Cô cũng không phù hợp với vai nữ chính như Sầm Thiên Sơn mong muốn.
Sầm Thiên Sơn vốn chưa hề kề cận một người phụ nữ nào trước đây. Có lẽ Lương Vũ Yên thật sự là một cô gái người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nên cuối cùng anh ta không thể khống chế được tình cảm của mình.
Nhưng cũng giống như nam chính trong《 Sơn Hải 》đã giết vợ mình, Sầm Thiên Sơn yêu Lương Vũ Yên nhưng tình yêu ấy không thể chiến thắng tình yêu với đứa con tinh thần do mình tạo ra.
Anh ta hi vọng 《 Sơn Hải 》trở thành một kiệt tác, Lương Vũ Yên lại là nhân tố phá hủy sự hoàn mĩ đó.
Có lẽ anh ta đã từng khuyên bảo Lương Vũ Yên dừng đóng phim, song cô lại không đồng ý.
Cuối cùng, anh ta buộc phải giết cô.
Đây là chân tướng thật sự sao?
Trình bày quan điểm của mình với Hạ Chân xong, Thời Tung nói: “Trước tiên có thể suy đoán như vậy. Tôi cũng không chắc. Chủ yếu là vì tôi không nắm rõ kí ức nào của mình là thật. Có lẽ trí nhớ của tôi về Sầm Thiên Sơn có sự khác biệt so với hiện thực thì sao?”
“Nhưng nếu là như vậy thật thì tôi cho rằng suy đoán của mình đã tiệm cận với chân tướng.”
“Sầm Thiên Sương là người luôn theo đuổi lí tưởng. Sáng tác ra kiệt tác 《 Sơn Hải 》là đạo mà anh ta theo đuổi cả đời.”
“Đối với anh ta, Lương Vũ Yên chỉ là đóa hoa dại thu hút sự chú ý, dẫn đường anh ta lạc lối, là một chướng ngại trên con đường đắc đạo của mình.”
“Hoa dại xinh đẹp, Sầm Thiên Sơn cũng động tâm trong một thời gian, nhưng cuối cùng anh ta vẫn dứt khoát từ bỏ hoa dại, hủy diệt nó.”
“Anh ta từ chốn sai lầm quay về chính đạo, tiếp tục thực hiện mục tiêu, lí tưởng của mình.”
“Vậy còn anh thì sao?”
Thời Tung vừa dứt lời, anh bất ngờ nghe thấy Hạ Chân hỏi mình như vậy.
Một bên vai hai người đang tựa trên cửa, họ nhìn nhau giữa tranh tối tranh sáng, không thể thấy rõ được đôi mắt của đối phương.
“Tôi thì sao?”
Một lúc lâu sau, Thời Tung hỏi lại.
Hạ Chân hỏi: “Anh có lí tưởng gì không? Thứ anh khát khao nhất là gì? Anh có giống như anh ta, để đạt được thứ mình muốn thì không sợ trả giá đắt không?”
Thời Tung suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Tôi nghĩ chuyện gì cũng có nhân quả của nó.”
“Nếu một cô gái khiếm khuyết tình yêu cha từ nhỏ, vậy sau này cô ấy sẽ dễ dàng ngả vào vòng tay của một người đàn ông lớn tuổi luôn chăm sóc cho mình; một người có tuổi thơ cơ cực, bần hàn, luôn sống trong cảnh bị người khác thúc ép, đòi nợ thì sau này người đó có lí tưởng chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, yêu tiền bằng mạng sống.”
“Một người sống ở thành phố luôn cật lực làm việc đến tận một hai giờ sáng thì sẽ khát khao có một cuộc sống nhàn nhã, thậm chí còn muốn quay về nông thôn ở; nhiều người sống trong tù thì cũng ước ao có được tự do…”
Tạm dừng một chút, Thời Tung nói tiếp: “Nhưng tôi không có quá khứ. Tôi không nhớ được “nhân” tôi gieo trong quá khứ là gì để tìm được “quả” mà tôi theo đuổi.”
“Cho nên tạm thời có thể nói rằng tôi không có khao khát gì đặc biệt.”
“Nếu nói là có thì bây giờ thứ duy nhất tôi muốn làm đó là sống sót. Tôi muốn sống sót trong trò chơi này, tìm được nhiều điểm hết mức có thể, sau đó tìm kiếm bản thân của quá khứ.”
“Có lẽ đến lúc đó tôi sẽ trả lời được câu hỏi của cậu.”
Nét mặt Hạ Chân trở nên nghiêm túc lạ thường, thậm chí còn trở nên thâm sâu khó dò hơn.
Bộ dạng trưởng thành, già dặn này vốn không thuộc về một thiếu niên vừa trưởng thành.
Vì vậy Thời Tung tiến sát lại gần cậu, chăm chú nhìn vào mắt cậu.
Cho đến khi mũi của hai người gần như chạm vào nhau.
Nhưng không một ai né tránh ánh nhìn của đối phương.
Một lúc lâu sau, Thời Tung khẽ hỏi Hạ Chân: “Vì sao lại hỏi tôi như vậy? Cậu tò mò về tôi à?”
“Vậy còn cậu thì sao? Thứ cậu khao khát nhất là gì?”
23.12.23