Trò Chơi Kịch Bản Sát Nhân Của Quốc Vương - Mộc Xích Tố - Chương 25: Sơn Hải (3)
Rời khỏi phòng Hạ Chân, Thời Tung quay về phòng ngủ.
Sau khi ngủ mê mang khoảng hai tiếng, anh nghe thấy tiếng quạ kêu to.
Nhưng khác với ngày hôm qua, tiếng quạ kêu hôm nay tràn ngập hoảng sợ, giống như vừa bắt gặp một chuyện khủng khiếp nên kêu ré lên.
Thời Tung ngồi dậy, nghe thấy một người đàn ông la to: “Con quạ điên khùng này ngày nào cũng phá giấc ngủ của người khác. Hôm nay tao phải giết chết mày!”
Ra ngoài hành lang, Thời Tung nhìn thấy Chu Luật giơ một bộ cung tên không biết lấy được từ đâu, chuẩn bị bắt chết Tạ Tam Khâu trong lốt quạ đen.
“Hu hu hu cứu tôi với!”
Thấy Thời Tung xuất hiện như nhìn thấy cứu tinh, Tả Tam Khâu hoảng sợ gọi một tiếng, bay thẳng vào lòng anh.
Tả Tam Khâu luôn dặn lòng rằng không được tin Thời Tung.
Thậm chí cậu từng thề độc rằng nếu tin lời Thời Tung nói thì sẽ livestream cây chuối ăn phân.
Vậy mà ngay thời khắc nguy hiểm nhất, đối tượng mà cậu vô thức cầu xin sự giúp đỡ vẫn luôn là Thời Tung. Ngay cả cậu cũng không hiểu vì sao. Có lẽ vì cậu tin tưởng vào chỉ số thông minh và năng lực phán đoán của anh.
Tả Tam Khâu túm lấy vai trái của Thời Tung, sau đó anh nhìn thấy nam phụ đã chạy vọt tới trước mặt mình.
Người đàn ông khí thế hung bạo, điên tiết nói: “Cậu biên kịch, xin hãy tránh ra! Con quạ này đúng là khiến người khác phát ghét. Giết nó xong, chúng ta sẽ được ngủ ngon!”
Người đóng vai nam phụ là Chu Luật vốn là một thương nhân nho nhã, tinh anh và là người cung cấp tài chính chính yếu cho hiệp hội Trường Mệnh.
Người này hiển nhiên sẽ không chủ động chĩa mũi nhọn tấn công vào một thành viên trong hiệp hội như Tả Tam Khâu.
Hành động của người này chịu sự chi phối từ tình tiết bắt buộc trong cốt truyện.
Hệ thống điều khiển lời nói, hành vi của người đàn ông, khiến hắn trở thành một con người đang nộ khí xung thiên.
Song khi nhìn vào ánh mắt của đối phương, Thời Tung nhạy bén nắm bắt được một tia hốt hoảng, lo lắng.
Hắn không thật sự muốn giết Tả Tam Khâu.
Bây giờ, Thời Tung cũng bị cuốn theo tình tiết bắt buộc của cốt truyện, cần phải sử dụng hình tượng nhân vật để thoát khói cục diện này.
Đạo diễn đã quy định thời gian đọc kịch bản, Thời Tung thử hỏi nam phụ: “Sắp khởi công quay phim, nếu bây giờ có máu trên phim trường quả thực không may mắn đâu.”
“Nam phụ, xin anh hãy bình tĩnh một chút, tôi thấy anh quá dễ nóng giận, thậm chí có xu hướng bạo lực. Nếu anh luôn thể hiện thái độ như vậy… sẽ càng khó nhập tâm vào nhân vật. Tôi nghĩ tôi và đạo diễn sẽ suy xét đến viện đổi diễn viên.”
Nói xong, Thời Tung nhìn về phía đạo diễn đứng trên hành lang với vẻ sống chết mặc bay đang quan sát anh từ xa: “Đạo diễn, anh thấy hợp lý không? Là một biên kịch, tôi có quyền được thay diễn viễn đúng không?”
Vừa nghe đến “thay diễn viên”, ánh mắt đạo diễn lập lòe, sắc mặt trở nên khác thường.
Nhưng ông khôi phục thần sắc như cũ nhanh chóng, ông cười “ha ha”, xoa xoa tay đi đến, vỗ vai nam phụ.
“Cậu biên kịch có hơi nghiêm khắc, tuy nhiên lời cậu ấy nói đúng đấy.”
“Sao cậu lại so đo với một con vật nhỏ bé làm gì? Huống hồ sau khi đọc xong kịch bản, chúng ta cũng rời khỏi đây ngay mà. Đi thôi, đi ăn sáng đi!”
Nghe thấy đi “ăn sáng”, nữ phụ sáng rỡ hai mắt: “Đúng vậy đúng vậy, đi ăn sáng thôi! Giết quạ thì có gì thú vị chứ! Chúng ta nhanh đi ăn sáng đi!”
Nam phụ bất mãn đẩy tay đạo diễn ra, hung hăng trừng mắt nhìn ông, Thời Tung và nữ phụ, sau đó mới dùng dằng bước xuống lầu.
Người đàn ông có tướng mạo hung tợn, xấu xí, tính tình cũng hiếu chiến, bạo lực, khi bước xuống lầu còn thô bạo giẫm mạnh trên cầu thang.
Những hình ảnh của các nhân vật liên tục tái hiện lại trong tâm trí Thời Tung: nữ phụ ăn không ngừng nghỉ, nam phụ hung ác, bạo lực, nữ chính xinh đẹp quyến rũ, nam chính mỗi đêm đều tự xẻo thịt lột da bản thân…
Suy đoán trong lòng Thời Tung dần thành hình.
Không biết đạo diễn có vấn đề gì đặc biệt không.
Thời Tung lẳng lặng đánh giá đạo diễn, sau đó cũng bắt đầu bước xuống lầu.
Sau bữa sáng sẽ bắt đầu buổi đọc kịch bản tiếp theo.
Trong cuộc họp, đạo diễn tiếp tục nhấn mạnh rằng mọi người cần phải xác định được kết cục cuối cùng của nam chính vào tối hôm nay.
“Ý tưởng do cậu biên kịch đề xuất vào ngày hôm qua khá tốt. Nhưng tôi nghĩ lại thì kết thúc ấy có hơi mơ hồ, có lẽ người xem khó lòng hiểu được. Nam chính đã gây nên tội thì cần phải chịu trừng phạt, đây mới là giá trị tích cực, đúng đắn!”
“Vấn đề mấu chốt là cần phải trừng phạt nam chính như thế nào? Mọi người hãy cùng nhau thảo luận!”
Đạo diễn đã nói như vậy.
Kết thúc buổi đọc kịch bản buổi sáng, nhóm người lại ăn trưa.
Người thu hút chú ý trên bàn ăn nhất vẫn là nữ phụ ham ăn.
Dường như dạ dày của cô là một dạ dày không đáy, không bao giờ được lấp đầy.
Dùng bữa xong, Hạ Chân chủ động tìm Thời Tung: “Chiều nay anh có bận không? Nói chuyện với tôi.”
Thời Tung thản nhiên đồng ý: “Đến phòng tôi.”
1 giờ rưỡi chiều.
Hạ Chân cầm cà phê vào trong phòng Thời Tung.
Thời Tung nâng ly cà phê nhưng không uống ngay, chỉ hỏi: “Cậu đến phòng bếp lấy cà phê từ chỗ hai đầu bếp?”
“Đúng vậy.” Hạ Chân gật đầu.
“Trong bếp có manh mối gì không?”
“Không có. Nhưng tôi thấy hai đầu bếp có chút kì lạ, không giống người thật.”
Ngoại hình của đầu bếp từ mắt, tóc đến da đều là người thật.
Nhưng họ lại luôn một mực nghe lời của đạo diễn, hành vi, cử chỉ cứng ngắt, thiếu tự chủ, dường như không có tư tưởng riêng mà chỉ là một hình nộm làm theo yêu cầu, mệnh lệnh của người khác.
Nhưng vẫn chưa thể lí giải được vì sao hai người họ lại như thế, cho nên Thời Tung chỉ hỏi: “Cậu sẵn sàng trao đổi thông tin vào buổi chiều hôm qua?”
“Cũng không phải không nói được.”
Hạ Chân nói: “Chiều hôm qua, nữ chính gõ cửa phòng tôi, vốn là muốn…” Hơi ngừng lại, thiếu niên liếc mắt nhìn biểu tình của Thời Tung, sau đó nói tiếp: “Nhưng khi tôi mở cửa, hai chúng tôi vừa nhìn nhau thì cô ấy bỗng nhiên nhớ lại một số chuyện. Do đó cô ấy trở nên nghiêm túc lại, yêu cầu muốn nói chuyện riêng với tôi.”
“Thông qua cuộc trò chuyện ấy tôi cũng nhớ lại một số chuyện.”
“Hai người nhớ ra chuyện gì?” Thời Tung hỏi.
Hạ Chân đáp: “Bỗng nhiên tôi nhớ ra rằng tôi có một cô bạn gái tên là Lương Vũ Yên. Anh là người cướp cô ấy đi, sau đó cô ấy lại mất tích. Cuối cùng tôi điều tra ra được là do anh đã giết cô ấy.”
“Anh có nhớ cô ấy không?”
Thời Tung nói: “Tôi biết tôi đã cướp bạn gái của cậu. Nhưng tôi không nhớ tôi từng giết người.”
Hạ Chân nói tiếp: “Chiều hôm qua, nữ chính nhận ra tôi là bạn trai cũ của Lương Vũ Yên. Hơn nữa cô ấy còn nhớ ra cô ấy là chị gái của Lương Vũ Yên. Theo trí nhớ của cô ấy, cô ấy cũng khẳng định anh là người giết Lương Vũ Yên. Cho nên ——”
“Có lẽ lần này anh cũng sẽ là người chết. Trong kịch bản phim 《 Sơn Hải 》, vợ của nam chính tên là Nhạn Nhạn. “Yên” trong Lương Vũ Yên có cách phát âm giống như “Nhạn”*, e rằng không phải là trùng hợp.”
*嫣 (Yên) phiên âm là yān, 雁 (Nhạn) phiên âm là yàn
Thời Tung hỏi: “Phim là hư cấu, buổi đọc kịch bản cũng là giả. Cậu nghĩ rằng mọi thứ là kế hoạch của ai đó bày ra để giết tôi nhằm báo thù cho Lương Vũ Yên?”
“Cũng là một khả năng.”
Hạ Chân nói: “Đạo diễn là người tổ chức buổi đọc kịch bản kín này, trong trí nhớ của chúng ta, ông ta cũng là người tịch thu hết tất cả điện thoại.”
“Ông ta yêu cầu nam chính của 《 Sơn Hải 》 cần phải chịu trừng phạt thích đáng, đặc biệt nhấn mạnh trong hôm nay mọi người phải đề xuất ra được kết cục ấy, để anh tự biên lại kết cục ấy…”
“Có thể ông ta làm như vậy là để giết chết anh theo nội dung kịch bản do anh tự viết.”
“Hiển nhiên là…” Hạ Chân bổ sung thêm: “Tòa lâu đài này có lẽ không hề tồn tại trong thế giới hiện thực. Ví dụ như con người có thể biến thành quạ đen, nữ phụ ăn vô độ…”
“Nam chính của 《 Sơn Hải 》tự sát rồi rơi xuống địa ngục, hẳn đây là một ám chỉ. Ám chỉ rằng tất cả chúng ta đều đang ở địa ngục.”
“Nam chính 《 Sơn Hải 》giết vợ, bạn bè, em gái của mình, sau khi tự sát thì xuống địa ngục và bị ba người họ tra tấn.”
Nếu ánh phả nội dung bộ phim vào hiện thực thì có thể nghĩ theo hướng nhà biên kịch do Thời Tung đóng là người đã giết chết Lương Vũ Yên, thậm chí có khả năng giết cả bạn trai cũ của cô và em gái. Cho nên anh ta cũng đang ở trong địa ngục.
Những nạn nhân bị anh ta giết cũng ở địa ngục, họ là người thân, bè bạn của Lương Vũ Yên. Bây giờ họ đang ở cùng với nhau, lấy cớ là đọc kịch bản kín nhằm thảo luận phương thức trừng phạt nhà biên kịch.
Đây là suy đoán trước mắt của Hạ Chân.
Nhưng vẫn có nhiều điểm đáng ngờ chưa thể giải thích rõ ——
Thứ nhất, Lương Vũ Yên đã đi đâu, vì sao người phụ nữ này lại không ở địa ngục?
Thứ nhai, Thời Tung là người bị trừng phạt, ký ức bị thay đổi, do đó việc anh giống như nam chính của bộ phim không biết mình đang ở địa ngục và nghĩ rằng mình vẫn còn ở thế giới hiện thực là hợp lý.
Theo lý thì những người khác sẽ là những người trừng phạt, họ không nên mất trí nhớ mà cần biết rõ mục đích của họ ở đây là làm gì.
Nhưng sự thật thì không phải vậy.
Những người còn lại không chỉ bị mất trí nhớ mà còn đinh ninh mình là diễn viên trong đoàn làm phim. Vì sao?
Thứ ba, những chuyện như nữ phụ ăn uống vô tội vạ, quạ đen nói tiếng người cần phải giải thích như thế nào…
Những hiện tượng quái dị vẫn đang bị bỏ ngỏ.
Cho nên Hạ Chân nhìn Thời Tung: “Đây chỉ là giả thuyết bước đầu. Tối hôm qua anh đã nhìn thấy gì? Tôi nghĩ rằng manh mối khá quan trọng, có thể hướng đến được chân tướng cuối cùng.”
“Quả thực có khả năng chúng ta đều đang ở địa ngục, nhưng tội nhân không chỉ riêng một mình tôi. Tam Tam bị biến thành quạ đen. Nữ phụ luôn tìm thức ăn để ăn. Tôi nghĩ rằng đó là hình phạt.”
“Tam Tam bị trừng phạt, biến thành động vật. Nữ phụ bị trừng phạt, cho nên không bao giờ cảm thấy no đủ. Còn cậu ——”
Nói đến đây, ánh mắt Thời Tung nhìn Hạ Chân trở nên sâu xa khó dò.
Nhận thấy được điều gì, Hạ Chân hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Thời Tung: “Rốt cuộc tối hôm qua anh đã nhìn thấy gì?”
Mắt Thời Tung lóe lên ý cười, giống như đang tận hưởng lại dư vị tối hôm qua.
Sau đó anh nói: “Tôi thấy cậu tự băm vằm mình thành từng mảnh nhỏ. Khi trời gần sáng, từng mảnh nhỏ ấy lại tự động khôi phục như cũ.”
Nghe xong, Hạ Chân vẫn điềm nhiên như cũ, không có cảm xúc gì nhiều, nhưng ánh mắt trở nên thâm thúy hơn.
Cậu hỏi thẳng: “Hình như khi nhìn thấy tôi bị lăng trì… anh rất vui?”
Thời Tung không đáp, chỉ cười.
Hạ Chân hơi nhíu mày, không tiếp tục truy vấn đề tài này nữa: “Lời anh nói khá hợp lý. Nhưng chúng ta không nhận ra mình đang bị trừng phạt. Tạm thời không nói đến Tam Tam. Nữ phụ ăn nhiều nhưng trông khá vui vẻ, không hề thấy đau khổ gì cả.”
“Còn tôi, tuy tôi tự lăng trì mình nhưng tôi cũng không có cảm giác đau đớn.”
Hạ Chân nói không sai.
Những vấn đề xảy ra trên người nữ phụ và Hạ Chân thì không thể xem đó là sự trừng phạt.
Nhưng với Thời Tung, hai người họ rõ ràng đang chịu khổ, ít nhất thì người bình thường không thể sống như vậy.
Ví dụ như nữ phụ, cô ấy luôn ăn, bởi lẽ cô luôn thấy đói, cô luôn sống trong sự đói khát không thể lấp đầy.
Có thể giải thích tình trạng của hai người còn lại như thế nào?
Nữ phụ luôn trong tình trạng đói khát, không bao giờ no đủ, đó là vì cô đang chịu phạt.
Nhưng sau khi vào lâu đài, cô được ăn uống thỏa thích, tính chất trừng phạt cũng bị giảm bớt.
Trước đây, mỗi đêm Hạ Chân đều bị lăng trì, khi máu thịt được hồi phục lại thì đều đau đớn như chết đi sống lại.
Sau khi vào lâu đài, Hạ Chân vẫn bị lăng trì và sống lại vào mỗi đêm. Tuy nhiên cậu không còn cảm thất đau đớn nữa, thậm chí còn không nhận thức được chuyện này. Vì vậy tính chất trừng phạt cũng không còn như ban đầu.
Sau đó, Thời Tung nghĩ đến quạ đen Tam Tam.
Tả Tam Khâu cảm thấy cậu vốn là người, cuối cùng vì đắc tội với ai đó có phép thuật nên mới bị biến thành quạ đen.
Nếu lí giải vấn đề này như nữ phụ và nam chính thì không khó để suy ra rằng ——
Cậu là người nhưng bị biến thành quạ đen bởi vì cậu đang bị trừng phạt.
Trong khi chịu trừng phạt, cậu sống như một con quạ đen, hoàn toàn không có gì khác với loài quạ đen ngoài tự nhiên.
Cho đến khi vào trong lâu đầu, cậu mới có thể nói được tiếng người.
Điều đó cũng có nghĩa rằng sau khi vào lâu đài, hình phạt đè nặng trên người cậu cũng được giảm bớt.
Định chế quy luật ở hai giai đoạn trước và sau khi vào lâu đài như vậy có thể lí giải hợp lý vấn đề của ba người họ.
Nhưng Thời Tung vẫn chưa lí giải được hiện tượng của anh, của nam phụ và nữ chính.
Vậy thì trong phó bản này, quạ đen Tam Tam, nam chính và nữ phụ là cùng một dạng nhân vật.
Ba người họ trước khi vào lâu đài đều phải chịu trừng phạt, sau khi vào lâu đài thì mức độ trừng phạt sẽ được giảm bớt.
Còn ba người như biên kịch, nữ chính xinh đẹp quyến rũ, nam phụ hung bạo lại là một dạng nhân vật khác.
Trông có vẻ họ chưa chịu sự trừng phạt nào cả.
Vậy còn đạo diễn thì sao?
Người này đóng vai trò gì?
Thời Tung còn rất nhiều băn khoăn nhưng hiện tại đã có thể khẳng định một điều ——
Khác với nam chính của bộ phim điện ảnh, e rằng họ không chỉ bị giam cầm trong địa ngục.
Thời Tung đóng vai biên kịch không giống như nam chính bị những người còn lại tra tấn.
Những người còn lại, bao gồm nam chính, quạ đen Tam Tam, đều bị tẩy não.
Trong số những người này chỉ có một người đặc biệt —— đạo diễn.
Vì một lí do nào đó mà đạo diễn lại tập trung đoàn làm phim đến tòa lâu đài này.
Ông ta xóa mờ đi thân phận của mọi người, khiến cho họ tin rằng họ là nhân viên của đoàn là phim 《 Sơn Hải 》.
Dần dà, ông ta khiến cho nam chính, nữ chính, nam phụ, nữ phụ và quạ đen Tam Tam “khôi phục” lại một phần kí ức, làm cho họ nhận ra họ từng là bạn bè, người thân, thậm chí là người hâm mộ của Lương Vũ Yên, từ đó sinh ra sát ý với biên kịch đã giết chết Lương Vũ Yên.
có khả năng mục đích mà đạo diễn tổ chức buổi đọc kịch bản này là muốn cho năm người còn lại giết biên kịch.
Đây là suy đoán hiện tại của Thời Tung về chân tướng của phó bản.
Anh vẫn chưa thể lí giải được vì sao đạo diễn lại làm như vậy, vị trí thực sự của lâu đài ở đâu, thân phận thật của những người như nam chính, nữ chính là gì.
“Dù thế nào đi nữa ——”
Hạ Chân lên tiếng ngắt đứt mạch suy nghĩ của Thời Tung: “Buổi đọc kịch bản cuối cùng là vào tối nay, và anh phải tìm được giải pháp trước thời hạn đó.”
“Nếu cứ tiếp tục để cho diễn biến cốt truyện phát triển như cũ, thảm sát sẽ xảy ra, cuộc bầu chọn sát nhân đầu tiên cũng bắt đầu.”
“Đến lúc đó, trò chơi sẽ nhanh chóng kết thúc, tất cả chúng ta đều không còn cơ hội tìm hiểu sâu hơn phó bản này.”
“Bây giờ tôi sẽ chuyển lời đến những người còn lại, để lúc ăn tối họ sẽ nói ra phần kí ức đã khôi phục được trong hai ngày nay. Để hoàn thành tiến độ thăm dò cốt truyện, chắc chắn họ sẽ chia sẻ thông tin.”
…
Sau khi Hạ Chân rời đi, một người khác lại đến gõ cửa.
Mở cửa, Thời Tung nhìn thấy một người vừa quen vừa lạ.
Lạ, vì Thời Tung chưa từng gặp người này trong phó bản.
Quen, vì gương mặt của người này rất giống Tả Tam Khâu.
—— Ồ? Tam Tam đã biến lại thành người rồi?
Thời Tung nghiêng người cho người nọ vào trong phòng.
Người nọ lên tiếng, quả nhiên là Tả Tam Khâu.
Cậu nôn nao nuốt nước bọt, chà xát tay: “Tôi ngủ trưa trong phòng một lát, khi tỉnh lại thì thấy mình đã biến thành người. Nhưng tôi có dự cảm rằng tôi sẽ bị biến lại thành quạ bất kì lúc nào…”
“Khụ khụ, ngoài ra, tôi còn có chuyện muốn nói với anh. Tôi có sát ý với anh!”
Lời của Tả Tam Khâu đã giúp cho suy đoán của Thời Tung càng thêm đúng đắn ——
Tam Tam bị trừng phạt biến thành quạ đen, sau khi vào lâu đài cổ thì hình phạt đã được giảm bớt vì cậu đã có thể nói tiếng người, thậm chí có thể biến thành người.
Cho nên Thời Tung hỏi: “Cậu có sát ý với tôi như thế nào?”
Tả Tam Khâu kể lại rằng cậu rất thích một diễn viên. Người đó tên là Lương Vũ Yên.
Lương Vũ Yên là một diễn viên xinh đẹp mới nổi, tuy hiện tại chưa quá nổi tiếng nhưng ai cũng cho rằng cô sẽ trở thành một ngôi sao sáng giá trong tương lai.
Ít nhất thì Tả Tam Khâu nghĩ như vậy.
Với cậu, Lương Vũ Yên tiếp tục kiên trì trên con đường mình chọn thì chắc chắn sẽ gặt hái được thành công.
Sau khi được bên tài trợ tiến cử, Lương Vũ Yên tham gia vào bộ phim điện ảnh 《 Sơn Hải 》, thậm chí còn nhận được vai nữ chính.
《 Sơn Hải 》do một biên kịch nổi tiếng sáng tác.
20 năm trước, người này đã nổi tiếng vang dội nhờ bộ phim điện ảnh đầu tay, nhưng sau đó không tung tiếp các tác phẩm khác để hâm nóng tên tuổi, cũng không có ý định tiến sâu vào giới giải trí kiếm tiền.
Danh tiếng nhỏ bé từ bộ phim đầu tay nhanh chóng bị lãng quên, biên kịch rơi vào cảnh khốn cùng, đôi lúc còn phải dựa vào sự cứu giúp của bạn bè.
Nhưng biên kịch không quan tâm cuộc sống nghèo khổ hành hạ mình như thế nào.
Anh ta chỉ quan tâm đến việc sáng tạo ra một kiệt tác để đời.
Nhà biên kịch luôn kiên trì, dốc lòng sáng tác trong hoàn cảnh khốn khổ suốt 20 năm liền, cuối cùng cho ra đời kịch bản văn học《 Sơn Hải 》.
Ai cũng nói rằng người nào diễn bộ phim 《 Sơn Hải 》đều sẽ nhất cử thành danh, càn quét tất cả các giải thưởng điện ảnh lớn nhỏ.
Các diễn viên giành giật nhau điên cuồng để có một vai diễn trong bộ phim.
Khi đó, quạ đen Tam Tam là một trong những fan cứng của Lương Vũ Yên.
Sau khi Lương Vũ Yên nhận được một vai, cậu cũng cảm thấy vui mừng thay cho cô.
Nhưng khi bộ phim được triển khai không lâu lại nổ ra scandal giữa Lương Vũ Yên cùng với biên kịch.
Quạ đen Tam Tam canh chừng ở phim trường, chờ đợi Lương Vũ Yên tan làm mỗi ngày, phát hiện tin đồn kia là sự thật, hai người họ đúng là ở bên nhau.
Sau đó, bộ phim quay được một nửa thì Lương Vũ Yên và biên kịch đột ngột mất tích.
Không một ai biết họ ở đâu.
Tam Tam cũng không nhớ cậu đã điều tra đến mức độ nào.
Nhưng cậu nhớ rõ được kết quả cuối cùng —— biên kịch đã giết hại Lương Vũ Yên.
Nghe xong câu chuyện của Tả Tam Khâu, Thời Tung lại cảm nhận được một sự khó chịu dâng trào lên trong người.
Lương Vũ Yên có khát vọng dựa vào bộ phim này để nổi danh.
Biên kịch miệt mài sáng tác bộ phim này trong suốt 20 năm.
Như vậy, họ sẽ tùy tiện yêu đương với nhau, thậm chí còn dám ngang nhiên thể hiện ra bên ngoài, rời khỏi đoàn làm phim luôn hay sao?
“Tóm lại, lần trước tôi là một tên ngốc yêu Khương Uyển Nhi một cách mù quáng, bây giờ tôi lại là một fan cuồng của Lương Vũ Yên. Sau khi nhớ ra anh là người giết Lương Vũ Yên, tôi liền muốn giết anh.”
“Nên là… nên là anh sẽ là người chết ư? Thời hạn đã trôi qua hai ngày rưỡi rồi… Anh sắp hết thời gian rồi. Anh đã tìm ra cách gì chưa? Chúng ta phải nhanh chóng lật ngược thế cờ thôi!”
Nói xong, có vẻ nhận ra giọng điệu của mình quá sốt sắng, sợ hãi, Tả Tam Khâu lí nhí nói: “Tôi, không phải tôi lo lắng cho anh đâu. Chỉ là nếu anh chết thì sẽ không còn ai phát tiền lương cho tôi nữa.”
Thời Tung không nói gì, anh tìm giấy và bút, từ tốn vẽ vời.
Tả Tam Khâu nhìn qua, thấy anh vẽ một vòng tròn, anh chia đều vòng tròn này thành 12 phần, trong mỗi ô trống lại điền lần lượt các từ như “biên kịch”, “đạo diễn”…
“Anh đang vẽ cấu trúc tầng năm của lâu đài này hả? 12 ô chia đều trên vòng tròn tương ứng với 12 căn phòng của chúng ta? Anh tìm ra được manh mối gì rồi sao?”
Thời Tung tạm thời không giải thích nhiều: “Sắp đến giờ ăn tối rồi. Đi ăn trước đã.”
Tả Tam Khâu khiếp sợ trước trạng thái hờ hững của đối phương: “Anh thật sự không nôn nóng gì hết hả? Nói không chừng tối nay anh sẽ chết đó. Tôi không muốn tự tay giết sếp của mình đâu.”
“Yên tâm. Tôi không chết được đâu.”
Thời Tung vừa nói xong, Tả Tam Khâu liền biến thành quạ đen.
Cậu chán nản nhìn Thời Tung, cuối cùng vỗ cánh bay đi.
Tả Tam Khâu vừa đi khỏi, Thời Tung chuyên tâm quan sát bản đồ mình vừa vẽ.
Trong phó bản trước, bước ngoặt thay đổi vận mệnh của Khương Uyển Nhi là lúc đào hôn.
Phó bản này thì sao?
Người chơi dính phải vai nạn nhân bị sát hại quả thực quá xui xẻo.
Nhưng hệ thống cũng không vô nhân đạo đến mức đẩy người chơi vào chỗ chết, chắc chắn sẽ chừa đường lui.
Nắm bắt được câu chuyện của Hạ Chân và Tả Tam Khâu đã giúp anh có cái nhìn tổng quan, rõ nét hơn về phó bản này.
Trước mắt không cần quan tâm lâu đài này thuộc về thế giới nào, nhưng trung tâm của cốt truyện phó bản chính là Lương Vũ Yên.
Thời Tung đóng vai nhà biên kịch sát hại cô.
Hiện tại chưa biết rõ vai trò của đạo diễn và nữ phụ nhưng có thể phỏng đoán rằng họ cũng có mối quan hệ thân thiết với Lương Vũ Yên, hơn nữa cũng có sát ý đối với biên kịch.
Trong phó bản này, ngoài thời gian bắt buộc phải cùng nhau đọc kịch bản, người chơi có khá nhiều thời gian tự do. Tuy hệ thống hạn chế người chơi di chuyển đến những tầng lầu khác nhưng vẫn cho phép họ tự do ra vào phòng nhau thảo luận.
Mọi người đều quen biết nhau trong thế giới hiện thực, cho nên dù tạm thời mất trí nhớ nhưng thông qua việc nói chuyện trực tiếp với nhau vẫn có thể “bỗng nhiên nhớ lại một kí ức nào đó”.
Vì vậy việc thu thập manh mối, bổ khuyết cốt truyện không khó. Người chơi chỉ cần giao lưu, trò chuyện với nhau là được.
Nhưng những nội dung này vẫn chưa đủ để đưa ra giải pháp cho Thời Tung khi làm nhà biên kịch.
Những manh mối khác ở bên ngoài cốt truyện chính nằm ở đâu?
Có manh mối do hệ thống hé lộ một cách trực tiếp.
Như tính cách đặc trưng của mỗi nhân vật, ví dụ nam phụ dễ cáu gắt, nữ phụ thì tham ăn vân vân.
Ngoài ra thì sao?
Thời Tung nghĩ còn một manh mối bị bỏ sót khác, đó chính là địa hình đặc thù của tòa lâu đài.
Trong vòng ba ngày, người chơi chỉ có thể di chuyển trong tầng thứ năm và tầng thứ tư của lâu đài.
Tầng thứ tư ngoại trừ phòng vệ sinh, phòng bếp, phòng ăn thì cũng không còn gì khác lạ.
Vậy thì câu trả lời đột phá chỉ có thể được che giấu trong tầng thứ năm.
Đây là lí do Thời Tung đã phác họa lại sơ đồ cấu trúc của tầng năm.
Xét thứ tự bắt đầu từ phòng của đạo diễn di chuyển tiếp sang bên tay trái của anh thì cấu trúc của tầng năm được sắp xếp như sau ——
【 Đạo diễn 】【 Trống 】【 Biên kịch 】【Trống】【 Nữ phụ 】【 Trống 】【 Nam chính 】【 Trống】【 Quạ đen Tam Tam 】【Trống】【 Nữ chính 】【 Nam phụ 】
Thống kê lại những thông tin tìm kiếm được cùng với tính chất đặc trưng của mỗi nhân vật, ánh mắt Thời Tung quan sát sơ đồ này một lát, sau đó đã tìm ra đáp án.
Mọi người đã đoán ra chưa?
Tiểu Hạ: Dỗ dành vợ yêu khó quá đi
22.12.23