Trò Chơi Kịch Bản Sát Nhân Của Quốc Vương - Mộc Xích Tố - Chương 24: Sơn Hải (2)
Tiếng chặt thịt “phập”, “phập”, “phập” không ngừng vang lên.
Máu đỏ hòa cùng nước ấm từ vòi sen, hơi ẩm trắng mờ cùng máu loãng liên tục chảy ra từ cửa phòng tắm.
Thời Tung thấy thế thì tắt đèn pin, nhẹ chân bước gần đến phòng tắm.
Bất chợt, mu bàn tay anh rung lên, anh lại nhận được nội dung cốt truyện mới ——
【 Cảnh tượng trước mắt khiến bạn vô cùng sợ hãi, bạn cố gắng thuyết phục bản thân rằng do dạo gần đây gặp nhiều áp lực lớn cho nên bạn nhìn thấy ảo giác, chỉ cần ngủ một giấc thật ngon đến sáng mai, ảo giác sẽ biến mất! 】
【 Người chơi Thời Tung, xin hãy quay về phòng ngủ ngay lập tức, chờ đợi đến sáng ngày mai 】
Có vẻ hệ thống vẫn đặt hạn chế mức độ tự do thăm dò cốt truyện của người chơi.
Làm thế nào để phá vỡ hạn chế đó?
Thời Tung nhanh chóng nảy ra một ý.
Nhưng đêm nay vẫn chưa được.
Anh phải ra khỏi đây ngay.
Trên đường quay về phòng, Thời Tung lại bắt gặp một cảnh tượng thú vị khác ——
Hai đầu bếp xuất hiện.
Họ đẩy một xe thức ăn chất đầy rượu và thịt đi đến trước phòng của nữ phụ.
Một người tiến lên gõ cửa, cung kính nói: “Xin chào, bữa khuya của cô đã chuẩn bị xong.”
Nữ phụ vẫn chưa ăn no?
Vì sao cô ấy có thể ăn nhiều thứ như vậy?
Thời Tung chưa kịp tìm hiểu kĩ lưỡng thì mu bàn tay lại tê dại.
Vì hệ thống liên tục thúc giục, anh chỉ có thể nhanh chóng quay về phòng ngủ của mình.
7 giờ sáng ngày tiếp theo, Thời Tung bị tiếng quạ kêu “quạc quạc quạc” ầm ĩ đánh thức.
Xuống giường mở cửa, anh nhìn thấy Tả Tam Khâu trong lốt quạ đen đang hừng hực khí thế từ một căn phòng trống đối diện bay đến.
Không chỉ một mình Thời Tung mà hầu hết các diễn viên khác đều bị tiếng kêu của quạ đen đánh thức, chốc lát đã tập trung ngoài hành lang.
Hành lang có cấu tạo là một vòng tròn, mọi người vừa mở cửa ra liền mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Đạo diễn phá vỡ bầu không khí, chủ động vẫy tay chào mọi người: “Mọi người tỉnh hết rồi? Vậy mọi người mau vệ sinh rửa mặt đi, nửa tiếng sau chúng ta gặp nhau dưới phòng ăn! Sau khi kết thúc bữa sáng, chúng ta lại tiếp tục đọc kịch bản.”
“Buổi đọc kịch bản ngày hôm qua vô cùng thuận lợi, mọi người vất vả rồi. Hi vọng một lát nữa cũng sẽ thành công như vậy! Cảm ơn mọi người đã tích cực hợp tác.”
Nữ chính yêu kiều liếc mắt nhìn mọi người một vòng, thẹn thụng che mặt, lẩm bẩm: “Không ngờ ai cũng bị tiếng quạ kêu phá rối. Tôi vẫn chưa trang điểm nữa, bị nhìn thế này thật ngại quá.”
“Đạo diễn ơi, nửa tiếng nữa không đủ thời gian cho tôi trang điểm. Cảm phiền mọi người chờ tôi thêm một chút nữa nhé!”
Nữ phụ cũng nói ngay sau đó.
Cô lau lau miệng như che giấu cảm giác thòm thèm: “Tôi không cần nửa tiếng đâu, năm phút là được rồi! Có thể… có thể cho tôi xuống phòng ăn trước được không, để tôi ăn thêm vài món?”
“Được được được. Tùy mọi người.”
Đạo diễn tốt tính đồng ý tất cả yêu cầu: “Như thế này đi, tôi sẽ để mọi người có thời gian tự do xuống phòng ăn, nhưng sớm hay muộn thì đúng 10 giờ, buổi đọc kịch bản thứ hai cần phải bắt đầu!”
“Nơi này vốn là chúng ta thuê để quay, ở quá lâu thì khá tốn kinh phí. Chúng ta chỉ thuê đúng ba ngày để tổ chức đọc kịch bản thôi. Buổi chiều ngay mai sẽ là ngày đọc kịch bản cuối cùng, các diễn viên cần phải lột tả sắc nét từng vai diễn của mình!”
“Hiện tại biên kịch chưa có ý tưởng cụ thể cho kết cục của nam chính. Nam chính sống hay chết ở địa ngục, chết như thế nào, bị ai giết vẫn cần có thời gian để mọi người cùng nhau quyết định.”
“Bây giờ mọi người cần phải nhập tâm, nhập thân vào vai diễn của mình, thảo luận để đưa ra kết thúc hoàn mỹ nhất.”
Thời Tung không nói gì nhưng nhạy bén nắm bắt được thông tin mấu chốt từ đạo diễn ——
Trong vòng ba ngày đọc kịch bản phải tìm ra được kết cục của nam chính.
Đây có phải là thời hạn diễn ra phó bản lần này hay không?
Nếu hết thời hạn thì người chơi rơi vào vai nạn nhân phải cam chịu chết đi theo diễn biến cốt truyện?
Quay về phòng rửa mặt xong xuôi, Thời Tung lại ra khỏi phòng, nhanh chóng đi đến phòng của Hạ Chân đóng nam chính.
Anh gõ cửa vài lần, Hạ Chân vừa lau tóc vừa mở cửa, có vẻ vừa mới tắm xong.
Hệ thống dựa theo hình tượng của người chơi để xây dựng hình tượng nhân vật trong phó bản; trong quá trình tham gia trò chơi, người chơi sẽ chịu ảnh hưởng từ hình tượng nhân vật, từ đó tạo lập cho mình một khí chất riêng biệt, hòa mình vào diễn biến cốt truyện tốt nhất.
Dưới sự ảnh hưởng của hệ thống, Hạ Chân có làn da trắng toát, ánh mắt uể oải, mệt mỏi, sa sút tinh thần khiến cho người khác có cảm giác cậu vô cùng mong manh, dễ vỡ.
Từng giọt nước mát lạnh chảy từ tóc mái xuống trán càng gia tăng thêm sự yếu ớt, mong manh của thiếu niên, khiến cậu mang một sức hấp dẫn lạ kỳ.
Thời Tung nhìn ngắm thiếu niên vài lần, nói: “Cậu tắm nhiều nhỉ, tối hôm qua mới tắm một lần, sáng nay lại tắm nữa à?”
Nghe xong, Hạ Chân kinh ngạc hỏi: “Tối hôm qua? Anh vào phòng của tôi? Sao tôi lại không biết?”
Thời Tung nhanh chóng nắm bắt vấn đề: “Cậu không biết tôi từng vào phòng của cậu, hay là cậu không biết cậu vào trong phòng tắm?”
Hạ Chân lắc đầu: “Tôi không biết. Trong trí nhớ của tôi, sau khi buổi đọc kịch bản kết thúc, tôi cảm thấy rất mệt, vừa về phòng đã lên giường đi ngủ. Khi tỉnh lại đã là sáng hôm nay, tôi bị tiếng quạ kêu đánh thức.”
Thời Tung không hỏi nhiều, bước lại gần thiếu niên một bước: “Giơ tay ra.”
Hạ Chân: “?”
Thời Tung không giải thích thêm: “Cho tôi mượn tay cậu nhìn thử.”
Hạ Chân: “Anh muốn nhìn tay nào?”
Thời Tung điềm nhiên đáp: “Tay trái.”
“Đây.”
Hạ Chân giơ tay trái lên, mở lòng bàn tay ra, hỏi: “Anh muốn nhìn gì?”
Thời Tung không trả lời, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Hạ Chân, giơ lên trước mí mắt của mình, quan sát kĩ càng móng tay của cậu.
Kiểm tra móng tay xong, Thời Tung lại lật tay của Hạ Chân lại, nắn bóp tay của cậu để xem đường chỉ tay trên ngón tay cái.
Xem ngón tay cái xong thì lại nhìn tiếp ngón trỏ, ngón giữa… nghiên cứu cẩn thận, lật qua lật lại liên tục.
Khi bỏ tay Hạ Chân xuống, Thời Tung liếc thiếu niên một cái: “Thắc mắc lắm hả?”
Hạ Chân lắc đầu: “Không hẳn.”
“Thật không?” Thời Tung hỏi: “Trí nhớ của cậu cũng hôn loạn đúng không, cậu không nhớ tên của mình, không nhớ tên của tôi, thậm chí cũng không có kí ức gì về những chuyện trước đây.”
Hạ Chân gật đầu.
Thời Tung tiếp tục hỏi: “Vậy thì vào đêm qua, sau khi buổi đọc kịch bản kết thúc, tôi và cậu đã chạm mắt nhau, cậu có nhớ chuyện này không?”
Hạ Chân lắc đầu, ánh mắt nhìn Thời Tung là lạ.
Không biết cậu ấy có hiểu lầm chuyện gì không.
Thời Tung liếc nhìn thiếu niên, cũng không giải thích gì thêm, chỉ hỏi tiếp: “Thật sự không nhớ?”
Hạ Chân lắc đầu: “Tối hôm qua, sau khi đọc kịch bản xong, tôi chỉ vô tình nhìn anh thôi, nếu muốn giải thích kĩ hơn thì tôi muốn biết anh và đạo diễn có hài lòng với biểu hiện của tôi không, cho nên tôi nhìn anh và tôi nhìn cả đạo diễn.”
“Tôi nói thật ánh mắt tôi rất bình thường, không có hàm ý sâu xa gì cả. Quả thực tôi không nhớ tên của mọi người nhưng khi nhìn anh, tôi cũng không nhớ ra thêm chuyện gì nữa.”
Thời Tung im lặng.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, Hạ Chân mới hỏi: “Anh biên kịch, còn chuyện gì nữa không?”
Thời Tung hỏi: “Tối nay cậu có sắp xếp gì không?”
Hạ Chân lắc đầu: “Tạm thời không có. Sao vậy?”
“Tối nay ở trong phòng chờ tôi.”
“Anh muốn làm gì?”
“Trao đổi về kịch bản.”
Nói chuyện xong, Hạ Chân thẳng thắn bước xuống phòng ăn.
Thời Tung lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của thiếu niên bước xuống lầu, trong đầu hiện lên hình ảnh bàn tay trái của Hạ Chân.
—— Vừa rồi anh đã nhìn kỹ tay trái của Hạ Chân, xác nhận được đó đúng là bàn tay bị chặt đứt nằm dưới gầm giường tối hôm qua.
Như vậy, bàn tay bị chặt đứt tối hôm qua anh nhìn thấy là bàn tay của Hạ Chân.
Vậy thì con mắt rơi ra từ phòng tắm là của ai?
Chẳng lẽ cũng là bộ phận từ người của Hạ Chân?
Nếu lời kể vừa rồi của Hạ Chân là thật…
Vì sao cậu ấy lại không có ký ức gì về tối hôm qua?
Trông cậu ấy cũng không có vẻ gì là bị thương.
“Hành động của anh kì quái quá đó.”
“Anh nắm tay người ta sờ tới sờ lui, người ta chỉ mới liếc mắt nhìn anh một cái thôi mà anh đã nghĩ bậy nghĩ bạ. Tối hôm qua anh lẻn vào phòng người ta thì không nói đi, tối nay còn dám lấy cớ đọc kịch bản để vào phòng người ta một cách trắng trợn…”
“Anh biên kịch, đừng nói anh muốn chơi quy tắc ngầm với nam chính nha?”
Thời Tung quay đầu, nhìn thấy quạ đen Tả Tam Khâu.
Biến thành quạ mà vẫn còn lảm nhảm nhiều như vậy.
Thời Tung hỏi: “Cậu nói được tiếng người à?”
Tả Tam Khâu: “…”
Cảm giác như anh ta đang mắng mình vậy.
Nhưng mình không có chứng cứ.
Phành phạch vỗ cánh hai cái, Tả Tam Khâu nói: “Đừng có hiểu lầm mà, tôi không có ý nói anh như vậy! Tôi chỉ đang nghĩ là nhân vật biên kịch này có vẻ… có vẻ giống gay nhỉ?”
“May mà tôi không trúng nhân vật đó!”
Thời Tung kinh ngạc nhìn đối phương: “Ồ, vậy là giữa động vật và gay thì cậu thà làm động vật chứ không muốn làm người? Chứng ghê sợ đồng tính của cậu nặng lắm rồi đó.”
Tả Tam Khâu: “…”
Thời Tung hỏi: “Rốt cuộc tình trạng của cậu là như thế nào?”
Tả Tam Khâu phẫn hận nói: “Anh mắng tôi, tôi không nói cho anh đâu.”
Thời Tung thản nhiên không hỏi nữa, xoay người bước xuống lầu.
Tả Tam Khâu sửng sốt một lát, nhanh chóng bay theo: “Này, không mà, gì vậy? Anh không tò mò vì sao tôi lại làm quạ đen hả?”
“Đừng mà, anh hỏi gì đi, không chừng tôi sẽ nể tình mà trả lời cho.”
“Không chừng tình huống của tôi sẽ hỗ trợ anh tìm hiểu kĩ hơn về nội dung cốt truyện của phó bản đó!”
Thời Tung mặt lạnh như tiền, hoàn toàn ngó lơ thiếu niên.
Tả Tam Khâu tâm như tro tàn, đậu xuống bả vai Thời Tung: “Không giống anh chút nào hết, trong phó bản trước anh luôn tìm mọi cách moi thông tin của tôi. Bây giờ anh thử nỗ lực lại xem!”
Thời Tung điềm nhiên nói: “Cậu bay một mình đến đây không có khả năng là vì biết trước tôi và nam chính sẽ nói chuyện với nhau mà cậu cố ý đến đây nghe lén, vậy thì cậu sẽ tò mò nội dung cuộc trò chuyện hoặc là có thắc mắc muốn nhờ tôi giải đáp.”
“Ngoài ra tôi không có gì muốn hỏi cậu. Nên cậu là người đang năn nỉ tôi phải nghe chuyện của cậu, giúp cậu giải đáp thắc mắc.”
Tả Tam Khâu: “…”
Vì sao cậu có cảm giác Thời Tung đã nắm thóp toàn bộ tâm tư của cậu vậy?
Im lặng một lát, Tả Tam Khâu đành phải mở miệng trước khi Thời Tung bước vào phòng ăn: “Trong kí ức của tôi, tôi không biết vì sao mình lại là quạ đen. Tôi cảm thấy tôi giống như các anh vậy. Khi nhìn thấy các anh, tôi có một cảm giác vô cùng quen thuộc.”
“Tôi nói vậy là vì tôi nghĩ liệu tôi cũng giống như các anh, tôi cũng là con người chăng?”
“Trước đây tôi là người nhưng không biết đã đắc tội với ai nên người đó đã phù phép tôi trở thành quạ đen? Chẳng lẽ trong số những người chơi có người có phép thuật?”
“Phó bản chỉ mới bắt đầu. Cứ tiếp tục quan sát đi.”
Thời Tung liếc mắt nhìn qua bả vai mình: “Tôi hỏi cậu, sáng nay tôi thấy cậu bay ra từ căn phòng đối diện phòng của tôi. Là vì tối hôm qua cậu ngủ ở đó?”
Tả Tam Khâu gật đầu: “Đúng vậy. Tôi cảm thấy tôi là người giống như các anh, cho nên cũng muốn ở trong phòng của con người. Tôi bay vòng quanh hàng lang, sau đó theo trực giác bay vào căn phòng đó ở.”
Thời Tung hỏi: “Cậu có sát ý với tôi không?”
“Không có. Thật đó. Tôi còn không biết tôi là ai mà. Tôi cũng không biết anh là ai hết.”
Nói xong, quạ đen Tạ Tam Khẩu mơ hồ vỗ vỗ cánh, bất chợt nhận ra một điều ——
Khoan đã, không phải mình là người muốn hỏi anh ta sao? Sao tới bây giờ chỉ có một mình anh ta đặt câu hỏi vậy?
Không phải vừa rồi anh ta nói anh ta không muốn hỏi mình bất kì điều gì sao?
…
Một lát sau, nhóm người chơi đã ăn xong bữa sáng.
Nữ phụ là người đến phòng ăn sớm nhất, cũng là người cuối cùng nhất định không chịu rời khỏi bàn ăn.
Bữa sáng kết thúc, tiếp tục đến nội dung bắt buộc của cốt truyện —— phần đọc kịch bản.
Họ có ba ngày để đọc kịch bản nhưng cũng không phải dựa theo trình tự của kịch bản.
Tối hôm qua, nhóm diễn viên đã đọc phần kết thúc.
Có thể tóm lược nội dung kết thúc như sau, nam chính nhận ra cuộc sống hạnh phúc sau khi sống lại thực chất là cuộc tra tấn vô thời hạn mà những người thân yêu dành cho anh ta ở dưới địa ngục.
Sáng hôm nay, buổi đọc kịch bản lại tiến hành trong giai đoạn nam chính vừa “sống lại”.
Sau khi sóng lại, nam chính và em gái sống nương tựa lẫn nhau, cùng bạn thân phấn đấu gầy dựng sự nghiệp, gặp gỡ vợ của mình trong lúc công tác, vì vậy anh ta cảm thấy tràn đầy hi vọng, tin yêu vào tương lai tươi sáng.
Nhóm diễn viên đọc nhẩm kịch bản một lần, Trương Kỳ Quân đóng nữ chính liền lên tiếng.
“Đạo diễn, tôi có một kiến nghị như thế này, tôi thấy nội dung kịch bản có chút nhàm chán. Tôi nghĩ nên cho thêm một vài tình tiết kịch tính thì người xem mới thích thú.”
“Tôi cảm thấy có thể cho bạn thân nam chính cũng yêu nữ chính Nhạn Nhạn. Hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ là một trong những motif gây kịch tính hấp dẫn.”
Đạo diễn suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Thời Tung: “Cậu biên kịch, bộ phim của chúng ta đúng là có quan tâm đến phương diện phòng vé. Tăng thêm một số chi tiết tình ba tay tư đời thường có lẽ sẽ giúp khán giả thích thú hơn đúng không? Cậu thấy ổn không?”
Với Thời Tung, nội dung kịch bản toàn dựa trên yếu tố huyền huyễn, ma thuật, không có bất kì yếu tố thương mại nào, không hề suy xét để sở thích của người xem, càng không có yếu tố muốn cạnh tranh phòng vé.
Đó là lí do vì sao bộ phim này lại có thể được triển khai.
Anh chỉ có thể nói theo lời thoại do hệ thống đã phóng chiếu trong đầu: “Nam chính giết chết cả vợ và bạn thân, cốt truyện chính này không thay đổi thì vẫn có thể thêm thắt tình tiết mới vào. Tôi không có vấn đề gì với những tình tiết mới đó.”
“Nếu mọi người muốn thêm thắt như vậy thì tôi OK. Nhưng tôi sẽ không viết lời thoại. Đạo diễn bố trí cảnh tượng, các diễn viên chính hãy tự mình phát huy. Mọi người nhập thân vào vai diễn sẽ giúp cho lời thoại tự nhiên hơn.”
Nghe câu trả lời này, nữ chính cười cười, giơ tay lên như có như không vén tóc, một mùi hương thoang thoảng bay, xao xuyến lòng người.
Từng cử chỉ, lời nói của cô đều mang dáng vẻ thướt tha, mềm mại, yêu kiều, quả thực rất phù hợp với nhân vật này.
Vì người vợ quá xinh đẹp nên nam chính mới ngộ nhận rằng cô chính là chướng ngại lớn nhất trong quá trình tu luyện.
Người phụ nữ vừa dứt lời liền đánh mắt nhìn sang nam chính anh tuấn, sau đó lại chớp chớp mắt nhìn sang nam phụ,
Có thể hiểu vì sao nữ chính lại nảy sinh tình cảm với nam chính.
Vì nam chính rất đẹp.
Nhưng với nam phụ có diện mạo hung tợn, đáng sợ không có ưu thế gì đặc biệt…
Vì sao nữ chính cũng lựa chọn câu dẫn người này?
Chẳng lẽ vì thiết lập hình tượng nhân vật là như vậy, là một người phụ nữ lả lơi, đon đả luôn muốn thu hút ánh nhìn của mọi đàn ông trên đời?
Vừa nghĩ đến đây, Thời Tung lại nhìn thấy nữ chính đang nhìn về phía nữ phụ có ngoại hình đáng yêu.
Hai cô gái nhìn nhau trong chớp mắt, nữ phụ ngay lập tức xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt, nhanh chóng trốn tránh ánh nhìn của đối phương.
Thời Tung nhướng mày nhìn cảnh tượng này, lại thấy nữ chính quay sang nhìn mình.
Cũng may đạo diễn kịp thời tạm dừng.
Ông hỏi Thời Tung: “Cậu biên kịch, cậu đã có suy nghĩ gì về kết cục của nam chính chưa? Tôi đã nghĩ ra vài ý tưởng ——”
“Thứ nhất, nam chính tiếp tục chịu trừng phạt ở địa ngục. Còn sau này cậu ta sẽ ra sao thì cứ để cho người xem thỏa trí tưởng tượng, đây là một kết thúc mở.”
“Thứ hai, nam chính đã chịu trừng phạt đủ, được đầu thai làm người, nhưng đó là một kiếp sống bất hạnh.”
“Thứ ba, nam chính tỉnh giấc, nhận ra mọi chuyện chỉ là một giấc mơ…”
Thời Tung không nhận được bất kì thông báo gì từ hệ thống.
Hệ thống muốn anh tự do phát huy lời thoại.
Lựa chọn kết thúc của anh không ảnh hưởng tới diễn biến cốt truyện hay mức độ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sẽ quyết định đến loại hình huy chương kỵ sĩ của anh.
Thời Tung không suy nghĩ quá lâu, nhanh chóng trả lời: “Đối với nam chính thì kết thúc tốt nhất hiển nhiên là anh ta không tự sát.”
“Ngay thời khắc trước khi tự sát, anh ta nằm mơ thấy mình sống lại. Trong giấc mơ, anh ta sống lại, trở thành một con người mới, bắt đầu cuộc sống mới nhưng cuối cùng vẫn bị người yêu, bạn thân và em gái chặt thành từng mảnh.”
“Cho nên anh ta tỉnh ngộ. Nếu không giết người cũng không thể cứu rỗi được mình thì chi bằng hoàn toàn trầm luân vào ma đạo. Có lẽ đó chính là sứ mệnh của anh ta.”
“Không thể phi thăng trở thành thần tiên, vậy cứ dứt khoát trở thành một ác quỷ.”
“Có ánh sáng thì phải có bóng tối, có giết chóc thì mới có cứu rỗi. Không có ác quỷ tàn bạo thì con người làm sao có cơ hội tu luyện, đắc đạo thành tiên?”
“Ác quỷ giết người để gia tăng sức mạnh, thần tiên giết ác quỷ để tu luyện… Đây là quy tắc vận hành của thế giới. Cũng giống như chuỗi thức ăn trong tự nhiên. Tóm lại, không thể thiếu một mắt xích là ma quỷ được.”
Lời nói của Thời Tung không chỉ khiến người chơi im lặng mà ngay cả NPC cũng không thể thốt nên lời.
Ai cũng nhìn chằm chằm vào anh, có vẻ tò mò không biết đây là lời thoại do hệ thống chuẩn bị hay là lời nói của chính anh.
Tả Tam Khâu cảm thấy tam quan của Thời Tung rất có vấn đề.
Nhưng cậu suy nghĩ hơn nửa ngày cũng không biết nên phản bác lại như thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu chỉ có thể kết luận rằng —— “Giết người là xấu.”
Phát biểu xong suy nghĩ của mình, Thời Tung bưng ly hồng trà lên, nhấp một ngụm.
Bất chợt anh cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn về phía mình, vì vậy ngẩng đầu đối diện.
Đó là Hạ Chân.
Dường như Hạ Chân tạm thời thoát vai, có vẻ bản thể của thiếu niên đang hiện diện nơi đây.
Nhìn qua lớp da của anh chàng diễn viên mang vẻ đẹp mong manh, yếu ớt, Thời Tung nghênh đón trực diện ánh mắt thuần khiết, trong sáng của thiếu niên đang nhìn anh đầy tò mò, nghiên cứu, giống như đang suy đoán người vừa phát ngôn kia là một người như thế nào.
Gương mặt của Hạ Chân không che giấu được sự uy nghiêm, như thể sinh ra đã ngồi trên vị trí thẩm phán.
Điều này khiến cho Thời Tung cảm thấy thiếu niên là thấm phán, còn anh là tội đồ ác ma mà vị thẩm phán ấy đang định đoạt số phận.
Hoặc có thể nói anh là ác ma, còn thiếu niên là con người muốn tiêu diệt anh để đắc đạo thành tiên.
Miếng ngọc giấu trong ngực bỗng nhiên ngo ngoe rục rịch.
Trái tim Thời Tung chợt bị bóp nghẹn, trước mắt anh liền xuất hiện một hình ảnh ——
Giữa đại điện tối đen, dưới ánh lửa xanh lạnh lẽo bập bùng có một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, trước mặt người đó là một người khác đang ngồi trên cao đeo mặt nạ bằng đồng.
Người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng có khí chất uy nghiêm khiến người nhìn rét run, trong tay cầm một chiếc roi dài, giơ cao trước mặt người đàn ông đang quỳ, lạnh lùng nói: “Toàn lời ngụy biện, ta thấy cậu đúng là không còn thuốc chữa nữa!”
Cây roi dài xé gió “vút” lên một tiếng.
Chiếc roi dài có uy lực khủng khiếp, chỉ một roi vung lên đã khiến cho xương cốt nát vụn, đánh tan hồn phách.
Người đàn ông đang quỳ duỗi thẳng lưng theo bản năng.
Thời Tung cũng thẳng lưng theo.
Nhưng ảo giác ấy liền biết mất ngay lập tức, trước mặt anh vẫn là phòng ăn đông đúc.
Trong ảo giác, roi dài chưa đánh lên người anh.
Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được cơn rét buốt chạy dọc xương sống.
Giống như anh đã thực sự trải qua tình cảnh trong ảo giác.
Thở hắt ra một hơi, Thời Tung suy tư liếc mắt nhìn Hạ Chân, ngay sau đó tươi cười đáp trả rồi dời mắt.
…
Buổi đọc kịch bản ban sáng kết thúc, mọi người lại tập trung ở phòng ăn để ăn trưa.
Nữ phụ vẫn là người ăn nhiều nhất.
Thậm chí một mình cô còn chén sạch toàn bộ phần chân dê nướng.
Sau bữa trưa, mọi người quay về phòng mình ở tầng 5 để nghỉ trưa.
Đây là nội dung bắt buộc của cốt truyện. Thời Tung chỉ có thể nhàm chán, rỗi rãi nằm trên giường.
Cho đến 3 giờ chiều, anh mới nhận được thông báo diễn biến mới ——
Chiều buông, ánh nắng xuyên qua cửa sổ soi rọi vào tầng năm của tòa lâu đài cổ, bị những thanh chắn chia tách thành từng ô vuông đều đặn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, biên kịch mở cửa bước ra ngoài thì nhìn thấy nữ chính với dáng vẻ yêu kiều, thướt ta đang đứng giữa không gian thơ mộng trên hành lang.
Nữ chính nghiêng đầu nhìn biên kịch.
Cô vén tóc, đôi môi đỏ tươi, chẳng khác gì một tiểu yêu tinh dụ dỗ loài người.
Không biết anh chàng biên kịch luôn một lòng vì nghệ thuật có bị cô hấp dẫn hay không.
“Anh biên kịch, tôi có một số ý tưởng về kịch bản.”
“Anh có thể mời tôi vào trong uống một ly cà phê, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện nhé?”
Trương Kỳ Quân có nhan sắc bình thường, khí chất bình thường, nhưng hệ thống đã xây dựng hình tượng nhân vật dựa trên thần thái và sắc mặt của cậu, cậu trở thành một nữ chính xinh đẹp, rạng ngời luôn thu hút ánh nhìn của người khác.
【 Người chơi Thời Tung, bạn có thể lựa chọn “Mời nữ chính vào phòng” hoặc “Từ chối nữ chính” 】
【 Lựa chọn của bạn sẽ ảnh hưởng đến diễn biến cốt truyện 】
Lời của nữ chính rõ ràng là một lời mời gọi ngầm.
Đổi lại là một người không có ý chí kiên định có lẽ sẽ bị cô quyến rũ thật, mời cô vào trong phòng.
Thời Tung không có cảm giác gì.
Trong thế giới hiện thực, anh là người không có vị giác, cũng không có khái niệm gì về tình cảm.
Tham gia trò chơi, tình trạng này của anh đã tiến bộ hơn một chút. Anh đã có thể nếm được vị của thức ăn, khi hóa thân thành Khương Uyển Nhi, giây phút gặp lại Diệp Vân Phong, trong lòng cũng cảm nhận được một tình cảm dạt dào, nồng cháy.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn thẳng thừng chặt đứt mối duyên nợ đó.
Có thể thấy rằng mức độ dao động tình cảm của anh vô cùng hạn hẹp.
Thật ra Thời Tung cũng có tò mò nữ chính muốn làm gì, có thể mượn cớ để khai thác nội dung cốt truyện từ nhân vật này.
Nhưng anh đoán rằng sau khi vào phòng, nữ chính có lẽ sẽ chủ động mời gọi biên kịch.
Anh chán ghét người khác chủ động tiếp cận mình nên dứt khoát từ chối.
Xét những biểu hiện của nữ chính trên bàn ăn, có thể khẳng định rằng nhân vật này muốn quyển rũ tất cả mọi người.
Thời Tung muốn biết nội dung cốt truyện của người này cũng có thể hỏi người khác.
Cho nên Thời Tung nói: “Buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi. Tôi không muốn nói chuyện. Có thể trao đổi với tôi trong buổi họp vào tối nay.”
Nghe được câu trả lời của Thời Tung, nữ chính tức giận đỏ bừng mặt, ánh mắt đầy trách cứ cho rằng anh không hiểu phong tình.
Nhưng cô cũng không dây dưa thêm, nhanh chóng xoay người rời đi.
Thời Tung không đóng cửa lại ngay.
Anh quan sát nữ chính sẽ đến phòng của ai tiếp theo.
Dưới ánh mặt trời le lói trong lâu đài cổ, nữ chính lả lướt đi đến trước một căn phòng ——
Là phòng của nam chính do Hạ Chân đóng.
Một lát sau, Thời Tung trơ mắt nhìn Hạ Chân mở cửa, thấp giọng trò chuyện với nữ chính một lát, sau đó mời cô vào trong.
Nam chính đóng cửa phòng lại.
Thời Tung vô cảm nhìn chằm chằm cánh cửa kia vài giây, nâng cổ tay lên nhìn, xác nhận không kích phát thêm nội dung cốt truyện mới thì bước chân qua phòng của quạ đen Tam Tam.
Gõ cửa, mở cửa, quả nhiên Tả Tam Khâu trong lốt quạ đen đang ở trong phòng.
Đầu tiên, Thời Tung đánh giá gian phòng này trước, cách bài trí không có gì khác biệt so với những căn phòng khác.
“Cậu ngủ ở đâu?” Thời Tung hỏi Tả Tam Khâu.
Tả Tam Khâu chán nản thở dài: “Đậu trên sào đồ trước đầu tường ngủ. Tôi thật sự rất thảm. Không hiểu nổi kịch bản đang phát triển theo hướng gì.”
“Tôi nói thật nhé, tôi sợ tôi là nạn nhân lắm. Ai đó có phép thuật đã biến tôi thành quạ đen. Sau đó thì sao? Người có đó muốn giết tôi hay không?”
“Nỗi sợ của cậu khá hợp lý.”
Thời Tung nhìn thiếu niên: “Cho nên tôi đến đây để giúp cậu.”
Hai mắt Tả Tam Khâu phát sáng lấp lánh: “Tôi cần làm gì để không bị giết?”
“Có hai người khả nghi, cứ theo dõi họ thật kĩ.”
Thời Tung dẫn Tả tam Khâu ra hành lang, hất cằm về phía phòng của nam chính: “Nữ chính đã vào đó được 5 phút.”
“Hình tượng của nữ chính là một người phụ nữ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Tôi là một con quạ đen thôi mà cũng bị cô ấy hớp hồn đến mức tim đập chân run. Bây giờ còn là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng… Nam chính liệu có giữ mình nổi không?”
Tả Tam Khâu chớp chớp mắt.
“Tôi nói thật, hệ thống này đúng thật là ác nghiệt. Anh nghĩ xem, lỡ như thật sự có tình tiết đó xảy ra thì hệ thống có bắt buộc người chơi phải làm thật… chuyện đó không?”
“Em trai nhỏ mới vào năm nhất đại học, trông cũng là một thiếu niên ngây thơ, thuần khiết, đừng nói là bị ăn sạch sẽ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài nha?”
“Khoan đã… Má ơi, Trương Kỳ Quân là nam. Đổi lại là tôi, hôm nay tôi sẽ giết chết hệ thống…”
Thời Tung vẫn vô cảm như cũ: “Cậu là quạ, việc theo dõi này để cho cậu sẽ dễ dàng hơn. Cho nên cậu theo dõi họ đi. Khi nào họ ra ngoài thì báo cáo lại cho tôi biết.”
Tả Tam Khâu lo sợ mình là nạn nhân, cần phải sát sao theo dõi động thái dị thường của người chơi khác, vì vậy nhanh chóng vỗ cánh bay ra ngoài, tìm một chỗ trốn trên hành lang, quan sát động tĩnh từ cửa phòng nam chính.
Thời Tung dự định đi đến tầng khác để thăm dò.
Nhưng khi anh vừa đi đến cầu thang thì hệ thống lại thông báo anh cần quay về phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Không chỉ như vậy, khi anh muốn gõ cửa phòng Hạ Chân cũng sẽ bị hệ thống nhắc nhở rời đi. Cuối cùng anh đành phải từ bỏ.
Thời Tung nhận được tin tình báo của Tả Tam Khâu vào lúc 5 giờ 50 phút chiều.
Hai chân đậu trên vai trái của Thời Tung, Tả Tam Khâu rì rầm nói bên tai anh: “Nữ chính vừa ra khỏi phòng nam chính, vừa đi vừa xoa eo. Gần 3 tiếng lận đó, họ đã làm gì với nhau vậy?”
“Thật ra tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, đây là một trò chơi phá án, hệ thống cũng không đến mức vô nhân đạo như vậy đúng không? Vậy thì… có phải hai người họ đang âm mưu gì đó không?”
“Vì những người chơi khác đều bị bắt buộc ở riêng một mình. Chỉ có hai người họ được gặp nhau. Có lẽ họ ở cùng một phe.”
Thời Tung không trả lời câu hỏi của Tả Tam Khâu mà đi thẳng xuống phòng ăn.
“Ăn cơm, tham gia buổi đọc kịch bản lần thứ ba. Sau đó chúng ta bàn tiếp.”
Tả Tam Khâu hỏi: “Bàn tiếp là bàn gì? Anh muốn điều tra tỉ mỉ những chuyện đó hả? Nhìn bộ dạng đã lên kế hoạch trước của anh kìa, có phải anh lại muốn bày mưu tính kế ai nữa không?”
Thời Tung ngạc nhiên nhìn qua: “Tôi làm gì bày mưu tính kế ai bao giờ? Tôi trực tiếp đi hỏi thẳng nam chính là được mà.”
Tả Tam Khâu: “…”
…
Đêm đó, gần 12 giờ khuya, Thời Tung lấy cớ muốn thảo luận nội dung kịch bản với nam chính nên đường hoàng bước vào trong phòng của Hạ Chân.
Anh hỏi thẳng thiếu niên: “Buổi chiều cậu với nữ chính ở bên nhau làm gì vậy?”
Hạ Chân thản nhiên đáp: “Thảo luận kịch bản.”
“Thảo luận kịch bản suốt 3 tiếng đồng hồ?”
“Biết rõ quá. Anh theo dõi tôi?”
“Cũng không phải tôi tự mình nhìn.”
Thời Tung cũng không giấu giếm gì. Anh ngồi trên ghế, lấy một tay chống cằm, ánh mắt suy tư nhìn Hạ Chân: “Bây giờ cậu không muốn nói cũng không sao. Chúng ta có cả một đêm.”
Hạ Chân kinh ngạc: “Tối nay anh định ở lại phòng của tôi?”
“Đúng vậy.” Thời Tung đáp: “Tôi tắm rồi. Cậu cứ tự nhiên đi.”
Lời nói như thể anh là chủ còn Hạ Chân mới là khách đến phòng này xin tá túc.
Hạ Chân hỏi: “Chỉ có một chiếc giường, anh định ngủ ở đâu?”
“Tôi không tranh đồ của một thằng nhóc.” Thời Tung nói: “Cậu ngủ đi. Tôi ngồi đây nhìn cậu là được.”
“Không phải tôi đã dự định xây dựng kết thúc của nam chính là hình phạt ở địa ngục chỉ là một giấc mộng thôi sao? Tôi ngồi đây để suy nghĩ lời thoại của nam chính trong giấc mơ.”
“Tôi không thể có ý tưởng từ con số không được, tôi cần tìm cảm hứng, cho nên đến xem cậu ngủ như thế nào. Cậu thấy đó, lí do tôi ở đây tối nay hoàn toàn cũng là vì bộ phim thôi.”
Lời nói cuối cùng của Thời Tung được bổ sung vào để tự mở ra một tuyến truyện mới cho cốt truyện.
Anh lo lắng hệ thống sẽ đuổi mình đi như tối hôm qua. Anh cần phải tìm một lí do ở lại hợp lý.
Thời Tung thành công.
Tối nay, anh là một biên kịch cố chấp ở trong phòng nam chính để suy nghĩ ra hướng phát triển của kịch bản, do đó hệ thống không thể đuổi anh về phòng.
Hạ Chân không thể tin được là Thời Tung nói “xem” theo nghĩa đen.
Cậu tắm rửa xong xuôi, nằm lên giường, nhìn thấy Thời Tung lười biếng ngồi trên ghế sô pha, một tay chống cằm, im lặng quan sát mình.
Trong cốt truyện, nhân vật biên kịch này là một người đầu óc trên mây, khùng khùng điên điên, hơn nữa râu ria luôn để xồm xoàm, không chăm chút, quan tâm đến vẻ ngoài, thần thái cũng luôn chán chường, uể oải.
Nhưng gương mặt thật của Thời Tung quá xuất sắc cho nên hình tượng nhân vật biên kịch lại được bồi đắp thêm một khí chất khác thường.
Ánh trăng tỏ ngời soi rọi trên làn da trắng ngần của Thời Tung.
Anh lẳng lặng ngồi, đôi mắt thâm sâu đánh giá Hạ Chân như một yêu tinh xinh đẹp lẻn vào phòng nạn nhân lúc đêm khuya, không biết nên bắt đầu ăn thịt con mồi của mình từ đâu.
Đối diện với ánh mắt của Hạ Chân, Thời Tung nhoẻn miệng cười: “Cậu cứ xem tôi là người vô hình đi. Ngủ đi nào.”
Hạ Chân: “…”
Hạ Chân có chút ngán ngẩm không nói nên lời.
Nhưng cậu vẫn nhanh chóng nhắm mắt ngủ.
Từ đầu đến cuối vô cùng ngoan ngoãn hợp tác.
Giống như một sinh viên năm nhất 18 tuổi luôn gọi dạ bảo vâng với “giáo viên” của mình.
Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt Thời Tung càng sâu hơn, ánh mắt lại ẩn chứa một tia rét lạnh.
Anh không thể không nghĩ rằng biểu hiện này của Hạ Chân dường như đang thể hiện cậu đang che giấu điều gì đó.
Lần này, cậu ta có phải là hung thủ muốn giết hại anh nữa không?
Trên giường, Hạ Chân nhắm mắt nhưng vẫn chưa ngủ ngay.
Bị Thời Tung nhìn chằm chằm như vậy thì không thể buồn ngủ nổi.
Nhưng khi đồng hồ vừa điểm 12 giờ, dưới sự điều khiển của hệ thống, cũng giống như tối hôm qua, cậu cảm thấy mí mặt thật nặng, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Trên ghế sô pha đối diện, Thời Tung mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm vào Hạ Chân.
Đến 12 giờ 10 phút, anh nhìn thấy Hạ Chân như một hồn ma đứng dậy trên giường rồi mở mắt.
Đôi mắt ấy lại trống rỗng, vô thần, động tác di chuyển cũng cứng đờ, cả người như một cái xác không hồn.
Bước đi thong thả nhưng nặng nề, Hạ Chân trợn mắt, đi thẳng vào phòng tắm.
Thời Tung híp mắt, nhanh chóng cởi giày, yên lặng đi theo sau.
Khi Thời Tung vừa đến trước cửa phòng tắm thì vừa lúc nhìn thấy Hạ Chân lấy ra một con dao từ trong ngăn tủ dưới bồn rửa tay.
Hạ Chân cầm dao đi về phía bồn tắm, sau đó cậu mở vòi hoa sen.
Thời Tung không muốn bỏ lỡ bất kì chi tiết nào nên ánh đứng ngay trước cửa phòng tắm, căng mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra trong bồn tắm ——
Hơi nước ẩm ướt không ngừng bốc lên cao.
Hạ Chân đờ đẫn cởi áo trên trong làn hơi trắng xóa.
Nước chảy dọc theo mái tóc, xuống dưới cằm, xương quai xanh và eo bụng của cậu, tưới đẫm phần quần.
Hạ Chân chợt cúi người, cởi quần ra, cả người trần trụi như trẻ sơ sinh, nửa ngồi trong bồn tắm.
Sau đó cậu cầm dao.
Tay phải cầm chặt chuôi dao, tàn nhẫn chém thẳng xuống cổ tay trái, bàn tay trái ngay lập tức đứt lìa.
Tay phải của Hạ Chân túm lấy bàn tay đứt lìa, cầm nó lên rồi ném thẳng ra ngoài cửa phòng tắm. Bàn tay đầy máu bay một vòng cung parabol rồi rơi xuống đất, lăn vào trong gầm giường.
Từ đầu đến cuối, Hạ Chân như một cái xác không hồn.
Cậu không có ý thức, không cảm nhận được đau đớn.
Sau khi tự mình cắt bỏ tay trái, cậu chết lặng nâng dao bằng tay phải lên, đặt lưỡi dao lên trên lỗ tai mình.
Nước đã đầy một phần ba bồn tắm, máu đỏ nhiễm một vùng.
Hạ Chân trần truồng ngâm mình trong nước, cả người cũng nhiễm đỏ, làn da càng thêm trắng bệnh, hai mắt đen đặc.
“Phập” một tiếng, cậu lại tự cắt đứt tai phải của mình, máu đỏ phun trào, nhuộm hết cả gương mặt.
Cả người Hạ Chân tắm trong máu, hai mắt trống rỗng vô hồn, giống như ác quỷ từ địa ngục đến nhân gian để đòi mạng.
Nhưng cậu đang đòi chính mạng sống của mình.
—— Thiếu niên tự chặt bỏ tay chân của mình, lóc từng thớ thịt trên người…
Đây là một cảnh tượng nạn nhân tự lăng trì mình đầy kinh tởm.
Không bao lâu sau, trên sàn nhà trước mặt Thời Tung xuất hiện một con mắt đang lăn tới, sau đó là vài ngón chân.
Nước trong bồn tắm đang trào ra.
Nước đỏ lòm ào ào tràn ra, tưới ướt cả phòng tắm, nhuộm đỏ cả bàn chân trần của Thời Tung.
Thời Tung nhìn vào trong, một nửa người của Hạ Chân đã bị chặt đứt, lóc thịt không còn gì, một nửa người còn lại thì chìm trong máu.
Thời Tung không cảm thấy hình ảnh này đáng sợ.
Ngược lại, anh cảm thấy có chút quen thuộc và thú vị.
Giống như anh cũng đã từng bị đối xử như vậy.
Anh có thể cảm nhận được kí ức đó không đến từ nhân vật “biên kịch” của cốt truyện này mà là kí ức của chính anh.
Chẳng lẽ người tên “Minh Nguyệt” trong giấc mơ kia nói thật?
Mình đã phạm phải tội ác tày trời, cho nên bị nhốt trong địa ngục, phải chịu cực hình?
Nhưng vì sao mình vẫn còn sống?
Bây giờ mình đang ở thế giới gì?
Chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trong phòng tắm, vừa cảm giác được sự quen thuộc thú vị, Thời Tung cũng cảm nhận được hận ý và nỗi thống khổ khác thường.
Dường như anh rất căm hận cảm giác thân thể liên tục được tái tạo bị xé xác ngay lập tức.
Cho nên khi nhìn Hạ Chân đang tự xẻo thịt lột da chính mình, trong lòng anh lại sinh ra một sự khoái trá mơ hồ.
Anh nôn nóng muốn nhìn thấy một nửa người còn lại của Hạ Chân cũng bị cắt nhỏ thành từng miếng thịt vụn.
Lần đầu tiên, Thời Tung nhận ra anh không phải là một kẻ tốt lành gì, anh chỉ là một con quái vật máu lạnh biến thái.
Trong ký ức suốt 8 tháng qua, không một người thân hoặc bạn bè nào đến tìm anh.
Có lẽ họ đã thật sự cắt đứt quan hệ với anh.
Biểu tình của Thời Tung dưới bóng trăng mờ ảo dần trở nên phức tạp hơn.
Anh nhìn Hạ Chân với ánh mắt vừa đau khổ, ác ý, thỏa mãn, sung sướng…
Ngay cả anh cũng không hiểu những cảm xúc này đến từ đâu.
“Răng rắc”
“Răng rắc răng rắc”
…
Phần xương còn lại không thể chịu đựng sức nặng, từ từ rơi rụng xuống.
Cuối cùng, con dao sắc bén không cần ai điều khiển nữa vẫn có thể tiếp tục xẻo thịt lột da thiếu niên.
Toàn bộ phòng tắm là một màu máu.
Sắc đỏ tươi nhuộm kín cả ánh trăng.
Một lúc lâu sau, âm thanh sột soạt vang lên không ngừng.
Đó là máu thịt rơi vãi, là những bộ phận bị chặt đứt của Hạ Chân đang di chuyển.
Chúng như những vật thể sống đang tụ tập lại với nhau ở trong bồn tắm.
Một con mắt đẫm máu lăn tròn trên sàn nhà, sau đó bay lên cao chui tọt vào lỗ trống của mình, một phần thịt cũng bay lên bao bọc lấy nó, con mắt phải của Hạ Chân được khôi phục như cũ.
Sau đó là đến con mắt trái, sóng mũi cao thẳng, bờ môi mỏng dần dần được đắp nặn lại.
Gương mặt tuấn mỹ có chút nhợt nhạt xuất hiện, tiếp theo là phần cổ, hai bên vai, da thịt trước ngực…
Máu thịt liền kề, bộ phận đứt gãy nối kết.
Hạ Chân xuất hiện hoàn chỉnh như ban đầu.
Cậu mở to mắt, đứng dậy khỏi bồn tắm, lấy khăn tăm lau khô cơ thể trần trụi của mình, mặc quần áo vào, di chuyển về giường như một cái xác không hồn.
Cuối cùng, Hạ Chân nhắm mắt nằm trên giường, mặt vẫn hướng về ghế số pha, giống như chưa từng rời khỏi vị trí này bao giờ.
4 giờ rưỡi sáng. Tia nắng ban mai ló dạng.
Tòa lâu đài chìm trong đêm đen dần được chiếu sáng.
Hạ Chân mở mắt, hình ảnh đầu tiên mà cậu nhìn thấy dưới nắng sớm là đôi mắt của Thời Tung đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ánh mắt ấy có chút phức tạp.
Nhưng khi Hạ Chân ngồi dậy, ánh mắt của Thời Tung chỉ còn lại sự dịu dàng, chăm chú như ban đầu.
Hạ Chân nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Vài tiếng? Đừng nói anh nhìn chằm chằm tôi suốt cả đêm?”
“Đúng vậy.” Thời Tung nâng tay, ngón trở thon dài có chút tái nhợt, đầu ngón tay lạnh lẽo vươn tới, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của Hạ Chân.
Hạ Chân ngẩn người, bả vai và xương sống gần như cứng đờ.
Sau đó cậu thấy Thời Tung hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn mình, giọng nói dịu dàng nhưng thâm sâu khó dò nói: “Chào buổi sáng, người đẹp*.”
*Anh Thời chọc ghẹo trai nhà lành, gọi người ta là Beauty nha
Không biết có phải do cảm thấy bị xúc phạm hay không, Hạ Chân cau mày, đứng phắt dậy: “Tối hôm qua anh nhìn thấy gì?”
Thời Tung thu tay về, ánh mắt còn lưu luyến kí ức tươi đẹp nhớ mãi không quên.
Anh khẽ cười: “Thấy một cảnh tượng rất đẹp.”
“Cảnh tượng rất đẹp? Cảnh tượng gì?”
“Tôi ngủ một lát. Nếu cậu thật sự muốn biết thì cậu có thể trao đổi với tôi về chuyện cậu ở cùng nữ chính vào chiều ngày hôm qua.”
Thời Tung hờ hững đứng dậy, rời khỏi phòng nam chính.
Cửa phòng mở ra rồi khép lại.
Sau khi anh rời đi, dường như hơi ấm trong phòng cũng vơi đi theo.
Hạ Chân nhìn cánh cửa đóng kín kia một lúc lâu, sau đó mới có phản ứng. Không ngờ cậu lại vô thức lấy tay xoa xoa chóp mũi vừa bị Thời Tung chạm vào.
Chương này đủ thỏa mãn chưa?
Phương thức lấy lòng người ta có hơi máu me nha @HạChân
chương dài hơn 10k, vâng thỏa mãn lắm chị Tố, nhưng em muốn gãy lưng