Trò Chơi Kịch Bản Sát Nhân Của Quốc Vương - Mộc Xích Tố - Chương 22: Ngọc bội, đạo cụ
- Trang Chủ
- Trò Chơi Kịch Bản Sát Nhân Của Quốc Vương - Mộc Xích Tố
- Chương 22: Ngọc bội, đạo cụ
Thời Tung không ngờ rằng sau khi bà cụ rời đi, ngày tiếp theo anh lại nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh, bên trong quả nhiên là một miếng ngọc.
Miếng ngọc trong suốt, không có bất kỳ khuyết điểm nào, hình dạng cong cong như vầng trăng lưỡi liềm khá đẹp mắt.
Ngày hôm qua có một bà cụ vừa nói mệnh hồn của anh không đầy đủ nên cần ngọc để ổn định, vì sao ngày hôm nay lại có một người nào đó gửi ngọc đến đây?
Ai gửi?
Thời Tung thường soi xét vấn đề bằng thuyết âm mưu.
Nhưng phía sau chuyện này quả thực khó tồn tại một âm mưu đáng ngờ nào.
Thân phận của cụ bà không có gì đáng nghi.
Hơn nữa, khi anh cầm miếng ngọc trong lòng bàn tay sẽ cảm thấy huy chương chợt nóng lên, bởi trực giác của anh đang phát huy năng lực.
Trực giác nói với anh rằng miếng ngọc này hoàn toàn có lợi với anh.
Nhưng Thời Tung quyết định phải tìm cho ra nguồn gốc của nó.
Anh không tìm thấy thông tin địa chỉ nào trên gói hàng chuyển phát, cho nên anh đưa gói hàng cho Tả Tam Khâu, nhờ cậu đưa gói hàng cho Chu Luật, nhờ đối phương sử dụng nhân lực để điều tra một phen.
Không hổ là một những giám đốc giàu có nhất của địa phương, Chu Luật nhanh chóng tìm ra đáp án anh cần.
Theo điều tra của hắn, gói hàng này được gửi từ chùa Thanh Tuyền ở núi Ngự Long.
Chùa Thanh Tuyền nằm ở phía tây, cách khá xa thành phố Cẩm Ninh, Thời Tung đang băn khoăn không biết có nên tự mình đến đó một chuyến hay không thì chợt mu bàn tay lại chấn động, trong đầu nhận được thông báo từ hệ thống ——
【 Thời gian mở phó bản mới, ngày 22 tháng 10 (thứ bảy), 9 giờ 15 phút tối 】
【 Xin hãy bảo trì vị trí, không được để ai nhìn thấy khi đến giờ đăng nhập vào trò chơi 】
Lại là 9 giờ 15 phút.
Thời Tung giơ miếng ngọc như mảnh trăng khuyết lên.
Ánh mặt trời đâm xuyên qua miếng ngọc, hơi nóng dường như nhu hòa hơn chẳng khác gì ánh trăng.
Vừa nhìn chằm chằm nó, Thời Tung vừa nhận thông báo từ hệ thống.
【 Xin chào người chơi Thời Tung, tôi là hệ thống số 0237 】
【 Phó bản tiếp theo của bạn sắp được mở ra 】
【 Hệ thống luôn cố gắng sắp xếp những người chơi tương ứng vào phó bản phù hợp, đánh giá công bằng năng lực của từng người 】
【 Hệ thống đã tìm được phó bản phù hợp với bạn:《 Sơn Hải 》】
【 Nhân vật dự kiến: Một biên kịch điện ảnh 】
【 Mức độ khó: cấp E 】
【 Số lượng người chơi: 6 người 】
【 Ghi chú: Nếu bạn có bất mãn với kịch bản hoặc nhân vật, bạn có thể sử dụng đạo cụ để thay đổi 】
【 Điểm tích lũy của bạn là 300 điểm 】
【 Số điểm của bạn đã có thể vào kho hàng sơ cấp, lựa chọn đạo cụ mà bạn muốn 】
Linh hồn như bị hút ra khỏi thân thể, Thời Tung đi đến một nơi như thế giới ý thức.
Thế giới ý thức tối tăm, chỉ có một hàng tủ kính trưng bày những đạo cụ rực rỡ sắc màu đang mời chào người chơi đến mua sắm.
Cũng không biết có phải vì đây là một kho hàng sơ cấp hay không, Thời Tung không tìm thấy một đạo cụ nào có tính chất gian lận hoặc có thể sửa đổi thiên mệnh.
Hiện tại, phần lớn đạo cụ đều có liên quan đến việc tìm kiếm manh mối hoặc bổ trợ cho kịch bản, nhân vật, đồng đội mà thôi.
【 Tên đạo cụ: Nhìn trộm 】
【 Giá: 150 điểm tích lũy 】
【 Tác dụng: Chỉ định một người chơi, bạn sẽ biết được số thứ tự của người chơi, tên phó bản và thông tin cơ bản của nhân vật do người chơi ấy đóng vai trước khi vào phó bản 】
【 Hạn sử dụng: Trước ngày 22 tháng 10 năm 2X22 】
【 Tên đạo cụ: Bỏ qua nhân vật 】
【 Giá: 200 điểm tích lũy 】
【 Tác dụng: Nếu bạn không hài lòng với nhân vật do hệ thống sắp xếp, bạn có thể sử dụng đạo cụ này để đổi mới 】
【 Hạn sử dụng: Trước ngày 22 tháng 10 năm 2X22 】
【 Ghi chú: Sau khi sử dụng đạo cụ, nhân vật bạn bỏ qua sẽ bị xếp vào “Danh sách đen”, khi hệ thống sắp xếp nhân vật lần tiếp theo sẽ tự động xóa bỏ nhân vật này; nhưng người chơi không thể sử dụng đạo cụ để lựa chọn nhân vật mình muốn 】
【 Tên đạo cụ: Bỏ qua phó bản 】
【 Giá: 200 điểm tích lũy 】
【 Tác dụng: Nếu bạn không hài lòng với phó bản do hệ thống sắp xếp, bạn có thể sử dụng đạo cụ này để đổi mới 】
【 Hạn sử dụng: Trước ngày 22 tháng 10 năm 2X22 】
【 Ghi chú: Sau khi sử dụng đạo cụ, phó bản mà bạn bỏ qua sẽ bị xếp vào “Danh sách đen”, khi hệ thống sắp xếp phó bản tiếp theo sẽ tự động xóa bỏ phó bản này; nhưng người chơi không thể sử dụng đạo cụ để lựa chọn phó bản mình muốn 】
…
Đạo cụ thay đổi nhân vật hay phó bản đều bị hạn chế về mặt thời gian, tất cả đều phải sử dụng trước ngày 22 tháng 10.
Trò chơi bắt đầu vào ngày 22 tháng 10.
Thời Tung đã hiểu lí do vì sao hệ thống lại sử dụng cụm từ “Nhân vật dự kiến” khi thông báo.
Trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, hệ thống sẽ tiếp tục điều chỉnh dựa vào quá trình người chơi sử dụng đạo cụ.
Nhân vật mà Thời Tung có được hiện tại không nhất thiết phải là nhân vật anh sử dụng trong phó bản.
Thời Tung không quan tâm đến những đạo cụ kia, anh chỉ nhìn thoáng qua rồi rời đi.
Với anh, nguy hiểm càng lớn, tiền thưởng càng lớn, đóng vai nạn nhân là một trong những cách thức tiếp cận câu chuyện một cách toàn diện nhất.
Cho nên anh không quan tâm mình sẽ vào phó bản gì, đóng nhân vật nào.
Chọn tới chọn lui, anh chỉ mua hai đạo cụ ——
【 Tên đạo cụ: Dẫn theo đồng đội 】
【 Giá: 150 điểm tích lũy 】
【 Tác dụng: Chọn một người chơi, dẫn người ấy vào phó bản bạn chuẩn bị tham gia 】
【 Hạn sử dụng: Trước ngày 22 tháng 10 năm 2X22 】
【 Tên đạo cụ: Phát hiện manh mối mới mọi nơi mọi lúc 】
【 Giá: 50 điểm tích lũy 】
【 Tác dụng: Tìm kiếm manh mối nhanh chóng, giúp bạn tiết kiệm thời gian và tự do hành động hơn! 】
【 Hạn sử dụng: Trước ngày 22 tháng 10 năm 2X22 】
Thời Tung chọn đạo cụ “Dẫn theo đồng đội” là vì anh đã đáp ứng một yêu cầu từ Định Quân Sơn do Lý Dung Cảnh đề ra ——
Học trò Trương Kỳ Quân của Lý Dung Cảnh là một người chơi mới, không quá am tường về trò chơi.
Thời Tung sẽ dẫn đối phương tham gia phó bản, giúp cậu ấy sống sót.
Hệ thống đóng cửa kho hàng, Thời Tung hồi phục tinh thần, bắt gặp Tả Tam Khâu đang nhìn về phía mình hỏi: “Anh mua gì vậy?”
Thời Tung thành thật trả lời, Tả Tam Khâu lại nói: “Tôi chưa mua gì hết. Tôi nghĩ là tôi chỉ mới có 50 điểm thôi, chi bằng bây giờ tích cóp dần dần, sau này mua đạo cụ ngầu hơn chẳng phải tốt hơn hay sao?”
Thời Tung gật đầu: “Ừm. Ki bo bủn xỉn, không hổ là cậu.”
Tả Tam Khâu: “…”
“Không, cái này mà gọi là bủn xỉn gì chứ? Đó là tính toán tỉ mỉ! Tôi chỉ có thể mua được một đạo cụ tìm manh mối thôi. Tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải mua lắm!”
Tả Tam Khâu nhìn Thời Tung: “Anh mua đạo cụ đó để làm gì? So với mấy đạo cụ khác thì đạo cụ đó đúng là rẻ thật, nhưng của rẻ là của ôi, lỡ nó vô dụng với anh thì sao?”
“Ví dụ như nó giúp anh tìm một manh mối, mà manh mối đó anh đã biết rồi, hoặc manh mối đó đã được người chơi khác tìm ra… vậy thì đúng là công cốc.”
Thời Tung hỏi: “Cậu có nhận ra một chuyện không?”
Tả Tam Khâu: “Chuyện gì?”
“Tuy đạo cụ này rẻ hơn so với những mặt hàng khác trong kho hàng, nhưng chẳng phải phần lớn người chơi mới đều chỉ có 50 điểm tích lũy thôi hay sao. Ngoại trừ tôi và Hạ Chân, những người khác cũng có số điểm ngang ngửa cậu.”
“Cũng hợp lý…”
“Nếu không tham gia hiệp hội, được người đi trước có kinh nghiệm hướng dẫn thì người chơi bình thường hoàn toàn không nhận thức được phó bản nào, nhân vật nào tiềm tàng nguy hiểm, vậy thì làm sao họ có thể tránh thoát được?”
“Ngoài ra, giá cả những vật phẩm này khá chát đối với người chơi mới, trừ khi họ được người có kinh nghiệm lâu năm trong hiệp hội tặng.”
“Cho nên người chơi bình thường hầu như khó lòng mua được những vật phẩm có giá cả đắt đỏ như vậy.”
“Loại trừ khả năng hệ thống ác ý thích trêu đùa người chơi thì dựa theo cách thu thập điểm thông thường thì đạo cụ này do hệ thống cung cấp vẫn sẽ có tác dụng nhất định.”
“Đúng là nó có khả năng vô dụng, nhưng ở trong tình huống cực đoan, có lẽ nó sẽ mang đến hữu dụng bất ngờ.”
“Còn một điều nữa. Cậu có đoán được không?”
Tả Tam Khâu có chút hối hận, hai mắt long lanh tràn ngập hiếu kì hỏi: “Là gì?”
Thời Tung nhàn nhạt bình phẩm: “Những người vắt cổ chày ra nước thường hay gặp xui lắm.”
*Thành ngữ xuất phát từ truyện cười dân gian: Một người đầy tớ được chủ nhà sai về quê có việc, người này xin mấy đồng để đi đường nhưng vì bản tính ki bo, keo kiệt nên chủ nhà không cho và đưa cho những vật dụng oái oăm. Từ đó ra đời câu thành ngữ “vắt cổ chày ra nước”.
Tả Tam Khâu ngơ ngác suốt ba phút, sau đó trợn mắt nói: “Tôi sẽ cười nhiều hơn cho anh coi! Người lạc quan hay cười sẽ xua bớt sự xui xẻo, gặp được thần may mắn!”
Im lặng một lúc, Thời Tung vui vẻ nhìn thiếu niên: “Cậu lớn rồi đó.”
…
Thứ sáu. Thời hạn tham gia phó bản còn một ngày.
Thời Tung đã đọc xong sách mượn từ chỗ Ngô Câu. Cho nên anh mượn thẻ sinh viên của Tả Tam Khâu, lẻn vào thư viện của đại học Cẩm Hoa để đọc sách.
Khi anh đi ngang qua quầy lễ tân thì thấy Tả Tam Khâu đang móc len sau khi tính xong tiền lương của đầu bếp và lao công.
“Cậu…” Thời Tung hỏi: “Cậu cũng làm cả việc này?”
“Nhà nghèo thì biết làm sao, muốn sống thì phải bươn chải, cho nên cái gì tôi cũng biết làm.” Tả Tam Khâu đỏ mặt: “Anh đừng có cười tôi. Không chỉ có con gái mới biết móc len đâu.”
Thời Tung: “…”
Tả Tam Khâu: “Tôi còn định móc cho anh với tôi mỗi người một đôi vớ đỏ. Mai phải vào phó bản rồi, mang vớ đỏ để cầu may.”
Thời Tung: “…”
Tả Tam Khâu: “Biểu cảm gì đấy? Nghĩ tôi không móc kịp hả? Vậy thì anh yên tâm 100%! Tôi móc nhanh lắm!”
Thời Tung: “…”
Khi bước qua cổng vào thư viện, Thời Tung lại chứng kiến một màn kịch hay ——
Hạ Chân cũng đến thư viện.
Phía sau còn có một nữ sinh đuổi theo, giang hai tay chặn thiếu niên lại: “Cậu thực sự không muốn đi xem phim với tôi hả?”
Hạ Chân chỉ vừa nhìn thoáng qua đã thấy Thời Tung.
Có lẽ không ngờ mình bị bắt gặp trong tình cảnh này, Hạ Chân khẽ biến sắc, không nhìn nữ sinh trước mặt, dứt khoát đi vòng ra sau để vào trong thư viện.
“Thích một con mọt sách thì có gì vui? Hơn nữa còn là một thằng nhóc lúc nào cũng lạnh lùng khó gần không hiểu phong tình.”
Khi quẹt thẻ sinh viên, Hạ Chân nghe thấy Thời Tung nói như vậy.
Cậu quay đầu, nhìn thấy Thời Tung đưa ly cà phê vừa mới mua cho nữ sinh, dịu dàng nói với đối phương vài câu, không biết đang khuyên bảo hay đang trêu chọc người ta.
Nhưng hiệu quả đều giống nhau —— nữ sinh nhận lấy danh thiếp “Khách sạn Mê Tàng”, đỏ mặt chạy vù đi.
Hạ Chân: “…”
Thời Tung quả thực rất đẹp, mặc tây trang, xõa tóc dài lại càng nổi bật hơn, chỉ một chốc đã thu hút bao ánh nhìn trong thư viện.
Anh lại không để tâm một ai, thản nhiên đi ngang qua Hạ Chân, tùy ý gật đầu chào hỏi, cũng lấy thẻ sinh viên ra quét.
Một lát sau, phía tây tầng ba thư viện.
Đây là phòng đọc sách kết hợp phòng máy tính.
Thời Tung nghi hoặc anh từng là một lập trình viên nên đến đây, Hạ Chân theo chuyên ngành kĩ thuật máy tính đều ngồi ở đây, vị trí cách nhau không xa, vừa tầm một cái bàn.
Hạ Chân ngồi ở phía sau Thời Tung nên có thể quan sát rõ hành động của anh.
Thời Tung thường sẽ cầm điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó, cũng biết đang nói chuyện phiếm với ai.
Sau đó anh dứt khoát ra ngoài nghe điện thoại.
Thời Tung đang nói chuyện với Lý Dung Cảnh.
“Cậu Thời, làm phiền rồi. Tôi muốn xin lỗi cậu chuyện lần trước.”
“Mọi chuyện đã điều tra rõ ràng, lúc trước tôi từng không kiềm chế được cảm xúc nên đã nặng lời với một phóng viên giải trí. Lần này người đó đã chụp ảnh lén nhằm bôi nhọ danh tiếng của tôi.”
“Bên phía cậu có vấn đề gì không? Tôi sẽ dặn người đại diện, trợ lý của tôi nhanh chóng liên hệ với người hâm mộ, bảo họ không đến làm phiền cậu nữa.”
Thời Tung hờ hững nói: “Đã đuổi vài người đi. Không sao. Chưa ai xâm phạm quá mức.”
“Tôi thay mặt học trò của mình cảm ơn cậu.”
“Yên tâm. Tôi sẽ giúp cậu ấy vượt qua phó bản.”
Ngắt máy, Thời Tung đứng ngoài ban công của tầng ba thư viện, chuẩn bị xoay người bước vào trong thì nhìn thấy Hạ Chân mở cửa bước ra ngoài.
“Sao vậy?’
“Nói chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Trước mắt tôi được sắp xếp đóng vai một diễn viên, là nam chính trong bộ phim 《 Sơn Hải 》. Anh đóng vai gì?”
Thời Tung nhíu mày, có vẻ không muốn nói chuyện nhiều với Hạ Chân nhưng chợt nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, vì vậy vẫn trả lời: “Hệ thống sẽ sắp xếp những người chơi tương ứng vào cùng phó bản. Người chơi đóng nhân vật Vương Chí Ân có vấn đề, tôi nghĩ người đó sẽ sử dụng đạo cụ bỏ qua phó bản nên không tham gia phó bản 《 Sơn Hải 》”.
“Vì vậy tôi sẽ dẫn theo một người khác. Với hạn mức kiểm tra hiện tại thì năng lực của cậu ấy có thể tham gia.”
“Anh muốn dặn tôi và những thành viên khác không được tiết lộ chuyện hiệp hội của chúng ta, cũng không được tiết lộ thân phận của anh cho bất kì ai.”
Hạ Vân cũng không hỏi chuyện về Vương Chí Ân hay người mà Thời Tung muốn dẫn theo là ai. Cậu gật gật đầu, chỉ hỏi lại: “Vậy nhân vật của anh là ai?”
“Tôi là biên kịch. Theo lẽ thường thì vị trí của tôi khá cao trong đoàn làm phim. Nên là…”
Thời Tung khẽ cười: “Cậu nhớ cẩn thận một chút. Biểu hiện không tốt, coi chừng tôi đuổi cậu đi đấy.”
…
Tối hôm ấy. Rạp hát Cẩm Thủy.
Diễn viên trên sân khấu là Trương Kỳ Quân, Lý Dung Cảnh gắn bó cả đời với sân khấu lại hiếm có ngồi dưới hàng ghế khán giả.
Trương Kỳ Quan hát vở 《 Trường Sinh Điện 》*. Ngay khi vở kịch kết thúc, khán giả đều đồng loạt rơi nước mắt, bị nỗi đau khổ của Trương Kỳ Quân tác động sâu sắc.
*Một trong tứ đại hí kịch của Trung Quốc, tác phẩm do nhà văn, nhà thơ, nhà viết kịch Hồng Thăng viết dưới triều nhà Thanh. Vở kịch được lấy cảm hứng từ bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, kể về chuyện tình của Đường Minh Hoàng và quý phi Dương Ngọc Hoàn, lên án thói hoang dâm vô độ của bậc đế vương.
Tiếng vỗ tay ầm ào như sấm dậy, kéo dài không ngớt, có vẻ như còn dài hơn cả vở kịch do Lý Dung Cảnh biểu diễn.
Người đại diện của Lý Dung Cảnh có tài khoản phụ “trà trộn” trong nhóm người hâm mộ, leo được đến tận vị trí quản lý thành viên, nhìn thấy có người vừa bình luận: “Đm Quân Quân hát hay quá, dáng người cũng đẹp nữa! Tôi muốn leo tường một ngày!”
Người đại diện họ Lý, tên là Lý Thái Diệp.
Cô liền xóa bỏ bình luận kia, liếc mắt nhìn sân khấu đã tối đen, nhỏ giọng nói với Lý Dung Cảnh: “Không thầy đố mày làm nên, anh không hiểu đạo lý này à?”
“Không giống những phương diện khác, hí kịch vốn đã rất hạn chế người theo đuổi, vòng đi vòng lại cũng chỉ có bấy nhiêu người. Họ đã chán anh rồi thì sẽ xem Trương Kỳ Quân. Anh lại quá cao ngạo, ngoài hí kịch ra cũng không chịu làm thêm nghề gì khác. Vậy anh giải thích một chút đi… vì sao anh lại nhận một học trò như cậu ta chứ?”
“Khi đó tôi chỉ muốn xem thử năng lực của mình.”
Lý Dung Cảnh thâm sâu nhìn về phía sân khấu: “Chọn người muốn theo đuổi nghiệp hí kịch, cũng dốc lòng giảng dạy cho họ, đó là năng lực mà quốc vương ban cho tôi, tôi luôn nghĩ tôi làm như vậy là để tìm người nối nghiệp.”
“Tôi cũng muốn hí kịch ngày một phát triển hơn, cũng dựa vào sức ảnh hưởng của mình để lan tỏa hí kịch đến cho giới trẻ.”
“Đó là sứ mệnh và trách nhiệm của tôi. Nhưng…”
Lý Dung Cảnh không khỏi chua chát cười: “Quốc vương của trò chơi hình như không dạy cho tôi biết nên đối diện với cảm xúc ghen ghét này như thế nào. Tôi chấp nhận truyền thừa hí kịch, cũng hi vọng có nhiều người đi theo hí kịch hơn. Nhưng tôi lại không trông mong rằng… sẽ có người nào đó vượt qua tôi, thậm chí thay thế tôi.”
Người đại diện Lý Thái Diệp không phải là người chơi, nhưng cô và trợ lý của Lý Dung Cảnh đều biết đến sự tồn tại của trò chơi, cho nên cũng nhận thức được rằng trên thế giới này đang tồn tại một lực lượng siêu nhiên nào đó.
Lý Thái Diệp trầm tư hỏi Lý Dung Cảnh: “Anh muốn xử trí người học trò này như thế nào?”
“Có thể đổi thân phận của cậu ấy. Hoặc…”
“Để cậu ấy biến mất khỏi thế gian.”
Khi nói đến đây, ánh mắt của Lý Dung Cảnh trở nên tối tăm hơn, ngũ quan sắc sảo như tượng tạc.
Lý Thái Diệp đánh giá đối phương vài lần, nhẹ nhàng nói: “Vậy là anh đã nghĩ ra đối sách.”
Lý Dung Cảnh gật gật đầu: “Tôi đã sắp xếp kĩ lưỡng, cô yên tâm.”
Ba tiếng trước.
Khi Trương Kỳ Quân đang trang điểm trong hậu trường, Lý Dung Cảnh nói với cậu: “Theo thông tin tôi mới nhận được, Thời Tung đã liên lạc với người của quân đoàn năm. Cậu ta không theo chúng ta, chúng ta không thể dùng người hai mang như vậy.”
“Bây giờ là thời cơ tốt nhất để giết cậu ta. Nếu không, một khi năng lực của cậu ta ngày một mạnh hơn, cậu ta thuần thục vượt qua phó bản hơn, e rằng chúng ta có muốn giết cũng đã muộn rồi.”
“Thông thường thì tôi hoặc những người có kinh nghiệm khác trong hiệp hội sẽ xử lý vấn đề này. Nhưng bây giờ cậu ta vẫn còn trong giai đoạn tích lũy kinh nghiệm của người chơi mới, phải tìm người chơi mới tương ứng để vào phó bản cùng cậu ta. Tùy tiện sử dụng đạo cụ để xuất hiện trong phó bản cấp thấp sẽ khiến cho cậu ta nghi ngờ.”
“Cho nên tôi giao nhiệm vụ thủ tiêu Thời Tung cho cậu. Đây là cơ hội để cậu đền đáp ơn nghĩa, cũng là cơ hội chứng minh cậu có đủ tư cách và phẩm chất để là một thành viên của Định Quân Sơn.”
“Tôi sẽ dùng điểm tích lũy mua đạo cụ cho cậu. Giết chết Thời Tung, cậu có thể cướp lấy thân phận của cậu ta.”
Nghe xong, Trương Kỳ Quân kinh ngạc chớp mắt, sau đó nhịn không được lại nhìn Lý Dung Cảnh thêm vài lần, xác định thầy không hề nói giỡn với mình.
Nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời.
Nhìn bộ dạng của đối phương, Lý Dung Cảnh không khỏi có chút cảm thán.
Hắn rất thích học trò luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Nếu không, hắn cũng không tốn nhiều công sức dạy dỗ cho cậu.
Nhưng nếu không phải vì hắn dốc lòng dạy dỗ, làm sao họ có thể đến cục diện như bây giờ?
Trong lòng chất chứa nhiều suy nghĩ nhưng Lý Dung Cảnh không hề hé lộ bất kì cảm xúc nào trên mặt.
Hắn dịu dàng khuyên bảo: “Yên tâm, mặc kệ năng lực của cậu ta là gì đi nữa, bây giờ cậu ta chỉ mới nhận được một huy chương mà thôi, năng lực vẫn còn chịu nhiều giới hạn. Cậu ta sẽ không phát hiện ra mưu đồ của cậu đâu.”
“Cậu được sinh ra là để ca hát và biểu diễn. Đến lúc đó hãy diễn tốt một chút, đừng để cậu ta phát hiện mục đích thật sự của cậu.”
“Ngoài ra, tôi cũng không muốn cậu phải mạo hiểm nhiều. Cho nên nhân vật cậu đóng cũng sẽ có ưu thế đặc biệt.”
“Theo thông tin nhận được, phó bản mà các cậu tham gia có tên là 《 Sơn Hải 》, manh mối quan trọng của phó bản này là —— Núi giết chết biển, biển nhấn chìm núi.”
“Cậu có thể suy nghĩ nội dung của manh mối này trước.”
“Lần này, Thời Tung chỉ là một nhân vật bình thường, còn cậu là một nhân vật có sức mạnh rất lớn, có thể giết người trong vô hình.”
“Hai cậu sẽ đến một tòa lâu đài cổ. Lâu đài đó cũng có những yếu tố kỳ ảo, như quạ đen có thể nói chuyện, có cả sát nhân giết người vào mỗi đêm.”
“Ngoài ra lâu đài cũng có những thứ kỳ quái khác, cho nên nhớ đóng kĩ cửa phòng. Cậu phải chú ý, không phải bất kì cánh cửa nào cũng có thể tiến vào.”
“Nhưng yên tâm đi, Thời Tung chỉ là một nhân vật bình thường. Cậu có thể sử dụng sức mạnh của mình để giết cậu ta dễ dàng.”
“Tất nhiên cậu vẫn cần phải cẩn thận quan sát xem ai là sát nhân, đừng để bị giết chết.”
Lý Dung Cảnh ngon ngọt khuyên bảo học trò.
Nhưng hắn lại không nói phần cuối cùng ——
Thông tin mà hiệp hội thu thập được cũng có giới hạn. Tôi chỉ có thể nói những thông tin có lợi trong giai đoạn đầu cho cậu.
Cho nên cậu có cơ hội giết chết Thời Tung, cướp lấy thân phận của cậu ta.
Nhưng nếu cậu không làm được…
Cậu ta cũng có thể giết chết cậu.
Thời Tung không phải một kẻ tuyệt thiện.
Vậy thì nếu cậu không thể giết được đối phương, đối phương chắc chắn sẽ giết chết cậu.
Và cậu sẽ không bao giờ thay thế được tôi.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Phó bản 《 Sơn ải 》chuẩn bị lên sóng~
【 Núi giết chết biển, biển nhấn chìm núi 】
(Chắc là hơi khó nhỉ? Hhh, khó một chút thôi)
2. Những bạn đọc mới có thể hơi mù mờ khi đọc phần bình luận vì không biết Minh Nguyệt là ai.
Trước đây tôi viết một bộ vô hạn lưu, Minh Nguyệt là khách mời xuất hiện lướt qua, cậu ấy là người thiết kế trò chơi, phụ trách kiến tạo vài phó bản, nhiều bạn đọc cũng có biết cậu ấy rồi, thậm chí khá hứng thú với quá khứ và tương lai của cậu ấy nên tôi cũng quyết định viết một tác phẩm hoàn chỉnh về Minh Nguyệt. Sự xuất hiện của cậu ấy trong những tác phẩm trước cũng không quá nhiều, cho nên không cần sợ bị thiếu chi tiết 【 Chưa từng đọc mấy quyển trước của tôi cũng không ảnh hưởng đến quá trình đọc quyển này đâu nha 】.
Vì sao Minh Nguyệt lại trở thành Thời Tung, thế giới hiện tại cậu ấy đang sống là ở đâu… Tác phẩm này sẽ giải thích rõ ràng toàn bộ lai lịch, từ quá khứ đến tương lai của cậu ấy nha~
【 Cứ xem như đây là một nhân vật mới toanh, một quyển sách mới toanh, không ảnh hưởng gì đến quá trình đọc của các bạn hết!!! 】
3. Tôi cảm thấy việc cập nhật truyện vào sáng sớm có một nhược điểm, đó là khi nằm ngủ trên giường mà lại không kiềm chế được sẽ tự ngẫm lại cốt truyện hoặc bình luận đọc được, cho nên hai ngày nay ngủ không ngon.
Vì vậy tôi đã sửa đổi một chút và cập nhật sớm hơn một tiếng hhh. Hi vọng như vậy có thể ngủ sớm hơn.
Ngoài ra, 【 Chương tiếp theo sẽ được đăng tải vào thứ ba, đến 12 giờ trưa sẽ có cập nhật đổi mới nha ^_^】
Mọi người cố gắng đi ngủ sớm một chút nhé~
Tam Tam đáng iu xỉu =))))))))))))))))))