Trò Chơi Kịch Bản Sát Nhân Của Quốc Vương - Mộc Xích Tố - Chương 21: Gặp mặt
2 giờ chiều ngày thứ bảy, khách sạn Mê Tàng.
Nhiệm vụ chuẩn bị đồ ăn thức uống cho hoạt động câu lạc bộ kịch bản sát nhân bây giờ đã do Tả Tam Khâu chịu trách nhiệm.
Cậu vừa nhặt hạt chanh vừa mếu máo nhìn Thời Tung nhàn nhã ngồi đọc sách trên ghế tiếp tân: “Bây giờ tôi không muốn chơi trò chơi kịch bản sát nhân nữa. Tôi muốn out khỏi câu lạc bộ.”
Thời Tung không quan tâm đến thiếu niên.
Tả Tam Khâu nói tiếp: “Chi phí tuần này đã giảm được tận 2000 tệ so với tuần trước đó. Tôi cảm thấy anh thuê tôi làm việc là một chuyện rất có lời. Ông chủ là tuyệt nhất!”
Thời Tung không ngẩng đầu, vô cảm hô ứng: “Làm việc tốt lắm.”
“Anh cũng quá có lệ rồi đó.”
Tả Tam Khâu trợn trắng mắt nói: “Gần đây tôi cũng đã bắt đầu học cách làm đồ uống và đồ ngọt rồi. Mấy món phức tạp tôi không học nổi, muốn học thì phải bỏ tiền thêm.”
“Cho nên tôi chỉ làm được mấy món bình thường thôi. Anh cố gắng lấy gương mặt mình ra mời hàng đi để tăng doanh thu, với hình tượng của anh ——”
“Bộp” một tiếng, Thời Tung đóng sách lại.
Tả Tam Khâu dừng động tác tay, đối diện với ánh mắt của Thời Tung.
Ngay một khắc đó, cậu khẽ rùng mình, dường như lại được chiêm ngưỡng ánh mắt của Khương Uyển Nhi lúc cô quyết liệt giết sạch toàn bộ trấn Trường Mệnh.
“Sao cậu lại nghĩ tôi sẽ đồng ý với điều đó?”
“Để kiếm tiền chứ gì. Chẳng lẽ anh không hiểu khái niệm tiền tài à?”
“Được rồi, tôi sai rồi. Anh là ông chủ, là sếp, anh vui là được. Thật ra tôi cũng là nghĩ cho công việc kinh doanh của chúng ta mà thôi…”
“Không phải, tôi nói anh này, có phải do anh sinh ra trong gia đình giàu có nên từ trước đến nay mới không nhọc công bận tâm về chuyện kiếm tiền không?”
“Không thiếu tiền thì sẽ mới không tính toán chi li như tôi… Tôi thấy anh chính là đồ sao không ăn thịt băm*.”
*何不食肉糜: thành ngữ của Trung Quốc xuất phát từ câu chuyện xảy ra vào đời vua Huệ thời nhà Tấn. Khi đó có nạn đói liên miên, dân chúng chỉ có thể ăn cỏ dại và cỏ cây để sống. Khi nhà vua biết thì chỉ thắc mắc vì sao dân chúng không ăn thịt băm, một loại thực phẩm đắt đỏ đối với thường dân. Thành ngữ thể hiện sự vô tâm của người quan chức đối với đời sống của nhân dân, đồng thời thể hiện việc những người không ở trong cuộc thì không hiểu rõ sự tình.
Thấy Thời Tung không vui, Tả Tam Khâu muốn tâng bốc khen ngợi thêm, nào ngờ anh lại đổi mặt xoay người ra ngoài cửa, mỉm cười nói: “Ngô Câu hả? Xin chào.”
Tả Tam Khâu: “…”
—— Anh ấy học lật mặt như lật bánh tráng như vậy từ đâu thế?
Sao mà giỏi giả vờ thế hả?
Tả Tam Khâu vừa vắt nước chanh vừa chào hỏi Ngô Câu bước vào.
Nhìn thấy cậu, Ngô Câu kinh ngạc hơn nửa ngày sau mới hỏi: “Cậu, cậu nói cậu tìm được việc làm thêm là ở chỗ này?”
Tả Tam Khâu dõng dạc đáp: “Đúng vậy.”
Ngô Câu nhíu mày, có chút tủi thân nhìn Thời Tung, cúi đầu nói: “Anh Thời cũng không hề nói gì với tôi… Nếu biết anh ấy thiếu nhân sự thì tôi cũng muốn xin vào đây làm…”
Tả Tam Khâu đường hoàng đĩnh đạc không hề biết tâm tư bé nhỏ của Ngô Câu, chỉ hỏi: “Nghe nói có thành viên mới đúng không? Chưa kịp gặp nữa. Tên gì vậy?”
“À à, sinh viên năm nhất, cậu ấy đang nghe điện thoại ở ngoài kia, tôi vào trước.”
Ngô Câu nghe thấy tiếng động, quay đầu liền thấy người bước vào: “Tới rồi kìa. Cậu ấy tên là Hạ Chân.”
Hạ Chân? Sao lại đến đây?
Tả Tam Khâu ngơ ngác, quay phắt đầu nhìn ra cửa.
Giống như sợ Thời Tung không nghe thấy, Ngô Câu đi đến trước mặt anh, cố ý nhấn mạnh: “Xin chào anh Thời. Lại đến làm phiền anh rồi.”
“Những thành viên còn lại sẽ đến sau. Tôi muốn giới thiệu với anh thành viên mới của câu lạc bộ, cậu ấy tên là Hạ Chân! Cậu ấy giỏi lắm. Lát nữa anh có muốn xem chúng tôi chơi kịch bản sát nhân không?”
Thời Tung xõa tóc dài, mặc áo khoác trắng, nghiêng người tựa lưng trên ghế sô pha, nhàn nhạt nâng mí mắt nhìn về phía cửa ra vào thì thấy một chàng trai trẻ có thân hình cao lớn, gương mặt xa cách đang khoác balo từ tốn bước vào trong.
Chà, một em trai 18 tuổi ngầu lòi nhìn đời bằng nửa con mắt.
Trông non thật.
Còn nhỏ như vậy mà lòng dạ lại cứng rắn ghê.
Thời Tung đánh giá thiếu niên vài lần, giống như muốn thông qua vẻ ngoài của cậu mà nhìn thấu vào trong nội tâm.
Hạ Chân cũng không ngại ngùng tránh né, thẳng thắn đón nhận ánh mắt của anh, sau đó đi đến trước mặt Thời Tung.
“Xin chào ông chủ Thời, lần đầu gặp mặt.”
Thời Tung cảm thấy giọng điệu của thiếu niên đầy lạnh lùng kiêu ngạo, cho nên chỉ gật gật đầu, không quan tâm nữa, tiếp tục đọc sách.
Câu lạc bộ chơi trò chơi kịch bản sát nhân suốt một buổi chiều.
Thời Tung ngồi phía sau quầy lễ tân đọc sách, không quan tâm đến nhóm sinh viên trẻ nhưng vẫn nghe thấy Hạ Chân giành được MVP.
Trò chơi kết thúc, Ngô Câu mặt mũi xám xịt đến chỗ Thời Tung oán thán.
“Người mới giỏi quá. Tôi vất vả lắm mới được làm sát nhân mà lại bị cậu ấy đánh cho tan xác. Trước mặt đàn em nhỏ tuổi mà như vậy… mất mặt quá đi.”
Thời Tung đặt sách xuống cười cười: “Không sao, lần sau thắng là được rồi.”
“Anh Thời đúng là người tốt mà. Sau này anh có muốn chơi với chúng tôi không? Anh giúp tôi được không?”
“Được. Không thành vấn đề.”
Ngô Câu được Thời Tung an ủi, ánh mắt mắt dịu dàng, tha thiết của đối phương đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu: “Tôi sẽ giúp anh dọn dẹp nhà vệ sinh!”
Vừa nói xong, Ngô Câu nhìn thấy Tả Tam Khâu đang cầm chổi đi ra.
Cảm xúc của cậu liền rơi xuống đáy.
Ngô Câu thấy cậu là người thân thiết nhất với Thời Tung.
Thời Tung kiệm lời, nhưng lại thường nói chuyện với cậu.
Ngày hôm ấy, Ngô Câu cũng thành thật trả lời câu hỏi của Hạ Chân như vậy.
Nhưng bây giờ người mà Thời Tung đối xử tốt nhất dường như lại là Tả Tam Khâu, Ngô Câu cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
Lại đến trước mặt Thời Tung, do dự một chút, Ngô Câu mới dám lên tiếng: “Chuyện là… Thật ra trước đây tôi cảm thấy Tam Tam và anh không thân thiết với nhau lắm. Anh còn giúp tôi mà lừa cậu ấy nữa.”
“Nếu anh thiếu người làm sao lại không nói cho tôi biết? Tôi, tôi cũng có thể giúp anh mà.”
Thời Tung tự nhận anh không tốt tính, tính tình cũng dị hợm, không bao giờ nói rõ tình cảm của mình cho ai biết, càng chán ghét việc có người chủ động tiếp cận mình.
Đối với chàng trai trẻ nhạy cảm như Ngô Câu, anh rất lười an ủi đối phương.
Nhưng câu nói do chính tay anh viết ra luôn quanh quẩn trong đầu anh ——
“Trở thành một ông chủ kinh doanh khách sạn tốt, nếu không mình sẽ chết.”
Như thế nào mới được tính là “một ông chủ tốt”?
Thời Tung không biết.
Ngay từ lúc bắt đầu, Thời Tung chỉ biết anh cần phải cẩn thận đóng vai một ông chủ khách sạn cho thật hoàn hảo.
Sau khi nói chuyện với Lý Dung Cảnh, anh càng chắc chắn đó là việc làm đúng.
Nếu thật sự có bữa tiệc cuối cùng của quốc vương, anh cần phải giữ lấy thân phận này.
Phải hoàn toàn dung nhập vào nhân vật này thì mới có tư cách tham dự bữa tiệc.
Tả Tam Khâu đã là một người chơi, trước mặt cậu ấy đôi khi lộ bản chất thật cũng không sao, nhưng những người khác thì tạm thời thì không được.
Cho nên Thời Tung vẫn dịu dàng nhìn Ngô Câu: “Chẳng lẽ cậu không biết hoàn cảnh nhà Tam Tam? Cậu ấy…”
Thời Tung muốn nói lại thôi, câu cuối còn hơi kéo dài đầy thương tiếc.
Tiếng thở dài của anh quả thực trĩu nặng trong lòng Ngô Câu.
Cậu không nhịn được mà nghĩ chẳng lẽ gia đình Tam Tam gặp khó khăn cho nên Thời Tung mới giúp đỡ cậu ấy?
Anh Thời quả nhiên là người dịu dàng, thiện lương nhất.
Còn về chuyện gia đình của Tam Tam, nếu nhà cậu ấy gặp khó khăn, mình lại lấy mất tiền thưởng của cậu ấy, mình đúng là không tốt…
Càng nghĩ, Ngô Câu càng cảm thấy xấu hổ hơn. Vì quá mức áy náy, gương mặt cậu đỏ ửng lên, nói năng lộn xộn: “Tam Tam cậu ấy… Tôi… Ngại quá, tôi thật sự không biết.”
Thời Tung chỉ lắc đầu: “Việc nhỏ thôi. Bây giờ việc kinh doanh cũng vậy, sau này nếu có nhiều việc quá lo không xuể, tôi sẽ tìm cậu, được không? Bây giờ cậu nên chuyên tâm học hành đi đã.”
Ngô Câu được dỗ dành cũng xiêu lòng, nhưng vẫn có chút hổ thẹn, một lúc sau vẫn không ngẩng cao đầu nổi, chỉ đành rời khỏi khách sạn về nhà.
Khách sạn tạm thời an tĩnh.
Chỉ có âm thanh sột soạt ở khu vực nghỉ ngơi truyền đến do Tả Tam Khâu đang quét rác.
Cậu nghe rõ mồn một cuộc đối thoại giữa Thời Tung và Ngô Câu.
Vì đã chứng kiến bản chất thật của Thời Tung nên cậu không nhịn nổi mà trợn trắng mắt.
Ngô Câu là một thằng nhóc ngây thơ trong sáng, Thời Tung đã nắm thóp cậu ấy trong lòng bàn tay.
Còn nữa, giọng điệu dỗ dành con nít của anh ta…
Ngô Câu không cảm thấy có gì đó sai sai à?
Chẹp miệng xem thường xong, Tả Tam Khâu nhận ra còn một người chưa rời đi —— Hạ Chân.
Đừng nói cậu ấy cố ý đến đây để tìm Thời Tung?
Nhưng bây giờ Thời Tung chưa đồng ý để thành viên của hiệp hội Trường Mệnh biết được thân phận của mình.
Làm sao mà trùng hợp như vậy được, Hạ Chân cố ý tham gia câu lạc bộ kịch bản sát nhân sao?
Nhận thấy ánh mắt của Tả Tam Khâu, Hạ Chân đang chơi điện thoại liền ngẩng đầu nhìn qua.
“Câu lạc bộ in ảnh của anh Thời ra quảng cáo. Tôi cảm thấy anh ấy có chút giống với Khương Uyển Nhi cho nên đến xem thử.”
“Khi ở trong trò chơi, tôi cảm thấy hai người có vẻ quen biết nhau. Bây giờ thấy anh làm việc ở đây… Vậy thì càng chứng minh anh ấy là Khương Uyển Nhi.”
Tả Tam Khâu không còn lời gì để phản bác, chỉ biết gãi gãi đầu.
Hạ Chân nói tiếp: “Anh ấy đồng ý tham gia hiệp hội nhưng lại không cho phép người khác biết được thân phận của mình. Chu Luật đã nói chuyện này cho chúng tôi biết. Cho nên tôi sẽ không nói với những người khác anh ấy là ai. Hai người có thể yên tâm. Nhưng tôi cảm thấy ——”
“Nếu anh ấy muốn che giấu tung tích thì người của câu lạc bộ không nên làm vậy. Ở trường có rất nhiều người, không biết chừng trong số đó cũng có người chơi.”
Hạ Chân nói chuyện không hề nhỏ.
Hiển nhiên là cố ý để cho Thời Tung đang ngồi đọc sách ở quầy lễ tân nghe thấy.
Nói xong, cậu cũng không quan tâm đến phản ứng của Tả Tam Khâu mà đi thẳng đến trước quầy lễ tân, đối diện với Thời Tung.
“Xin chào anh Thời.”
Thời Tung nhấc mí mắt nhìn thiếu niên, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách, bộ dạng hờ hững, lạnh nhạt.
Gai xương rồng nhô lên dính đầy nước, trong chớp mắt đã kết tủa thành từng kim châm sắc bén.
Đây là cảm giác hiện tại mà Thời Tung mang đến cho người đối diện.
Hạ Chân không kiêng dè mà nói thẳng: “Tả Tam Khâu và Ngô Câu, một người học tài chính, một người học kĩ thuật máy tính. Sao tôi thấy anh cứ tìm cách kéo hai người họ về đây làm lao công vậy?”
Thời Tung lạnh nhạt đáp: “Không giống như cậu, những đứa trẻ khác đều cần phải làm việc để kiếm tiền.”
Câu này của anh cũng đã gián tiếp xem thiếu niên thuộc nhóm “những đứa trẻ”.
Nhưng điều này cũng đã chứng minh rằng anh đã có thông tin về lai lịch của Hạ Chân.
Nghĩ đến đây, Hạ Chân lại đánh giá Thời Tung thêm vài lần, nói: “Tôi chỉ muốn nói rằng anh đối xử với họ rất tốt.”
Ông chủ khách sạn có ngoại hình nổi bật ở một thị trấn cổ thường mặc trang phục cổ phong mang đến một cảm giác xuất trần, gương mặt dịu dàng, luôn mỉm cười chào đón các sinh viên nam đến, khi thì tâm sự, khi thì an ủi họ…
Nhớ lại hình ảnh đó, Hạ Chân nhíu mày: “Anh đối xử tốt với họ, nhưng lại có định kiến với tôi. Là vì tôi đã từ chối giúp đỡ anh ở trong trò chơi hay sao?”
“Chúng ta cần nói chuyện riêng. Tôi muốn giải thích lí do vì sao tôi lại làm như vậy.”
“Ngoài ra tôi muốn nói với anh một chút chuyện của hiệp hội.”
“Tôi muốn giải thích”, “tôi muốn nói với anh”…
Hạ Chân sử dụng câu mệnh lệnh rõ ràng, không để cho đối phương có cơ hội phản bác.
Thời Tung nghe xong liền cảm thấy khó chịu ngay.
Nhưng quả thực anh muốn nghe thử ý kiến của Hạ Chân về trò chơi, cho nên miễn cưỡng đồng ý dẫn thiếu niên ra sân sau nói chuyện riêng.
Trời đã tối đen.
Thời Tung ngồi trên ghế xích đu trong sân, Hạ Chân đứng thẳng tắp ngay bên cạnh anh.
Bất ngờ liếc nhìn qua, Thời Tung cảm thấy rất thú vị vì trông cậu như một học sinh đang chịu phạt, bây giờ nề nếp giải trình hành vi phạm tội của mình.
Nếu gương mặt của thiếu niên thả lỏng hơn, không còn dán bảng hiệu “Người sống chớ đến gần” nữa thì sẽ càng dễ thương hơn.
Hạ Chân giải thích rằng sau khi vào trò chơi, cậu nhận được kịch bản của nhân vật cô tư Lý, thấy mình có sát ý với Khương Uyển Nhi cho nên nghĩ rằng sát nhân sẽ giết người chơi. Cậu không ngờ rằng nạn nhân còn có thể là NPC.
Cậu thấy rằng nếu giúp Khương Uyển Nhi thì nạn nhân sẽ chuyển thành một trong bốn người chơi còn lại.
Khương Uyển Nhi chết là giả thuyết ban đầu của hệ thống.
Nhưng nếu đổi thành người chơi khác chết thì Hạ Chân sẽ bị liên đới ngay.
Năm người chơi này đều là những người xa lạ với cậu, ai chết cũng như nhau, cậu không thể tùy tiện can thiệp được.
Ánh trăng nhàn nhạt phủ lấy gương mặt Hạ Chân, khiến gương mặt thiếu niên dần trở nên mơ hồ.
Thời Tung đánh giá cậu, chỉ tin một nửa lời cậu nói.
Hạ Chân khiến Thời Tung cảm thấy không quá thoải mái.
Nhưng cùng lúc đó, trong lòng anh lại nảy sinh một trạng thái thỏa mãn kì lạ.
Hạ Chân chỉ mới 18 tuổi nhưng lại có thể dứt khoát từ chối lời cầu cứu của anh.
Điều này khiến anh cảm thấy như mình đã tìm được đồng loại.
Đương nhiên, đồng loại như họ thì khó mà trở thành bạn bè của nhau.
Vì họ chỉ quan tâm đến lợi ích, là những kẻ máu lạnh trời sinh, không bao giờ hành động theo cảm tính.
Khi có lợi ích chung, họ có thể là những đồng đội gắn bó mật thiết với nhau. Nhưng một khi lợi ích nảy sinh xung đột, họ sẽ không chần chờ mà thọc cho đối phương một dao.
Đây là những suy nghĩ trước nhất của Thời Tung.
Tựa lưng vào ghế xích đu, Thời Tung nửa tin nửa ngờ lời giải thích của Hạ Chân, nói: “Thật ra cậu không cần giải thích. Tôi có thể hiểu suy nghĩ của cậu ——”
“Nếu Khương Uyển Nhi chết thì có thể đẩy tội cho hệ thống. Nhưng nếu đổi thành người khác thì giống như là do cậu gây ra.”
“Cậu sẽ áy náy. Nhưng do cậu không muốn áy náy cho nên cậu không quan tâm đến Khương Uyển Nhi.”
“Chuyện này cũng không có gì đáng để chỉ trích cậu. Mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình, không có gì đúng hoàn toàn, cũng không có gì sai hoàn toàn.”
Im lặng một lát, Hạ Chân nói: “Tôi chỉ không muốn can thiệp vào bất kì mối quan hệ nhân quả nào. Tôi suy nghĩ ích kỉ.”
“Tôi thấy đó là một suy nghĩ rất ngây thơ. Sống trên đời, ai có thể chỉ sống khép kín một mình, không dính dáng đến nhân quả của một ai khác?”
Nghe thấy câu trả lời của Thời Tung, ánh mắt của Hạ Chân chợt trở nên thâm sâu hơn.
Thiếu niên hỏi: “Nếu anh là tôi, anh sẽ làm gì?”
Với Thời Tung, nếu anh gặp “Khương Uyển Nhi” đang cầu xin sự giúp đỡ và đó là một người thông minh thì anh sẽ giúp.
Mượn sức một người thông minh để họ trở thành đồng đội là một chuyện quan trọng.
Còn những người khác có chết hay không thì anh không quan tâm.
Bị kéo vào trò chơi này, anh chỉ có một mục tiêu. Đó là chiến thắng.
Trò chơi này không phải do anh thiết kế.
Nếu thật sự có nhân có quả thì cũng không thể nào rớt xuống đầu anh được.
Vì sao trước khi mất trí nhớ, anh lại để cho mình một tờ giấy như vậy, trước đây anh từng ở đâu, anh có lai lịch như thế nào, rốt cuộc anh là ai…
Đáp án cho mọi câu hỏi đều chờ anh sau khi anh đi đến cùng để chiến thắng.
Thời Tung ngẩng đầu, nhìn ngắm vầng trăng tròn phía xa: “Nếu đã vào trò chơi, không thể thoát được nhân quả thì không cần nghĩ nhiều nữa, cứ toàn tâm mà hành động.”
“Nước đã đục sẵn, khuấy thêm nữa thì có vấn đề gì không?”
Hạ Chân cũng ngẩng đầu ngắm trăng.
Nghe thấy lời của Thời Tung, không biết thiếu niên nghĩ đến điều gì lại chợt nhếch miệng cười.
Một lát sau, cậu nói: “Chu Luật đã nói cho chúng tôi biết yêu cầu của anh. Chu Luật nói anh ấy sẽ phụ trách tài chính và một vài nội dung để duy trì hiệp hội phát triển, nhưng anh ấy không phụ trách quản lý hiệp hội.”
“Cho nên, tôi thấy rằng hai người chúng ta cần tranh nhau vị trí lãnh đạo này.”
Thời Tung bật cười: “Đừng nói cậu muốn tôi nhận cậu làm chỉ huy?”
“Anh không muốn?”
“Không muốn.”
“Vậy thì anh muốn làm chỉ huy của tôi.”
Hạ Chân không chờ Thời Tung đáp lời, nói: “Vậy thì quyết đấu đi.”
“Nếu lần sau chúng ta tiếp tục tham gia cùng phó bản, điểm tổng kết của anh cao hơn tôi thì anh thắng tôi, tôi sẽ nhận anh làm chỉ huy của mình. Ngược lại, nếu anh thua, anh phải công nhận tôi là chỉ huy của anh.”
So bì điểm số trong một trò chơi sinh tử?
Lòng hiếu thắng mạnh như vậy?
Chậc, đúng là trai trẻ 18 tuổi.
Thời Tung liếc mắt nhìn thiếu niên: “Cậu lo sống sót trong phó bản trước đi đã rồi mới tính đến việc so điểm.”
Hạ Chân: “Vậy xem như anh đã đồng ý.”
Thời Tung: “…”
Trước khi Hạ Chân nói thêm, Thời Tung ngắt lời ngay: “Cậu cần đi về ngay.”
Hạ Chân đi đến trước mặt anh: “Cho tôi phương thức liên lạc đi. Số điện thoại của anh?”
“Mở app du lịch, tìm “khách sạn Mê Tàng” sẽ thấy được số điện thoại bàn của quầy lễ tân.”
Thời Tung cao giọng hô: “Tả Tam Khâu, tiễn khách.”
Năm phút sau, Tả Tam Khâu dẫn Hạ Chân ra khỏi khách sạn.
Trước khi đi, Tả Tam Khâu quay đầu liếc mắt nhìn Thời Tung thì thấy gương mặt anh bí xị, dường như có chút bực bội.
Chậc, Hạ Chân nói gì mà có thể xé rách mặt nạ dịu dàng dối trá của anh ta vậy?
Tả Tam Khâu không dám chậm trễ, nhanh chóng dẫn Hạ Chân ra ngoài cổng.
Đêm đã khuya, sương đọng trên mái ngói đen của khách sạn, phản chiếu bóng nước của hồ Hoàng Hà cách đó không xa.
Ánh trăng bao phủ lên không gian một bức màn mông lung, huyền ảo.
Ngay lúc cổng khách sạn đóng lại, Hạ Chân ngẩng đầu, nhìn về phía vầng trăng tròn sáng ngời.
Động tác đóng cửa của Tả Tam Khâu ngừng lại, nhìn thiếu niên vài lần: “Em trai, có chuyện gì nữa không?”
“Không có gì. Chỉ muốn ngắm trăng thôi.”
“Ồ…”
Em trai nhỏ là một cậu bé có tâm hồn nghệ sĩ hả?
“Không còn xe công cộng nữa, cậu bắt xe về à?”
“Tôi đặt xe rồi.”
“Được rồi. Vậy cậu cứ… ngắm trăng chờ xe nhé, tôi chưa làm xong việc nên phải vào trước.”
“Khoan, anh quen biết ông chủ Thời bao lâu rồi?”
“Khoảng ba bốn tháng gì đó.” Tả Tam Khâu gãi gãi đầu: “Sao thế?”
Hạ Chân nhàn nhạt nói: “Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà hai người thân thiết với nhau thật.”
Tả Tam Khâu không hiểu gì: “… Hả?”
“Không có gì. Hẹn gặp lại. Thay tôi chúc ông chủ Thời ngủ ngon.”
…
Ba ngày sau.
Đêm đến, Thời Tung nằm trên giường thì chợt cảm giác được lòng bàn tay truyền đến một cảm giác lạ thường. Anh nâng tay lên nhìn, nhìn thấy kí hiệu của huy chương lập lòe một vài giây rồi biến mất.
Từ khi nhận được huy chương ở trong trò chơi cho đến bây giờ, huy chương dường như đã dung nhập vào trong máu thịt của anh.
Trò chơi quả thực có năng lực thay đổi hiện thực.
Thời Tung muốn quan sát kĩ hình dạng của huy chương hơn thì nhận ra nó đã biến mất, vì vậy chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.
Không biết có phải vì trước đó nhìn thấy một chiếc huy chương đen nhánh hay không mà sau khi chìm vào giấc ngủ, anh chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen như mực.
Anh nhìn thấy mình chìm trong một không gian tối tăm, một thế giới không bao giờ có ánh mặt trời, thời gian kéo dài miên viễn.
Có lẽ chờ đợi suốt một thế kỉ, thế giới tối đen ấy mới bắt đầu xuất hiện những sắc thái khác.
Màu sắc đó do màu hồng và màu trắng tạo thành.
Màu trắng là những xương cốt trắng bệch không còn máu thịt trồi lên từ mặt đất, chúng ầm ào xẻ đất ngoi lên, bao vây lấy anh, mang đến cho anh cảm giác lạnh lẽo, tuyệt vọng đến khôn cùng.
Màu đỏ như máu tươi, như hoa nở rộ từ trên cao tràn trề xuống mặt đất.
Một bóng dáng mơ hồ xuất hiện giữa mảng màu đỏ kia.
Thời Tung hỏi: “Là ai?”
Người nọ đáp: “Tôi là cậu.”
“Tôi là ai?”
“Cậu là Minh Nguyệt. Cậu mang tội ác tày trời. Cảnh tượng cậu nhìn thấy trong mơ là cực hình mà cậu phải gánh chịu dưới địa ngục.”
“Tất nhiên, những hình ảnh minh họa này hoàn toàn không thấm vào đâu với nỗi đau khổ cậu phải chịu đựng.”
“Có nghĩa là gì? Cậu là tôi của kiếp trước? Tội lỗi của cậu có liên quan gì đến tôi?”
“Tôi không phải là cậu của kiếp trước. Tôi là cậu. Cậu phải đề phòng một người, người đó sẽ giết chết cậu, tiếp tục kéo cậu xuống địa ngục. Sau khi cậu gặp người đó, cậu chỉ cần làm một việc, giết chết người đó.”
“Người đó là ai?”
“Sử dụng năng lực của cậu. Cậu sẽ có cảm giác.”
Năng lực của mình?
Mình có năng lực gì?
Thời Tung đang muốn hỏi thêm thì nhìn thấy hừng đông đang ló rạng.
Khi anh ngẩng đầu nhìn lại thì bầu trời chợt nứt ra một khe hở, vô số lưỡi dao trắng toát sắc bén đang lao về phía anh!
Trước khi cơn đau đớn đổ ập đến, huy chương đen trong lòng bàn tay trái của anh nóng rẫy, giúp anh tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Mở mắt, ngay trong tầm mắt anh là chiếc đèn thủy tinh treo trên trần được chạm khắc thành những họa tiết hình thoi đầy sắc nhọn đang sáng lóa lên dưới ánh trăng.
Mu bàn tay lại nóng lên, phản ứng đầu tiên của Thời Tung là phải lật người đi.
Trong nháy mắt tiếp theo, mặt đất chợt lay động, một tiếng “rầm” vang lên, đèn trần rơi xuống ngay giữa giường.
Cơn chấn động chỉ thoáng qua rồi dừng lại.
Có lẽ chỉ là một cơn động đất nhỏ.
Thời Tung đứng bên cạnh đống hỗn độn trên giường, lại ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Chẳng lẽ sau khi nhận được huy chương 【 đêm tối 】, năng lực của mình có liên quan đến giác quan thú sáu? Mình có thể cảm nhận được nguy hiểm đến gần?
Năng lực này có vẻ như giống như lời của người trong giấc mơ.
Vậy thì… Mình sẽ cảm nhận được nếu có người muốn giết mình?
Nhưng “cảm giác” vốn không phải một thứ đáng tin cậy.
Có lẽ cần phải thu thập thêm huy chương tiếp theo mới có thể thăm dò rõ ràng hiệu quả của năng lực này.
Một lát sau, Thời Tung nhận được điện thoại của Tả Tam Khâu: “Thành phố bên cạnh vừa có động đất cấp bốn, Cẩm Ninh cũng bị ảnh hưởng, khách sạn của mình có gặp chuyện gì không vậy?”
Thời Tung nhìn giường ngủ của mình: “Rớt đèn.”
“Hả? Chậc, tôi đã nói mấy cái đèn đó hư tới nơi rồi mà, còn chưa kiểm tra kĩ… Anh tìm phòng khác ngủ đỡ đi, sáng mai tôi đến dọn sau.”
Tả Tam Khâu dong dài xong thì nói tiếp: “Đúng rồi, ngày mai bà của tôi muốn gặp anh.”
“Bà?” Thời Tung hỏi: “Ai cơ?”
“Là cụ bà ở nhà bên cạnh tôi từng kể đó. Bà ấy hết bệnh rồi, muốn đến thăm tôi. Tôi nói tiền của tôi đều mượn từ chỗ anh, nên bà ấy muốn đến gặp anh, mang cho anh chút quà đặc sản.”
Tả Tam Khâu nói: “Mấy ngày qua không còn phóng viên nữa, fan của Lý Dung Cảnh còn tới làm phiền anh không?”
“Không. Dẫn bà ấy đến đây đi.” Thời Tung cúp máy.
Bỏ điện thoại xuống, Thời Tung bật đèn, tìm một cái chổi, khăn lông, bao tay, muốn dọn dẹp lại chỗ này.
Nhưng khi vừa quét được hai cái, eo anh đau buốt, cuối cùng phải từ bỏ, chờ ngày mai Tả Tam Khâu đến xử lý sau.
Ngày hôm sau, Tả Tam Khâu dẫn bà đến.
Chuyện đầu tiên cậu làm là lên lầu dọn dẹp, thuận tiên kiểm tra từng chiếc đèn ở trong phòng cho khách. Trong lúc đó, bà ngồi nói chuyện phiếm với Thời Tung ở trước quầy lễ tân.
Thời Tung lười biếng ứng phó với người lớn tuổi, nhưng vì phải đóng vai một ông chủ khách sạn tốt nên anh nở nụ cười hiền lành, chọc cho cụ bà thích thú, khen ngợi.
“Trời, đúng là khéo quá, lớn lên đẹp như vậy, tính tình cũng thật tốt, con gái nhà ai mà quen được cháu thì thật có phúc.”
“Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Tiểu Khâu, bà nói này, nếu nó mà là con gái thì bà đã gả nó cho cháu rồi.”
…
Cuối cùng, cụ bà đánh giá Thời Tung một lúc lâu, lại hỏi một câu: “Nhưng mà… thân thể của con không được khỏe lắm đúng không?”
Mất vị giác bẩm sinh.
Chỉ cần làm việc nặng một chút liền cảm thấy mệt.
Bình thường cũng dễ phát sốt…
Thời Tung cảm thấy anh cũng không đến mức quá yếu ớt nhưng quả thực không phải dạng khỏe mạnh, cho nên anh gật đầu: “Sao bà lại biết?”
Bà cụ thấp giọng đáp: “Đừng trách bà, bà có thể xem tướng đoán mệnh. Bà thấy là… Hồn phách của cháu bị thiếu hụt.”
“Thiếu hồn phách? Là sao ạ?”
“Con người có ba hồn bảy phách, trong quá trình chuyển thế đôi khi khó tránh khỏi việc bị thiếu hụt đâu đó. Hồn phách của cháu bị thiếu, mệnh hồn chưa đủ, cho nên thân thể cũng không khỏe mạnh.”
“Cháu có thể đeo thử một miếng ngọc, ngọc càng tinh khiết càng có năng lực ổn định mệnh hồn.”
“Có lẽ những người trẻ như các cháu nghe những lời này sẽ thấy hơi mê tín, nhưng đôi khi chúng ta vẫn tin mà, đúng không?”
Đầu thai chuyển thế nên thiếu hồn phách?
Người trong giấc mơ là kiếp trước của mình?
Không, người đó đã phủ nhận.
Nếu mình là người đó, người đó là mình… Chẳng lẽ người đó là phần linh hồn thiếu hụt của mình?
Người đó muốn mình giết người “kéo mình quay về địa ngục”, người này lại là ai?
Trước khi có manh mối cụ thể hơn, Thời Tung quyết định không quan tâm đến chuyện này nữa.
Anh không tin tưởng một ai.
Kể cả khi người đó là một phần linh hồn của mình.
20.12.23