Trò Chơi Hướng Dẫn Tiểu Bạch Liên Câu Cá - Tiểu Bạch Liên Nhất Bách Quân - Chương 8
Trong đầu Tưởng Trình Húc đầy suy nghĩ, động tác cũng càng thêm ôn nhu.
“Ngươi…..” Tưởng Trình Húc há miệng thở dốc, tựa hồ là muốn nói cái gì đó, ngoài cửa lại ẩn ẩn truyền đến tiếng tiếng bước chân, tiếng bước chân ngày càng khuếch đại, có xu hướng ngày càng đến gần.
Ánh mắt hắn theo đó dần thay đổi, đáy mắt phát ra cảnh báo nguy hiểm, mặt hắn xám xịt không rõ biểu tình, biểu tình thay đổi liên tục.
Tưởng Trình Húc vô thức buông lỏng kiềm chế đối với Hứa Lâm Đinh, tay hắn vừa dừng giữa không trung, cổ tay đã bị Hứa Lâm Đinh đưa tay nắm
Tưởng Trình Húc đơ ra.
“… Ngươi là, Tam thiếu sao”
Tưởng Trình Húc ngực run lên, cơ hồ là thiếu chút nữa là từ tại chỗ nhảy dựng lên.
Thiếu niên ánh mắt trong suốt, trở tay bắt lấy ống tay áo của hắn xốc lên, giấu ở dưới tay áo là sợi dậy màu đỏ cùng kiểu trên tay thiếu niên.
Bại lộ.
Thiếu niên nhìn chằm chằm hắn, lại lần nữa hé miệng, môi mấp máy, trong mắt chỉ có ảnh ngược của hắn, “Ta……”
Mắt thấy tiếng bước chân ngày càng tới gần cửa, hắn cấp bách cúi đầu, một bàn tay che mắt thiếu niên lại, lướt qua liền ngừng lại hôn lên môi đối phương, giống như chuồn chuồn lướt, chạm đến thì dừng, thậm chí không thể tỉ mỉ thưởng thức.
“Sau này ta sẽ giải thích cho ngươi….”
Nói, Tưởng Trình Húc thậm chí không dám nhìn biểu cảm của thiếu niên, ngữ khí không thèm che giấu khẩn cầu.
“Không cần phải sợ ta.”
Vừa dứt lời, nam nhân ở trước mặt Hứa Lâm Đinh hóa thành sương đen, cho đến khi trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất, động tác biến mất buồn cười, nhìn như chạy trối chết.
Hứa Lâm Đinh nhìn sương đen đang dần biến mất, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng, lông mày đen nhánh và đôi mắt sắt bén như chim ưng.
Câu quay đầu, điều chỉnh lại tâm tình, nhìn chằm chằm cánh cửa bằng đôi mắt vô cảm, ánh mắt dần dần nguy hiểm.
Theo tiếng bước chân tới gần, tiếng đập cửa Thùng thùng từ bên ngoài vang vào.
Hứa Lâm Đinh bình tĩnh điều chỉnh tư thế, mở miệng nói, “Mời vào.”
Kẽo kẹt một tiếng, cửa gỗ bị người từ bên ngoại đẩy ra.
Nam nhân động tác ưu nhã, trường bào cũng không che giấu khí chất xuất trần, hắn đầu tiên là ngước mắt nhìn Hứa Lâm Đinh, sau đó liền cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Thiếu gia lệnh ta lại đây nhìn xem ngài bên này có cần giúp đỡ gì không.”
Hứa Lâm Đinh nghiêng đầu, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc khó phát hiện, “Trần tiên sinh.”
Sau 1s sửng sốt, hệ thống liền tự động truyền lên thông tin cá nhân của người trước mắt —- hứa Trạch giáo lễ tiên sinh, Trần Uẩn.
Một NPC ít xuất hiện.
“Đúng vậy.” Nam nhân hơi khom người đáp.
Hứa Lâm Đinh từ trên giường ngồi dậy, bước chân dừng ở trước mặt nam nhân, hứng thú nhìn chằm chằm mặt nam nhân, tựa như đang thưởng thức một kiện tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt mang theo đánh giá.
Kỳ quái, một NPC không quá quan trọng, vì cái gì hệ thống lại thiết lập hình tượng đẹp như vậy.
Trần Uẩn cúi đầu, môi hơi nhấp không nói.
Người này không phải đối tượng công lượt của mình, Hứa Lâm Đinh cũng không cần bày ra bộ dáng ngượng ngùng, cậu nhướng mày nhún vai, rất là tự tại xoay người ngồi trở lại trên chiếc ghế gỗ bên cạnh, một tay chống cằm.
“Thiếu gia còn bao lâu nữa thì trở về” Hứa Lâm Đinh nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút xa xâm.
Trần Uẩn dịch bước, lặng im thắp ngọn đèn dầu, lại an tĩnh đốt than củi, trong chốc lác căn phòng trở nên ấm áp hơn.
“Khách quý vừa mới tới, có lẽ phải mất một canh giờ nữa.” Nam nhân trả lời, hết sức tự nhiên không mang theo hống hách và su nịnh
Hứa Lâm Đinh cúi đầu nói, “Vất vả Trần tiên sinh đến đây một chuyến, ta cũng không có yêu cầu gì.”
Nam nhân biểu tình như cũ khéo léo, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm mà mở miệng, “Hôm nay thời tiết không tồi, rất thích hợp phơi nắng.”
Hứa Lâm Đinh sửng sốt, quay đầu lại xem hắn, nam nhân biểu tình như cũ, ánh sáng ngoài cửa sổ rọi lên cơ thể hắn, phảng phất mạ lên một lớp thánh quang.
Trần Uẩn thần sắc tự nhiên tới gần, rót trà vào cốc, đẩy đến bàn Hứa Lâm Đinh.
“Mời.”
Hứa Lâm Đinh trố mắt, cầm lấy ly trà nóng hổi, lại không uống.
Nam nhân nhìn hắn, đột nhiên, khóe miệng cong lên, khẽ cười nói, “Tiểu công tử, trên mặt người bị bẩn.”
Hứa Lâm Đinh sửng sốt, vừa muốn duỗi tay sờ mặt, đối phương liền chủ động áp vào mặt hắn, liền buông ra, động tác tự nhiên.
“Lau xạch rồi” nam nhân cười nhạt, âm cuối trầm thấp mà gợi cảm.
Hứa Lâm Đinh trong lòng nhảy dựng, mắt phải giựt liên tục.
【 thông cáo: Người chơi đã thành công thu hoạch được mảnh ký ức nhỏ của tứ thiếu gia, tiến độ trước mắt đã hoàn thành 2/6】
Âm thanh điện tử vang lên trong đầu, nháy mắt đem suy nghĩ Hứa Lâm Đinh kéo về, ánh mắt thay đổi, vừa muốn đứng dậy, lại bị nam nhân bên cạnh ấn xuống.
Hứa Lâm Đinh theo bản năng dùng sức tránh thoát, nhưng nam nhân lại nhanh chóng rút tay lại, cử chỉ tự nhiên mà cầm lấy một bên áo khoác, khoác lên đầu vai Hứa Lâm Đinh, sức nặng trên vai làm Hứa Lâm Đinh như được bao bọc trong một cái ôm ấm áp.
“Đừng để bị cảm.”
Dứt lời, Trần Uẩn liền tự động tránh lui ba bước, nhẹ nhàng nói, “Tiểu công tử nếu không có việc gì, kẻ hèn này liền đi trước.”
Hứa Lâm Đinh nhìn chằm chằm bóng dáng nam nhân chậm rãi biến mất, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp.
NPC này….
Có điểm kỳ quái.
Nhưng so với cái NPC kỳ quái này, giờ phút này Hứa Lâm Đinh hiển nhiên càng để ý chính là tiến độ người chơi.
Trò chơi này tình tiết kỳ thật rất đơn giản, ba vị thiếu gia đều là bị cùng một người bẩy chết, cũng chính là người nắm giữ quyền lực cao nhất trong ngôi nhà này — Tưởng trạch lão gia.
Tưởng trạch lão gia tuổi trẻ có đi đoán mệnh, quẻ mệnh tính ra hắn sẽ chết vào tay thân tử.
Lý do hết sức nực cười mà hắn lần lượt giết chết ba người con trai của mình, thậm chí bức tử vợ cả và vợ hai của mình.
Một năm sau, tứ thiếu gia được sinh ra, liền bị lão gia trục xuất ra nước ngoài, không có lưu tại bên người nuôi nấng, Tam di thái* bởi vì tinh thần thất thường vẫn luôn bị nhốt ở trong viện, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
(* vợ ba)
Thông quan trò chơi, có sáu nhân vật mấu chốt, bốn vị thiếu gia, Tưởng lão gia, Tam di thái.
Mỗi người vật đều có mảnh nhỏ ký ức, chỉ cần tiếp cận nhân vật mấu chốt, những ký ức cũ liền hiện lên, cuối cùng ghép thành câu truyện xưa hoàn chỉnh.
Tính đến trước mắt, người chơi còn lại bốn người, tiến độ trò chơi của bọn họ là 2/6.
Hứa Lâm Đinh khoanh tay, chống ở trên bàn, nhìn chằm chằm hơi ấm tỏa ra từ tách trà, híp híp mắt, tự hỏi kế tiếp nên làm gì để ngán chân bọn
Vừa nghĩ đến đây, Hứa Lâm Đinh liền cảm thấy sau lựng tự dưng lạnh lẽo, còn không đợi cậu định thần, cái áo vừa mới khoác ở hắn trên vai bị xé rách rơi xuống đất, chính mình cũng rơi vào một cái ôm ấm áp.
“…. Hắn vừa mới chạm vào mặt ngươi….” Là Tưởng tam thiếu.
Hứa Lâm Đinh dừng một chút, đôi mắt hơi lóe, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía sau.
Giờ phút này Tưởng tam thiếu như là con nhím nhổ hết gai nhọn chỉ còn lại bộ da mềm mại, dỡ xuống phòng bị, động tác nhẹ nhàng, thanh âm rất nhỏ, đầu thường cọ vào cổ Hứa Lâm Đinh, như làm nũng.
Hứa Lâm Đinh mím môi, xoay người, đôi tay ôm lấy khuôn mặt nam nhân.
Tưởng tam thiếu ngốc lăng.
Còn không đợi Tưởng Trình Húc lên tiếng, thiếu niên trong lòng ngực như hết sức tuổi thân, nước mắt chảy ra, ngay cả thanh âm đều trở nên nghẹn ngào.
“Sân cháy rồi….em, em trở về tìm không thấy anh…”
“… Em còn tưởng rằng, anh biến mất…”
Vừa nói, khuôn mặt xinh đẹp vừa chảy đày nước mắt, mũi đỏ cả lên, hốc mắt phiếm hồng, đặc biệt là trên cổ còn sót lại dấu tay do vừa rồi bị bóp cổ.
Trong nháy mắt, Tưởng tam thiếu càng thêm đau lòng, hận không thể bóp chết chính mình lúc trước, hắn một tay đem người gắt gao ôm vào trong lòng ngực, không ngừng lặp lại ba chữ, “Thực xin lỗi…. Thực xin lỗi….”
Hứa Lâm Đinh đầu dựa vào vai nam nhân, môi hơi nhấp, ra vẻ ngây thơ cố ý hỏi, “Mặt anh bị sao vậy?……”
Nam nhân vội vàng buông cậu ra, nắm lấy tay Hứa Lâm Đinh, đặt lên mặt hắn, lo lắng hỏi, “Còn đẹp không, em không thích nữa à…”
Mắt thấy bả vai thiếu niên hơi hơi co rúm lại, Tưởng Trình Húc lòng nóng như lửa đốt vội vàng nói, “Ta sẽ biến trở về như trước có được không, em đừng sợ ta…”
Thiếu niên nhìn hắn, trong đôi mắt trong veo đều là ảnh ngược của hắn, khả cười, “Chỉ cần là anh, mặc kệ biến thành cái dạng gì, em đều thích.”
Tưởng Trình Húc như mứt hoa quả, trong lòng mềm mại, hắn vươn tay, vội vàng đem người ôm chặt, “Thật sao?”
Hứa Lâm Đinh nhìn ánh mắt đang dần trầm luân của nam nhân, duỗi tay vuốt ve lông mày đối phương, nở nụ cười thần bí, “ Đương nhiên là thật….”
【 quản trị viên xin sửa lại BUG trò chơi 】
“Ta….” Nam nhân mừng rỡ như điên, há miệng thở dốc, làm như muốn tiếp tục nói cái gì, còn không đợi hắn nói xong, hắn liền cảm giác có một cổ thần lực bao phủ toàn thân hắn.
“A a a a —-” Tưởng Trình Húc vội vàng buông Hứa Lâm Đinh ra, hai đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất.
Đau quá đau quá đau quá đau quá…..
Như là có cái gì muốn đem hắn trục xuất ra khỏi cơ thể này.
Tưởng Trình Húc tay nắm thành nắm đấm, cơ hồ là theo bản năng nhìn về phía Hứa Lâm Đinh, nhưng tầm nhìn của hắn đang mờ đi, hắn thậm chí không rõ mặt đối phương.
Không được! Không được! Không được!
Nam nhân cơ hồ là dùng hết sức lực cuối cùng của chính mình, mới miễn cưỡng từ cổ họng nói ra một câu, “… Chờ, chờ ta tới tìm em…”
Vừa dứt lời, nam nhân tựa như con rối gỗ bị đứt dây, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn không còn sự sống.
Hứa Lâm Đinh mặt lạnh nhìn một màn này, biểu tình lãnh đạm.
【 Sửa BUG trò chơi thành công 】
【 Thông báo nhắc nhở:
《 Đại điện quỷ trạch 》 phó bản trò chơi tiến độ như sau:
Hứa Lâm Đinh đứng dậy, ánh mắt kiên định.
Hắn hiện tại đang tìm cách công lược BOSS cuối cùng — Tưởng nhị thiếu Tưởng Thiệu Tích.
_________________________________________
Tự nhiên thấy tội tưởng tam thiếu ghê.
Nhớ kỹ người tên Trần Uẩn, sẽ còn xuất hiện nha.