Tranh Đoạt Mỹ Nhân - Tưởng Thành - Chương 28: Tâm sự
Vừa bước vào lớp, Jason đã kéo hai cậu bạn chơi chung lại gần, nhỏ giọng.
“Sao mày biết sớm thế? Đã thấy thầy thông báo gì đâu?”
Jason nhìn Lucas Hoffman bằng ánh mắt: Em còn non và xanh lắm, rất ra vẻ mà trả lời:
“Có chuyện gì tao không biết à.”
Davis bĩu môi khoanh tay:
“Gọi bố đi, tao có danh sách tên tuổi của từng người trong tay rồi.”
Đến lượt Lucas quay sang nhìn Jason, người đang trợn mắt há miệng hết cỡ.
Cậu cũng hơi bất ngờ, nhưng suy cho cùng, Davis Mellineous vẫn luôn là người nắm giữ thông tin nhiều và nhanh nhất trong lớp, có khi là toàn trường ấy chứ.
“Có gan thì đưa đây, muốn tao gọi là anh yêu cũng được.”
Davis rút di động ra mở một tập tin rồi ném về phía kẻ vẫn đang bán tín bán nghi.
“Ôi chúa ơi, có cả ảnh luôn này! Anh yêu, anh có thể bớt thần thông quảng đại đi không?”
Jason tròn mắt nhìn, tia ngưỡng mộ bắn chiu chíu.
Lucas lướt từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng đặc biệt chú ý đến một tấm hình.
Bức ảnh chụp gương mặt của một cậu trai, dẫu ánh sáng và góc chụp dìm những người khác rất thậm tệ, thì riêng người này lại trái ngược, thần thái cũng như nụ cười vẫn rất đẹp, rất nổi bật.
“Mày cũng nhận ra à?”
Chợt, Davis Mellineous lên tiếng.
“Ừ, cậu này…”
“À há, hóa ra tụi bây cũng thấy cái tên con lai đấy xinh xắn hơn đứt mấy em gái kia à. Chao ôi lại còn vào đúng lớp mình nữa! Phải làm sao phải làm sao.”
Lời chưa kịp nói hết, Jason đã hào hứng muốn nhảy cẫng lên, khiến Davis chán nản xoa trán.
“Thôi đi, có đẹp cũng đâu đến lượt mày.”
Không để ý đến cặp đôi đang gây sự bên cạnh, Lucas bần thần một lúc, hai mày không biết đã nhíu chặt lại từ bao giờ.
Ngoài thông tin, những bí mật mà mọi người luôn khổ sở che giấu, Davis Mellineous đều biết không ít, chỉ là cậu ta không có hứng thú tọc mạch, không có hứng thú nói ra.
Cậu chẳng rõ Davis lấy nguồn tin từ đâu, nhưng cậu cũng không có ý định truy hỏi. Người ngoài không biết, nhưng đã là người trong giới, thì Mellineous chưa bao giờ là một cái tên đơn giản.
Nắm trong tay những tin tức mà không một ai biết tại sao họ lại có khả năng sở hữu, gia đình Mellineous bị đồn thổi là những kẻ đã giao dịch với quỷ dữ. Nhưng sự thật rằng họ uyên bác một cách biến thái thì không thể nào phủ nhận.
Chính Lucas (Thiên Tài) Hoffman còn phải từng nhờ cậy cậu ấm nhà Mellineous điều tra về một người cơ mà.
“Mày nợ tao lần này.”
“Cảm ơn.”
Lucas đón lấy tập hồ sơ được niêm phong cẩn thận, hơi vội vã mở ra.
“Nhưng tao sẽ không đòi hỏi mày phải báo đáp gì đâu.”
Ban đầu cậu không hiểu ý của đối phương, bởi Mellineous chưa bao giờ cho không người ngoài bất cứ thông tin gì, kể cả là bạn bè cực kỳ thân thiết. Cái giá mà người nhận phải trả sẽ tương xứng với độ quan trọng của tin tức. Có thể là tiền bạc, cũng có khi… là cả gia tài.
Biểu cảm Lucas chuyển từ hồi hộp sang bất ngờ, từ bất ngờ sang khó tin, cuối cùng dừng ở phức tạp.
Cậu đã hiểu lý do vì sao cậu ấm nhà Mellineous chẳng buồn cò kè giá cả với mình rồi.
“Davis, sao lại trắng nhiều đến thế này?”
Tập giấy gồm 10 trang, nhưng chữ chỉ kín được vỏn vẹn một mặt.
Cậu ta sắc mặt ngưng trọng ngẩng lên, hậm hực đáp:
“Ừ, mày thấy rùng mình không? Những chuyện xảy khi anh ta chưa được 15 tuổi hoàn toàn không xuất hiện, không cách nào tra ra được! Như thể… một thế lực nào đó cố ý bảo vệ những thông tin đó vậy.”
Nhìn bức ảnh chụp lại gương mặt tuấn lãng nam tính của chàng trai, Lucas ảo não thở dài.
Tưởng Thành, kẻ vốn dĩ đã rất bí ẩn trong mắt cậu, nay lại càng trở nên khó đoán, bí hiểm, thậm chí là đáng sợ hơn.
Tuy nhiên, cũng không phải là không tìm hiểu được gì có ích.
“Tên họ Tưởng này từng học ở tư thục phổ thông R suốt mấy năm trời, xin nói thêm đây là trường liên cấp, nhưng do sự cố gì đó mà phải làm thủ tục chuyển trường ngay trước ngày sinh nhật 16 tuổi.
Sau khi chuyển tới cấp 3 T thì Tưởng Thành học ở lớp XX, khả năng hoà nhập tốt, được kha khá người yêu thích. Điểm mấu chốt là khi ở đây, hắn đã dây dưa với một cậu em khóa dưới.
Tên của cậu ta là Kiều Giai Khanh.”
Davis ném tấm ảnh của thiếu niên vào tay Lucas.
“Đáng nói, ngay trước ngày lên máy bay bay qua đây, Tưởng Thành đã chơi một vố lớn, hắn ta mua một bó hoa to, bày binh bố trận tỏ tình với cậu xinh trai này. Kết cục thất bại toàn tập, cả trường không ai là không biết, trên các diễn đàn về cấp 3 T cũng như những trường hàng xóm còn từng rầm rộ một thời gian.”
Chính là tấm ảnh này, chính là cái tên này, chính là cậu học sinh này.
Chỉ là trùng hợp?
Lucas ý vị nhìn Davis, nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.
Cậu cảm thấy bản thân suy diễn hơi quá rồi, làm sao có chuyện từ chối xong lại lóc cóc chạy đuổi theo người mình từng ghét được.
… Đúng không?
Không hề hay biết tiểu sử tình trường của bản thân đang bị người khác tìm hiểu, Tưởng Thành nhễ nhại mồ hôi ngồi phịch xuống đất.
“Đón lấy.”
Hắn chộp được chai nước, ngửa cổ tu một hơi dài.
James khoanh tay, ái ngại mở miệng:
“Bạn gái ông đâu? Dạo này hai đứa có xích mích gì à, sao không thấy quấn nhau nữa?”
Tưởng Thành sầm mặt, James biết mình hơi lỡ lời, bèn nhẹ nhàng vỗ vai hắn:
“Tôi xin lỗi, tôi không có ác ý.”
Hắn thở dài, hướng tầm mắt tới một bóng người, chậm rãi nói:
“James, tôi biết ông đang lo lắng điều gì, nhưng ông yên tâm. Tôi không thích Diễm Nhạn Xích, cậu ta cũng chẳng yêu thích tôi. Kể cả có chia tay với Emily, tôi cũng sẽ không phá đám chuyện của cậu.”
Bị chọc trúng tim đen, James ngượng nghịu xoa xoa gáy, Tưởng Thành nghĩ cậu ta sẽ thẹn quá hoá giận, không ngờ đối phương lại lên tiếng:
“Ông nói đúng, tôi quả thực lo lắng nếu Emily và cậu đường ai nấy đi, thì Diễm Nhạn Xích sẽ nhân cơ hội đó mà kết thúc mối quan hệ không tên này với tôi.”
Hắn bất ngờ, mối quan hệ không tên? Như vậy là sao?
“Hai người không phải đã thành một đôi rồi à?”
James buồn bã lắc đầu:
“Chưa, chính xác hơn, bọn tôi vẫn đang mập mờ dang dở với nhau.”
Nghĩ nghĩ một hồi, cậu ta vẫn quyết định nói ra:
“Thú thật, tôi vừa ghét vừa cảm kích ông rất nhiều. Ghét vì người tôi thích lại từng thích ông, cảm kích vì nhờ ông, cậu ấy đã chịu mở lòng hơn với những người xung quanh.
Cậu ấy luôn luôn từ chối mọi cuộc đi chơi, mọi cuộc gặp gỡ, mọi hoạt động tập thể của lớp. Diễm Nhạn Xích lạnh lùng lại xa cách, nhưng chẳng ai ghét nổi y. Nếu thấy một bạn nữ mang đồ nặng, cậu ấy sẽ chạy lại giúp. Nếu có người nhờ cậu ấy ở lại trực nhật thay, Diễm Nhạn Xích sẽ ở lại hoàn thành công việc.
Về cơ bản, không phải là Emily lôi kéo những người khác cô lập cậu ấy, mà chính bản thân cậu ấy ngay từ đầu đã tự tách biệt mình ra khỏi tập thể.”
Tưởng Thành ngoài mặt im lặng, nhưng những suy nghĩ cứ liên tiếp nảy sinh trong đầu.
“Rồi tự nhiên, ông xuất hiện, tự nhiên Diễm Nhạn Xích thay đổi, tự nhiên cậu ấy trở nên gần gũi với các bạn học khác, với tôi. Tôi vốn đã thích cậu ấy, nay cậu ấy lại tốt bụng, lại dịu dàng như thế, làm sao tôi có thể không thích cậu ấy nhiều hơn. Dù không muốn thừa nhận, nhưng ít nhiều nhờ ông, tôi mới có ngày hôm nay.”
James bật cười, quàng tay ôm cổ hắn:
“Ông xem, cứ là chuyện liên quan đến Diễm Nhạn Xích là tôi lại không kìm được lải nhải trên trời dưới biển. Thôi, tôi phải đi đây.”
Cậu ta đứng lên, tri kỉ ném cho hắn tấm khăn để lau mồ hôi.
Tưởng Thành thừ người, nhất thời đầu óc trên mây, không biết nên làm gì, nên phản ứng như thế nào.
Bỗng nhiên, một giọng nói khe khẽ vang lên từ đằng sau, khiến hắn giật mình quay ngoắt lại.
“Trước khi lựa chọn tin tưởng bất kỳ ai hay chuyện gì, xin hãy suy nghĩ thật cẩn thận. Kể cả những lời này cũng vậy, cẩn tắc vô áy náy, chúc may mắn.”
Tưởng Thành ngờ vực quan sát xung quanh, sân bóng đã vãn người, hắn cũng không thấy ai có dáng vẻ khả nghi lảng vảng gần đấy.
Chỉ là thần hồn át thần tính, hắn thầm trấn an, chậm rãi đứng lên.
Mấy ngày nay Tưởng Thành vốn đã cực kỳ rối rắm do bên phía Kiều Giai Khanh đã hoàn toàn mất kiểm soát, bên phía Emily thì phải dè chừng cậu em trong tối và ông anh trai cùng cha khác mẹ nguy hiểm của cô. Giờ lại lòi ra thêm một Emily không nóng không lạnh, không chia sẻ hay kể lể nhiều để khai thác như trước. Dẫn đến chuyện điều tra đang trong trạng thái bế tắc, hắn muốn không phát điên lên mới là lạ.
Với Tưởng Thành, cách giải tỏa căng thẳng hữu hiệu nhất chính là thông qua vận động thể chất, vì vậy ngay sau khi chân đã tương đối hồi phục, hắn đã lao đầu vào tập luyện không biết mệt mỏi.
“Bạn gì ơi?”
Có thể đừng đứng sau lưng gọi nữa được không? Hắn mỏi cổ lắm rồi không quay lại được đâu.
“Bạn gọi mình à?”
Đối diện với cô gái thấp hơn mình đến hai cái đầu, Tưởng Thành nhẹ nhàng trả lời.
“Có người nhờ mình đưa cậu cái này.”
Là một chiếc hộp.
“Cảm ơn nhé, là ai đã nhờ cậu thế?”
Cô gái lắc đầu:
“Mặt mũi bị che kín lại nên mình không thấy mặt, nhưng nghe giọng thì hình như là con trai, không cao bằng cậu nhưng cũng dong dỏng gầy.”
Tạm biệt cô gái, Tưởng Thành một lần nữa cảnh giác lia mắt nhìn xung quanh, đi về phía phòng thay đồ.
“Đợi mày nãy giờ, bôi hộ tao thuốc lên lưng coi, tao không với tới.”
Edward thấy Tưởng Thành bước vào thì mừng như bắt được vàng, nhưng rất nhanh sự chú ý đã va vào chiếc hộp màu hồng với rất nhiều trái tim bên trên.
“Eo ơi fan cuồng à? Mau mở ra đi tao hóng chung. Không biết em gái nào chán sống gửi cho mày đây nhỉ, Emily mà phát hiện thì cô nàng chẳng lột da…”
“Suỵt, tao đá vào lưng mày bây giờ.”
Một người hào hứng một người căng thẳng cùng nhau nhìn vào chiếc hộp màu hồng phấn.
Khoảnh khắc nó được mở ra, hai người im bặt tròn mắt nhìn nhau.
“Ôi… Mẹ nó… Là fan cuồng thật!”
Trong hộp, một bên là thuốc giảm sưng giảm đau cùng băng gạc, một bên là ảnh, rất nhiều ảnh.
Edward cầm bức hình chụp hắn đang chạy ở trên sân lên, phát hiện có mực đen ở mặt sau.
“Mày nhìn xem, có cả ghi chú đằng sau nữa này.”
Nụ cười dần méo mó trên gương mặt khi Edward đọc xong nội dung của những dòng chữ viết tay trên mỗi tấm ảnh, cuối cùng cậu ta điên tiết xé nát hết toàn bộ:
” ‘Đừng để chân bị thương’, ‘Thật hư, muốn trừng phạt’, ‘Cơ thể như thuốc kích dục’… Mẹ nó, đứa biến thái khốn khiếp nào thế này? Đây không phải thư tình mà là thư khủng bố tinh thần thì có!”
Gân xanh nổi rõ trên trán, Tưởng Thành hít một hơi sâu, run run nói:
“Mặc áo vào, mày với tao mang đống đồ này đi đốt.”
Quên luôn cơn đau, Edward tròng áo lên người, tức giận cùng hắn đi ra ngoài.
Hai người không chú ý đến một bóng đen đứng cách đó không xa.
“Giả thần giả quỷ ở đây làm gì vậy? Davis Mellineous.”
Cậu ta xoay người, đối diện với kẻ trùm kín mặt đang toát ra lên nguy hiểm, thản nhiên đút tay vào túi quần:
“Cảnh báo con mồi của mày một chút thôi. Tao biết tất cả những gì cần biết mà, Achilles.”
Bật cười, Achilles khoanh tay trước ngực, khoái trá đáp:
“Cũng biết đóng vai người tốt à cậu ấm nhà Mellineous? Tao tưởng trong mắt đứa thực dụng như mày chỉ có tiền thôi chứ?”
Bị Davis quắc mắt, Achilles giơ tay giảng hòa:
“Đùa chút, đâu cần căng thẳng thế, nhưng tao cũng phải nhắc nhở mày, đừng để cái miệng đi xa quá nhé, kẻo…”
Đưa tay lia một đường ngang cổ như một sự cảnh cáo, Achilles lại thích thú vỗ tay:
“Khiến Laverna thất vọng rồi, Heracles của chị ấy không đạt được đến ngưỡng kì vọng của tao. Nên đặt dấu chấm hết cho hắn thôi.”
Không ngờ, đến lượt Davis khoái chí cười cợt:
“Chia buồn với mày Achilles ạ, nhưng con mồi của mày cũng chẳng đơn giản đâu. Sắp tới hắn ta còn được đồng minh củng cố nữa đó, liệu mà tính bước tiếp theo đi.”
“Ý mày là sao? Mày biết thêm cái gì rồi? Đồng minh nào của hắn? Davis Mellineous! Đứng lại!”
Nhưng Davis đã vắt chân lên cổ chạy, nhìn về căn phòng nơi Tưởng Thành vừa đi khỏi, cậu ta chỉ biết lặng lẽ cầu nguyện: Người tôi thích rất hâm mộ anh, hi vọng anh không để người đó thất vọng.
Tiểu kịch trường:
Phóng viên: Xin hỏi bao giờ cậu mới có đất diễn vậy?
Kiều Giai Khanh: Tôi cũng không biết, có tiếng mà không có miếng, tôi khổ quá mà.
Tác giả có nhời muốn lèm bèm: Sủi lâu quá thành ra hơi mất hứng viết hiuhiu sorry mọi người ?