Tranh Đoạt Mỹ Nhân - Tưởng Thành - Chương 27: Kì quái
Thầy chủ nhiệm tạm ngừng, thành công khiến những vị cha mẹ đang làm việc riêng chú ý lắng nghe.
“Chúc mừng em Kiều Giai Khanh, xin các quý phụ huynh một tràng pháo tay nồng nhiệt để cổ vũ tinh thần học tập đáng ngưỡng mộ của em. Đồng thời cho phép chúng tôi được chia vui với gia đình.”
Mọi người kín đáo liếc nhìn người phụ nữ tới để đại diện. Chính chủ hiện không có mặt ở đây.
Những ông bố bà mẹ khác họ có thể không nhớ kĩ mặt, nhưng mẹ của cậu bạn Kiều Giai Khanh này thì khác. Olivia đẹp chẳng khác gì một diễn viên đang độ xuân thì, làn da căng mịn, còn đôi mắt thì như hai viên ngọc quý giá trên cõi trần.
Kì họp trước họ đã gặp Olivia và bị ấn tượng mạnh bởi ngoại hình của bà. Ấy vậy mà hôm nay, đối mặt với loại chuyện tốt đẹp thế này, đích thân người mẹ lại không tới. Thật uổng phí.
Cũng thật kì quái.
Châu Hạnh nở một nụ cười chuyên nghiệp, cô là trợ lý của Olivia, thay mặt bà chủ tới chỉ để không làm mất lòng thầy chủ nhiệm do thiếu phụ huynh. Bà chủ của Châu Hạnh cùng chồng và con trai đã đi đâu đó từ sớm rồi.
***
Kì quái, thật sự vô cùng kì quái.
Tưởng Thành nhìn chằm chặp màn hình di động, biểu cảm như muốn khoét một cái lỗ lên trên đó.
Lí ra bây giờ phải biết rồi chứ? Sao đến giờ em ấy vẫn chưa liên lạc lại với mình?
Lần cuối hắn gọi điện chúc Kiều Giai Khanh may mắn là một tuần trước, cũng đã bảy ngày kể từ lần cuối hai người nói chuyện với nhau.
Hắn bần thần thêm một lúc, sau đó dứt khoát nhấc máy, gọi cho “tai mắt” của mình- người mà Tưởng Thành không biết là đã sớm bán đứng hắn:
“Lô, bên bển báo tin chưa?”
Chỉ chờ có vậy, Tiểu Linh hét lớn:
“Tôi biết ngay mà! Ông bị nhầm lẫn thời gian nghiêm trọng rồi!”
“Bình tĩnh nào, tai tôi thủng mất. Ý ông…”
Tưởng Thành vẫn đang mơ màng chợt giật thót.
Thật ra hắn vẫn luôn cảm thấy có một lỗ hổng trong kế hoạch của mình, nhưng sau khi dò xét một hồi, kết quả lại chẳng đi tới đâu, chưa kể rủi ro đã được cân nhắc khá kĩ. Vậy nên cuối cùng, hắn đánh liều mà nhắm mắt đưa chân.
Rốt cuộc Tưởng Thành đã phát hiện ra mình sai ở chỗ nào.
Tay run run mở mạng tra bản đồ múi giờ thế giới, tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
Thôi xong.
“Đi ngủ sớm đi…”
“Oáp, cứ làm bài đi nhé, chỗ nào không hiểu thì cứ nhắn qua chỗ anh…”
“Vẫn muốn làm thêm? Giờ đã muộn lắm rồi tổ tông của tôi ơi. Thức nữa sáng mai mắt em sẽ có quầng thâm mất…”
Hai đầu gối vì sốc mà nhũn ra, tay đang chống nạng cũng thả lỏng, Tưởng Thành ngã quỵ.
Mẹ kiếp, những lúc hắn hối thúc Kiều Giai Khanh nhanh đi ngủ đều mới chỉ là 7 giờ tối hơn!
Khi ấy có khi cậu còn chưa kịp ăn cơm, có bị điên mới giục người ta mau đi ngủ.
“Trời đất ơi! Sao giờ này ông mới nhận ra? Ngày hôm qua Kiều Giai Khanh và cha mẹ cậu ta đã hạ cánh xong xuôi ở chỗ ông từ sáng sớm tinh mơ…”
Cố hết sức bật dậy, não Tưởng Thành phản ứng ngay tức thì, hắn trợn mắt kinh ngạc:
“Không thể nào, kể cả tôi có tính sai giờ đi chăng nữa thì chủ nhiệm cũng chỉ mới thông báo từ sáng hôm qua thôi mà? Làm sao cùng thời điểm đó họ đã có thể yên vị ở chỗ tôi?”
Hay ngắn gọn hơn, ai đã tiết lộ cho họ từ trước?
“…”- Tiểu Linh cắn môi, im lặng.
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, Tưởng Thành cũng chẳng buồn để ý. Tâm trí hắn hiện đang dồn toàn bộ vào việc suy đoán các giả thiết khả thi.
Bất chợt, một suy nghĩ loé lên trong đầu hắn
Không.
Tưởng Thành sực tỉnh.
Không phải là do có kẻ đã báo tin đến Kiều Giai Khanh từ trước, mà là có người đã nói cho Tưởng Thành quá muộn.
Hắn không nói gì cúp máy, lặng lẽ nhớ lại những lời của Tiểu Linh mấy tuần trước khi cuộc thi diễn ra.
“Ông yên tâm, tôi thuộc ban tổ chức, có tin gì tôi sẽ chim lợn cho ông trước tiên. Đừng làm phiền các bô lão lãnh đạo cấp cao nữa, kẻo họ lại ca cẩm ông lợi dụng danh nghĩa con trai sếp lớn hỏi hết cái này đến cái nọ…”
Chết tiệt.
Hắn thở dài. Hai tay vò đầu mạnh đến mức mái tóc mới gội dần rối bù.
Chuyện này thực chất không có gì to tát. Thay vào đó, chính nguyên nhân dẫn đến mới là thứ cực kỳ đáng báo động.
Tại sao đột nhiên Tiểu Linh lại tiết lộ trước cho Kiều Giai Khanh? Tại sao tự dưng đang yên đang lành phải lừa hắn?
Đáp án chỉ có một, và nó cũng chính là một trong những điều Tưởng Thành quan ngại nhất kể từ khi dấn thân vào chuyện này.
Cậu biết, và cậu đang chơi lại hắn.
Trong thiết lập, Kiều Giai Khanh vốn là một người rất thích ăn miếng trả miếng. Cách thức trả đũa của cậu cũng đặc biệt cao tay và tàn nhẫn.
Có thể Kiều Giai Khanh không biết tất cả, nhưng những gì cậu biết đủ để khiến quyền kiểm soát cuộc chơi trượt dài khỏi tay Tưởng Thành.
Chúa ơi, tự buộc thòng lọng vào cổ mình rồi, hắn rên rỉ. Không biết Kiều Giai Khanh đã cười nhạo biết bao nhiêu lần trước khả năng đóng thế cùng vở kịch dở tệ này của hắn đây.
Tưởng Thành có trách cậu không? Tất nhiên là không. Bởi hắn rất rõ ràng một điều ngay từ đầu, là chơi với dao có ngày đứt tay, huống hồ con dao này vừa nhọn vừa giấu kĩ, bị đâm lúc nào có khi còn chẳng hay.
Vì thế, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị phát hiện vào một ngày không xa, có điều… ngày này lại tới gần quá.
“Cộc cộc.”
Tiếng động cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời của hắn.
“Vũ Trọng hả?”
Tưởng Thành thở dài, khập khiễng bước tới phía cửa. Giờ này chắc chỉ có thể là đứa bạn cùng phòng vừa đi chơi về, hắn nghĩ. Ánh mắt vô thức liếc đến chỗ móc treo.
“!”
Dù tay đã đạt lên tay nắm cửa, nhưng Tưởng Thành lập tức thu về.
Không thấy chùm chìa khóa dự phòng.
“Tôi mang chìa khoá nhà theo, không làm phiền ông phải ra mở cửa đâu. Đồ ăn ở hết trên tủ đầu giường, chân cẳng đã như thế này thì đi lại ít thôi nhé.”
Không phải Vũ Trọng.
Hắn cẩn thận nhòm qua mắt mèo, là một người đàn ông lưng gù mang khăn len trùm kín đầu, không nhìn rõ mặt, bên ngoài còn bận thêm một cái áo chùng y như trong phim.
Tràn ngập nghi ngờ, Tưởng Thành định lùi ra sau, bỗng bên kia cánh cửa phát ra giọng nói ngọt nị của một cô gái.
“Ca ca nha, ăn xong liền kéo quần lủi đi mất. Thật là hư.”
Ngay sau đó, tiếng vặn mở khóa vang lên dứt khoát.
“Cạch.”
Người đàn ông nọ không lãng phí một giây, lao vào trong như một mũi tên trước ánh mắt bừng bừng sát khí của Tưởng Thành.
Tháo phắt tấm áo chùng, người đàn ông giơ tay trùm thẳng lên người hắn. Tưởng Thành chẳng kịp phản ứng đã bị đánh úp, cộng thêm một bên chân khó di chuyển, kết cục chỉ biết ngồi phịch dưới đất chờ người kia giở trò.
Nhưng người nọ có vẻ không vội động chân động tay lắm, hắn nghe thấy tiếng bước chân thẳng thừng đi qua hắn mà tiến về phía trước, sau đó mới lật đật chạy lại gạt tung mảnh vải lớn đang treo trên người Tưởng Thành.
“Chồng à, em bắt quả tang tận tay anh mở cửa cho nhân tình nhé, đến nước này thì anh hết đường chối cãi.”
Giọng nói chanh chua của một người phụ nữ đi bắt ghen chồng thì đúng rồi, nhưng thế quái nào lại bật ra từ miệng của người đàn ông bộ dạng đáng sợ này?
Đấy là ai thắc mắc, chứ Tưởng Thành thì đã quá quen với mấy trò chơi khăm của Tưởng Khắc Toại.
“Chú à, cháu mua nạng bị dư ra một cây, hay là để cháu tặng chú kèm một phiếu tham quan bệnh viện trị giá chỉ 999 đô nhé.”
Anh khúc khích cười, không biết áo khoác đã mặc lại từ bao giờ, dùng một tay chậm rãi đỡ cháu trai dậy.
“Cưng không cười làm chú buồn lắm đó nha. Biết bảo bối bị chấn thương nên chú cất công mua không biết bao nhiêu đồ để cưng bồi bổ, ngồi đi, chú vào bếp hâm nóng lại thức ăn.”
Yên vị trên ghế, hắn nhìn theo Tưởng Khắc Toại đang lúi húi xách đồ.
Suy đi tính lại, vẫn là mở miệng hỏi:
“À chú ơi.”
Đang dở tay sắp xếp tủ lạnh, anh giữ nguyên tư thế, đáp:
“Ơi? Cưng muốn lấy gì à, chú…”
“Lúc nãy chú có gõ vào cửa nhà để gọi cháu ra không?”
Anh khó hiểu nhìn hắn:
“Không, chú đâu có khờ, gõ vào cái cửa gỗ vừa dày vừa cách âm kia làm sao cưng nghe thấy?”
Tưởng Thành gật đầu, thầm hoảng hốt.
Tiếng ‘cộc cộc’ vừa rồi… hình như phát ra từ chỗ khác!
Ý tưởng này làm hắn toát mồ hôi lạnh.
Vừa nãy mải nghĩ, Tưởng Thành không chú ý, cứ nghiễm nhiên cho rằng âm thanh xuất phát từ cửa trước.
Nhưng nhớ lại, tiếng động rõ ràng thuộc về thủy tinh loại dày, cửa nhà tắm cũng không phát ra tiếng đục như thế, mà nơi duy nhất lắp loại cửa kính dày này…
Hắn nhìn về phía ban công, cẩn thận dò xét.
Tưởng Thành và Vũ Trọng đều không thích đóng kín bưng các cửa lại nên ngoại trừ những lúc mưa gió thì cửa ban công đều để mở hé, không kéo rèm.
Có lẽ là thần hồn át thần tính thôi. Tưởng Thành tự trấn an.
Hắn ở tầng bốn, muốn gõ cũng không dễ đâu.
Ở một góc hắn không nhìn thấy trong bếp, Tưởng Khắc Toại mặt mày ngưng trọng mở tập phong bì mà anh lấy được từ chỗ ban công lúc hùng hổ xông vào.
Ảnh.
Rất nhiều ảnh.
Quả nhiên.
Khoảng 10 phút trước.
Tưởng Khắc Toại trong bộ hóa trang vui vẻ đi ra từ bãi đậu xe, vô cùng quen thuộc mà ngước mắt nhìn lên.
Chỗ này khá gần với khu căn hộ, tuy không nhìn được vào trong nhưng có thể nhìn thấy ban công các phòng.
Nhất là phòng của Tưởng Thành và đứa bạn, nằm ở vị trí đắc địa dễ nhìn, chỉ cần để ý một chút là thấy được ngay.
Xem nào, tầng thứ tư, phòng ở chính giữa…
“Phòng ở chính giữa lầu bốn phải không? Được rồi, đợi vắng người một chút thì tôi sẽ thả ‘hàng’ vào.”
Tưởng Khắc Toại đần người.
Anh có nghe nhầm không?
Lặng thinh bước lên cầu thang, Tưởng Khắc Toại tiến vào căn hộ.
Ở cuối hành lang của mỗi tầng đều lắp lan can để thuận tiện nhìn ngắm cảnh quan bên dưới, đồng thời còn có tác dụng làm cư dân cảm thấy không khí trong lành, dễ chịu hơn.
Anh khẽ nhìn từ lan can, không ngoài dự đoán, một chiếc máy bay điều khiển từ xa đang chậm rì rì bay lên, dừng ở tầng thứ tư.
Tưởng Khắc Toại gấp rút chạy. Anh không biết mục đích của thứ đồ chơi công nghệ kia cụ thể là gì, nhưng anh linh cảm nó chắc chắn không tốt đẹp.
Tưởng Khắc Toại không muốn rút dây động rừng, hướng hồ tâm trạng Tưởng Thành dường như còn khá căng thẳng, anh đành dương đông kích tây, đánh lạc sự chú ý của hắn.
Đều là ảnh chụp lén Tưởng Thành. Bức mới nhất mới được chụp vào ngày hôm nay, vì trang phục trong ảnh y xì đúc, chưa kể đến cây nạng được dựng ở một góc.
Lúc hắn ăn có, lúc hắn chơi bóng có, lúc đi chơi với một cô gái cũng có, thậm chí… có cả ảnh lúc ngủ.
Đây sẽ là một trò chơi khăm vui vẻ, nếu thiếu đi sự xuất hiện của một bức ảnh có góc quay từ trên cao.
Chụp bằng flycam.
Lại còn chụp từ cửa ban công phòng hắn.
Ở đất nước này, thiết bị bay không người lái rất bị hạn chế, nếu không phải thợ chụp ảnh hoặc nhân viên ghi hình của đoàn làm phim thì cần phải đăng ký mã số trực tuyến và thực hiện một số thao tác khá lằng nhằng về khoản xác thực thông tin.
Vì thế, Tưởng Khắc Toại đoán kẻ gửi ảnh đã thuê một người có sẵn thiết bị nhằm che giấu danh tính, nhưng vì từng tham gia vào vài vụ theo dõi và bám đuôi hợp pháp nên anh biết, cái giá không hề rẻ.
Đứa dở hơi nào giở trò vậy?
Ngoài ra, Tưởng Khắc Toại cũng khá băn khoăn về mục đích của những bức ảnh này. Theo trực giác tương đối chính xác của mình, anh nghĩ đây là một… tín hiệu đe doạ.
Giả sử, bức ảnh Tưởng Thành bị trượt vỏ chuối ngã dập mông bị bạn bè chụp lại, thì hắn cũng chỉ cảm thấy xấu hổ trong một thời gian rất ngắn, sau đó sẽ vô thức bỏ qua nó, đôi khi mở ra xem lại có khi còn bật cười. Bởi nó rất hiếm khi xảy ra, và sẽ được thêm vào mục “kỉ niệm” trong não bộ rồi dần rơi vào quên lãng.
Nhưng nếu như cảnh hắn ăn uống hay đi lại rất đỗi bình thường bị quay lại mà chính hắn cũng không biết, thì chắc chắn Tưởng Thành sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu và nghi ngại, vì nó cho hắn cảm giác bị theo dõi, cảm giác lãnh thổ của riêng mình bị xâm phạm trầm trọng.
Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, kẻ làm ra những chuyện này muốn nhắc nhở cháu trai anh rằng: Kẻ đó luôn theo sát hắn.
Ôi lạy chúa, thằng đệ Tưởng Thành của anh đã dây vào loại người điên khùng nào thế này.
*
“Jenny! Đừng có chạy, coi chừng đằng trước.”
“Lè, con không ngã được đâ…”
Y như rằng, con bé đâm sầm vào người đi bộ đang đi ngược chiều đối diện.
Alice lập tức chạy lại, vừa đỡ con vừa cúi đầu rối rít xin lỗi người bị Jenny-con gái cô đụng trúng:
“Tôi thật sự xin lỗi, con bé vô ý quá, mắt mũi cứ vứt hết lên trời. Bạn có bị thương ở đâu không? Jenny, mau xin lỗi đi con.”
“Em không sao đâu ạ.”
Cô khẽ liếc nhìn đối phương, không giấu nổi vẻ sửng sốt.
Người đối diện có đôi mắt xanh biếc đẹp như hai viên ngọc báu, gương mặt khả ái xinh đẹp chẳng khác gì một thiên thần. Nếu không phải vì nghe thấy giọng cậu, cô cũng không nghĩ người đứng trước mặt là nam giới.
Cậu gật đầu, vẫy tay với Jenny rồi rời khỏi sảnh khu căn hộ. Đến lúc bóng dáng cậu khuất xa, hai mẹ con mới giật mình bừng tỉnh.
“Mẹ ơi, anh ấy đẹp quá.”
Jenny ngơ ngẩn tiếc nuối, rướn thân hình bé nhỏ để dõi theo thiếu niên đã sớm biến mất.
Alice thì tỉnh táo hơn, thầm tự hỏi sao lại có người đội mũ rộng vành vào giờ này.
Liệu có phải cậu đang tránh bị ai đó phát hiện không?
Hoặc cũng có thể cậu đang lén lút gặp ai đó, nhỉ?
*
“Ừ, anh về đến nhà rồi đây, bánh sinh nhật đã sẵn sàng nhé.”
Thomas bước ra từ ô tô, tay cầm một hộp bánh từ thương hiệu khá nổi tiếng, không ngừng vui vẻ ngâm nga: “Happy birthday”
Chợt, một bóng người chạy vụt qua ngay trước mắt Thomas. Anh hoảng hồn nhảy lùi ra sau, suýt chút nữa làm rơi hộp bánh kem.
“Này…”
Chưa kịp dứt lời, người kia đã quay ngoắt mặt lại. Qua lớp khẩu trang, anh thấy một đôi mắt phượng ánh sắc nâu xinh đẹp.
Y hấp háy mắt, đôi lông mi cong dài nổi bật chuyển động khe khẽ, khiến người nhìn không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
“Thành thật xin lỗi.”
Nói xong, y cũng không nấn ná thêm, tiếp tục lao đi với tốc độ đáng kinh ngạc.
Thomas ngớ người, bất động một lúc, mãi cho tới khi chuông điện thoại trong túi quần reo anh mới hoàn hồn.
“Ba ơi, ba về nhanh đi nha, hôm nay là sinh nhật con đó.”
“Tất nhiên rồi công chúa Jenny, ba có một bất ngờ cho con và mẹ Alice nữa đây.”
Thomas cúp máy, cố gắng vứt chuyện ban nãy ra sau đầu.
Nhưng anh vẫn không khỏi mông khó hiểu, không biết vì lí do gì người xinh đẹp vừa rồi lại có biểu cảm vừa sợ hãi vừa tức giận như vậy.
Là làm sai bị phát hiện chăng?
Tiểu kịch trường:
Tưởng Thành: Làm mình làm mẩy riết rồi cháu cũng quên luôn mặt thật của chú…
Tưởng Khắc Toại: QAQ
Nhân tiện khoe luôn chương này 3k1 từ, tui đúng là thích tự ngược ? Sửa muốn sang chấn tâm lý.