Tranh Đoạt Mỹ Nhân - Tưởng Thành - Chương 26: Lu Mờ
“Chúa ơi, quả nhiên, hai môn cuối cùng khó muốn chết đi được. Thầy Quince đúng là nghiện giết người không dao.”- Jason vươn vai, không quên ngáp một cái.
“Ừ, đề ra khó thật.”- Lucas Hoffman gật gù.
“Làm khó được cả Lucas Thiên Tài thì phải khiếu nại đòi thầy chấm lỏng tay xuống mới được!”- Davis ai oán kêu than, điểm kì này mà không đứng top 10 của khối thì nó sẽ phải chào tạm biệt với đôi giày bản giới hạn nhà N mất.
Lucas không nói gì, cười xoà hùa theo hai người bạn.
“À đúng rồi, bây giờ tuyển bóng đang đấu giao hữu ở sân vận động, bọn mày có đi xem cùng tao luôn không?”
“Thằng phản bội, mày giấu tao yêu thằng vai u thịt bắp nào ở đấy?”- Davis làm bộ đau khổ ôm tim, bị Jason đá một phát vào bắp chân.
“Chao ôi, Dave bé nhỏ, mày tối cổ đến thế là cùng. Biết đàn anh mới nhận vị trí tiền vệ dự bị không? Tên là cái gì trường trường gì ấy…”
“Tưởng Thành.”- Lucas thở hắt ra.
“Ừ, phải. Anh ta là người yêu chị Emi đấy! Thế nên ngày nào anh ta tới tập luyện thì chị ấy cũng ra sân bóng xem hết! Chúa ơi, chị ấy nên làm đội trưởng đội cổ vũ mới phải, đẹp quá thể, nhất là đôi chân…”
Jason mơ màng nhìn lên trời, tưởng tượng ra cảnh người đẹp trong mộng bận chiếc váy ngắn cầm bông tua cổ vũ nhún nhảy trên không.
“Fuck, mày mới là thằng người rừng trong câu chuyện này.”- Davis khoanh tay, dùng ánh mắt đánh giá xét nét tên háo sắc.
“Thế mày thì biết cái gì nào?”
“Chị Emi đưa nước tiếp khăn cho Tưởng Thành thì ai cũng biết, nhưng mày có biết người được vào phòng thay đồ để ngắm hắn full HD không che là ai không?”
Jason nghệt mặt, quay sang nhìn Lucas Thiên Tài, cậu nhún vai.
Thấy tên háo sắc đần độn sắp thành người tối cổ đần độn, Davis rủ lòng thương giải đáp:
“Còn ai trồng khoai đất này, Diễm Nhạn Xích.”
Một khoảng lặng im.
Sau đó, mọi người nghe thấy tiếng người la hét vang vọng trong toà nhà.
“Ôi chúa ơi! Đi, tụi bây đừng cản tao, tao phải xách chân lên và chạy. Luôn và ngay! Dave, mang cặp về hộ tao nhé.”- Nói là làm, Jason lập tức vứt cặp xuống phi nước đại.
“Lau cái mồm đi, nước miếng bay hết ra đằng sau rồi này.”- Davis gọi với theo, lớn tiếng cười.
“Nhớ mặt tao đấy thằng xỏ lá”.
Davis cười khành khạch, chợt nó thấy Lucas đi theo hướng mà Jason vừa ba chân bốn cẳng chạy.
“Luke, mày cũng đi à?”- Nó nhặt cái ba lô đáng thương nằm trên sàn, phủi cho bớt bẩn.
“Ừ, tao đến để nếu nhỡ thằng kia có làm trò đáng bị ăn đấm với bạn gái của người ta thì cũng có một đứa đứng ra phụ hoạ để nó bị đánh thêm.”
“Mẹ, gió tầng nào gặp mây tầng ấy, không hiểu tao phải tuyệt vọng tới mức nào mới có thể chơi được cùng với tụi mày.”
Lucas Hoffman bật cười, vẫy tay chào Davis.
Cậu muốn gặp người đã chinh phục được Emi.
– ——-
“Vào rồi vào rồi! Tăng tốc lên!”
Một vài khán giả ngồi xung quanh trộm cười, làm Doris ngượng đến độ không dám quay sang lườm Vũ Trọng.
Ban đầu cậu bạn trai của cô rủ thế nào cũng không chịu đi xem, cô còn phải véo tai kết hợp doạ nạt thì Vũ Trọng mới phụng phịu lết tới. Nào ngờ ra tới nơi thì cậu ta lại là người cổ vũ nhiệt tình nhất.
Không trách Vũ Trọng được, thứ nhất là do trận này tuy chỉ là giao hữu nhưng vì danh dự của trường mà hai bên đá rất khô máu. Thứ hai, chính là bởi cầu thủ quá đẹp trai, đặc biệt là ngôi sao mới nổi Tưởng Thành.
Dù là người Châu Á thì với chiều cao 1m82, hắn vẫn nổi bật chẳng kém gì khi so cùng những cậu trai khác trên sân. Nước da màu nâu khoẻ khoắn như gỗ lim dưới ánh chiều tà càng thập phần thu hút.
Tuy nhiên, thứ ăn tiền nhất vẫn là gương mặt góc cạnh nam tính mà các cô nàng vẫn hằng ao ước được âu yếm hôn lên của Tưởng Thành.
Vũ Trọng: Mau xem bạn trai của cậu tuấn soái thế nào!
Vũ Trọng đã gửi một video.
“Tủm tỉm cười cái gì đó?”- Doris trầm giọng đầy nguy hiểm.
“Có gì đâu, mình gửi đoạn clip có bạn nam cùng lớp với cậu đang chơi…”
“Chân! Cẩn thận chân!”
Ai đó gào lên, làm đôi chim cu Doris, Vũ Trọng giật bắn mình, theo phản xạ ngước lên nhìn lại về phía sân bóng.
Đáng tiếc thay, khi câu cảnh báo lọt được vào tai Tưởng Thành thì cũng là lúc cả người hắn tình cảm sà vào lòng đất mẹ.
Đối thủ chơi ác thật, Tưởng Thành nghĩ bụng. Chân trái hắn không nhúc nhích nổi, mắt mũi hoa hết cả lên, tai cũng ù đặc đi. Trọng tài và đồng đội có nói gì ngay bên cạnh hắn cũng không nghe ra. Tưởng Thành đoán đầu mình bị chấn động rồi.
Đợi đến lúc thị giác và thính lực quay về, hắn đã yên vị trên chiếc giường đơn trong phòng y tế, lỗ mũi bị nhét giấy nhằm cầm máu.
“Tỉnh rồi à? Cậu có còn bị choáng nữa không?”
Chưa kịp giật người lùi lại vì bất ngờ, đối phương đã giữ lấy cổ chân hắn, khẽ giơ lên.
“Nằm im, ống đồng bên trái của cậu bị sưng.”
Thấy Tưởng Thành quả thật không dám động đậy bừa, y thản nhiên nói:
“Phản ứng nhạy như vậy thì chắc chắn là chưa bị đụng hư đầu rồi.”
Hắn ứ họng, quyết định chuyển sang chủ đề khác:
“Tôi ở đây lâu chưa?”
“Lâu, mọi người đều đã đi hết cả, còn mình tôi được phân công ở lại trông chừng cậu thôi.”
Bất lực nhìn Diễm Nhạn Xích nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bị va chạm, hắn cảm thấy hơi khó xử. Không phải tự nhiên mà y được tùy ý ra vào phòng y tế, thực chất, y là một nhân sự của đội cứu thương.
Nguyên nhân cho việc này thì được đồn thổi rất nhiều, nào là để con gái da mặt mỏng vào chăm sóc thì rất dễ bị đám con trai trong đội trêu ghẹo, mà cho đồng loại là mấy tên đực rựa to con vào thì thành viên tuyển bóng cũng hết muốn vào phòng y tế kiểm tra sức khỏe.
Nhưng lí do thật sự thì lại đơn giản ngoài sức tưởng tượng: Diễm Nhạn Xích chủ động xin vào đội hình.
Mà tại sao y lại làm thế? Vì Tưởng Thành ư? Hắn cũng đã từng nghĩ như vậy, cho tới khi…
“Đỡ tấy hơn rồi, cậu nằm nghỉ một lúc đi, để tôi gọi bạn gái cậu vào. Những người khác vẫn đang ở trên sân, lát nữa họ đến thăm cậu sau.”
“Ừ… Cảm ơn.”- Tưởng Thành gượng cười.
Y gật đầu theo phép rồi lập tức quay gót ra cửa ngay.
“Nhạn Xích.”
Một bóng người cao gầy mà rắn chắc đã đợi ở ngoài từ lúc nào.
Y dịu dàng cười đáp:
“James. Đợi mình lâu chưa?”
Tuy James là tiền đạo, trận này huấn luyện viên không cho cậu ta ra sân. Mục đích rất đơn giản: Bảo đảm thể lực của lá bài chủ chốt luôn ở trạng thái tốt nhất cho trận đấu chính.
Cậu ta nhún vai, tránh sang một bên để Diễm Nhạn Xích bước ra.
“Khi chờ đợi người trong lòng, thì một phút chẳng thua gì một thế kỉ mòn mỏi.”
Y bật cười, cùng James rời đi.
…
Ú òa.
Bất ngờ chưa?
Đúng rồi, lí do sâu xa khiến Diễm Nhạn Xích chủ động xin vào đội cứu thương chính là vì thanh niên James này đó.
Kể từ lần Emi giảng hòa với y, hiện tại đã là mấy tháng sau.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều thứ đã thay đổi.
Chẳng hạn như, Tưởng Thành đã tiếp tục sở thích đá bóng của mình, thành công ghi danh vào tuyển bóng của trường.
Chẳng hạn như, Diễm Nhạn Xích đã không còn xa cách, lánh khỏi đám đông như trước kia. Y bắt đầu tham gia vào nhiều hoạt động tập thể, trở nên sôi nổi hơn. Tiếp xúc của y với người khác cũng đã nhiệt tình hơn nhiều.
Đặc biệt là, Diễm Nhạn Xích còn đồng ý đi chơi riêng cùng James. Sau ngày hôm đó, hai người họ ngày một thân thiết, có điều vẫn chưa xác định mối quan hệ.
Thầy Smith rất hài lòng với sự thay đổi này, thầy cho rằng người có công lớn nhất ở đây chính là Tưởng Thành. Nhờ thầy tạo cơ hội để bọn họ làm bạn mà hiện giờ, y đã hoà nhập được với mọi người.
Do đó, hình phạt của hắn chính thức hết hiệu lực.
Diễm Nhạn Xích không còn dính lấy Tưởng Thành nữa.
Hai người họ so với trước kia hoàn toàn khác biệt. Hiện tại, nước sông không phạm nước giếng. Thậm chí nếu không bắt buộc phải gặp, đến câu xin chào Tưởng Thành và Diễm Nhạn Xích cũng lười nói với nhau.
Về chuyện này, phản ứng của mỗi người một kiểu. Kẻ thì tiếc nuối thay cho họ, cũng có người chia vui cho sự biến chuyển tích cực này.
Còn riêng Tưởng Thành, cảm xúc của hắn chẳng phải buồn tiếc hay vui mừng.
Mà là hai chữ nhẹ nhõm.
Tưởng Thành cảm giác bản thân đã trở thành trung tâm của đám đông quá lâu. Nếu không nhanh chóng dứt ra, hắn sẽ nghiện cảm giác này, một điều rất không nên.
Mà con người thường có xu hướng có mới nới cũ, Tưởng Thành nay đã không còn quá mới mẻ nữa, cho nên, sự chú ý dành cho hắn cũng chẳng còn quá nhiều.
Thay vào đó, họ bắt đầu để ý đến Diễm Nhạn Xích và James nhiều hơn. Quả thật, James chơi bóng giỏi hơn Tưởng Thành rất nhiều, Diễm Nhạn Xích học hành cũng xuất sắc hơn hắn vạn lần.
Tưởng Thành đang dần bị lu mờ, đang chìm dần vào quên lãng.
Hỏi hắn có khó chịu không ư? Câu trả lời là… không hề.
Đây là sự thật, bởi ý định khi đi du học của hắn tới cùng chỉ có một, và hắn vẫn luôn luôn tập trung vào nó. Đến giờ, mong muốn ấy cũng sắp được hoàn thành rồi.
Chỉ một thời gian nữa thôi.
À, còn nữa.
Chẳng hạn như… Kiều Giai Khanh đã dành được một suất trong chuyến trao đổi văn hóa với trường W rồi!
Suỵt, chuyện này phải đến tận ngày họp phụ huynh sắp tới giáo viên mới thông báo. Nhưng hắn đã có sẵn trong tay danh sách toàn bộ học sinh đỗ từ hôm qua.
Tưởng Thành cảm thấy cuộc đời của mình ngày càng tươi sáng rực rỡ hơn.
Em ấy nhất định sẽ vui muốn khóc mà báo tin cho mình mà xem.
Vinh quang danh tiếng gì đó làm sao quan trọng bằng cục cưng đáng yêu của hắn được!
Hắn với lấy cái nạng, chống dậy để đi khép lại cửa, định nghỉ ngơi đánh một giấc.
Có điều, chưa ra tới nơi, Tưởng Thành nhác thấy bóng dáng của một người quen và một người lạ.
Là Emi, bạn gái của hắn.
Cô đang nói chuyện với một chàng trai mà hắn thấy hơi quen mắt. Hình như trước đây hắn đã từng thấy Emi tiếp xúc với cậu trai này nhiều lần.
Lucas. Lucas Hoffman
Một ý tưởng loé lên trong đầu của Tưởng Thành. Hắn nhớ lại lời Daniel và Carlyn từng nói.
“… Gia đình Rossinett rất quái đản, Saber che giấu hành tung và thân phận của tất cả các người con, ngoại trừ Emi. Bởi ông ta coi cô nàng như một tấm khiên để bảo vệ những cậu con trai khác. Chỉ một mình Emi mang họ Rossinett, những người con còn lại đều theo họ mẹ hoặc họ của người đỡ đầu…”
“… Saber có thể có rất nhiều con trai, nhưng chỉ có duy nhất một đứa con gái là Emi. Do đó, ông ta nói với mọi người rằng đây là một điềm báo, rằng Emily là cô con gái út và ông ta sẽ kết thúc công cuộc gieo rắc nòi giống của mình. Tuy nhiên… Tôi không nghĩ vậy. Vì Emi vẫn còn một người em trai, người trực tiếp cạnh tranh vị trí thừa kế với Ares.”
“Dù là anh hay em của cô ả thì cũng đều là những kẻ rất điên cuồng và trung thành với gia tộc, vì vậy, đừng để bất cứ ai trong số chúng phát giác ra các cậu và kế hoạch của các cậu. Ares có thể rất đáng sợ, nhưng gã vẫn là kẻ ngoài sáng. Điều quan trọng bây giờ là người em trai bí ẩn, vì chưa ai ngoài Emi, Saber và người mẹ đã chết biết thân phận của cậu ta.”
Có khi nào…
“Tưởng Thành! Còn lành lặn không ông bạn! Ô! Sao lại thập thò sau cửa thế kia? Emi? Không vào thăm nom người yêu à?”
Hahaha.
Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
Hắn rất muốn lao tới bóp cổ mấy thằng não teo này, nhưng đành niệm chú ba lần: Không được ngược đãi động vật.
Đến nước này Tưởng Thành chỉ còn nước tỉnh bơ xuôi theo.
“Thập thò con khỉ. Tao định ra ngoài hít thở thì máu mũi lại chảy nên đứng ngửa mặt lên đợi một lát.”
Hắn chỉ vào cái mũi dầm dề máu cam của mình, như không biết chuyện gì hỏi Emi:
“Cậu đến lâu chưa?”
Cô nàng sốt sắng đỡ Tưởng Thành ngồi xuống, tỉ mỉ lau mặt cho hắn:
“Mình đến từ đời nào rồi, vừa nãy ra ngoài cho Diễm Nhạn Xích vào kiểm tra mà chưa chi mặt mũi cậu đã ra nông nỗi này.”
Edward, tên bán đứng đồng đội ban nãy, nguýt sáo, thức thời khoác vai lôi những kẻ đang ghen tị ra ngoài:
“James bảo tao gửi lời thăm hỏi mày, cơ mà tao thấy mày hãy còn sung sức lắm, khỏi cần chúc. Nghỉ ngơi cho vòng chính đi, trận vừa rồi bọn mình thắng 2-0.”
Đợi cả đám đi được một đoạn, Emi mới rũ mắt, hai tay trìu mến chạm vào sườn mặt hắn, đôi môi đỏ mọng mấp mấy:
“Mình với Lucas không có gì đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Tác giả có nhời muốn lèm bèm: Chời ơi cíu cái bàn phím của tui chời ơi. ?