Tranh Đoạt Mỹ Nhân - Tưởng Thành - Chương 24: Đồng đội
Hắn nheo mắt, thận trọng quan sát biểu cảm của y, không ngờ Diễm Nhạn Xích lại rất vui vẻ reo lên:
“Mình gọi đúng rồi à? Hay quá.”
Thấy vẻ mặt Tưởng Thành biến hóa từ ngưng trọng sang đần thối, y vô tội giải thích:
“Tại mình hay bị lẫn lộn ‘cậu’ với ‘chú’ cho nhau lắm, mà chú của cậu thì đương nhiên phải cùng họ với cha cậu rồi? Cậu… đây là một câu đố mẹo à?”
Giọng điệu Diễm Nhạn Xích lanh lảnh nhẹ nhàng, không cho người ta cơ hội nghi ngờ.
Biết không thăm dò được gì, hắn đành hùa theo cười khà khà:
“Chán cậu quá, không hài hước gì hết. Ấy, nồi sôi rồi kìa, mau ngồi xuống, tôi bắc ra cho.”
“Nhờ cậu nhé.”
Đúng lúc Diễm Nhạn Xích tựa lưng vào ghế, di động đang đặt trên bàn của Tưởng Thành liền ‘ting ting’ hai tiếng rất khẽ, đến cả chủ nhân của nó cũng không chú ý tới. Thông báo nổi lặng lẽ hiện lên trên màn hình chính.
Không rõ y đã nhìn thấy những gì, chỉ biết chắc chắn một điều, biểu cảm khi ấy của Diễm Nhạn Xích rất khó lường.
Tưởng Thành đang mở nắp kiểm tra chợt cảm thấy lạnh sống lưng, chưa kịp quay đầu lại thì thiếu niên xinh đẹp đã đứng ngay phía sau, dán sát vào lưng hắn.
Với tốc độ nhanh kinh người, y thành công xoá toàn bộ dòng thông báo trước khi hắn kịp quay lưng lại phát giác.
“Để mình giúp một tay.”- Diễm Nhạn Xích ngọt ngào nói, bộ dạng vô cùng thản nhiên, như thể tất cả hành động ban nãy hoàn toàn không liên quan chút nào đến y vậy.
“Chào buổi sáng Tưởng Thành, buổi sáng tốt lành… Diễm Nhạn Xích.”
Nghe vế đầu hắn còn tươi cười đáp lại, nhưng khi vế sau được bật ra từ miệng Emi, cả người Tưởng Thành như nhìn thấy Medusa, thoắt cái hoá đá, đứng sững như trời trồng.
Trừ Carlyn và Diễm Nhạn Xích, những người xung quanh cũng phản ứng tương tự, thiếu nước viết 4 chữ: Củ lạc giòn tan lên mặt.
“Ôi trời, xem cậu kìa, có phải gặp ma đâu.”- Emi bĩu môi, chạy đến khoác tay hắn thân mật, không ngần ngại đánh dấu chủ quyền.
“Chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm nhỏ, mình thành thật xin lỗi cậu. Từ giờ bạn của Tưởng Thành cũng là bạn của mình, chúng ta xem như xí xóa, được không Nhạn Xích?”
Nhìn bàn tay của người đang bám dính lấy Tưởng Thành chìa ra trước mặt, y lạnh tanh ném cho hắn ánh mắt sắc lẹm cảnh cáo. Sau đó ngoài dự đoán, nắm lấy bàn tay kia.
“Đúng, bạn của Tưởng Thành cũng là bạn của tôi.”
Diễm Nhạn Xích phá lệ cười tươi như trời đổ nắng mùa hạ, giọng cũng khác mọi khi mà lớn hơn một chút, như có như không thể hiện sự khiêu khích.
Mắt thấy sự việc đang tiến triển theo chiều hướng hơi tích cực, Tưởng Thành ngay lập tức chớp thời cơ xen vào:
“Hai người nối lại tình xưa nghĩa cũ mình đương nhiên rất hưởng ứng, nhưng trước khi bàn đến mấy chuyện xa hơn, để mình ‘mượn’ Emi một lúc đã”.
Dứt lời, hắn khoác tay cô nàng đi ra hành lang, không quên quay lại vẫy vẫy với Diễm Nhạn Xích.
Đợi cảnh tượng hai người nọ âu yếm xa dần, y mới nhàn nhạt mở miệng:
“Carlyn Murphy, có thể giải thích chuyện gì vừa xảy ra cho tôi không?”
“Emi, chuyện vừa rồi thật không thể tin nổi, mình rất cần một lời giải thích.”
Kéo cô nàng ra xa khu vực lớp học, Tưởng Thành thì thầm hỏi.
Emi mím môi cố tỏ vẻ bí hiểm nhưng thất bại, làm hắn bật cười khúc khích mà búng nhẹ vào trán cô.
“Thật ra hôm qua, khi nói chuyện riêng với mình, Carlyn đã đề nghị mình đích thân làm hoà với Diễm Nhạn Xích đó.”
Khi nghe yêu cầu của cô bạn, Emi trợn tròn mắt, tay chân khua khoắng loạn xạ trong không khí.
“Lyn, cậu… cậu thừa biết mình ghét cay ghét đắng cậu ta mà, sao còn ép mình…”
“Cậu có bị ngốc không?”- Carlyn véo một bên cổ tay của đối phương, gằn giọng:
“Bây giờ cả lớp đang quay lưng với cậu, nếu mình vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết tốt đẹp cùng cậu thì khác nào chống lại cả thế giới đâu?”
Dừng lại để kiểm tra tứ phía, Carlyn tiếp tục:
“Nên nếu không muốn bị cô lập, chỉ còn một cách, chính là chủ động xuống nước, trước mặt mọi người chính thức xin lỗi, mong y tha thứ, Emily, cậu có làm được không?”
Emi nước mắt giàn giụa lắc đầu:
“Hức, kể cả mình có làm… thì… thì chắc gì cậu ta đã đồng ý chứ? Lúc đó khác nào tự rước nhục vào thân…”
“Chậc, khóc nhiều nên nước mắt của cậu chảy ngược lên não à? Diễm Nhạn Xích chắc chắn không thể không đồng ý được.
Cậu xem, tình hữu nghị giữa hai người đã be bét từ rất lâu rồi, đây là cơ hội hiếm hoi để hàn gắn, cậu ta mà từ chối thì chính cậu ta sẽ tự biến mình thành người nhỏ mọn trong mắt những người khác.
Yếu tố đóng vai trò quan trọng nhất, chính là Tưởng Thành. Hắn chỉ cần nói với Diễm Nhạn Xích một tiếng, y chắc chắn sẽ nể mặt hắn yêu thích cậu mà nhắm mắt bỏ qua chuyện cũ.”
Emi tức khắc nín thinh, tắt nguồn hết tuyến lệ, cẩn trọng suy xét, Carlyn thấy cô nàng đã xuôi xuôi bèn chốt hạ một câu:
“Chuyện này được ăn cả, ngã về khóc với Tưởng Thành của cậu, không thiệt đâu. Có điều, cậu nhất định phải xin lỗi Diễm Nhạn Xích trước mặt tất cả mọi người.
Có như vậy, ai cũng biết cậu đã hạ cái tôi xuống cầu hoà, ai cũng không thể bắt bẻ, chỉ trích cậu được nữa.”
Đương nhiên Emi không kể hết toàn bộ mà giản lược đi một số chi tiết không đẹp mặt cho lắm của mình.
Bất ngờ, hắn ôm chầm lấy cô.
“Mình vui lắm Emi, mình rất vui vì cậu đã làm vậy. Ý mình là, dù cậu có xin lỗi cậu ta hay không thì mình vẫn thích cậu.
Nhưng, có thể chứng kiến cô gái mình thích thay đổi một cách tốt đẹp, thật sự… rất vui.”
Thịch.
“Cậu sến súa quá, mau tránh ra đi, người ta đánh giá không hay bây giờ.”
Emi mặt không đỏ tay không run đẩy Tưởng Thành về phía sau, chống nạnh nhìn hắn đầy trách cứ:
“Không được tái diễn nữa, biết chưa hả?”
Tưởng Thành híp mắt cười ngốc, nụ cười này khiến gương mặt vốn đã góc cạnh anh tuấn của hắn sáng rực lên, vừa ấm áp lại dịu dàng.
Thịch.
Đưa món đồ giấu sau lưng nãy giờ tới trước mặt người nhận, Tưởng Thành gãi gãi đầu:
“Mấy hôm nay mình thấy mắt cậu sắp thành mắt gấu trúc đến nơi nên có mua một ít đồ tẩm bổ cho cậu. Yên tâm, không phải thuốc, không có tác dụng phụ.
Với cả nghe nói đồ ngọt giúp cải thiện tâm trạng nên mình cũng chuẩn bị thêm một hộp socola, có đá khô giữ nhiệt, không lo sẽ chảy đâu.”
Thịch.
“Chỗ quà này nhân dịp gì? Cậu không nói mình không nhận đâu.”- Khoanh hai tay trước ngực, Emi bướng bỉnh hỏi vặn.
“Ừm…”- Hắn làm bộ suy tư, sau đó thình lình cúi xuống cụng trán với cô, ngoác miệng nhăn nhở:
“Nhân dịp Emily Rossinett chính thức công khai mình với mọi người.”
“Cậu…”
“Nào nào, đừng trở mặt không chịu trách nhiệm đấy nhé, bị cậu sờ tới sờ lui như thế trước bao nhiêu ánh mắt, mình biết tìm bạn gái ở đâu bây giờ?”
Tưởng- vứt hết liêm sỉ- Thành vòng tay làm động tác ôm lấy vai Emi, nhưng hắn không thật sự chạm vào cô, chỉ giữ nguyên tư thế, ân cần nói:
“Mình nói rồi, cậu không cần cảm thấy áy náy hay mắc nợ mình, là mình thật lòng muốn vậy. Nếu mình làm cậu phật ý, cho mình xin lỗi nhé.”
Thịch.
Không.
Xin cậu, làm ơn tránh xa khỏi tôi đi.
Đừng quan tâm đến tôi nữa.
Bằng không, tôi sẽ ngày một quen dần. Để rồi cuối cùng, không thể sống mà thiếu cậu mất.
“Nhớ lấy những gì mình đã nói đấy.”- Cô nàng chợt ôm lấy eo hắn, siết mạnh, cảm tưởng như chỉ cần thêm một chút lực nữa thì hai bên sườn sẽ nát vụn.
“Nhất định không được lừa dối mình.”
Emi ngước mắt lên, Tưởng Thành không nhìn thấy ánh sáng trong đôi con ngươi của cô.
“Ừm.”
Đó là lần đầu tiên Emi thấy hắn nuốt khan đầy e dè, không, đầy sợ sệt, nhường ấy. Nhưng lẽ dĩ nhiên, cử chỉ nọ chỉ xuất hiện vài giây rồi biến mất không một dấu vết. Không khỏi khiến người ta hoài nghi liệu nó là sự thật hay chỉ là ảo giác.
Tuy nhiên, Emi biết, nó đã xảy ra. Và một thời gian sau, cô cũng sẽ biết nguyên nhân của hành động vô thức ấy.
Quay lại phòng học, bắt gặp nụ cười mỉm cùng cái nháy mắt của Tưởng Thành, Carlyn rốt cuộc cũng yên tâm thở hắt ra một hơi.
Vài ngày trước, cô nhớ lại.
“Carlyn, tôi mong cậu có thể giúp tôi.”
“Không, còn tôi mong cậu có thể đi một chuyến đến bệnh viện tâm thần.”
Tưởng tượng một ngày, một người bạn cùng lớp chưa từng nói chuyện cùng đột ngột đến gặp bạn, sau đó nói tràng giang đại hải về một cái kế hoạch khỉ gió nào đó, cuối cùng đề nghị bạn phối hợp để đưa một người bạn khác vào tròng. Bạn có gật đầu răm rắp nhận lời không?
“Hoạ từ miệng mà ra, chú ý mồm mép đi Tưởng Thành, nếu còn luyên thuyên nữa, tôi sẽ tố cáo cậu với…”
“Daniel Lambord, nghe có quen không?”
Hắn không bị suy chuyển mà cắt ngang, gương mặt bộc lộ vẻ thích thú.
“Là tên người bạn trai cũ của Emi.”- Carlyn đảo mắt đáp, sẵn sàng tống cổ tên con trai cao hơn mình cả cái đầu đi bất cứ lúc nào.
“Cậu biết hai người họ chia tay khi nào không?”
“Tôi không…”
“Thôi nào, thả lỏng đi, thật đấy.”- Tưởng Thành làm bộ khẩn nài chớp chớp mắt.
“Tôi nghe nói là tháng Mười năm ngoái…”
“Tôi cũng nghe nói là kể từ tháng Mười năm ngoái, cậu bắt đầu làm thân với Emily Rossinett.”
Carlyn như bị đạp trúng vảy ngược, siết chặt nắm đấm tay, cao giọng:
“Đủ rồi! Cuộc trò chuyện vớ vẩn của chúng ta đang đi đến đâu vậy?”
“Bình tĩnh, cô gái, quay lại với chủ đề chính nào. Cậu định sẽ tố cáo tôi cho ai nhỉ?”- Giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, hắn cười đầy hối lỗi, ra chiều nghĩ ngợi.
“Nếu một diễn viên hài được nhận Giải Mâm Xôi Vàng, người đó chắc chắn là cậu đấy Tưởng Thành, không vui chút nào.”
“À, tôi nhớ ra rồi.”
Tưởng Thành búng tay, ngó lơ câu nói ban nãy của Carlyn, ánh mắt hắn cực kỳ châm chọc:
“Cậu định tiết lộ kế hoạch của tôi cho người đã vu khống và bịa đặt về anh trai cùng mẹ khác cha của mình à?”
Một khoảng lặng. Ngắn ngủi.
“Tôi là con một, mẹ tôi sẽ phát điên lên nếu những lời vừa rồi lọt vào tai bà ấy. Cho nên hãy ngậm miệng lại trước khi tôi cắt lưỡi cậu”.
Không hề lộ ra sự lúng túng, Carlyn dõng dạc, kìm chế khao khát lao tới cho hắn một trận.
“Ok ok, thở ra đi cô gái, biểu hiện của cậu vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi đấy. Nhưng nó cũng chứng minh rằng tôi có thể trông cậy vào cậu.”
Carlyn vẫn duy trì nét mặt cảnh giác cao độ, cô đang định phản pháo thì hắn đã đưa tay chặn trước:
“Tôi biết, cậu đang ẩn mình, đang chờ đợi một ngày Emi mất cảnh giác mà nắm thóp cô ta để giải oan cho anh trai của mình.
Không cần vờ vịt, tôi biết Daniel Lambord, chúng tôi thậm chí còn là bạn. Và tôi mong cậu có thể giúp đỡ bạn của ấy.”
Cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu không nói gì trong một khoảng thời gian dài. Sau đó như đã thông suốt, cô lên tiếng, giọng run run:
“Bằng chứng.”
Tưởng Thành lấy từ túi áo khoác ra một thiết bị hình chữ nhật nhỏ vừa lòng bàn tay. Ấn nút, âm thanh phát ra khiến Carlyn rùng mình.
“A lô, 1 2 3, ôi anh bạn ơi, cái mic này… À ổn rồi, xin chào nhé Carlyn bé bỏng, đợi đã, không ghi hình à? Chết tiệt, tôi đã mất một tiếng đồng hồ trong nhà tắm để trông thật bảnh bao đấy.”
“Đồ ngốc.”
Cô lẩm bẩm, hắn không nhìn được nét mặt của cô, tuy nhiên, hắn biết cô đã mỉm cười.
“Có thể em chưa biết, hoặc mới biết, là anh đã được thả ra sớm hơn, xin lỗi vì đã không tự mình liên lạc để báo tin cho em, anh mong là em sẽ thông cảm cho người anh vô tâm này.”
“Không đâu Dan, anh sẽ ăn một đấm vào giữa mặt khi gặp lại em.”- Tưởng Thành giữ im lặng, để mặc Carlyn chìm vào cuộc hội thoại một chiều.
“Đừng tìm anh, mặc dù anh biết chắc chắn là trước khi nghe được đoạn ghi âm này, em đã làm chuyện đó rồi. Nhưng vô ích thôi, vì hiện giờ anh đang sống trong một thân phận giả. Nghe ngầu lắm phải không? Như tình tiết trong bộ phim chúng ta từng xem ấy.”
“Và nó dở nhách.”
Cô nói, bật cười thành tiếng.
Carlyn quay phắt sang nhìn Tưởng Thành, miệng há hốc trước sự thật.
Hết chương 24