Tranh Đoạt Mỹ Nhân - Tưởng Thành - Chương 23: Bật mí
Vẫn là đôi mắt bồ câu màu xanh lam tuyệt mỹ, vẫn là làn da mịn màng trắng nõn như sứ, vẫn là hình ảnh xinh đẹp không khác gì búp bê ấy.
Chỉ là sự bình tĩnh đã biến mất.
Cậu mím chặt môi, để những “kí ức” được tái hiện trong đầu óc mình.
[“Nghiêm ca, Nghiêm ca.”
Một giọng nói non nớt đầy sự rụt rè cất lên, hướng về phía một bé trai khác.
“Anh nghe nói em sắp đi khỏi đây?”- Bé trai được gọi chỉ lớn tuổi hơn một chút, không tỏ ra kích động, đúng hơn là chẳng để lộ cảm xúc gì.
“Mẹ em nói em sẽ bay ra nước ngoài, em…”
“Chúc mừng em, nhớ giữ liên lạc với anh nhé.”- Nghiêm Liễm nhún vai, bình thản cất lời.
“Không, không, em… em đã nói với mẹ Olivia, em không muốn đi.”- Đứa trẻ với đôi mắt màu xanh đang lóng lánh nước vội lắp bắp.
“Ồ? Anh tưởng em rất thích công viên Disney gì đó?”- Bé trai họ Nghiêm đảo mắt.
Dường như, thứ nó đang không hiểu không phải là tại sao Kiều Giai Khanh không muốn đi, mà là bởi cái lí do quái gở gì thằng nhóc này không chịu buông tha cho nó.
“Em… Em không muốn đi đâu mà không có anh.”- Kiều Giai Khanh ấp úng, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, hai con ngươi ướt át dán chặt vào Nghiêm Liễm.
Nhưng nó chẳng có vẻ gì là đã bị xiêu lòng, ngược lại hờ hững tạt cho cậu một gáo nước lạnh.
“Đi hay ở là việc của cậu, đừng lấy tôi làm cái cớ, với cả, đừng làm phiền tôi nữa. Đồ chết bầm.”
Nghiêm Liễm không nhìn thấy sự thất vọng trên gương mặt Kiều Giai Khanh, thay vào đó, đứa trẻ xinh đẹp nở một nụ cười quái đản:
“Em biết, anh nói như thế là vì anh đang giận em, giận em vì suýt bỏ lại anh. Nhưng anh đừng lo, em sẽ không đi, không đi mà không có anh.”]
*
Bệnh thật.
Kiều Giai Khanh bật cười.
Thế quái nào chuyện hoang đường này có thể xảy ra chứ?
Nhưng cậu biết, nó đã thật sự xảy ra, và kết quả của nó đã kéo dài suốt cả một khoảng thời gian không hề ngắn. Bởi đó chính là lí do cậu không muốn rời khỏi nhà, hay chính xác hơn, là rời xa Nghiêm Liễm.
Ngu ngốc thật, mình thậm chí còn không chịu học Ngoại Ngữ một cách đàng hoàng.
Kiều Giai Khanh bị ám ảnh, à không, đã từng bị ám ảnh bởi người cậu gọi là Nghiêm ca, hay chính xác hơn, là Nghiêm Liễm. Cậu đã xem người này là cái rốn của vũ trụ, của thế giới, của chính tâm trí và tâm hồn cậu.
Cho đến khi một “biến số” xuất hiện.
Kiều Giai Khanh cười nhạo hắn ngu ngốc, biết rõ bị lợi dụng, vậy mà vẫn cứ đâm đầu vào một mối quan hệ không có tương lai.
Kiều Giai Khanh đã nhiều lần thách thức giới hạn của hắn, nhưng đáp lại cậu vẫn chỉ là sự ôn nhu vô tận.
Kiều Giai Khanh xem nhẹ tình cảm Tưởng Thành dành cho mình, còn hắn, vẫn như con thiêu thân lao đầu vào thứ ánh sáng mê hoặc.
Nhưng dần dà, cậu nhìn thấy hình ảnh của chính mình ở Tưởng Thành.
Mình đang trả thù, đang trả thù trong vô thức.
Kiều Giai Khanh nhận ra.
Đúng vậy, Nghiêm Liễm coi thường tình cảm cậu dành cho anh, nên cậu chà đạp tình cảm hắn dành cho mình.
Cậu không nhận được tình yêu từ anh, vì thế cũng không muốn hắn nhận được tình yêu của mình.
Bất chợt, Kiều Giai Khanh thắc mắc, tại sao hắn lại thích mình nhiều đến thế? Và cậu cũng đột nhiên bừng tỉnh: Tại sao bản thân lại say mê Nghiêm Liễm tới vậy?
Không biết.
Kiều Giai Khanh siết chặt tay.
Có thật là mình yêu thích Nghiêm Liễm đến thế không?
Không biết.
Cậu bừng tỉnh.
Cảm xúc cậu dành cho Nghiêm Liễm không hề rõ ràng, đừng nói là yêu thích, đến cả có thiện cảm hay không cũng chẳng rõ.
Những “kí ức” ngớ ngẩn kia nữa, tất cả chúng như được đựng trong một cái tủ nhiều ngăn, muốn nhớ lại cái nào thì chỉ cần kéo ngăn cần thiết, não sẽ tự chiếu lại, rất vô hồn.
Mọi thứ giữa mình và anh ta… như thể là giả, như thể đã được lập trình, đã được sắp xếp toàn bộ.
Đâu mới là thật?
Kiều Giai Khanh không biết, nhưng cậu đã, đang và sẽ đi tìm câu trả lời.
Manh mối duy nhất cậu đang có trong tay chính là “biến số” kia, cậu linh cảm hắn sẽ cho cậu biết đáp án.
Bởi lẽ, chỉ khi ở cùng Tưởng Thành, Kiều Giai Khanh mới được bộc lộ tất thảy những gì luôn bị kìm hãm, được thể hiện một nội tâm tăm tối, được… là con người thật, không sợ bị phán xét.
Có điều, như thế không phải rất bất công với hắn sao?
Cậu xem hắn là cái gì? Một cái thùng rác để phát tiết những tiêu cực, những bức bối, sau đó thản nhiên quay gót rời đi? Một con chó, thích gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi?
Kiều Giai Khanh vẫn luôn coi thường Tưởng Thành, không phải ở gia thế, ngoại hình hay trí tuệ, mà là ở sự hết lòng hết dạ hắn dành cho cậu. Vì thế, cậu đinh ninh hắn sẽ luôn bị nắm trong lòng bàn tay, bị giữ trong tầm với của mình.
Cho đến ngày hôm đó.
“Các cậu, anh Tưởng Thành đi rồi!”
“Hả? Đ… Đi? Hắn hắn hắn… tỏi rồi? Thất tình nên tỏi á? “
“Không, không phải, là đi du học, cậu đừng có gở mồm”
“Na ní? Du học? Sao lại nhanh thế? Hôm qua mới…”
“Thì chắc chắn người ta đã chuẩn bị từ trước rồi nên hôm qua mới làm vậy, được ăn cả ngã về không còn gì.”
Không.
Đây không thể là sự thật.
Ai cho phép hắn đi chứ?
Lần đầu tiên Kiều Giai Khanh hoảng hốt như thế, trái tim cậu không ngừng đập mạnh, cổ họng đắng ngắt, cảm thấy không thể thở nổi.
Cậu nhận ra, mình sai rồi.
Sau đó, Tiểu Linh đột nhiên lấy Nghiêm Liễm ra làm mồi nhử, mời mọc cậu tải cái ứng dụng quái gở nào đó.
Kiều Giai Khanh nể phục bản thân vô cùng vì lúc đó đã không mất bình tĩnh hét lên rằng: Nghiêm Liễm Nghiêm Liễm, bảo anh ta đi chết quách đi, trả lại Tưởng Thành cho tôi!
Tuy nhiên, bình tĩnh lại, cậu phát hiện biểu cảm của cô rất kì dị, dường như… đang thấp thỏm.
A.
Tưởng Thành khốn khiếp, anh dám chơi trò mèo vờn chuột.
Nhưng em sẽ chơi cùng anh.
“Không nhanh lên là mình đổi ý nha”
“Tải thì tải, mình sợ cái gì chứ?”
Cắn câu.
Tiểu Linh mừng thầm.
Cô không biết, Kiều Giai Khanh cũng đang suy nghĩ tương tự.
Người lạ: Xin chào, cậu là bạn cùng phòng của Tưởng Thành phải không?
Nhận được tin nhắn, Vũ Trọng khá dè chừng, không hồi âm.
Như biết trước, bên kia tiếp tục.
Người lạ: Chẳng giấu gì cậu, Tưởng Thành với mình có quan hệ khá khó nói. Mình muốn kiểm soát các mối quan hệ của anh ấy một chút. Cậu có thể giúp mình không?
Vũ Trọng có một tật xấu mà ai cũng biết, chính là rất bao đồng, nhưng khả năng cập nhật tin tức rất đáng kinh ngạc.
Cậu ta nhớ lại, à, thảo nào tên kia cứ dính lấy cái điện thoại như thế, còn bảo cái gì mà “bây giờ thì chưa phải bạn gái nhưng sớm thôi”, đúng là mắc ói, sao hay ra vẻ vậy?
Vũ Trọng: Ok cứ trông cậy vào tôi.
Cuối cùng lo lắng trong lòng cũng vơi đi một chút, Kiều Giai Khanh tạm thời thả lỏng.
Trước khi có thể sang bên đó, phải có trong tay tình hình của phe “địch”.
Kiều Giai Khanh nhìn cái tên bị gạch đỏ: Diễm Nhạn Xích. Cậu cảm giác người này sẽ khó nhằn lắm đây.
Quả nhiên, trực giác của Kiều Giai Khanh đã đúng.
Vũ Trọng: Nguy hiểm nguy hiểm! Cậu nhớ cái người tên Diễm Nhạn Xích đó không? Cậu ta đang ở căn hộ của chúng tôi ăn sáng đây này!
– ———————
Vì đã hứa không tiết lộ với người ngoài, chuyện Tưởng Thành bị phạt Doris không hề kể cho bạn trai nghe.
Thế nên, khi thấy hắn mở cửa đón Diễm Nhạn Xích vào nhà lúc sáng sớm tinh mơ, Vũ Trọng còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ.
“Chưa thấy người đẹp bao giờ hả? Sao trông ông ngơ ngác thế kia?”
Tưởng Thành cười đùa, vỗ vỗ vai cậu ta.
“Giới thiệu với cậu, đây là Vũ Trọng, giới thiệu với Vũ Trọng, đây là Diễm Nhạn Xích, học cùng khối, tôi đoán hai người có biết nhau đôi chút.”
“Ừm, từng gặp qua mấy lần.”- Y gật đầu, tỏ ra dè dặt.
“A… Haha, đúng vậy, thôi, tôi có hẹn với bạn, hai người cứ tự nhiên nhé. Tạm biệt”.
Dứt lời, Vũ Trọng liền ba chân bốn cẳng chạy vọt ra ngoài, suýt thì quên mang theo chìa khoá xe.
Thực chất, chiều hôm qua, hắn đã hỏi cậu ta liệu có thể đưa người quen về căn hộ chơi một lát vào buổi sáng được không, Vũ Trọng đương nhiên thoải mái đồng ý, cũng không thắc mắc gì.
Nhưng ai mà ngờ được đối phương lại là Diễm Nhạn Xích chớ?
“Cậu ngồi đi, để mình làm cho”.
Bên này, người đang bị liệt vào danh sách đen vẫn không hay biết gì, thản nhiên dành lấy vị trí đầu bếp từ chủ nhà.
Tưởng Thành cũng chẳng ngại, ngồi khoanh tay nhàn nhã nhìn mỹ nhân đeo tạp dề vào bếp.
Sở dĩ hiện tại hắn nên chễm chệ trong phòng ăn sang trọng tại nhà riêng của Diễm Nhạn Xích, tuy nhiên Tưởng Thành sống chết không muốn lên xe của y, đừng nói là đặt một ngón chân trước thềm nhà người nọ.
Thành thử, vẫn là Diễm Nhạn Xích vui vẻ “rồng đến nhà tôm”.
“Để tôi bê ra phụ”.
Một là thấy mình ăn hại quá, hai là ngồi không ngứa ngáy tay chân, Tưởng Thành xông xáo đi tới mang cái đĩa đang nghi ngút khói ra bàn.
“Cảm ơn cậu, mình thấy nhà bếp có vẻ hơi bám bụi nhỉ, các cậu không hay nấu nướng tại gia à?”
Y lơ đãng hỏi, ánh mắt không mấy tập trung.
“Ờ, toàn cuốc bộ đến mấy quán ăn nhỏ gần đây thôi, có hai thằng con trai, không bày vẽ nhiều.”
“Thế thì phí phạm lắm, cậu nhìn này, tủ lạnh đựng rất nhiều thức ăn luôn.”- Diễm Nhạn Xích mở ngăn tủ, lộ ra kho tàng thực phẩm bên trong, cụ thể là hải sản chất lượng cao các loại.
“Ài, cái lão này, đã bảo là đừng mua làm gì. Biết nấu khỉ gió đâu.”- Tưởng Thành vò tóc, đây chắc chắn là chuyện tốt của người chú tình thương mến thương.
“Không không, chỉ cần đun nóng lên là có thể ăn, đều là đồ đã được sơ chế cẩn thận rồi”- Y có vẻ rất thích thú, lôi một cái túi ra:
“Cậu xem, người ta còn nhét hướng dẫn viết bằng tay cho cậu cách làm nóng nữa. Chu đáo thế này, là người nhà của cậu đúng không?”
“Ừ, là chú của tôi.”
“Căn hộ này cũng là chú Tưởng thuê cho cậu à? Chú ấy chắc sống ở cùng tầng với cậu cho dễ chăm sóc ha.”
“Không, nhà ổng ở tận đẩu tận đâu ấy, tôi cũng chẳng rõ.”- Tưởng Thành nhớ lại, quả thật mình biết rất ít về chú Toại.
“Ý, nhắc mới nhớ, Tưởng Thành chưa đủ tuổi vị thành niên, vậy là cậu không ở cùng người giám hộ hợp pháp mà sống tự lập?”
“Ừ, công việc của chú ấy khá đặc thù, không thể…”
Chợt hắn dừng lại, nheo mắt cảnh giác nhìn thiếu niên trông cực kỳ vô hại trước mặt.
“Sao cậu biết chú ấy họ Tưởng?”
Hết chương 23