Trăng Tàn - Mộng Hồi - Chương 68 - Vòng tay lục lạc
“Chứng cứ vẫn còn ở Tông Nhân phủ, lục lạc vẫn còn ở trên tay phu nhân, nếu ngài không tin thì tự mình đi kiểm tra là sẽ biết.”
“Tiểu Thẩm, ta biết ngươi hận Bạch Thái Thiên nên những chuyện liên quan đến người này ngươi sẽ rất để tâm. Nhưng ngươi phải biết cái chết của Vương Lâm không thể hoàn toàn trách Bạch Thái Thiên được. Là nam nhân nếu chấp nhận cầm kiếm lên chiến trường đồng nghĩa với việc chuẩn bị việc mình sẽ chết bất cứ lúc nào. Bạch Thái Thiên giết huynh đệ của ngươi, ngươi cũng giết không ít binh sĩ Bắc Triều, chuyện sống chết trên chiến trường không ai nợ ai hết ngươi hiểu không? Ngươi là đang trốn tránh không dám đối diện với việc người mình yêu thương vì ngươi mà chết nên mới sinh ra oán hận với Bạch Thái Thiên. Ngươi muốn giết hắn nhưng lại không giết được nên mới đánh chủ ý lên những người liên quan đến hắn đúng không.”
“Không…không phải vậy tướng quân. Tiểu Thất kia là người Bắc Triều, y tiếp cận ngài là vì muốn làm gian tế cho Bạch Thái Thiên thôi. Ngài không thể bị y làm cho mê muội như vậy được.”
“Bốp…”Mộ Dung Hoa vung tay đấm mạnh lên mặt Thẩm Tri Minh khiến y loạng choạng phải lùi về sau mấy bước mới đứng vững.
“Ngươi tỉnh táo lại chưa? Phu nhân của ta là người để ngươi có thể tùy tiện phán xét? ” Hắn túm lấy cổ áo Thẩm Tri Minh đè lên cánh cửa, hắn cầm thanh chủy thủ ép lên cổ Thẩm Tri Minh. Mặc dù không rút chui ra nhưng Mộ Dung Hoa đã dùng đến 7 phần sức lực, chế trụ không cho Thẩm Tri Minh phản kháng.
“Ta nói cho ngươi biết, Mộ Dung Hoa ta chỉ có 2 người sẽ không giết. Một là mẫu thân người còn lại chính là Tiểu Thất. Ngươi còn dám ở trước mặt ta cuồng ngôn loạn ngữ thì coi chừng cái đầu của ngươi.”
Mộ Dung Hoa rời khỏi khách điếm liền cưỡi ngựa chạy tới thao trường, hắn mang bộ mặt đầy sát khí không nói không rằng ra lệnh tập trung binh sĩ chuẩn bị huấn luyện. Chỉ khổ cho đám binh sĩ không rõ sự tình bất đắc dĩ trở thành bao cát cho hắn trút giận.
Tới xế chiều Mộ Dung Hoa mới trở về phủ, hắn một mình ngồi trong thư phòng trầm ngâm suy nghĩ. Tiểu Thất cùng Bạch Thái Thiên thật sự quen biết nhau sao? Nếu y thật sự là gian tế vậy thì thật sự phải vỗ tay tán thưởng rồi. Sống cùng nhau lâu như vậy nhưng hắn một chút nghi ngờ cũng không có. Mộ Dung Hoa tự tát bản thân mình một cái, hắn đang nghĩ cái gì vậy, sao có thể nghi ngờ Tiểu Thất chứ. Nhưng những chuyện kia là sao? Chỉ đơn giản là trùng hợp? Hắn cũng không ngốc.
“Cốc…cốc…cốc…” Sau ba hồi gõ cửa là tiếng của Chu Mẫn nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền vào.
“Tướng quân, từ trưa tới giờ người đã không ăn gì rồi, hay là… tướng quân uống chút canh trước được không? Nhịn đói không tốt.”
Bên trong vẫn im lặng, Chu Mẫn định gõ cửa thêm lần nữa lại nghe được tiếng của Mộ Dung Hoa.
“Vào đi.”
Mộ Dung Hoa không quan tâm chén canh trên tay Chu Mẫn không mặn không nhạt bảo cô ngồi xuống ghế có chuyện muốn hỏi. Chu Mẫn thấy hắn không cự tuyệt thành ý của mình trong lòng cũng mừng thầm còn thấy hơi thấp thỏm.
“Tướng quân người có chuyện gì muốn hỏi tiểu nữ sao?”
Hắn vẫn ngồi bên bàn đọc sách viết cái gì đó, mắt nhìn giấy hờ hững mở miệng:
“Lúc trước ở trấn Thanh Thủy phu nhân có cứu người nào bị trúng độc rất nặng không?”
Chu Mẫn mím môi rất nghiêm túc nhớ lại.
“Tướng quân muốn nói tới Bạch công tử à. Tiểu nữ không biết người đó tên gì chỉ nghe phu nhân gọi là Tiểu Bạch nên nghĩ chắc là họ Bạch.”
Chu Mẫn nhìn Mộ Dung Hoa không có biểu hiện gì lại tiếp tục nói:
“Bạch công tử đối với phu nhân cũng tốt lắm thường xuyên cùng phu nhân lên núi hái dược. Bạch công tử vừa anh tuấn lại rất ôn nhu còn biết thổi sáo nữa, quả thật là một người vô cùng tốt.”
Mộ Dung Hoa tay cầm cây bút đã siết chặt đến trắng bệch, trang giấy trắng đã sớm bị mực thấm ướt nhưng một chữ cũng không thể viết tiếp được. Giọng Chu Mẫn vẫn cứ đều đều truyền đến bên tai như ngọn lửa thiêu đốt lí trí hắn.
“Bạch công tử ở lại mấy tháng dù thương thế đã khỏi lại không chịu rời đi, chẳng hiểu sao sau đó lại đột nhiên biến mất. Hỏi ra mới nghe phu nhân nói người đã đi rồi….À…đột nhiên tiểu nữ lại nhớ đến lúc chúng ta cùng vào kinh gặp phải thích khách. Tướng quân người có nhớ không? Lúc đó tiểu nữ trông thấy người cứu phu nhân có chút quen mắt lại không nhận ra. Giờ nhớ lại mới phát hiện người đó chính là Bạch công tử.”
“Rắc..”Âm thanh cây bút bị bẻ gãy khiến Chu Mẫn giật mình vội ngậm chặt miệng.
Hắn sao có thể không nhớ chứ. Người đó đúng lúc xuất hiện cứu Tiểu Thất còn bảo vệ y kín kẽ như vậy. Không chừng tất cả đều là kế sách của Bạch Thái Thiên, chứ ở đâu không sớm không muộn hắn lại xuất hiện ngay lúc Tiểu Thất gặp chuyện.
“Ra ngoài.”
“Tướng… tướng quân….”
Mộ Dung Hoa liếc ánh mắt đầy sát khí nhìn cô. Chu Mẫn hoảng sợ không dám nán lại nữa vội vã bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng đi chưa được mấy bước cô đã thấy Tiểu Thất đang chăm chú nhìn mình, cô lấy lại bình tĩnh mỉm cười chào hỏi y:
“Phu nhân.”
Tiểu Thất không đáp lại cô né người sang chỗ khác muốn rời đi.
“Phu nhân…” Chu Mẫn níu lấy vạt áo nơi cánh tay Tiểu Thất giữ y đứng lại, rồi làm như rất lo lắng bất đắc dĩ nói:
“Nếu phu nhân có thời gian thì tới tâm sự với thái thái nhiều một chút.”
Tiểu Thất hơi khựng lại quay đầu nhìn cô, nghe Chu Mẫn nói tiếp.
“Thái thái vì chuyện tôn tự của Mộ Dung gia mà rất phiền lòng, lại không muốn hối thúc tướng quân sợ sẽ khiến phu nhân không vui. Người cũng biết thái thái thương người nhiều thế nào mà…Haizz….Phu nhân, người được cả tướng quân lẫn thái thái yêu thương nhưng công chúa thì khác, công chúa ở trong Mộ Dung gia có khác gì như một khách nhân đâu thật sự rất đáng thương. Người chẳng nhẽ ích kỉ để cho Mộ Dung gia bị tuyệt tự như vậy sao? Người đành lòng sao? Nếu phu nhân chịu khuyên nhủ tướng quân một chút….hẳn…mọi người đều sẽ rất vui.”
Trái tim Tiểu Thất bị lời của Chu Mẫn làm cho đau nhói, nào có ai rộng lượng tới mức đi khuyên người mình yêu viên phòng với người khác chứ. Nhưng y biết lời Chu Mẫn nói không sai, y không thể ích kỷ chỉ biết đến chính mình như vậy được. Chỉ là một đứa con thôi mà, con của hắn cũng là con của mình, bọn họ sẽ cùng nhau yêu thương chăm sóc cho nó lớn lên như vậy là được rồi. Tiểu Thất tự mình an ủi tìm lí do, nhưng cho dù là thế vẫn khiến y đau đớn khổ sở không ít.
Chu Mẫn nhìn biểu tình khổ sở lại không thể phản bác trên mặt Tiểu Thất thì rất vừa lòng, nói xong cũng chẳng đợi Tiểu Thất nói gì liền bỏ đi.
Tiểu Thất cố gắng nâng khoé miệng điều chỉnh cơ mặt cho nụ cười không quá khó coi mới đi đến gõ cửa thư phòng.
“Mộ Dung.”
Bên trong truyền đến âm thanh rất nhỏ rồi cánh cửa được mở ra từ bên trong. Mộ Dung Hoa mở cửa lui về sau hai bước nhường chỗ cho Tiểu Thất bước vào.
“Hôm nay trên triều có ai chọc giận huynh à?” Tiểu Thất đặt tráp đồ ăn lên bàn trà, y nhìn đến chén canh đã nguội ở bên cạnh cũng không hỏi nó ở đâu ra mà dọn đồ trong tráp ra đặt lên bàn.
“Không có.”
“Vậy tại sao đại tướng quân nhà chúng ta lại nhốt mình trong phòng không chịu ăn cơm thế này.”
Mộ Dung Hoa cầm lấy tay Tiểu Thất, ngón cái lại như vô tình chạm vào lục lạc trên chiếc vòng tay. Hắn cúi đầu nhìn chăm chú cái lục lạc nhỏ một hồi mới buông tay lạnh nhạt hỏi:
“Vòng tay này ngươi mua ở đâu thế, nhìn kiểu dáng rất độc đáo ta cũng muốn mua một cái.”
“Cái này…không phải mua, là một bằng hữu tặng cho ta hồi còn ở Thanh Thủy.”
“Ồ. Bằng hữu nào thế? Ngươi có bằng hữu từ khi nào sao ta lại không biết.”
Tiểu Thất bối rối không biết nên giải thích làm sao chỉ bâng quơ nói tóm tắt là đã cứu một người nên người đó tặng y làm quà cảm ơn thôi. Mộ Dung Hoa trong lòng chợt lạnh biểu tình trên mặt cũng khó coi không kém.
“Nếu là đồ không quá quan trọng thì cho ta đi. Ta sẽ tặng ngươi cái khác đẹp hơn.”
Tiểu Thất không tình nguyện giấu tay ra sau lưng.
“Vậy không hay lắm đâu. Quà tặng không thể tùy tiện cho người khác được.”
Mộ Dung Hoa cau mày, tay giữ cằm Tiểu Thất buộc y phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Người khác? Ta là phu quân ngươi giờ chỉ vì cái vòng tay này lại biến thành người khác rồi. Hay trong mắt người ta vốn là người ngoài có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”
Mắt Tiểu Thất đỏ hoe cố sức lắc đầu:
“Ta không phải có ý này. Huynh là người thân, là người quan trọng nhất của ta huynh biết rõ điều này mà. Mộ Dung, hôm nay huynh làm sao vậy.”
Mộ Dung Hoa vẫn không buông tay cứ nhìn thẳng vào đôi mắt đã ngập nước của y, tựa như đang tìm kiếm một chút khác thường thông qua đôi mắt ấy. Thế nhưng cho đến khi nước trong khoé mắt ấy chảy xuống rơi lã chã hắn vẫn không thấy gì khác thường ngoài nỗi khổ sở không chút che giấu.
Mộ Dung Hoa chớp mắt hai cái rồi như chạm vào nước sôi mà vội thu tay về. Hắn ôm lấy thân hình đang bắt đầu run lên của Tiểu Thất hối hận nỉ non trấn an y:
“Rồi rồi không cho thì không cho, ta không cần nữa ngươi đừng khóc. Xin lỗi Tiểu Thất đều là do ta không tốt, đừng khóc nữa có được không.”
Tiểu Thất tựa cằm lên vai hắn khịt khịt mũi trong lòng khẽ thở dài một hơi. Vốn định lấy lòng hắn một chút làm cho tâm tình hắn tốt rồi uyển chuyển khuyên nhủ vài câu về chuyện viên phòng. Nào biết lại đột nhiên xảy ra chuyện cái vòng tay khiến y trở tay không kịp. Hôm nay e rằng không được chắc phải đợi thêm vài ngày tới Trung Thu rồi nói tiếp vậy.