Trăng Tàn - Mộng Hồi - Chương 67 - Nguyện ý tin tưởng
“Mộ Dung ái khanh là đại công thần của trẫm mà phu nhân của khanh lại cứu trẫm một mạng, trẫm ưu ái cho ân nhân của mình một chút thì có làm sao. Ái khanh không cần quá bận tâm.”
Nhan Tử nhận được chỉ thị liền cầm theo dù vải đi lại che nắng cho Tiểu Thất.
Không chỉ có Mộ Dung Hoa kinh ngạc mà ngay cả Thuần Hi hay những ai nghe thấy lời nói của hoàng thượng cũng kinh ngạc không thôi.
Này là làm sao vậy? Sao mới rời kinh có một năm mà tình hình lại biến đổi vi diệu thế này. Là Tiểu Thất kia hồng hạnh xuất tường à hay là hoàng thượng đi đào góc tường nhà người ta.
Ai cũng mang bộ mặt khó tin lẫn hiếu kì đứng xem nhưng tuyệt nhiên không ai ngu ngốc đi đàm tiếu lung tung. Mà cũng có người khinh bỉ chán ghét nhìn Tiểu Thất giống như cái nhìn của Thẩm Tri Minh lúc này. Nhìn qua nhìn lại thế nào cũng thấy Tiểu Thất này đang diễn trò, giả vờ giả vịt lòng dạ khó lường, vừa bám lấy tướng quân lại còn mập mờ với hoàng thượng. Người này không sớm tiêu diệt sớm muộn gì cũng là đại hoạ.
Lúc vô tình chạm phải ánh mắt của Thẩm Tri Minh Tiểu Thất có cảm giác như mình bị hàng ngàn thanh đao đâm xuyên qua người. Y vô thức sợ hãi nắm chặt mép áo Mộ Dung Hoa, mà hành động này trong mắt hắn lại chính là đang chột dạ.
An Khánh đế chẳng hứng thú đấu mắt với Mộ Dung Hoa, khi nhìn thấy biểu hiện biến đổi không ngừng trên khuôn mặt hắn thì rất vừa lòng mà nở nụ cười. An Khánh đế hướng các tướng sĩ cổ vũ một hồi, lời nói khách khí và quy củ nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm của người làm quân vương.
Mục Vĩnh Kì áp giải xe chở tù nhân Khắc Tư bây giờ mới tiến vào thành chuẩn bị đưa đến Tông Nhân phủ. Khắc Tư cả một đoạn đường dài không hề lên tiếng giờ vừa nhìn thấy Mộ Dung Hoa liền như phát điên mà gào lên:
“Tên phản bội trả mạng cho Miên Miên trả mạng cho con của muội ấy…. Trả mạng cho Miên Miên…”
Mộ Dung Hoa vừa nghe thấy hai chữ Miên Miên liền không tự chủ mà giật mình. Hắn đứng đối diện Tiểu Thất giữ đầu y vùi trong vai mình nói nhỏ:
“Bịt tai lại.”
Tiểu Thất không rõ tình huống hiện tại là thế nào nhưng vẫn lấy tay bịt chặt hai tai mình. Cho dù bịt chặt thế nào Tiểu Thất vẫn nghe rất rõ ràng tiếng hét thảm thiết bên tai.
“ÁAAAA…. Giết ta luôn đi…Ta có là quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi…Miên Miên…. cũng không tha cho ngươi… AAA…”
“Sư huynh đủ rồi, huynh định giết hắn đấy à.” Vĩnh Kì đứng chắn trước mặt Mộ Dung Hoa lớn tiếng với đám thuộc hạ:
“Đưa hắn đi còn đứng hết ở đấy làm gì.”
“Hahahaha….hahahaha……hự…” Khắc Tư ôm lấy một con mắt bị phi tiêu đâm thủng, máu từ trong mắt chảy ra trượt dài qua kẽ tay gã từng giọt nhỏ xuống đất. Khắc Tư như kẻ điên không biết đau đớn vừa bưng mặt vừa cười phá lên trông vô cùng quỷ dị.
Người khác nhìn vào có lẽ cho rằng Mộ Dung Hoa thật tàn nhẫn, xuống tay lấy đi con mắt của người khác mà không hề do dự. Chỉ có hắn mới biết chính mình đang rất khắc chế không giết người. Hắn đang sợ hãi, sợ nghe thấy hai chữ Miên Miên, sợ Tiểu Thất biết đến sự tồn tại về sai lầm trong quá khứ của hắn, sợ Tiểu Thất sẽ thất vọng rồi rời bỏ hắn.
“Mộ Dung…”
Lời nói của Tiểu Thất như liều thuốc an thần đem tâm tình hắn ổn định lại, lúc này hắn mới phát hiện mình đang ôm chặt lấy người Tiểu Thất. Chặt đến mức mặt y đã in hằn mấy dấu vết trên áo giáp của hắn.
Sau một màn rùm beng đẫm máu vừa rồi sắc mặt ai cũng rất khó coi, An Khánh đế cũng bị doạ cho tái mét liền hạ lệnh hồi cung. Ai còn công vụ thì đi làm còn không có thì trở về nhà.
Tiểu Thất ngồi cùng xe ngựa với Thuần Hi trở về Mộ Dung phủ. Từ khi bước lên xe ngựa y đã phải đối mặt với cái nhìn chằm chằm không rõ ý tứ của Thuần Hi. Tiểu Thất khó chịu nhìn trái nhìn phải sau cùng miễn cưỡng đối diện nàng nở một nụ cười gượng gạo:
“Công chúa….” Lời còn chưa nói xong đã bị Thuần Hi chen ngang.
“Ngươi giải độc cho hoàng huynh à?”
“Hả… À phải.”
“Hoàng huynh đối với ngươi không giống với những người khác ngươi có biết không?”
Tiểu Thất suy nghĩ chốc lát rồi khẽ gật đầu. Thuần Hi cười lạnh không nhìn y nữa mà nhìn ra hướng cửa sổ xe ngựa. Tiểu Thất không hiểu nổi nụ cười kia của nàng là ý gì, lại sợ bị hiểu nhầm nên lên tiếng giải thích:
“Việc làm của hoàng thượng không ai cản được mà cũng chẳng có người nào dám cản, còn ta là người như thế nào chỉ cần một người nguyện ý tin tưởng là được, những người khác ta sẽ không quan tâm. Ta tin tưởng huynh ấy cũng hy vọng huynh ấy sẽ tin tưởng tuyệt đối ở ta.”
Thuần Hi hơi sững người muốn nói gì đó nhưng đầu óc nàng lại trống rỗng, thật lâu sau mới bật thốt lên thành tiếng:
“Ngươi nguyện ý tin tưởng Mộ Dung Hoa sao?”
Đúng lúc xe ngựa đã dừng lại trước cổng Mộ Dung phủ, hai người trước sau xuống xe cũng không để ý tới câu hỏi kia của Thuần Hi nữa.
Trần Tố Tố sớm đã đứng đón ở ngoài cổng, lúc thấy Mộ Dung Hoa liền kích động bước nhanh tới hỏi han từ đầu đến chân một lượt mới buông tha hắn. Bà thấy Thuần Hi có phần gầy hơn cũng đau lòng nhắc nhở phải chú ý đến sức khỏe.
Trần Tố Tố từ lúc mới nhìn thấy Thuần Hi cho đến khi đã ăn xong cơm tối ánh mắt vẫn luôn hướng bụng nàng nhìn ngó. Bà nhìn Mộ Dung Hoa bộ dáng muốn nói lại thôi xoắn suýt nguyên cả buổi cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói vào trong bụng. Đều là những người thông minh nên đương nhiên ai cũng biết ý tứ của bà chỉ là ba người bọn họ đều chốn tránh không muốn nhắc đến.
Buổi tối lúc Tiểu Thất tắm rửa xong đã thấy Mộ Dung Hoa yên vị trên giường chờ y. Bên ngoài đã tối đen, trong phòng cũng chỉ sót lại một ngọn đèn dầu màu vàng nhạt. Mộ Dung Hoa bị sắc vàng bao trùm lại tăng thêm mấy phần thâm trầm lãnh đạm.
Mộ Dung Hoa đặt quyển sách đang đọc dở sang một bên, đợi Tiểu Thất lên giường rồi mới thổi tắt đèn. Trong bóng tối không ai nhìn rõ sắc mặt đối phương cũng không biết người kia đang nghĩ gì. Một lát sau thanh âm Tiểu Thất trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, như sợi tơ vuốt nhẹ lên trái tim Mộ Dung Hoa.
“Mộ Dung….huynh… có muốn có một đứa con không?”
Mộ Dung Hoa chồm người dậy đè lên người Tiểu Thất, chôn cả mặt vào hõm cổ y cất giọng khàn khàn như đang cố kìm nén thứ gì đó.
“Tiểu Thất muốn sinh con cho ta à. Nếu là ngươi sinh ta đương nhiên là muốn rồi.”
Trong bóng tối Mộ Dung Hoa vẫn có thể cảm nhận được người dưới thân đang cực kỳ xấu hổ, y “xì” một tiếng cũng vòng tay ôm lấy thắt lưng Mộ Dung Hoa.
“Nếu có thể ta cũng muốn sinh một đứa, nhưng mà….huynh cũng biết là không thể….”
“Vậy nên ta không cần. Ta không muốn con mình do một người ta không yêu sinh ra.”
Tiểu Thất còn muốn nói nhưng tất cả đều bị nụ hôn của Mộ Dung Hoa chặn lại toàn bộ. Hắn mạnh mẽ xâm chiếm lấy thân thể người kia, đây mới là người hắn yêu nhất, là người hắn cần nhất.
“Nhắm mắt lại, xin ngươi.” Mộ Dung Hoa nằm trên người Tiểu Thất dùng tay che đi đôi mắt y nhỏ giọng cầu xin.
Bên ngoài vườn Đàm hoa đang vươn mình đón những giọt sương đêm chuẩn bị hé nở những đóa hoa đầu tiên.
Trên phố mấy ngày nay luôn xôn xao bàn tán về đại tướng quân anh dũng dùng phi tiêu đâm thủng mắt kẻ địch. Có người còn dùng chuyện này hù doạ mấy tiểu hài tử không chịu nghe lời. Có người sợ hãi cũng có người nể phục và kính trọng. Nói chung đối với Mộ Dung Hoa không riêng gì bá tánh mà ngay cả quan viên trong triều cũng vừa kính vừa sợ. Còn có không ít lời đồn đại liên quan đến chuyện của hắn cùng phu nhân và công chúa.
Giữa trăm nghìn lời đồn đại mà tướng quân phủ vẫn yên bình như ngày thường. Đại tướng quân cùng phu nhân nhà bọn họ còn đang bận tưới nước cho đàm hoa.
Tiểu Thất ngồi trên xích đu lười biếng nhìn nam nhân đang cẩn thận tưới từng khóm hoa một, trên môi còn nở nụ cười ôn nhu dịu dàng.
“Tiểu Thất ngươi xem đàm hoa có phải chuẩn bị nở rồi không? Ta xem… ừm… có năm nụ.”
“Chắc là mấy ngày nữa, nói không chừng có thể ngắm đàm hoa nở vào đêm Trung Thu cũng nên.”
“Đêm Trung Thu? thật hả? Đến lúc đó chúng ta có thể ngồi ở đây ăn bánh hạnh nhân, uống một chút rượu, trên ngắm trăng sáng dưới ngắm mỹ nhân bên đàm hoa. Đúng là mỹ cảnh nhân gian a.”
“Hì hì… được, vậy để ta chuẩn bị rượu bánh cùng mỹ nhân cho huynh.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, khung cảnh hài hòa và ấm áp khiến người ta cảm giác như đang ở trong cõi thần tiên vậy.
Bình thường sau khi thiết triều trở về Mộ Dung Hoa sẽ tới thẳng Quang Nguyệt viện nhưng hôm nay hắn không tới. Hắn mang theo một cỗ hàn khí tới thư phòng rồi nhốt mình trong đó không cho người khác vào.
Hắn không tin Tiểu Thất có liên quan đến Bắc Triều đặc biệt là liên quan đến Bạch Thái Thiên nhưng lời của Thẩm Tri Minh vẫn cứ vang vẳng bên tai.
“Tướng quân cho dù ngài có không tin thì mạc tướng vẫn phải nói cho ngài biết. Lúc trước Bạch Thái Thiên trúng độc cứ nghĩ hắn sẽ mất mạng nhưng lại được phu nhân của ngài cứu sống. Mạc tướng còn thấy phu nhân đeo vòng tay lục lạc của Bạch Thái Thiên. Tướng quân, ngài cũng biết lục lạc cùng với Bạch Ngọc Phi Loan như tượng trưng cho thái tử Bắc Triều mà. Còn nữa, hình bộ đã tra ra thảm án của thái hậu là do Bạch Thái Thiên làm. Mà vấn đề là lúc trước thái hậu phạt phu nhân 20 trượng, mấy ngày sau thái hậu liền bị 20 viên bi sắt xuyên thủng qua người. Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế chứ. Nếu phu nhân cùng Bạch Thái Thiên không có quan hệ thì hắn có cần phải vì phu nhân mà ra mặt báo thù như vậy không? Tướng quân, người này không thể giữ bên người được.”