Trai Việt Tu Tiên Ký - Tư Ân (full) - Chương 48: Đột phá Niết Bàn, luyện kiếm tặng Thượng Quan Văn Việt
- Trang Chủ
- Trai Việt Tu Tiên Ký - Tư Ân (full)
- Chương 48: Đột phá Niết Bàn, luyện kiếm tặng Thượng Quan Văn Việt
Tuy rằng bản thể của nhóc Tử Vũ vốn là một con yêu thú cấp tám sơ kỳ Tử Diễm Dực Giao, thế nhưng tuổi tác của Tử Vũ còn khá nhỏ, tâm tính cũng rất đơn thuần thiện lương, hơn nữa lại còn được Tử Thanh đích thân nhận về.
Sau khi được đại trưởng lão kiểm tra qua một phen, về sau còn phát hiện ra tên nhóc này có được một ngọn yêu phách chân hỏa truyền thừa cực kỳ thích hợp với việc luyện khí.
Cho nên, đến cuối cùng thì nhóc Tử Vũ cũng không phải chịu chút khó khăn nào đã thuận lợi trở thanh đệ tử thân truyền của Cửu Lâm Tiên Vực, đặc biệt, cậu nhóc còn được vị đại trưởng lão có địa vị cực cao trong tông môn này thu làm ký danh đệ tử nữa.
Hơn một tháng hôn mê, đến ngày thứ mười hai của tháng kế tiếp thì lúc này cậu bạn Tử Thanh mới thấy đủ mà chịu tỉnh lại.
Yên tĩnh nằm trên giường thì cũng chẳng sao, thế mà vừa mới tỉnh lại chưa nổi một phút thì cậu bạn Tử Thanh đã lại gây nên sóng to gió lớn cho cả trên dưới Luyện Khí Điện rồi.
Vốn dĩ trước lúc trọng thương thì tu vi của Tử Thanh đã là Thiên Linh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, khoảng cách tới cánh cửa Niết Bàn cũng không còn quá xa nữa.
Sau khi dốc hết sức lực đánh cùng Định Khôn một trận, đến cuối cùng, còn bởi vì cắn răng rút cạn linh lực để một chiêu phân thắng bại với người ta mà chịu cảnh chìm sâu vào hôn mê.
Cũng còn may là ở trong tình trạng cạn kiệt linh lực như vậy, cậu bạn Tử Thanh lại vô tình kích phát được Hỗn Độn Chân Kinh tự động vận chuyển.
Chẳng những khiến cho cảnh giới tu vi của cậu nháy mắt đột phá tới Niết Bàn Cảnh sơ kỳ, mà môn công pháp thần bí Hỗn Độn Chân Kinh kia còn âm thầm đem khí hỗn độn hòa lẫn vào linh lực trong cơ thể Tử Thanh, dần dần biến nó thành một loại lực lượng hoàn toàn mới.
“Ầm ầm… đùng…”
Ngơ ngác đứng nhìn căn phòng lớn bị thiên lôi đột ngột giáng xuống đánh cho nát bấy, Thượng Quan Văn Việt vừa đến không lâu liền bởi vì không thấy Tử Thanh ở đâu mà bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Đúng lúc nhìn thấy Tử Thanh giữa đống đổ nát, Thượng Quan Văn Việt đang định chạy tới bên cạnh Tử Thanh thì bất ngờ lại bị một thanh âm hơi chút trầm khàn vang lên cản lại.
– Chậm đã.
Tử Thanh đang vượt cấp tiến vào Niết Bàn Cảnh, đừng tới quấy rầy hắn.
– Điện chủ.
Cung kính cúi chào vị điện chủ vừa mới tới, một lúc sau lại thấy sau lưng hắn còn có thêm mấy người khác nữa, bấy giờ Thượng Quan Văn Việt mới tạm thả lỏng sự lo lắng trong lòng mà yên lặng đứng ở một bên quan sát.
“Roẹt roẹt… đùng…”
Trời giáng thiên lôi đủ chín lần mới có dấu hiệu dừng lại, sau đó, từ giữa không trung chợt có một ngọn lửa màu đen tím thình lình xuất hiện.
Ngọn lửa này đến từ khoảng không gian hư vô giữa trời đất, nhìn thì có vẻ mỏng manh yếu ớt, thế nhưng vừa xuất hiện chưa được bao lâu đã đột ngột biến lớn, sau đó hóa thành hình dạng của một đóa Sen lửa rồi từ từ rơi xuống đỉnh đầu Tử Thanh.
Đóa Sen lửa kỳ lạ này vừa rơi lên người Tử Thanh, thân thể vốn đang ngồi khoanh chân trên nền đất đá đổ nát của cậu cũng chợt lơ lửng rồi bay thẳng lên không trung.
– Á…
Một tiếng hét thảm vang lên, cả người Tử Thanh ngay lập tức bị đóa Sen lửa màu đen tím kia bùng lên nuốt lấy, giữa không trung điềm nhiên xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Bị Sen lửa bao trùm thiêu đốt, Tử Thanh ngoại trừ la hét do hoảng sợ ra thì cái loại nhiệt độ khủng bố đến từ ngọn lửa màu đen tím kia cũng là thứ khiến cho cậu cảm thấy như bản thân mình sắp bị thiêu sống tới nơi.
Bên ngoài cơ thể đang không ngừng bị thiên hỏa thiêu đốt, mà ở sâu bên trong nội thể của Tử Thanh lúc này cũng bất ngờ bùng lên một ngọn lửa màu đen tím kỳ dị khác.
Hai ngọn lửa này chẳng mấy chốc đã hoà vào với nhau thành một thể, nhiệt độ nóng rực lập tức tỏa ra xung quanh, khiến cho khu vực trung tâm của Luyện Khí Điện như tăng lên đến cả mấy chục độ.
Mà cậu bạn Tử Thanh vốn đang lơ lửng giữa không trung cũng như hóa thành một ngọn đuốc sống, vừa hừng hực cháy sáng, vừa tỏa ra thứ nhiệt độ đủ để nung nóng cả một khoảng không gian rộng lớn.
Nhíu chặt hai hàng lông mày, điện chủ Mạnh Khang nhìn tình cảnh đầy quái lạ này của Tử Thanh mà trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khóe môi nhẹ mấp máy một chút rồi bỗng tự mình lẩm bẩm.
– Hửm?
Thiên hỏa hóa liên, lại còn là màu đen tím?
Không phải Niết Bàn Ma Viêm của tu giả vốn nên xuất phát từ sâu bên trong cơ thể hay sao, như thế nào lại là do thiên hỏa từ hư vô dẫn phát nhỉ?
Chẳng lẽ có liên quan tới công pháp mà tiểu tử này tu luyện à?
– Ừm.
Quả đúng thật là có liên quan đến công pháp mà tiểu tử này đang tu luyện.
– Tham kiến đại trưởng lão.
– Sư tôn.
Người cũng tới đây sao?
Cúi đầu chắp tay với người vừa đến, Mạnh Khang còn chưa kịp nói ra hết mấy điểm nghi vấn trong lòng thì đã nghe vị đại trưởng lão này cất lời nói tiếp.
– Niết Bàn Cảnh, Niết Bàn Ma Viêm.
Hai thứ này vốn dĩ là sự thử thách mà thiên đạo dùng để kiểm tra bản tâm của tu giả.
Nếu như có thể bình an trải qua được sự thiêu đốt của Niết Bàn Ma Viêm, vậy thì sẽ có được thân thể bất hủ, Linh khí bình thường cũng khó mà giết được…
– Tuy rằng Niết Bàn Ma Viêm vốn dĩ nên do tu giả dùng tinh huyết của mình để đốt lên, sau đó dùng chính ngọn lửa này để hoàn toàn loại bỏ hết những cặn bã và tạp chất còn lắng đọng trong nội thể.
Từ đó bước vào quá trình thoát thai hoán cốt thực sự…
Nghe đại trưởng lão giảng giải, đám đông đệ tử của Luyện Khí Điện may mắn có mặt lúc này cuối cùng cũng hiểu được, hóa ra, cái gọi là Niết Bàn Ma Viêm vốn dĩ là ngọn lửa do tu giả dùng chính tinh huyết của bản thân để đốt lên.
Ngọn lửa này sẽ tùy thuộc vào loại hình linh căn cũng như công pháp tu luyện của tu giả mà mang theo một loại màu sắc khác nhau.
Nhưng nếu nói về công năng chính thì vẫn là thiêu đốt nhục thân, tinh luyện và bài trừ hết thảy những tạp chất còn đọng lại trong thân thể của tu giả.
Chịu đựng ma hỏa thiêu thân chẳng những có thể nâng cao tu vi, khiến cho linh lực càng thêm thuần khiết cô đọng.
Ngay cả linh căn cũng được ngọn lửa này tinh luyện qua, tất cả những ám thương hay dị tật trong lúc tu luyện đều sẽ được Niết Bàn Ma Viêm thiêu đốt một cách sạch sẽ.
Cũng bởi vì vậy mà đối với phần lớn tu tiên giả, quá trình thiêu đốt của Niết Bàn Ma Viêm cũng chính là quá trình rèn đúc lại thân thể, tinh luyện lại linh lực cũng như linh căn của bản thân, là nấc thang dát vàng mà ai ai cũng ao ước được một lần được đặt chân tới.
Tuy nhiên, đi kèm với những kết quả phi thường mà Niết Bàn Ma Viêm mang lại, thì nguy hiểm trong đó cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.
Niết Bàn Ma Viêm muốn thành công đốt lên được thì ngoại trừ tiền đề là cảnh giới của tu giả đủ cao, linh lực trong nội thể sung túc đầy tràn ra thì còn cần phải dẫn phát được chín đạo thiên lôi giáng xuống.
Chín đạo thiên lôi này được gọi là Niết Bàn Lôi Quang, chỉ khi nào cảnh giới tu vi của tu giả có thể gọi ra được Niết Bàn Lôi Quang, thì lúc này, Niết Bàn Ma Viêm trong cơ thể mới cảm ứng được rồi mượn nhờ năng lượng trong tinh huyết của tu giả để bùng cháy.
Vốn Niết Bàn Cảnh được chia làm ba kỳ là sơ, trung và hậu kỳ, tương ứng với ba lần phải chịu cảnh ma hỏa thiêu thân.
Mà sau khi trải qua đủ ba lần thiêu đốt của Niết Bàn Ma Viêm, lúc này thì tu giả mới chân chính có được thân thể bất hủ mà Linh khí thượng phẩm cũng khó mà giết được.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Niết Bàn Ma Viên tuy rằng có thể giúp cho tu giả rèn đúc thân thể, tinh luyện lại máu huyết bản thân.
Thế nhưng, ngọn lửa có uy lực vô cùng khủng bố này cũng chính là thứ có thể khiến cho tu giả đó vĩnh viễn biến mất khỏi trời đất.
Một khi Niết Bàn Ma Viêm được thắp lên, vậy thì cũng chỉ có hai loại kết quả đã được định trước.
Một là, tu giả có tu vi thâm hậu, quá trình tích lũy linh lực cùng với căn cơ sâu dày, sau khi kiên trì trải qua được sự thiêu đốt cực kỳ thống khổ của Niết Bàn Ma Viêm liền một bước lên mây, đứng vào hàng ngũ cao tầng của tu tiên giới.
Còn về kết cục thứ hai, đó là khi tích lũy của tu giả chưa đủ sâu dày, định lực không cao, tinh thần không vững, trong tâm chứa quá nhiều tạp niệm, khiến cho quá trình Niết Bàn bất thành, bị ngọn ma hỏa này thiêu thân hóa thành tro bụi.
Giờ phút này, khi Tử Thanh đang tắm mình trong ngọn lửa màu đen tím, thì cũng là lúc một vài vị trưởng lão có địa vị khá cao trong nội môn Cửu Lâm Tiên Vực bị thiên địa dị tượng ở đây thu hút mà đồng loạt chạy tới.
Nhìn bốn góc trời của Luyện Khí Điện đã xuất hiện không ít những thân ảnh không ngừng tỏa ra khí tức thâm sâu khó lường, lúc này, đến cả vị điện chủ Mạnh Khang cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho một trận.
Vừa đến gần đại trưởng lão không lâu, vị nữ tu giả vốn là nhị trưởng lão của nội môn tên Hồng Phất chợt khẽ gật đầu với Mạnh Khang một cái rồi lên tiếng tán thán.
– Ừm, không tồi.
Ngay cả Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân cũng đã tu luyện đến đại thành, còn dẫn ra được thiên hỏa thiêu thân.
Tiểu tử này thiên chất không tệ, lần tham dự Bách Huyền Chiến sắp tới cũng nên để hắn đi thử sức xem sao.
– Nhị trưởng lão nói vậy là đã xác định sẽ chọn tiểu tử này vào đội hình ra trận của Cửu Lâm Tiên Vực chúng ta rồi sao?
Tuy rằng hắn đã Niết Bàn, nhưng liệu rằng với thân phận là Luyện Khí Sư của hắn thì có đủ sức tham gia tranh đấu hay không?
Bị một vị trưởng lão khác cất giọng truy vấn, nhị trưởng lão Hồng Phất chợt lạnh mặt quay qua liếc vị tu giả vừa xuất hiện kia một cái rồi cao giọng đáp.
– Tam trưởng lão nói vậy là đang có ý nghi ngờ bản tọa?
Theo như bản tọa biết thì Chấp Pháp Đường vốn còn có hai vị đệ tử chân truyền đạt tới Niết Bàn Cảnh trung kỳ, hơn nữa còn là đệ tử dưới trướng của tam trưởng lão.
Không lẽ, tam trưởng lão ngươi dự định chỉ để cho hai tên đệ tử này làm người dẫn đoàn tham gia Bách Huyền Chiến thôi sao?
– Ngươi nên biết, số lượng đệ tử Niết Bàn Cảnh tham gia Bách Huyền Chiến càng nhiều, thì khả năng giành được vinh quang về cho tông môn sẽ càng lớn.
Vốn đang dồn hết tâm sức để chịu đựng sự thiêu đốt của Niết Bàn Ma Viêm, cho nên giờ phút này, Tử Thanh hoàn toàn không biết rằng bản thân mình đã trở thành tâm điểm bị người ta lấy ra để tranh cãi.
Mặc kệ mấy vị trưởng lão nội môn đang tranh luận cái gì, lúc này, cậu bạn Tử Thanh cũng đã bước vào giai đoạn cuối cùng của quá trình Niết Bàn rồi.
Đóa Sen lửa cuồn cuộn bốc cháy bên ngoài cơ thể đã dần thu liễm, nhiệt độ khủng bố của thiên hỏa cũng nhanh chóng rút lui vào trong cơ thể của Tử Thanh.
Ngay khi ngọn Niết Bàn Ma Viêm màu đen tím hoàn toàn rút vào trong nội thể, thì từ giữa không trung, ngay tại phía trên đỉnh đầu của Tử Thanh chợt có một cánh cổng ngũ sắc xuất hiện.
Cánh cổng ngũ sắc vừa hiện ra thì ai ai cũng biết rằng, cuối cùng thì cái gã thanh niên tên là Tử Thanh này cũng đã hoàn hảo trải qua quá trình Niết Bàn một cách suôn sẻ.
Thế rồi, một cột sáng óng ánh màu vàng ròng tựa như là chất vàng lỏng bất ngờ từ giữa cánh cổng năm màu xinh đẹp kia đột ngột trút xuống.
Nhìn thấy cột sáng này đang không ngừng rót vào huyệt vị ở giữa đỉnh đầu của Tử Thanh, có không ít trưởng lão nội môn đang đứng quan sát ở xung quanh cũng đều nhịn không được mà ngạc nhiên đến mức hô lên.
– Kim Sắc Thần Căn.
Đây… đây là Kim Sắc Thần Căn chỉ xuất hiện khi Linh căn đạt đến trình độ tinh khiết nhất.
– Tiểu tử này quả thật là quá may mắn mà, loại thiên tượng như Kim Sắc Thần Căn này rất hiếm khi xuất hiện.
Cũng đã mấy ngàn năm rồi Cửu Lâm Tiên Vực chúng ta không có xuất hiện Kim Sắc Thần Căn nữa.
– Lần này Luyện Khí Điện nhặt được bảo vật rồi.
Người nhận được Kim Sắc Thần Căn tương đương với việc nhận được sự tẩy lễ linh căn cao nhất của thiên đạo, sau này con đường tu luyện chẳng khác nào làm ít mà hưởng nhiều cả.
– Đúng đó.
Kim Sắc Thần Căn là sự ban thưởng vô cùng quý giá của Thiên đạo, từ xưa kẻ nhận được Kim Sắc Thần Căn đều được Thiên đạo đồng ý thừa nhận.
Không ai không phải là cự đầu một phương, thậm chí trên con đường thành Tiên cũng trải đầy vận may mà người người mơ ước…
Không biết là bản thân đã gây ra sự kinh động đến mức nào, cậu bạn Tử Thanh giờ đây chỉ cảm thấy bản thân như đang được ngâm mình trong một bồn nước nóng vô cùng ấm áp.
Toàn bộ cơ thể với hàng trăm triệu lỗ chân lông, hàng ti tỉ tế bào cũng như mỗi một tấc da tấc thịt trên người Tử Thanh đều đang truyền đến một loại cảm giác dễ chịu xưa nay chưa từng có.
Thân thể lơ lửng giữa không trung, từ trên đỉnh đầu vẫn không ngừng có ánh sáng màu vàng ròng rót xuống, nhìn Tử Thanh lúc này chẳng khác gì một Trích Tiên vừa mới rơi xuống từ chín tầng trời cả.
Kim Sắc Thần Căn cứ rót xuống như vậy chừng hơn nửa giờ mới có dấu hiệu kết thúc, sau khi cánh cổng ngũ sắc kia dần biến mất, bấy giờ thì Tử Thanh cũng từ trong loại cảm giác thoải mái đến khó tin kia tỉnh táo lại.
Ngơ ngác nhìn một đống người đứng kín cả bầu trời Luyện Khí Điện, hơn nữa xung quanh còn có không ít những tu giả mặc áo choàng với khí tức thâm sâu khó lường đang nhìn mình chằm chằm, khiến cho cậu bạn trẻ hốt hoảng đến nỗi lông tơ khắp cơ thể như dựng đứng cả lên.
Gian nan nuốt xuống mấy ngụm khí lạnh, ngay lúc cậu bạn Tử Thanh không biết phải làm gì thì một tràng tiếng cười lớn chợt vang lên nhanh chóng phá tan đi bầu không khí yên ắng đến mức ngại ngùng này.
– Ha ha ha ha.
Thật không ngờ Cửu Lâm Tiên Vực chúng ta lần này lại xuất hiện Kim Sắc Thần Căn, quả thật là đáng để chúc mừng một phen.
Tiếng cười vừa dứt thì từ giữa bầu trời của Luyện Khí Điện chợt có hai người thanh niên mặc áo xanh xuất hiện, trông thấy hai người này đến, mấy vị trưởng lão nội môn của Cửu Lâm Tiên Vực liền lập tức cung kính hành lễ.
– Bái kiến nhị vị Tông chủ.
Nghe thấy tiếng hô, cậu bạn Tử Thanh cứ như là bị vả cho mấy cái thật mạnh mà rùng mình kêu lên.
– Tông chủ?
Ôi mẹ ơi, sao lại có cả tông chủ xuất hiện thế này?
Người vừa tới quả thật chính là hai vị tông chủ của Cửu Lâm Tiên Vực, nghe đâu tu vi đã đạt tới cảnh giới Luân Hồi từ rất lâu rất lâu rồi.
Còn về cảnh giới thật của bọn họ thì trên dưới tông môn, ngay cả bảy vị Thái thượng trưởng lão tọa trấn trên bảy trong chín ngọn núi cao nhất Cửu Lâm Tiên Vực cũng không có một ai có thể nhìn rõ được.
Lần này Tử Thanh độ Niết Bàn Cảnh dẫn phát Kim Sắc Thần Căn, may mắn lại thu hút được sự chú ý của hai vị tông chủ này, cho nên mới có cảnh tượng cả hai vị tông chủ cùng nhau xuất hiện tại đây.
Sau khi đánh giá qua Tử Thanh một hồi, một trong hai vị tông chủ chợt vung tay ném về phía Tử Thanh một vầng sáng màu xanh lục, sau đó mỉm cười nói.
– Ngươi gọi là Tử Thanh đúng không?
Bản tọa từng nghe đại trưởng lão nhắc về ngươi.
Khi trước bản tọa may mắn có được một món tàn phiến Tiên khí, tuy chỉ là tàn phiến nhưng cũng không thua kém gì một món cực phẩm Linh khí đâu…
– Hmmm…
Bản tọa nghe nói, ngươi rất say mê việc luyện khí?
Vậy thì, nhân cơ hội lần này liền tặng nó cho ngươi để nghiên cứu vậy.
Sau đó, vị tông chủ còn lại cũng xòe tay ra rồi đưa cho Tử Thanh một quả cầu màu vàng ròng, bên trên trôi nổi đủ loại phù văn kỳ dị.
– Đây vốn là bí pháp luyện khí lưu truyền của Cửu Lâm Tiên Vực chúng ta, hơn nữa đã được bản tọa dùng sở học hơn ngàn năm sửa lại.
Giờ ta ban nó cho ngươi, hi vọng ngươi có thể dùng nó để luyện ra những món Linh khí có phẩm chất thật tốt…
– Chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa sẽ là ngày mở ra vùng đất Bách Huyền, mong rằng Tử Thanh ngươi sẽ có thể ở trong cuộc chiến này giành lấy chút vinh quang cho Cửu Lâm Tiên Vực chúng ta.
Còn không kịp để Tử Thanh tiêu hóa hết những gì vừa mới diễn ra, sau khi đưa đồ và dặn dò mấy câu thì hai vị tông chủ này cũng ngay lập tức biến mất, chỉ còn để lại cho bầu trời của Luyện Khí Điện một trận ồn ào nhốn nháo mãi chưa chịu lắng lại.
Chẳng biết bản thân đi tới chỗ ở của điện chủ Mạnh Khang như thế nào, chỉ biết rằng, khi cậu bạn Tử Thanh hoàn toàn tỉnh táo và có đủ nhận thức về thế giới xung quanh thì bản thân đã sớm ngồi lên một chiếc ghế lạnh cứng mà nghe vị điện chủ kia căn dặn rồi.
– Tử Thanh.
Lần này quả thật là ngươi đã mang đến sự bất ngờ lớn cho Luyện Khí Điện chúng ta.
Đích thân hai vị tông chủ còn vì ngươi mà xuất hiện, vinh dự bậc này quả thật là từ trước tới nay chưa từng có…
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghe Mạnh Khang điện chủ nói chuyện luyên thuyên không ngừng, mãi đến ngày hôm sau thì Tử Thanh mới được Thượng Quan Văn Việt dẫn tới một chỗ ở mới.
Dọc đường đi chỉ thấy cái tên này cúi gằm mặt, đang lúc Tử Thanh định hỏi hắn xem có chuyện gì thì đột nhiên lại nghe thấy Thượng Quan Văn Việt mở lời giành nói trước.
– Tử Thanh.
Ta biết bản thân tu vi chưa đủ, nhưng ta có thể nhờ ngươi một chuyện được không?
– Hửm?
– Cuộc chiến Bách Huyền sắp tới, ta… ta có thể nhờ ngươi nói với điện chủ xin cho ta một vị trí để đi cùng ngươi được không?
– À hả?
Cái gì cơ?
Bách Huyền Chiến?
Ngươi muốn đi cùng ta?
Ê khoan nha, khoan nha, nó cấn cấn ở đoạn nào đây này…
Bị Thượng Quan Văn Việt đánh úp bằng một câu hỏi khó, cậu bạn Tử Thanh còn chưa kịp có câu trả lời thì thình lình giữa không trung lại vang lên một tiếng cười nhẹ.
– Ha ha ha.
Cái này cho dù là điện chủ của các ngươi cũng không thể quyết định được đâu.
Nếu như bản tọa đích thân đứng ra, vậy thì tiểu tử nhà ngươi mới có được danh ngạch tiến vào vùng đất Bách Huyền.
– Ý…
Đại trưởng lão.
– Bái kiến đại trưởng lão.
Vội cúi đầu vái chào người vừa tới, sau khi nói chuyện thêm vài câu thì trên tay của Tử Thanh và Thượng Quan Văn Việt đã nhiều hơn hai tấm lệnh bài bằng ngọc, bênh cạnh còn có hai cái túi gấm lớn căng phồng như muốn nứt ra tới nơi.
Nhìn người đã rời đi, Tử Thanh tò mò hết sờ tấm lệnh bài bằng lục ngọc trên tay rồi lại rón rén mở cái túi gấm kia ra để kiểm tra.
Chỉ thấy bên trong túi gấm là không ít những loại đan dược có công dụng củng cố cảnh giới tu vi, xen lẫn còn có mười mấy gốc linh dược có thể giúp cho tu giả đẩy nhanh quá trình tăng trưởng cảnh giới.
Nhưng đáng chú ý nhất thì vẫn phải nói đến những loại nguyên liệu dùng cho việc luyện khí cực kỳ hiếm có đang đập vào mắt của Tử Thanh.
– Úi mẹ ơi.
Tịnh Quang Sa, Vô Lượng Thạch, Bích Hồng Tinh Kim, La Vân Quáng…
Còn có cả Tử Kim Lôi Thạch nữa này, mà có tận năm cục to đùng luôn.
Wow wow wow…
– Ẩy, mở thử của ngươi ra ta xem nào.
Coi coi có cái gì lạ lạ chút không, chứ của ta toàn mấy loại nguyên liệu luyện khí quý hiếm thôi.
Bị Tử Thanh hồn nhiên giật lấy túi gấm rồi mở ra, Thượng Quan Văn Việt còn chưa kịp nói gì thì cậu bạn trẻ bên cạnh đã lại hít hà mà gào lên.
– Ý…
Má ơi má, của ngươi còn nhiều hơn của ta nữa.
Nhìn này, Uẩn Thần Thạch, Lục Minh Thanh Vân Ngọc, Đá Bích Lạc, Kiến Mộc Đan Tâm, Linh Lung Quáng, Cửu Trọng Tinh…
Uây, có cả Thái Cổ Ngân Sa nữa này, cái này cực kỳ cực kỳ quý hiếm nhé…
– Ặc ặc… cứu mị…
Một… một viên tinh phách của yêu thú cấp tám trung kỳ Phong Linh Yêu Mãng.
Trời ơi trời, cái này không công bằng.
Tinh phách yêu thú cấp tám ngang ngửa với tu giả Niết Bàn Cảnh đó…
Òa òa…
Trông thấy một màn thay đổi gương mặt và cảm xúc vô cùng đặc của Tử Thanh, Thượng Quan Văn Việt nhịn không được đành thở dài nhỏ giọng nói.
– Ngươi thích cái nào thì cứ lấy đi.
Ta…
– Vớ vẩn.
Lấy cái gì mà lấy?
Ngươi có biết tại sao của ngươi lại nhiều hơn ta gấp mấy lần không?
Nhìn cái lắc đầu đầy vô tri của Thượng Quan Văn Việt, cậu bạn Tử Thanh đành phải giả bộ tỏ ra mình là người từng trải mà hắng giọng giải thích.
– E hèm.
Thật ra, việc đại trưởng lão đưa túi gấm này cho ta và ngươi vốn dĩ là thuận theo ý của hai vị tông chủ.
Chứ ngươi nghĩ xem, mấy cái loại nguyên liệu này cực kỳ hiếm gặp như thế, ai lại dư thừa mà đem cho hai cái đứa dở người như chúng ta chứ?
– Còn nữa, cho dù có là đích thân đại trưởng lão muốn thu thập đủ hết số nguyên liệu này cũng không dễ.
Nếu có trong tay, vậy thì cũng sẽ giữ lại để sau này còn luyện chế Tiên khí, hoặc ít ra là gia trì cho bản mạng pháp khí của mình…
Dừng một chút để lấy hơi, lúc sau lại nghe Tử Thanh nói tiếp.
– Trong vòng nửa năm tới, vùng đất Bách Huyền sẽ mở ra.
Do đó, số nguyên liệu này chính là tiền vốn mà tông môn đã đặt cược lên người chúng ta đấy.
Thật ra, những gì mà Tử Thanh nói đều không sai, hơn hết, cậu còn biết là, vốn dĩ túi gấm của Thượng Quan Văn Việt có số lượng nguyên liệu quý hiếm nhiều hơn của cậu là bởi vì tu vi hắn chưa đến Niết Bàn Cảnh, pháp khí cũng chỉ là Linh khí thượng phẩm mà thôi.
Vì thế mà những nguyên liệu quý hiếm bậc này đều có thể coi như là sự đầu tư mà tông môn tiêu tốn lên người hắn, vừa là giúp hắn có thêm chút công tác chuẩn bị, vừa là thể hiện được phong thái và tiềm lực của một môn phái lớn đứng đầu tu tiên giới.
Nghĩ tới Trảm Phong Kiếm mà ngày trước Thượng Quan Văn Việt từng luyện ra, lại nhớ đến mấy vết rạn nhỏ trên thân kiếm lúc còn ở trong Tuyệt Thiên Uyên, cậu bạn Tử Thanh chợt có chút mềm lòng mà thầm nghĩ.
– Haizzz.
Thằng cu này, kiếm bị rạn rồi mà còn không biết đường đi luyện cái mới đi.
Mình thì có cây roi kia rồi, xét về phẩm cấp thì cũng là Tiên khí thật chứ đùa…
– Còn tầm nửa năm nữa là đi vào vùng đất Bách Huyền rồi, lớ ngớ gãy kiếm thì lấy gì mà dùng?
Thôi vậy, lại đem vào Tâm Ma Kính mượn nhờ Tâm Ma Diễm với cả thời gian trong đó luyện cho thằng cu này cây kiếm mới vậy…
Nghĩ là làm, chỉ thấy Tử Thanh trực tiếp móc hết số nguyên liệu dùng để luyện khí của Thượng Quan Văn Việt ra rồi nhét hết vào túi gấm của mình.
Sau đó khẽ lườm người đang ngơ ngác kia một cái rồi hùng hổ quay đít đi vào phòng, cuối cùng còn lạnh lùng cất tiếng đuổi người ta đi về, yêu cầu Thượng Quan Văn Việt trong khoảng thời gian này cấm không được sang làm phiền.
Lén nhòm qua khe cửa thấy Thượng Quan Văn Việt đã đi xa, Tử Thanh lúc này mới trút hết tất cả số nguyên liệu trong túi gấm ra ngoài.
– Chậc chậc.
Thằng cu này nó tốt thì tốt thật, mà cứ tồ tồ sao ấy.
Thôi thì để anh rèn cho chú một cây kiếm mới vậy nhé, ai bảo mày tốt với tao quá làm gì.
– Hừm.
Có Tịnh Quang Sa này, Uẩn Thần Thạch này, Tử Kim Lôi Thạch này, Lục Minh Thanh Vân Ngọc nữa này… ừm…
À, còn Thái Cổ Ngân Sa với tinh phách của Phong Linh Yêu Mãng…
Thế thì rèn cho cu cậu một thanh kiếm dài đi nhỉ?
Và thế là, suốt một quãng thời gian dài hơn năm tháng tiếp theo, cậu bạn Tử Thanh hoàn toàn là đóng cửa không tiếp khách, cho dù là ai đến cũng không mở cửa.
Ai không biết thì cũng chỉ cho là cậu bạn Tử Thanh đang muốn củng cố lại cảnh giới tu vi, chuẩn bị thật tốt cho cuộc chiến Bách Huyền sắp tới mà thôi.
Chỉ có mỗi mình Thượng Quan Văn Việt là không nghĩ vậy, trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác rất kỳ lạ, vừa mong chờ lại cũng vừa lo lắng, còn rốt cuộc cảm giác đó là gì thì hắn cũng không thể nào nói rõ được.
Nhìn bề ngoài thì Tử Thanh đóng cửa bế quan đã gần năm tháng, nhưng thật ra, lúc này, ở trong không gian vô cùng vô tận của Tâm Ma Kính thì thời gian đã trôi qua được gần năm trăm năm rồi.
Trong năm trăm năm này, cậu bạn Tử Thanh không phút nào là không chú ý tới thanh kiếm đang được Tâm Ma Diễm liên tục thiêu đốt cả.
Vốn dĩ với số nguyên liệu mà tông môn ban cho thì Tử Thanh có thể mượn lực lượng và khí linh thần bí của Tâm Ma Kính để luyện ra cực phẩm Linh khí.
Nhưng trong một phút ngờ nghệch, chẳng hiểu sao cậu lại vung tay ném vào biển Tâm Ma Diễm mảnh tàn phiến của Tiên khí mà ngày đó hai vị tông chủ đã ban cho.
Nhìn mảnh vỡ tiên khí màu bạc trắng đang dần dần bị Tâm Ma Diễm nung chảy rồi hòa vào với phôi kiếm thành một thể, trong lòng Tử Thanh ấy vậy mà lại dâng lên chút cảm giác vui vẻ nhẹ nhõm đến lạ.
Gần năm trăm năm ở trong không gian của Tâm Ma Kính, đến khi vô cùng vô tận Tâm Ma Diễm tản đi để lộ ra một thanh kiếm dài màu trắng bạc thì Tử Thanh mới mỉm cười mà chống người đứng bật dậy.
– Hí hí.
Xong rồi này, ngồi lâu như vậy cuối cùng cũng xong.
Khẽ nắm lấy thanh kiếm vừa mới luyện xong, cẩn thận ngắm kỹ lại thân kiếm một lượt, ngay cả Tử Thanh cũng không biết, lúc này ánh mắt của cậu bỗng chốc cũng trở nên nhu hòa một cách lạ thường.
Kiếm vừa luyện thành dài chừng một mét hai, thân kiếm màu trắng bạc rộng năm phân có hơn, bên trên lưỡi kiếm, ngoại trừ những đường vân mỏng hình vảy rắn ánh lên sắc xanh nhạt ra, thì nổi bật nhất vẫn là hoa văn hình một đóa Sen nhỏ được khắc ở đầu mũi kiếm.
Nói về phần tiếp giáp giữa chuôi kiếm và thân kiếm, thì đây cũng là phần chiếm trọn rất nhiều thời gian cũng như công sức của Tử Thanh.
Để có thể luyện ra được một thanh kiếm vừa ý, cậu bạn Tử Thanh đã phải vẽ phác thảo và tham khảo qua rất nhiều những dáng kiếm mà bản thân từng được nhìn thấy.
Thế nhưng cũng mất đến gần một tháng trời ròng rã suy nghĩ và lên ý tưởng thì Tử Thanh mới chọn ra được một dáng kiếm tiêu chuẩn.
Bởi vì Thượng Quan Văn Việt dùng là trường kiếm, hơn nữa, theo như quan sát của Tử Thanh về Trảm Phong Kiếm hắn luyện trước đó thì cái tên này rất là chuộng loại kiếm có lưỡi kiếm dày và rộng.
Do đó, khi luyện kiếm cho hắn, cậu bạn Tử Thanh đã phải tốn rất nhiều thời gian để suy nghĩ làm sao cho phần tiếp giáp giữa chuôi kiếm và thân kiếm được chắc chắn.
Quan trọng nhất là phần tiếp giáp này phải đủ cứng để có thể chịu được sức nặng của thân kiếm.
Kết quả là, sau nhiều lần thay đổi ý tưởng, cuối cùng thì Tử Thanh cũng chọn điêu khắc thành phần tiếp giáp ngăn cách giữa thân kiếm và chuôi kiếm thành hình dạng của một vòng tròn.
Vòng tròn này có đường kính rộng tới gần mười phân, tuy rằng được rèn đúc theo mẫu dạng phẳng dẹt, nhưng xét về độ dày dặn và cứng cáp thì cũng dư sức để chịu được sức nặng của thân kiếm.
Bên trên vòng tròn này, cậu bạn Tử Thanh còn cực kỳ tỉ mỉ khắc lên đó một con yêu mãng với dáng vẻ trông rất kỳ dị.
Toàn thân yêu mãng này phủ đầy một lớp vảy dày nhỏ mịn, dọc theo sống lưng ngoại trừ một hàng gai nhọn ra thì còn có sáu phiến vây lưng mọc ngược ra sau, nhìn thế nào thì cũng thấy giống với vây của mấy loại cá biết bay.
Yêu mãng này trên đầu không có sừng, chỉ có duy nhất một cái mào mọc ngược ra phía trước tựa như là lưỡi đao thô cứng dày cộm mà thôi.
Thân thể thon dài uyển chuyển của yêu mãng uốn lượn rồi cuộn mình ôm chặt lấy hình tròn, đầu và đuôi rắn đều đồng thời hướng về phía thân kiếm màu trắng bạc.
Nơi đó cũng chính là chỗ mà viên tinh phách thu được từ trên người của Phong Linh Yêu Mãng được khảm vào.
Cầm thanh kiếm trên tay, lại thử cảm nhận sức nặng của món pháp khí này, Tử Thanh chậm rãi truyền linh lực của mình vào thân kiếm rồi vung tay chém thử một nhát.
“Xoẹt”
“Vù vù… vù vù…”
Tâm Ma Diễm bất ngờ bị một cột lốc xoáy lớn đến cả trăm mét cuốn thẳng lên cao, mãi một lúc lau sau mới có dấu hiệu từ từ tan biến.
Hít sâu một hơi nhìn uy lực từ một kiếm tùy tiện của bản thân, cậu bạn Tử Thanh cũng không có nán lại lâu hơn nữa mà nhanh chóng xách theo thanh kiếm vừa mới luyện thành rồi rời khỏi không gian của Tâm Ma Kính.
Vừa mới bước chân ra khỏi Tâm Ma Kính, suýt chút nữa thôi thì Tử Thanh đã bị thanh kiếm mà bản thân hao tốn rất nhiều tâm huyết để luyện chế ra này dọa cho hết hồn.
Vốn ở trong Tâm Ma Kính đã hoàn toàn cách biệt với bên ngoài ngoại giới, nên khi luyện chế xong pháp khí thì Tử Thanh cũng không nắm rõ được phẩm cấp của kiếm này là ở mức độ nào?
Đó là còn chưa kể đến lúc ban nãy, do cậu vội vã rời khỏi không gian của Tâm Ma Kính, thế nên cũng chẳng kịp hỏi thử khí linh thần bí của Tâm Ma Kính kia xem là thanh kiếm này đạt tới cấp bậc gì.
Giờ đây, sau khi đã ra khỏi không gian ngăn cách của Tâm Ma Kính thì phẩm cấp thật sự của thanh kiếm này mới lập tức bị thiên đạo phát hiện.
Bầu trời trước đó vẫn còn đang quang đãng nháy mắt đã bị mây đen kéo đến bao phủ, ngay khi trên dưới của Luyện Khí Điện bị khuấy động cho nhốn nháo hết cả lên thì cậu bạn Tử Thanh lại ung dung xách theo thanh kiếm mới luyện thành mở cửa đi ra ngoài.
Nhẹ tung thanh kiếm lên cao, hai tay của Tử Thanh cũng thuận thế mà kết thành một loạt thủ ấn kỳ dị, đến khi có không ít người chạy tới đây thì ngay tại chỗ Tử Thanh đang đứng đã hiện ra gần mười cái trận pháp đồ sộ rồi.
“Roẹt roẹt… đùng”
– Grào…
Ngẩng đầu nhìn con Giao Long do thiên lôi ngưng tụ thành hình đang uốn lượn giữa biển mây đen tối, mắt thấy Lôi Giao này đã có hơn phân nửa dáng vẻ của loài Rồng, khóe môi Tử Thanh bất ngờ lại khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉm.
– Hì hì…
Hóa ra là thanh kiếm này còn vượt qua cả cực phẩm Linh khí cơ đấy.
Liệu có được coi là một bán Tiên khí không ấy nhỉ?
– Grào…
Nhìn Lôi Giao đang tích góp năng lượng để chuẩn bị lao xuống, xung quanh Tử Thanh lúc này cũng càng lúc càng nhiều hơn những đệ tử của Luyện Khí Điện bởi vì tò mò mà đuổi tới.
Cũng nhanh chân chạy tới, thế nhưng, ngay khi vừa đến gần khu vực trận pháp của Tử Thanh, bất ngờ Thượng Quan Văn Việt lại nhíu chặt lông mày rồi nhìn chằm chằm vào người đang ung dung đứng trong trận pháp.
Bị nhìn đến mức nổi da gà, cậu bạn Tử Thanh nhịn không được nữa chỉ đành thở dài rồi mở một lối nhỏ trên trận pháp cho Thượng Quan Văn Việt đi vào.
Nếu không mở thì còn tốt, đằng này, ngay khi vừa mới đi xuyên qua tầng trận pháp cuối cùng thì Thượng Quan Văn Việt lại đột ngột quay qua lườm Tử Thanh một cái rồi trầm giọng hỏi.
– Ngươi lại gây ra rắc rối gì rồi đúng không?
Nhìn thiên lôi này không tầm thường đâu, có phải là họa do ngươi tạo ra không?
Hai mắt trợn đến mức muốn lồi cả ra, Tử Thanh giận đến mức nghiến răng nghiến lợi mà gầm lên quát.
– Ơ hay…
Ta gây rắc rối á?
Ơ hơ, hay nhỉ?
Cái quần què gì cũng do ta, OK, đúng là do ta đấy, thì sao?
Liên quan gì đến ngươi?
– Hự…
Nổi giận tung một chưởng vào giữa lồng ngực của Thượng Quan Văn Việt, khiến cho cái tên khó ưa này bị đánh bay ra xa khỏi trung tâm trận pháp.
Mặc kệ ánh mắt có chút kỳ quái của điện chủ Mạnh Khang cũng như những đệ tử Luyện Khí Điện ở xung quanh, Tử Thanh vừa nghiến răng ken két vừa hùng hổ xách theo thanh kiếm dài trong tay rồi lao thẳng về phía Lôi Giao đã tích đủ năng lượng giữa biển mây u ám.
– Khốn kiếp.
Đã tốn biết bao nhiêu công sức rèn cho ngươi cây kiếm mới, ấy vậy mà còn bị ngươi mắng nữa.
Okay okay, tao ổn, rất là ổn…
– Chỉ là Lôi Giao do thiên lôi hóa thành thôi mà.
Xem tao bổ đôi hộp sọ của mày ra làm mắm đây này…
Đã ném tầng tầng trận pháp phòng ngự ở bên dưới ra sau đầu, cậu bạn Tử Thanh lúc này quyết định dùng chính sức lực của bản thân để chống đối với sức mạnh của thiên đạo.
Tuy rằng có sự chênh lệch vô cùng lớn, thế nhưng, lúc này đây, bởi vì trong lòng tràn đầy lửa giận, nên khi Tử Thanh vung kiếm trong tay lên thì kết quả lại khiến cho cả ngàn người của Luyện Khí Điện phải trố mắt ra nhìn đến mức ngây người.
Vốn dĩ Tử Thanh định dùng trận pháp phòng ngự để nhẹ nhàng chống lại sự tẩy luyện cuối cùng của thiên lôi, thế nhưng cái tên Thượng Quan Văn Việt kia lại rất không biết sống chết mà mắng cậu.
Do đó, trong cơn nóng giận, cậu bạn Tử Thanh lập tức phá bỏ trận pháp rồi xách kiếm lao thẳng lên cao giao tranh cùng Lôi Giao do pháp tắc thiên đạo tạo thành.
“Ầm ầm… đùng…”
Chỉ còn nghe thấy từng tràng tiếng nổ lớn cùng với vô vàn những tia sét lóe lên chói lóa.
Trong khi đám người của Luyện Khí Điện ai ai cũng phải che lại hai mắt vì không gian xung quanh như bị gió lạnh thổi qua cắt nát, đến mức ngay cả pháp y trên người của mấy vị phó điện chủ cũng bị những làn gió lạnh này cắt thành nhiều mảnh nhỏ.
Thì điện chủ Mạnh Khang, cũng là người có tu vi cao nhất ở đây, lại may mắn được nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Vốn dĩ trong lúc cuồng phong cuồn cuộn nổi lên cắt nát Lôi Giao thành trăm ngàn tia sét nhỏ, không gian u tối xung quanh cũng phút chốc hóa thành vô vàn những vết rách.
Dưới ánh nhìn sắc bén của Mạnh Khang, trăm ngàn tia sét nhỏ kia vậy mà lại bị một con yêu mãng kỳ dị mở miệng ra nuốt hết, sau đó lập tức biến nhỏ rồi quay về nằm cuộn mình trên chuôi kiếm trong tay Tử Thanh.
Dị tượng nhanh chóng biến mất, Tử Thanh thuận theo sự tẩy luyện cuối cùng của thiên đạo kết thúc mà khắc lên thân kiếm màu trắng bạc mấy chữ lớn.
Nhìn chữ trên kiếm đã được khắc xong, cậu bạn Tử Thanh cũng chẳng thèm nhìn thêm lấy một cái mà thẳng tay ném thanh kiếm về phía Thượng Quan Văn Việt, sau đó lập tức hóa thành một vệt sáng mỏng màu đen tím rồi biến mất.
Ngơ ngác đón lấy thanh kiếm mà Tử Thanh ném qua, ánh mắt chầm chậm khẽ lướt trên lưỡi kiếm sắc lạnh, trong lòng Thượng Quan Văn Việt bất chợt lại nảy lên một cái.
– Đây… cái này là…
Đế Mãng Kiếm.
Kiếm này… cho… là cho ta sao?
Tử Thanh hắn… luyện Đế Mãng Kiếm này cho ta sao?
Nhẹ đáp xuống bên cạnh Thượng Quan Văn Việt, sau khi đánh giá qua thanh kiếm trên tay hắn một phen, lúc sau chợt thấy Mạnh Khang điện chủ cười to một tiếng rồi nói.
– Ha ha ha.
Cực phẩm Linh khí, tên nhóc Tử Thanh này quả thật là báu vật của Luyện Khí Điện chúng ta mà.
Vậy mà lại có thể luyện ra được một thanh kiếm đạt tới cực phẩm pháp khí.
Tốt, rất tốt.
Khẽ vỗ lên vai Thượng Quan Văn Việt hai cái, lúc này, ở bên tai của Thượng Quan Văn Việt cũng đồng thời vang lên giọng nói truyền âm có phần nghiêm túc của điện chủ Mạnh Khang.
– Đế Mãng Kiếm, cực phẩm Linh khí.
Tên nhóc kia đối với ngươi cũng không tệ nhỉ, còn dày công luyện chế pháp khí mới cho ngươi nữa.
Thế mà cái tên đầu gỗ nhà ngươi lại mắng hắn trước mặt biết bao người như vậy.
Chậc chậc…
Cũng chẳng biết là đã qua bao lâu, đến khi Thượng Quan Văn Việt từ trong cảm giác ngu ngơ mờ mịt tỉnh táo lại thì xung quanh hắn đã chẳng còn ai nữa rồi.
Ôm Đế Mãng Kiếm trong tay, tim của Thượng Quan Văn Việt chợt như bị ai bóp chặt một cái khiến cho hắn phải chau mày lại vì đau.
Vuốt nhẹ lên thân kiếm, lại cảm nhận trọng lượng cũng như khí thế không gì sánh bằng của Đế Mãng Kiếm, trong lòng Thượng Quan Văn Việt như chợt hiểu ra điều gì đó mà mỉm cười xoay người đi về chỗ ở của mình.
Trước khi đi còn không quên ngoái đầu nhìn về phía mà Tử Thanh rời đi nói nhỏ hai câu.
– Tử Thanh, đa tạ ngươi.
Cũng xin lỗi vì đã trách mắng ngươi trước mặt nhiều người như vậy.
Lần này là ta có lỗi với ngươi, có cơ hội, Thượng Quan Văn Việt ta sẽ trả cho ngươi cả vốn lẫn lời…