Trai Việt Tu Tiên Ký - Tư Ân (full) - Chương 47: Tử Thanh trọng thương, nội môn đại bỉ kết thúc
- Trang Chủ
- Trai Việt Tu Tiên Ký - Tư Ân (full)
- Chương 47: Tử Thanh trọng thương, nội môn đại bỉ kết thúc
Ở trong khoảng thời gian cuối cùng này, phàm là các thế lực của nội môn Cửu Lâm Tiên Vực đều ra sức tìm kiếm và tranh đoạt số Hóa Linh Thảo còn lại được đánh dấu trên bản đồ.
Tuy nhiên, không phải cứ địa điểm nào được đánh dấu trên bản đồ thì đều có Hóa Linh Thảo xuất hiện.
Mà dù cho là có Hóa Linh Thảo thật sự xuất hiện ở đó đi chăng nữa, thì người của những thế lực này cũng chưa chắc thành công hái được linh thảo.
Cẩn thận kiểm đếm lại số Hóa Linh Thảo trong tay, cũng biết là bước vào những ngày cuối cùng này, người của mấy thế lực lớn khác sẽ không chịu ngồi im chờ cho Luyện Khí Điện thu hết linh thảo.
Quan trọng nhất là, hai thế lực đứng đầu như Chấp Pháp Đường hay là Bách Sự Đường chắc chắn sẽ không để mặc cho Luyện Khí Điện có được cơ hội trở mình.
Do đó, tinh thần cảnh giác của mấy người Thượng Quan Văn Việt vẫn luôn được giữ ở trên mức hai trăm phần trăm so với những lúc bình thường.
Mà cũng kể từ lúc biết được bên phía Chấp Pháp Đường có đến tận sáu gã tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ, với tính cách ngang ngược của Tử Thanh ấy vậy mà cũng xuất hiện chút cảm giác lo lắng khó mà nói rõ.
Thậm chí, cậu bạn Tử Thanh còn chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ứng chiến mọi lúc mọi nơi.
Có thể nói là, Tử Thanh đã cài sẵn một quả bom hẹn giờ lên người, chỉ cần có người ngứa thịt dám đụng vào thì lập tức quả bom này sẽ tự động phát nổ.
Lần này có tên nhóc Tử Vũ nhập hội, miễn cưỡng cũng được coi là giúp cho Luyện Khí Điện có thêm một tu giả đạt tới tu vi Thiên Linh Cảnh hậu kỳ, nếu chẳng may đụng độ với các thế lực khác, thì tên nhóc này cũng có thể xem như là một lá bài cứu cánh trong lúc nguy hiểm.
Dù sao thì với chân thân là yêu thú cấp bảy trung kỳ, tuy chưa thể thực sự đối đầu cùng tu giả Niết Bàn Cảnh, nhưng tên nhóc Tử Vũ này vẫn dư sức cầm chân hai tên tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ.
Lại dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ nhóc Tử Vũ gia nhập vào thế lực của Luyện Khí Điện, may mắn thay tên nhóc này tuy là yêu thú hóa hình nhưng tâm tính thì vẫn tương tự như một đứa trẻ, cho nên vẫn bị Tử Thanh dắt mũi kéo vào hội.
Chỉ có điều, do là trước đó từng xảy ra chút tranh chấp nên ấn tượng của Thượng Quan Văn Vũ đối với tên nhóc vốn có bản thể là Tử Diễm Dực Giao này cũng không được tốt cho lắm.
Đồng thời, đối với kẻ đã từng nảy sinh sự thèm muốn đối với yêu phách chân hỏa của mình, tất nhiên nhóc Tử Vũ cũng không ưa thích gì mấy rồi.
Hai tên này cứ hễ ở gần nhau thì sẽ xảy ra tranh cãi nảy lửa, không dùng lời nói để khiêu khích đối phương thì cũng phải giành nhau mấy miếng đồ ăn ngon thì mới chịu được.
Chỉ còn cách thời gian khép lại đại bỉ chừng mười ngày, trong khoảng thời gian này, mấy thế lực đứng đầu như Chấp Pháp Đường, Bách Sự Đường, Đan Đường hay Linh Thú Điện đều ra sức thu thập Hóa Linh Thảo.
Mà phương pháp cực đoan và nhanh chóng nhất chính là cướp đoạt từ trong tay của những thế lực yếu kém hơn.
Hiển nhiên, cũng như những lần đại bỉ khác, đội hình của Luyện Khí Điện vẫn luôn là con mồi béo bở mà Chấp Pháp Đường và Bách Sự Đường để ý nhiều nhất.
Bởi vì đã bị Tử Thanh cho nếm trái đắng một lần, vậy nên, đối với việc tập kích đội nhóm của Luyện Khí Điện lần này, mấy người bên phía Bách Sự Đường đã phải tiêu tốn không ít vật phẩm để có thể kéo đám người của Chấp Pháp Đường vào cùng.
Mục tiêu của Tô Khải rõ ràng chính là muốn vùi dập Luyện Khí Điện đến mức không thể ngóc đầu dậy.
Hơn hết thì mục đích thật sự của hắn vẫn là muốn trả thù Tử Thanh, người mà đã trực tiếp ra tay đánh cho Tô Khải đến mức suýt chút nữa thì biến thành kẻ tàn phế.
Vừa mới hạ sát thành công một yêu thú hóa hình gọi là Thái Tuế Ma Viên, cũng tiện tay hái luôn một gốc Hóa Linh Thảo mà con yêu thú này canh giữ.
Tuy rằng chiến đấu vô cùng gian nan, thậm chí ngay cả khi đã bước vào cảnh giới Thiên Linh Cảnh hậu kỳ thì Thượng Quan Văn Việt vẫn phải hứng chịu không ít thương tích do con yêu thú này gây ra.
Có lẽ vì không muốn Tử Thanh phải gánh trên vai quá nhiều áp lực, nên kể từ lúc mà bản thân đột phá cho đến nay thì Thượng Quan Văn Việt luôn cố gắng hạn chế đến mức tối đa việc để cho Tử Thanh phải tham chiến với yêu thú.
Mặc dù biết rõ ý tốt của Thượng Quan Văn Việt, thế nhưng, đối với một người có chết cũng không chịu ngồi yên như Tử Thanh thì việc để cho cậu phải rời xa chiến trường lại chính là điều khiến cho cậu cảm thấy rất khó chịu.
Tất nhiên là Tử Thanh sẽ không chịu ngồi im nhìn Thượng Quan Văn Việt và đám đệ tử của Luyện Khí Điện lao đầu vào nguy hiểm.
Cứ nhìn việc Tử Thanh âm thầm dùng Sát Lục Yêu Tiên lén quật một roi lên lưng Thái Tuế Ma Viên, giúp cho Thượng Quan Văn Việt có cơ hội chém chết con yêu thú trước mặt thì cũng đủ để hiểu được cậu vẫn rất quan tâm đến mấy người của Luyện Khí Điện này rồi.
Trải qua nhiều lần đồng sinh cộng tử, lại thêm tính cách và con người hòa đồng của mình đã giúp cho Tử Thanh từ một người không có tiếng nói trong đội ngũ, dần dần trở thành tâm điểm của cả đội ngũ mười ba người nơi đây.
Đó là còn chưa kể tới tay nghề nấu đồ ăn cực kỳ ngon của Tử Thanh nữa, giờ đây, ngoại trừ cái danh hiệu đội phó của nhóm người này ra thì cậu bạn Tử Thanh cũng ẵm luôn cái chức vụ bếp trưởng rồi.
Lúc này, sau khi để cho đám đệ tử bị thương khi giao đấu cùng Thái Tuế Ma Viên khôi phục lại linh lực, Tử Thanh và tên nhóc Tử Vũ rất là nhàn nhã mà ngồi nướng thịt bên bếp than đỏ rực.
Hôm nay nhờ có nhóc Tử Vũ bắt về không ít Gà rừng, thú hoang và cá lớn, cho nên bữa ăn của mười ba người ở đây mới trở nên phong phú và đa dạng đến vậy.
Với tính cách thân thiện của mình, dĩ nhiên là Tử Thanh sẽ nhường cho mấy đệ tử vừa mới trị thương xong ăn trước, còn bản thân mình và nhóc Tử Vũ sẽ ăn sau cùng, dù sao thì hai người các cậu cũng coi như là khỏe mạnh và hoàn hảo nhất trong đoàn đội này.
Chỉ là, khi mọi người đã gần như ăn no, và Tử Thanh cùng với nhóc Tử Vũ cũng đang định xắn tay áo lên để xông vào giải quyết nốt số đồ ăn còn lại, thì bất ngờ từ giữa không trung chợt có hơn trăm khối cầu lửa khổng lồ nện xuống.
“Ầm ầm ầm…”
– Có kẻ tập kích.
Mau… mau phòng ngự…
– Á…
– Bà cố nội cha đứa nào ngứa da ngứa thịt đấy hả?
Dám đánh lén đúng lúc tao đang chuẩn bị ăn cơm, chúng mày chán sống rồi đấy à?
Bị hơn trăm quả cầu lửa bất ngờ dội trúng khiến cho bữa ăn ngon trước mắt bị hủy hoại gần như hoàn toàn.
Cơn thịnh nộ của hai kẻ ham ăn nhất Luyện Khí Điện là Tử Thanh và nhóc Tử Vũ cũng tựa như núi lửa phun trào mà bừng bừng bốc cháy.
Sau khi quát lên một tiếng, hai người một lớn một nhỏ lập tức xách theo hung khí của bản thân bay thẳng lên không trung.
Tiếp đó liền bắt đầu dùng ánh mắt sắc lẹm quét qua xung quanh, cẩn thận tìm kiếm tung tích của kẻ đã phóng ra hơn trăm quả cầu lửa hủy mất bữa ăn ngon của mình.
Trông thấy cảnh tượng bất ngờ này, một tiếng cười lớn bỗng từ xa truyền tới, theo sau là một đoàn người với con số lên đến hơn hai mươi nhân thủ cũng từ từ xuất hiện.
– Ha ha ha ha.
Chỉ là một bữa ăn phàm tục mà thôi, sư đệ cần gì phải phản ứng mạnh mẽ như vậy chứ?
Trước ánh mắt sắc như dao cạo của Tử Thanh, sáu gã tu giả mặc áo choàng màu đỏ đậm từ giữa đám người chầm chậm bước ra.
Không khó để nhìn ra tu vi Thiên Linh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng như ký hiệu đặc thù của Chấp Pháp Đường trên pháp y của đám người này, đôi mắt long lanh của Tử Thanh cũng chầm chậm nheo lại rồi cất giọng đáp.
– Phàm tục hay không phàm tục thì cũng là do ta tốn công tốn sức làm ra.
Các ngươi khi không lại đi công kích chúng ta đúng lúc ăn cơm, có vẻ là hơi thiếu giáo dục nhỉ?
Nghe thấy Tử Thanh mở miệng ra là đã cất lời chửi xéo, tên tu giả mới vừa nãy còn lên tiếng cười nhạo nhất thời ngây ngẩn không biết phải trả lời ra sao cho đúng.
Thế nhưng, dường như Chấp Pháp Đường làm việc quen thói ngang ngược đã lâu, vậy nên một nữ tu giả ăn vận trang điểm có phần diêm dúa chợt bước lên trước một bước rồi cất giọng mắng.
– Hỗn xược.
Chỉ là một tên đệ tử thân truyền mới tấn cấp, vậy mà cũng dám đứng trước mặt chúng ta ăn nói không hề kiêng dè.
Ngươi đang tự mình tìm chết sao?
Nữ tu giả này vừa dứt lời thì một đoạn roi dài trắng noãn như ngọc cũng lập tức quật tới, mục tiêu dĩ nhiên chính là gò má trơn mịn có phần hơi chút bầu bĩnh của Tử Thanh.
“Bốp”
Tùy tiện phẩy tay một cái đã hất văng đoạn roi dài trắng noãn kia ra xa, đuôi mắt của Tử Thanh khẽ nheo lại rồi bất ngờ nhoẻn miệng cười lạnh một cái.
– Hừ.
Dùng xương sống của Hàn Ngọc Băng Nhiêm để luyện thành Linh khí cấp bậc thượng phẩm, xem ra Chấp Pháp Đường các ngươi cũng không phải là không có người biết luyện khí nhỉ?
Vừa liếc mắt một cái đã có thể nói ra được phẩm cấp cũng như tài liệu chính của cây roi dài trong tay nữ tu giả kia, cậu bạn Tử Thanh chớp mắt một cái liền thành công thu hút được sự chú ý của năm gã tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ còn lại bên phía Chấp Pháp Đường.
Tuy rằng cũng là đệ tử thân truyền, nhưng mỗi một thế lực trong nội môn đều có cách thức huấn luyện cũng như hệ thống tu luyện giành riêng cho đệ tử của mình.
Do đó, khi Tử Thanh và Thượng Quan Văn Việt dùng tài nghệ luyện khí của mình náo loạn Luyện Khí Điện và cả nội môn, thì những tên đệ tử có tu vi Thiên Linh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong này lại bởi vì quá trình tu luyện của bản thân nên không hề hay biết.
Thật ra bọn họ vốn đang bế quan tìm kiếm con đường đột phá cánh cửa Thiên Linh Cảnh hậu kỳ, cho nên đối với mấy loại chuyện như thi đấu thăng cấp, hay là so đấu giữa những đệ tử nội môn với nhau đều bị cho là chuyện vặt vãnh, vậy nên bọn họ mới không thèm để ý tới.
Dẫu sao thì cũng là lực lượng chủ chốt của một thế lực đứng đầu, cho nên ít nhiều gì thì tin tức về những cá nhân nổi bật trong khoảng thời gian gần nhất vẫn được mấy người này tiếp nhận.
Biết rằng kẻ vừa đoán được phẩm cấp của cây roi dài trong tay mình chính là hạt giống quý giá mà Luyện Khí Điện đang hết mực cưng chiều, nữ tu giả ăn mặc diêm dúa kia cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, đơn giản chỉ là liếc Tử Thanh một cái rồi nghiến răng quát.
– Hừ.
Đoán được thì sao chứ, Luyện Khí Điện các ngươi xuống dốc đến mức này rồi thì còn có thể làm được gì đây?
– Nếu ngươi đã có thể nhận ra xương sống của Hàn Ngọc Băng Nhiêm, vậy thì cũng tới thử một chút uy lực từ Huyền Âm Nhuyễn Cốt Tiên của ta đi.
“Vụt”
Roi dài màu trắng noãn như bạch ngọc lại một lần nữa quất tới, mục tiêu vẫn là gò má trơn mịn của Tử Thanh.
Nhanh chóng xoay người tránh đi mũi roi mát lạnh, một lọn tóc mảnh bên tai bất ngờ bị cắt xuống khiến cho Tử Thanh chợt lặng người trong giây lát.
Lông tơ trên người dựng đứng, cảm giác mát lạnh do linh lực từ đầu mũi roi lướt qua vẫn còn lưu lại trên gò má.
Đồng tử lập tức chuyển thành một màu đỏ tươi như bảo thạch, khí tức trên người Tử Thanh cũng theo đó mà dần trở nên yêu dị đến lạ.
Trên đầu ngón tay đã kẹp sẵn một cây kim bạc, Tử Thanh nhếch môi nhìn nữ tu giả diêm dúa vừa mới công kích mình một cái rồi cười lạnh nói.
– Chỉ là thượng phẩm Linh khí mà thôi, dù cho có là thứ được luyện thành từ xương sống của Hàn Ngọc Băng Nhiêm thì sao chứ?
Để xem là roi của ngươi tốt, hay là kim thêu của ta cứng hơn.
“Keng”
Kim bạc phóng đi cực nhanh, chưa kịp chớp mắt thì mũi kim đã ghim sâu vào một đốt xương trắng của Huyền Âm Nhuyễn Cốt Tiên rồi.
“Xẹt”
Một cây kim khác lại bay ra, ngay khi nữ tu giả kia còn chưa kịp định thần lại thì ở bên má trái của ả ngoại trừ một sợi chỉ mảnh màu đỏ tươi ra, thì chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một vệt máu hẹp dài nữa rồi.
Trợn tròn hai mắt nhìn Tử Thanh nhẹ nhàng thu lại kim bạc cùng hai sợi chỉ đỏ, lại cảm nhận được chút ấm nóng do máu từ vết thương trên má chảy ra, ngón tay của nữ tu giả kia vừa run rẩy đưa lên chạm nhẹ vào má vừa cắn chặt cánh môi đỏ mọng gằn giọng quát.
– Ngươi… ngươi…
Mặt… mặt của ta…
Ta phải giết ngươi… a…
Sau khi sờ trúng vết thương trên mặt, ả nữ tu giả kia lập tức nổi khùng mà điên cuồng vung roi quật về phía Tử Thanh, một một lần mũi roi lướt đi đều khiến cho không gian như bị cắt ra thành nhiều mảnh.
Chau mày dùng kim bạc và chỉ đỏ để đón đỡ những mũi roi hừng hực lửa giận của nữ tu giả kia, tuy rằng hai món pháp khí này đã được Tử Thanh dùng rất nhiều nguyên liệu quý giá luyện chế lại, hơn nữa cũng đã đứng vào hàng ngũ thượng phẩm Linh khí.
Nhưng dù sao thì nữ tu giả kia cũng đang trong lúc tinh thần kích động, nên lực lượng của mỗi một cái quật roi đều không thể xem thường.
Ngay cả khi tu vi thật sự của Tử Thanh có cao hơn ả ta một chút, thì quần áo trên người vẫn bị nguồn năng lượng cuồng bạo trên mũi roi lướt qua cắt rách.
Thấy Tử Thanh như bị rơi vào thế bị động, bên này Thượng Quan Văn Việt đang định xông lên tương trợ thì lại bị năm gã tu giả còn lại phóng ra linh lực chèn ép, một nữ tu giả khác còn nhân cơ hội này mà buông lời kích động ả nữ nhân đang giao đấu với Tử Thanh.
– Yên Chi sư muội, tên này dám làm mặt của muội bị thương.
Ta thấy, hay là cứ phế hắn đi, với tu vi của muội chắc không cần sư tỷ đây phải giúp đỡ chứ?
Nghe ra ý vị châm chọc của nữ tu giả kia, Yên Chi vừa vung roi điên cuồng đánh về phía Tử Thanh vừa gằn giọng đáp.
– Không phiền Lạc Hà sư tỷ quan tâm, tên tiểu tử này sư muội tự có cách hành hạ.
Sư tỷ ngươi vẫn nên lo cho mình đi thì hơn.
Nhìn nữ tu giả tên là Lạc Hà kia thành công kích thích máu nóng trong người của cái ả Yên Chi trước mặt, tâm trạng của Tử Thanh lúc này cũng theo đó mà dần trở nên mất khống chế.
Vừa mới dùng kim châm cùng chỉ đỏ cắt ra một vết máu thật dài trên cánh tay của Yên Chi, cậu bạn Tử Thanh nháy mắt như hóa thành một cái bóng mờ mờ ảo ảo ẩn mình trong làn sương màu đen tím do Ám Nguyệt Ma Yên tạo thành.
– Hừ.
Muốn hành hạ ta sao?
Phải xem thử coi là cái thứ bánh bèo vô dụng như ngươi có bản lĩnh này hay không đã.
Nhất Hồng Tuyến, trói lại cho ta.
Từ giữa làn khói dày u ám, hàng trăm ngàn sợi tơ mảnh màu máu bất ngờ phóng ra trói chặt lấy thân hình nóng bỏng của Yên Chi.
Nháy mắt vài cái, từ giữa không trung liền xuất hiện một cái kén bằng người sống do chỉ đỏ bện thành, chỉ còn mỗi một cái đầu ghim đầy trâm cài rườm rà của Yên Chi là còn để lộ ra ngoài mà thôi.
“Phập”
Điều khiển kim châm đâm sâu và da thịt Yên Chi, khóe môi của Tử Thanh khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười trông rất là ma mị.
Lướt nhẹ tới bên cạnh cái kén bằng tơ đỏ, Tử Thanh chầm chậm vung tay tát mạnh một cái vào mặt của Yên Chi, khiến cho nữ tu giả ăn vận diêm dúa này tựa như một tảng đá nặng nề nện thẳng xuống mặt đất.
“Chát”
“Rầm”
– Hự…
– Yên Chi sư muội…
– Yên Chi…
Bởi vì Tử Thanh ra tay quá nhanh và quá bất ngờ, nên cho dù ở đây còn có đến năm gã tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ nữa, thế nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn nữ tử Yên Chi đáp đất bằng một cú tát cực mạnh của Tử Thanh.
Đã thu hồi toàn bộ chỉ đỏ, lại để mặc cho đám người Chấp Pháp Đường chạy tới nâng cái ả Yên Chi đã mê man nằm dưới đất dậy, biết rõ là tiếp đến sẽ không thể tránh khỏi một trận ác chiến, cho nên chợt thấy Tử Thanh quay qua nghiêm túc nói với nhóc Tử Vũ một câu.
– Bảo vệ tốt những người khác giúp ta.
Sau khi nhận được một cái gật đầu thật mạnh của Tử Vũ, lúc này thì cậu bạn Tử Thanh mới hít sâu một hơi mà bước từng bước về phía đám người của Chấp Pháp Đường.
– Nghe nói Chấp Pháp Đường các ngươi trong suốt mấy trăm năm nay vẫn luôn ức hiếp người của Luyện Khí Điện chúng ta.
Vậy thì, thù mới hận cũ, tất cả hãy để trận chiến ngày hôm nay rửa sạch đi.
– Chấp Pháp Đường các ngươi nghe cho kỹ đây.
Hôm nay, Tử Thanh ta lấy danh nghĩa là đệ tử thân truyền của Luyện Khí Điện khiêu chiến với tất cả các ngươi.
Nào… đến đây đi.
Thanh âm vang vọng vừa dứt thì từ trên người của Tử Thanh lập tức tràn ra vô vàn khói dày màu đen tím, sau đó, ẩn trong làn Ám Nguyệt Ma Yên chính là chín phân thân của Tử Thanh.
Đáng nói là, khi cả chín cái phân thân này cùng xuất hiện thì từ khí tức cũng như linh lực trên người chín phân thân tỏa ra đều không hề yếu hơn so với chân thân một chút nào.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, một gã tu giả cao lớn có vẻ như là người dẫn đội của Chấp Pháp Đường vốn nãy giờ vẫn luôn yên lặng chợt rũ mắt rồi cất tiếng ồm ồm nói.
– Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân.
Thật không ngờ ngươi lại có thể tu luyện môn công pháp này nhanh tới vậy, thậm chí còn luyện được tới mức tạo ra đủ chín phân thân nữa.
Tốt… rất tốt… rất tốt…
Nhếch khóe môi lạnh lùng khen Tử Thanh một câu xong, sau đó lại thấy tên tu giả này quay qua nói với mấy người bên phía Chấp Pháp Đường một tiếng.
– Các ngươi lui ra đi.
Nếu như vị sư đệ đây đã muốn thay mặt cho Luyện Khí Điện khiêu chiến, vậy thì, Định Khôn ta thân là đại sư huynh dẫn đội của Chấp Pháp Đường cũng nên ra mặt ứng chiến mới phải.
Liếc mắt ngăn lại lời định nói của mấy tên đệ tử khác, gã tu giả tự xưng là Định Khôn này chỉ cười nhạt một cái rồi bước lên trước mấy bước.
Khi liếc qua mấy cây kim bạc ở trên tay Tử Thanh thì bất chợt lại nghe thấy tên này hạ giọng hỏi.
– Ngươi không định dùng mấy cái kim thêu này để giao đấu với ta đấy chứ?
Không giấu gì ngươi, trong tay ta có một món cực phẩm Linh khí, nếu như ngươi không có, vậy thì ta sẽ dùng thượng phẩm linh khí để so đấu công bằng với ngươi vậy.
Nghe Định Khôn nói vậy, tuy rằng trong lòng Tử Thanh không vui, nhưng dẫu sao thì cái tên con trai cao to trước mặt này cũng rất là thẳng thắn, hơn nữa còn không định dùng món Linh khí cực phẩm trong tay để âm thầm hạ sát thủ với cậu.
Từ điểm này có thể thấy, vốn dĩ bản chất của Định Khôn thực ra không xấu, chỉ là vì ở trong môi trường tu luyện đặc thù của Chấp Pháp Đường nên mới tạo thành cái thứ tính cách ngông cuồng bá đạo ấy mà thôi.
Đôi mắt vẫn mang theo sắc đỏ hồng yêu dị khẽ chớp nhẹ, cậu bạn Tử Thanh cũng không có rảnh mà đi phân trần hay giải thích làm gì, đơn giản chỉ là triệu hoán ra cây roi dài hình bông Lúa của mình rồi cười nhạt đáp.
– Cực phẩm Linh khí sao?
Thật là trùng hợp, ở đây ta cũng có một cây roi dài cấp bậc cực phẩm này.
Bị khí thế từ cây roi dài trong tay Tử Thanh khiến cho kinh ngạc, Định Khôn còn chưa kịp nói gì thì nữ tu giả tên là Yên Chi mới vừa bị đánh bay khi nãy chợt siết chặt tay rồi trợn tròn hai mắt kêu lên.
– Linh khí cực phẩm?
Hơn nữa còn là trường tiên?
Hắn… hắn vậy mà lại chỉ dùng thượng phẩm Linh khí để đánh bại ta.
Quả thật là… khinh người quá đáng.
Bị cây roi của Tử Thanh khiến cho kinh ngạc không chỉ có nữ tử Yên Chi kia, mà ngay cả nữ tu giả tên là Lạc Hà trước đó còn buông lời khiêu khích Yên Chi cũng phải trợn tròn hai mắt lên vì bất ngờ.
– Cực phẩm Linh khí sao?
Ta… ngay cả ta cũng không có nổi một món Linh khí cấp bậc cực phẩm.
Hắn… hắn vậy mà thật sự lại có được một món?
– Hừ.
Có gì mà đáng tự hào chứ?
Lạc sư muội, muội quên là Luyện Khí Điện của bọn hắn còn có một Mạnh Khang điện chủ chống lưng sao?
Chắc hẳn cây roi này là pháp khí bản mạng của vị điện chủ kia rồi…
– Đúng đấy, Lạc sư muội.
Với địa vị của hắn sao lại có tư cách sở hữu một món Linh khí cực phẩm được chứ?
– Ngay cả đại sư huynh cũng phải liều mình suýt chút thì bỏ mạng trong những lần vây giết Ma tu, mới may mắn được Tứ trưởng lão đích thân luyện chế cho một món Linh khí cực phẩm đấy.
– Biết là vậy.
Nhưng… cũng thật là ghen tị với cái tên tiểu tử kia…
Bỏ ngoài tai mấy lời bàn luận của đám người Chấp Pháp Đường, lúc này đây, cả Tử Thanh và Định Khôn đều đang âm thầm thăm dò thực lực của đối thủ trước mắt.
Tùy tiện mấp máy khóe môi ném cho Thượng Quan Văn Việt hai chữ “yên tâm”, sau đó, cả Tử Thanh và Định Khôn đều không hề hẹn trước mà lập tức lao vút lên không trung.
Đã là tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, vậy thì, một khi giao chiến sẽ khiến cho không gian xung quanh bị chấn động, linh khí thiên địa ở nơi đó cũng bị ảnh hưởng mà hình thành nên những luồng sóng linh lực có tính chất vô cùng cuồng bạo.
Loại sóng linh lực cực đoan này chẳng những có thể xé rách không gian, tạo ra không ít khe nứt loạn lưu cực kỳ nguy hiểm, mà còn có thể tạo ra một thứ lực hút vô cùng mạnh bạo đem những vật thể xung quanh nó ném vào bên trong khe nứt không gian.
Thậm chí, đơn giản chỉ là chút linh lực tán loạn khi hai tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong này tản ra thôi, thì cũng đã dư sức để khiến cho một gã tu giả Địa Linh Cảnh trọng thương rồi.
Nhìn một cây búa lớn ở trong tay Định Khôn, ngay lúc Tử Thanh đang còn ngơ ngẩn không biết là nó giống với pháp khí trong bộ phim hoạt hình nào, thì bất ngờ giọng nói trầm ồm của Định Khôn lại đột ngột vang lên bên tai khiến cho cậu phải giật mình tỉnh táo lại.
– Linh khí này của ta gọi là Hạo Thiên Chùy, nặng sáu ngàn sáu trăm cân.
Tiếp theo đây phải xem ngươi đối phó với cự chùy của ta như thế nào rồi.
– Á trời mẹ…
Bị danh hiệu của cái chùy to lớn kia làm giật mình, Tử Thanh theo phản xạ mà hét toáng lên.
– Bà cố nội ơi…
Hạo Thiên Chùy á?
Rồi rồi, đứa nào bê nguyên cái Vũ hồn Hạo Thiên Chùy ở Đấu La Đại Lục vào đây đấy?
Quá là mệt não nhé.
Không hiểu những gì mà Tử Thanh vừa thốt lên có nghĩa là gì, nhưng nhìn biểu cảm cùng với sự kinh ngạc của cậu như vậy thì cũng khiến cho đám người của Chấp Pháp Đường cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.
Bởi dù sao thì Hạo Thiên Chùy cũng là một món Linh khí cực phẩm với sức nặng và lực phá hoại vô cùng khủng bố, hơn nữa, chùy này lại ở trong tay của một tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong như Định Khôn, chắc hẳn ít nhiều cũng sẽ gây ra được chút sức ép về mặt tâm lý cho Tử Thanh.
Bị vẻ ngoài của chiếc búa lớn kia thu hút, mãi một lúc lâu sau mới thấy Tử Thanh hít sâu một hơi kiềm chế lại tâm trạng rồi mỉm cười nói.
– Hạo Thiên Chùy đúng không?
Okay… Vậy thì hôm nay tất cả hãy cùng xem xem, cuối cùng là Hạo Thiên Chùy của Chấp Pháp Đường mạnh?
Hay là, Sát Lục Yêu Tiên ở trong tay ta mạnh hơn?
Tử Thanh vừa mới dứt lời thì cây roi dài ở trong tay đã run lên nhè nhẹ, từng lưỡi đao nhỏ hình hạt lúa đều ánh lên chút ánh sáng màu đen tím rồi quất thẳng về phía Định Khôn.
Bàn chân giậm mạnh vào không khí khiến cho dòng chảy linh khí nơi này bị nén lại, Định Khôn hừ lạnh một tiếng, sau đó vung Hạo Thiên Chùy trong tay nặng nề nện lên mũi roi sắc nhọn của Tử Thanh.
“Đinh”
Thanh âm chói tai tựa như tiếng búa tạ nện vào thanh sắt đột ngột vang lên, sóng linh lực cuồng bạo nháy mắt tràn ra xung quanh khiến cho không gian bị xé rách tạo thành từng khe nứt hẹp dài.
“Vù vù”
Lực hút từ trong những khe nứt lập tức mở ra, chẳng những cắn nuốt sạch sẽ những vật thể xung quanh, mà còn đem hút hết những dư lực do vụ va chạm khi nãy tạo ra vào trong.
Cũng may là hai người này giao chiến ở trên cao, cho nên đám đông quán chiến ở bên dưới mới không bị dư lực lan tràn khiến cho bị ngộ thương.
Đã tách nhau ra một khoảng rộng, sau khi trông thấy đối phương cũng không bị đòn công kích đầu tiên khiến cho thụ thương tổn gì quá mức nghiêm trọng.
Do đó, lại thấy Tử Thanh và Định Khôn vung pháp khí trong tay lên lao vào chiến đấu vô cùng kịch liệt.
“Đinh… đinh…”
“Ầm”
Từng đợt sóng âm nổ lớn do linh lực và pháp khí va chạm không ngừng vang lên, trên cao ngoại trừ những bóng mờ liên tục xẹt qua xẹt lại thì cũng chỉ có những đám mây linh lực nở rộ khi hai người kia đối đầu là có thể dễ dàng nhìn thấy mà thôi.
Giao chiến như vậy cũng được hơn mười phút.
Lúc này, sau khi dùng roi dài trong tay quất mạnh lên cây búa lớn của Định Khôn thì chợt thấy Tử Thanh lùi lại một khoảng dài.
Thô bạo lau đi vệt máu nơi khóe môi, cậu bạn Tử Thanh chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía Định Khôn cũng vừa mới loạng choạng lùi về sau một đoạn dài mà nở một nụ cười đầy yêu dị.
– Hừ.
Hạo Thiên Chùy của ngươi tuy rằng rất nặng, nhưng muốn dùng nó để đập nát Sát Lục Yêu Tiên của ta thì vẫn còn chưa đủ đâu.
– Định Khôn.
Mâu thuẫn giữa Luyện Khí Điện và Chấp Pháp Đường suốt trăm năm qua hãy dùng một chiêu cuối cùng này để xóa bỏ đi.
Bất kể là ngươi thắng hay ta thắng, thì từ giờ trở đi, người của hai bên cũng không được chèn ép đối phương đến mức này nữa.
Bàn tay vừa mới lau đi vết máu trên môi của Định Khôn cũng vì lời nói này của Tử Thanh mà sững lại.
Thật ra bản tính Định Khôn không xấu, hắn cũng không ưa thích gì việc chèn ép người của các thế lực khác, nhưng nói gì thì nói, thân là đại sư huynh của Chấp Pháp Đường thì Định Khôn cũng không thể nào quá mềm mỏng với người của thế lực khác được.
Giờ đây, sau khi trải qua trên dưới ba trăm hiệp giao thủ cùng Tử Thanh, lại thấy rằng người này tuy mồm mép điêu ngoa nhưng lại chưa hề nổi lên sát ý với mình, khiến cho trong lòng Định Khôn bất ngờ lại dâng lên chút cảm giác tội lỗi.
Như được câu nói của Tử Thanh mở đường, vậy nên chỉ thấy Định Khôn đứng thẳng lưng rồi kiên định gật mạnh đầu một cái đáp.
– Được.
Định Khôn ta hứa với ngươi, dù là ai thắng ai thua thì từ giờ trở đi người của Chấp Pháp Đường chúng ta sẽ không chèn ép đệ tử của Luyện Khí Điện các ngươi nữa.
– Nào, đến đây đi.
Cùng nhau kết thúc trận chiến mà tất cả chờ mong đã lâu này đi.
Trông thấy chiến ý hừng hực trong mắt Tử Thanh, Định Khôn tuy rằng cảm thấy trong lòng có một chút cảm giác kỳ lạ nào đó rất khó nắm bắt, thế nhưng thân là người của Chấp Pháp Đường nên hắn vẫn không thể không nói ra lời thách đấu của bản thân gửi tới cho Tử Thanh.
Đôi con ngươi lấp lánh ánh sáng đỏ hồng, nhưng ngay vào lúc Định Khôn nói ra lời thách đấu cuối cùng thì sắc đỏ hồng yêu dị của Tâm Ma Dẫn lại bị Tử Thanh thu lại.
Với Tử Thanh, có lẽ đây sẽ là trận chiến đấu công bằng đầu tiên kể từ sau khi cậu có được môn công pháp kỳ diệu như Tâm Ma Dẫn.
Đây cũng chính là sự tôn trọng mà Tử Thanh giành riêng cho một đối thủ có đủ cả khí chất lẫn năng lực như Định Khôn.
Mái tóc dài sau lưng phần phật tung bay, Tử Thanh đứng yên trên không bắt đầu nâng tay kết thành những thủ ấn vô cùng phức tạp, luồng linh lực màu đen tím trên người cũng dần dần trở nên đậm đặc hơn rồi ngưng tụ lại hình thành một vòng tròn khổng lồ.
Vòng tròn này tuy rằng bị linh lực màu đen tím bao bọc lấy, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra những lưỡi đao nhỏ cong cong tựa như những lưỡi răng cưa phủ đầy mặt ngoài của vòng tròn.
Hơn nữa, từ trên vòng tròn mờ ảo có chút trong suốt này còn không ngừng tỏa ra một loại khí tức hỗn độn vô cùng kỳ lạ.
Nhìn một vòng tròn khổng lồ sau lưng Tử Thanh, trong lòng Định Khôn tuy rằng có chút lo lắng nhưng vẫn không chậm tay chút nào mà kết ấn ngưng tụ nên một cây búa lớn mang dáng vẻ của Hạo Thiên Chùy.
Khi hay người đã ngưng tụ xong đòn công kích mạnh nhất của mình thì từ trên cao, linh khí thiên địa vốn đã bạo động lại càng thêm phần hỗn loạn hơn.
Thậm chí còn có dị tượng thiên địa xuất hiện tựa như lúc mấy người Luyện Khí Điện luyện thành thượng phẩm Linh khí nữa, chẳng qua là dị tượng này còn mạnh hơn lúc Linh khí cực phẩm ra đời không biết bao nhiêu lần.
“Ầm ầm… đùng”
Bị thiên địa dị tượng trên bầu trời của Tuyệt Thiên Uyên thu hút không chỉ có đệ tử nội môn tham gia thi đấu, mà ngay cả là những vị trưởng lão có nhiệm vụ trông coi Nội Môn Đại Bỉ cũng bị thu hút mà tức tốc đuổi tới.
Mặc kệ những khí tức thần bí bất ngờ xuất hiện ở xung quanh, cả Tử Thanh và Định Khôn đều hết mực chú tâm vào đòn công kích cuối cùng này.
Như là đồng thời cùng hô lên, chỉ thấy cả hai người cắn chặt răng đem công kích đã ngưng tụ của mình đẩy về phía đối phương mà hét lên.
– Hạo Thiên Chùy, Chùy Luyện Bách Yêu.
Hạo Thiên Xuất Thế, Chùy Hám Thiên Địa.
Giáng.
– Hỗn Độn Tụ Linh, Thần Binh Thành Hình.
Hỗn Độn Mở, Thần Luân Hiện.
Hỗn Độn Thần Luân, Trảm.
“Đùng… đùng… đùng…”
Hai đại thần binh do toàn bộ linh lực trong người của cả Tử Thanh và Định Khôn còn chưa chính thức va chạm, thế nhưng thanh âm nổ lớn do không gian bị xé rách đã vang lên không ngớt.
Nhìn cảnh tượng này không khỏi khiến cho một vài vị trưởng lão nội môn phải âm thầm tặc lưỡi một phen.
– Chậc chậc.
Chỉ là thân truyền đệ tử có tu vi Thiên Linh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong mà lại nắm trong tay công pháp cường đại bậc này, quả thật là đã được mở rộng tầm mắt rồi.
– Cứ nói Luyện Khí Điện mấy trăm năm nay không có đệ tử nào kiệt suất, ta thấy, có khi lần này cả thảy nội môn của Cửu Lâm Tiên Vực nên nhìn nhận lại rồi.
– Đúng đó, công kích bậc này dù là ta nếu không lột một lớp da mỏng thì cũng khó mà đỡ được.
Haizzz…
Nghe thấy tiếng thở dài, mấy vị trưởng lão nội môn vội quay qua rồi cung kính vái chào một cái thật sâu với người vừa mới xuất hiện.
– Tam trưởng lão.
Nhẹ phẩy tay vài cái, vị lão giả mặc áo bào màu lam nhạt khẽ gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào hai người trẻ tuổi đang hừng hực lửa chiến trên không trung mà cười nhạt nói.
– Đại trưởng lão đã đến rồi sao lại không chịu xuất hiện, chẳng lẽ ngươi không thấy tò mò về kết quả sắp tới sao?
Ngay khi đám trưởng lão nội môn còn chưa kịp định hồn thì từ giữa không gian yên lặng chợt có một vị lão giả khác xuất hiện, người này vừa tới thì ngay cả Mạnh Khang điện chủ của Luyện Khí Điện vốn đang đứng trong một vòng tròn linh lực cũng theo đó mà xuất hiện.
Chỉ có điều, theo sau sự hiện diện của hai người này còn có cả đường chủ của Chấp Pháp Đường, cùng với đường chủ của ba thế lực đứng đầu nội môn còn lại.
Cũng chẳng biết là bản thân đã gây ra động tĩnh lớn đến mức nào, lúc này, hai người Tử Thanh và Định Khôn đều hoàn toàn trút hết linh lực và sức mạnh của bản thân vào trong hai đại hư ảnh thần binh trên không trung.
“Đùng”
Một tiếng nổ lớn vang lên, luồng linh lực khổng lồ vỡ ra từ Hỗn Độn Thần Luân và Hạo Thiên Chùy lập tức lan tràn khiến cho không gian vỡ ra hàng trăm khe nứt to nhỏ.
Đứng trước luồng năng lượng cuồng bạo, cả Tử Thanh và Định Khôn đều phải hứng chịu những thương tổn cực kỳ nặng nề, pháp y gần như bị hủy hoàn toàn, trên thân cũng chằng chịt những vết thương tóe máu.
Chỉ khác là, trái ngược với tình cảnh thân thể bị năng lượng cuồng bạo thổi bay đến bất tỉnh như Định Khôn, thì cậu bạn Tử Thanh lại kiên định đứng thẳng lưng dùng chính chút linh lực còn sót lại trong cơ thể để ngăn không cho mình bị thổi bay.
Thế nhưng, dường như Tử Thanh đã có chút coi thường loại năng lượng khổng lồ mang tính cuồng bạo này, do đó, khi mà bản thân cậu cho rằng sẽ có thể vượt qua được cơn thịnh nộ của luồng linh lực bị kích nổ.
Thì bất ngờ, ở giữa trung tâm của vụ va chạm chợt có một quả cầu năng lượng khác hình thành.
Quả cầu năng lượng này tựa như là năng lượng bị dồn nén khi hai hư ảnh thần binh phát nổ mà tạo ra, cho nên dù kích thước không quá lớn nhưng năng lượng cuồng bạo mà nó mang theo đủ để xé nát thân thể đang mất dần sự chống đỡ từ linh lực của Tử Thanh.
Trông thấy Tử Thanh nháy mắt sẽ bị quả cầu năng lượng kia nuốt lấy, vị điện chủ Mạnh Khang đang đứng sau lưng Đại trưởng lão nhịn không được muốn lao ra ứng cứu thì bất ngờ lại nghe thấy vị trưởng lão này nghiêm giọng cản lại.
– Không được ra tay.
Để xem tiểu tử kia còn có chiêu bài gì chưa lật, nếu có gì xảy ra thì vi sư sẽ tự mình ra tay.
Vị Đại trưởng lão này vừa nói hết câu thì ánh mắt vốn có chút lờ đờ vì kiệt sức của Tử Thanh chợt lóe lên chút ánh sáng màu đỏ hồng, cây roi dài màu đen tím cũng lập tức xuất hiện trong tay.
Thế rồi, roi dài lập tức được vung lên, mũi roi sắc nhọn vốn không hề mang theo chút dao động linh lực nào, vậy mà trước ánh mắt kinh ngạc của toàn thể những người đang quan sát ở đây, một cái quật roi nhìn như là tùy ý của Tử Thanh lại có thể đánh nát quả cầu năng lượng đang lao nhanh đến trước người cậu.
“Bùm”
Quả cầu năng lượng bị đánh nổ, linh lực từ đó tràn ra ngay lập tức bị những khe nứt không gian ở gần đó cắn nuốt gần như toàn bộ.
Chỉ là, vẫn có một ít năng lượng tràn tới đánh văng Tử Thanh ra xa, khiến cho cậu nôn ra mấy ngụm máu tươi rồi rơi thẳng xuống dưới.
May là trước khi nện thẳng xuống nền đất đá khô cứng thì Thượng Quan Văn Việt đã kịp thời lao ra ôm lấy, cho nên Tử Thanh mới coi như là tránh được một đòn thương tích nặng nề nữa.
Màu từ sau lúc quả cầu năng lượng kia bị Tử Thanh quật một roi liền phát nổ, ánh mắt của hai vị Đại trưởng lão và Tam trưởng lão cũng bất ngờ xuất hiện một chút ánh sáng lập lòe.
Tuy rằng không ai nói với ai câu nào, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của hai người sau khi trông thấy cây roi dài của Tử Thanh thì cũng đủ để biết là hai vị tu giả này đã nhìn ra chút manh mối trên cây roi dài kia rồi.
Kết cục thắng bại đã rõ, mà thời điểm khép lại Nội Môn Đại Bỉ cũng đến gần, tuy là còn vài ngày, nhưng chỉ cần nhìn tràng chiến đấu vô cùng kinh động khi nãy thì chúng đệ tử đều đã chết tâm muốn cố gắng hết sức trong mấy ngày tới rồi.
Ai mà chẳng biết Chấp Sự Đường vốn là quán quân đã định sẵn qua các lần đại bỉ, vậy mà lần này lại bị Luyện Khí Điện đánh cho thảm bại.
Bọn họ tuy có lòng, nhưng sức lực lại không cho phép, nếu như cứ cố chấp chọc vào hai thế lực này thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Dù cho hai người mạnh nhất của bọn họ đã trọng thương, nhưng nếu muốn vuốt đuôi hổ lúc nó bị gãy răng thì vuốt sắc của nó vẫn dư sức xé kẻ đó ra thành trăm mảnh.
Vì vậy mà chúng đệ tử nội môn đều đồng loạt xin kết thúc Nội Môn Đại Bỉ sớm hơn mấy ngày.
Kết quả cuối cùng tất nhiên là khiến cho người ta cực kỳ bất ngờ, Luyện Khí Điện vậy mà lại vượt qua Chấp Pháp Đường giành vị trí quán quân với hai mươi sáu gốc Hóa Linh Thảo.
Tuy thắng lợi vẻ vang là vậy, nhưng người có công lớn nhất lúc này vẫn đang còn hôn mê bất tỉnh được Thượng Quan Văn Việt đích thân bế về từ Tuyệt Thiên Uyên.
Rất hiển nhiên là sau cuộc giao chiến với Định Khôn đã khiến cho Tử Thanh bị thương vô cùng nghiêm trọng, may mà được vị Đại trưởng lão kia dùng linh lực bảo vệ tâm mạch cũng như giữ lại sinh cơ của cơ thể, cho nên coi như là cũng tạm thời an toàn.
Chỉ có điều, lần này bị thương quá nặng nên Tử Thanh hoàn toàn là nằm im không một chút cựa cuội trong lòng của Thượng Quan Văn Việt, mặc kệ cho hắn ôm ôm vuốt vuốt mà cũng không hề hay biết gì.