Trai Việt Tu Tiên Ký - Tư Ân (full) - Chương 46: Thượng Quan Văn Việt trọng thương, Tử Thanh bùng nổ
- Trang Chủ
- Trai Việt Tu Tiên Ký - Tư Ân (full)
- Chương 46: Thượng Quan Văn Việt trọng thương, Tử Thanh bùng nổ
Đang lúc thu thập nguồn tài nguyên từ trên người của một con yêu thú vừa mới bị hai người hợp lực đánh chết, bất ngờ là Thông Linh Lệnh treo ở bên hông của Tử Thanh lại đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ thẫm.
Hơn nữa, từ trên tấm Thông Linh Lệnh vậy mà còn tỏa ra chút cảm giác nóng bỏng tựa như là thép nung khiến cho Tử Thanh phải giật mình chú ý đến.
Ngay lập tức dùng thần thức của mình thử kết nối với tấm Thông Linh Lệnh còn lại trên người Thượng Quan Văn Việt, sau đó, một cảnh tượng tan hoang đổ nát cùng với vô số những luồng sáng đủ loại màu sắc do linh lực của tu giả tạo ra đột ngột xuất hiện trong não của Tử Thanh.
Cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy Tử Thanh vơ vội đám nguyên liệu nhét hết vào nhẫn trữ vật, sau đó liền lao ngay tới túm lấy tay của tên nhóc Tử Vũ, rồi dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy đến vị trí của đám người Thượng Quan Văn Việt.
Hóa ra, sau khi tìm thấy một gốc Hóa Linh Thảo và giết chết được yêu thú canh giữ bên cạnh thì mấy người thuộc nhóm của Thượng Quan Văn Việt liền rơi vào một chuỗi những rắc rối sau đó.
Mà rắc rối này không gì khác chính là việc bọn họ vô tình đụng trúng nhóm đội của Bách Sự Đường.
Đáng nói là đám người của Bách Sự Đường này có tới tận mười bốn người, trong đó, ngoại trừ mười người có tu vi Địa Linh Cảnh ra thì bốn người kia đều đã là tu giả Thiên Linh Cảnh sơ và trung kỳ.
Quan trọng là, ở trong đội hình này còn có đến hai tên tu giả đạt tới cảnh giới Thiên Linh Cảnh trung kỳ, với lực lượng bậc này thì quả thật là đã dư sức để ghì đầu nhóm đệ tử của Luyện Khí Điện rồi.
Huống hồ, khi hai bên xảy ra giao tranh thì hai tên tu giả Thiên Linh Cảnh trung kỳ kia vẫn chưa có thật sự dùng hết sức, đơn giản chỉ là muốn đùa giỡn và tiêu hao linh lực của Thượng Quan Văn Việt mà thôi.
Cho dù chỉ là thăm dò, thế nhưng với thương thế không nhẹ trong lúc giao đấu cùng yêu thú, cộng thêm việc không được cứu chữa kịp thời, dẫn đến việc thương tích ở trên người của Thượng Quan Văn Việt lại càng trở nên nghiêm trọng.
Lại nói, nhìn thấy Thượng Quan Văn Việt đã bị bốn gã tu giả Thiên Linh Cảnh bên phía mình đùa bỡn, thì những tu giả còn lại của Bách Sự Đường cũng rất là nhiệt tình mà vây đánh cũng như trêu đùa đệ tử của Luyện Khí Điện.
Chẳng những liên tục công kích đệ tử của Luyện Khí Điện, mà đám tu giả kia còn nhân lúc bọn họ vừa mới thành công giết được yêu thú canh giữ Hóa Linh Thảo để hạ độc thủ, khiến cho tất cả mười đệ tử của Luyện Khí Điện ai nấy cũng đều thụ thương khá nặng.
Ngay cả Thượng Quan Văn Vũ và Triệu Thiên Minh vốn đã là tu giả Thiên Linh Cảnh sơ kỳ, hơn nữa còn nắm trong tay hạ phẩm Linh khí cũng phải ăn không ít trái đắng, khắp người chẳng có nổi lấy một chỗ lành lặn.
Nhìn đối phương với ưu thế lớn hơn đến cả chục lần, huống hồ, mục đích của đám người này rõ ràng không gì khác chính là gốc Hóa Linh Thảo trong tay Thượng Quan Văn Việt.
Cộng thêm đống nguyên liệu quý giá ở trên thi thể của yêu thú cấp bảy trung kỳ mà mười một người của Luyện Khí Điện đã phải rất cực khổ mới giết được, thì đây có thể coi như là một miếng bánh ngọt cực kỳ ngon lành mà ai ai cũng chảy nước miếng thèm thuồng.
Tuy vừa rồi đánh nhau với yêu thú đã khiến cho bản thận bị trọng thương không nhẹ, nhưng với ngọn lửa giận trong lòng thì Thượng Quan Văn Việt vẫn siết chặt Trảm Phong Kiếm trong tay, sau đó chỉ thẳng mặt hai gã tu giả Thiên Linh Cảnh trung kỳ của Bách Sự Đường mà quát lớn.
– Lý Hóa Sang, Tôn Liễu.
Các ngươi đừng có ỷ vào việc bản thân là tu giả Thiên Linh Cảnh trung kỳ mà muốn làm gì cũng được.
Luyện Khí Điện bọn ta tuy không bằng Bách Sự Đường các ngươi, nhưng nhất quyết sẽ không khuất phục trước sự đàn áp của các ngươi đâu…
– Trảm Phong Kiếm, Kiếm Động Bát Hoang, Thiên Phong Tịch Mịch.
Đi…
Quát lên một tiếng, Trảm Phong Kiếm màu xanh nhạt trong tay Thượng Quan Văn Việt lập tức xé gió lao đi, khí thế hùng hồn tựa như muốn chẻ hai tên tu giả của Bách Sự Đường kia ra thành hai nửa vậy.
Hừ lạnh một tiếng, gã tu giả cao gầy tên là Lý Hóa Sang chợt cười nhạt rồi vung tay ném ra một cái chuông vàng tùy tiện cản lại mũi kiếm sắc lạnh của Thượng Quan Văn Việt.
“Boong”
Tiếng chuông trầm đục vang lên, sóng âm cùng với luồng linh lực cuồng bạo đột ngột tràn ra khiến cho không ít đệ tử của hai bên đều bị đẩy lùi ra xa đến cả trăm mét.
– Hự…
Khục khục…
Cúi người nôn ra hai ngụm máu tươi, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt vì trọng thương của Thượng Quan Văn Việt lúc này lại tái đi thêm vài phần.
Trông thấy kết quả trước mắt khiến cho đám đệ tử của Bách Sự Đường cao ngạo cười lớn một cách vô cùng hả hê, có kẻ nhịn không được mà vừa bĩu môi khinh thường vừa buông lời châm chọc.
– Ha ha ha.
Yếu, quá yếu.
Cùng là Thiên Linh Cảnh trung kỳ, tại sao Thượng Quan Văn Việt ngươi lại yếu như vậy chứ?
Ha ha ha ha.
– Hừ.
Luyện Khí Điện các ngươi muốn đấu cùng Bách Sự Đường của bọn ta sao?
Nghĩ cũng đừng nên nghĩ đến thì hơn.
– Còn tưởng mình là thiên tài cái thế thật sao?
Phế vật, đúng là phế vật mà.
– Ha ha ha…
– Thượng Quan sư huynh.
– Thượng Quan Văn Việt, ngươi không sao chứ?
– Thượng Quan sư huynh…
Bên tai là tiếng cười đầy vẻ châm chọc xen kẽ những lời hỏi han lo lắng của đám đệ tử Luyện Khí Điện, trong lòng càng thêm nặng nề u ám, Thượng Quan Văn Việt siết chặt chuôi kiếm trong tay cố gắng giữ cho mình không bị ngã xuống.
Dùng ống tay áo thô bạo lau đi vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt của Thượng Quan Văn Việt bất ngờ chợt phát ra một thứ ánh sáng màu xanh lục cực kỳ xinh đẹp, trên thân cũng có linh khí cùng màu tỏa ra tạo nên một tấm áo choàng mờ ảo tựa như mây khói.
Lúc này đây, nhìn vào ánh mắt quyết liệt của Thượng Quan Văn Việt, bất kỳ ai cũng đều có thể nhận ra một sự nguy hiểm khó mà nói rõ đang trào ra từ trên người của gã tu giả này, cứ như là hắn sắp sửa làm ra một chuyện gì đó có tính chất vô cùng tiêu cực vậy.
Trông thấy tình trạng này của Thượng Quan Văn Việt, cái tên tu giả cao gầy gọi là Lý Hóa Sang kia bỗng trợn trừng hai mắt mà giận dữ hét lên.
– Ngươi… ngươi điên rồi.
Ngươi vậy mà lại muốn thiêu đốt tinh huyết cưỡng ép đột phá sao?
– Nhanh, nhanh cản hắn lại.
Không được để cho tên này tấn cấp thành công.
Biết được Thượng Quan Văn Việt đang muốn làm gì, trong lòng những đệ tử của Luyện Khí Điện có mặt ở đây đều cảm thấy vô cùng lo lắng.
Thiêu đốt tinh huyết để cưỡng ép bản thân tấn cấp, cái loại hình thức thăng cấp cực đoan như này quả thật là có rất ít người dám sử dụng.
Tuy rằng có thể nâng cao tỉ lệ tấn cấp thành công, nhưng sự tổn hao về khí huyết sau đó cũng không phải là thứ mà tu giả bình thường có thể chịu được.
Hơn nữa, thành thì không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng một vài năm, sau đó lại dùng thêm các loại linh dược, linh đan có công dụng bồi bổ và khôi phục lại bản nguyên khí huyết là được.
Nhưng rủi như thất bại, vậy thì chẳng những tu vi đời này không thể tăng tiến, mà sinh mệnh lực, linh lực, bản nguyên tinh huyết hay thậm chí là cả tính mạng cũng đều chịu tổn hao cực kỳ nghiêm trọng, rất khó để có thể bù đắp lại.
Vốn dĩ Thượng Quan Văn Việt có thể không cần lựa chọn hình thức cực đoan như này, nhưng vì danh dự của Luyện Khí Điện, vì sự chèn ép hàng trăm năm qua của những thế lực khác, khiến cho Luyện Khí Điện bị cả nội môn của Cửu Lâm Tiên Vực coi thường.
Lúc thì bị thế lực này chèn ép sinh sự, lúc thì bị thế lực kia khinh thường miệt thị, ngay cả khi tham gia Nội Môn Đại Bỉ thì cũng tránh không được việc bị người ta chủ động công kích, cuối cùng mới dẫn đến quyết định khó mà tưởng tượng này của Thượng Quan Văn Việt.
Trông thấy luồng linh lực màu xanh biếc cùng những vệt sáng màu đỏ tươi không ngừng bốc lên từ trên người của Thượng Quan Văn Việt, hai tên Lý Hóa Sang và Tôn Liễu cũng phải nghiến răng nghiến lợi mà thầm mắng.
– Khốn kiếp.
Vốn chỉ muốn cướp đi Hóa Linh Thảo cùng với thi thể yêu thú, như thế nào lại chọc trúng cái tên điên này rồi.
– Hừm.
Muốn cưỡng ép tấn cấp sao, cũng không có dễ như vậy đâu.
Tôn Liễu, mau dùng thứ đó đi.
Bị gọi tên, gã thanh niên béo mập tên là Tôn Liễu thoáng chút do dự rồi cũng gật đầu đồng ý.
Nhìn Thượng Quan Văn Việt đang thiêu đốt tinh huyết, hai tên tu giả Thiên Linh Cảnh trung kỳ của Bách Sự Đường này chợt lạnh mặt rồi kết hàng loạt những ấn pháp kỳ dị, sau đó gồng mình hét lên.
– Tử Tinh Yêu Hoàng, Vũ Dực Phá Thiên.
Kim Linh Thánh Điểu, hóa thành hoàng chung.
Kim Hoàng Chung, hiện.
“Boong”
Tiếng chuông trầm đục từ giữa thiên không bất ngờ vang lên, sau khi hai tên tu giả kia kết ấn thì từ giữa không trung chợt có một cánh cổng lớn được tạo thành từ linh lực xuất hiện.
Sau đó, một chiếc chuông vàng thật lớn với đường kính hơn mười mét chầm chậm từ trong cánh cổng linh lực kia bay ra.
Chuông này cao đến gần hai mươi mét, bên ngoài khắc đầy hình ảnh của một loại chim rất giống với Phượng Hoàng, từ khí thế mà nó tỏa ra thì có thể thấy rằng chiếc chuông này chính là một món thượng phẩm Linh khí uy lực không hề nhỏ.
Chuông lớn vừa xuất hiện đã tạo ra một lực hút vô cùng khủng khiếp bao trùm lên toàn bộ cơ thể của Thượng Quan Văn Việt, luồng linh lực vốn đang bừng bừng bốc lên từ trên người của hắn cũng vì sự xuất hiện của lực hút kỳ dị này mà trở nên tán loạn bất ổn.
– Khụ…
Lại nôn ra một ngụm máu tươi, nhưng giờ đây, khi đang thiêu đốt tinh huyết để cưỡng ép tấn cấp thì Thượng Quan Văn Việt đã không thể nào tự làm chủ thế cục được nữa.
Cũng chỉ còn biết để mặc cho cái chuông lớn kia hút đi gần phân nửa linh lực và tinh huyết của bản thân, sắc mặt của Thượng Quan Văn Việt giờ đây đã chẳng còn chút dáng vẻ hồng hào nào nữa rồi.
Có điều, ngay vào thời khắc nguy cấp nhất, trước khi toàn bộ tu vi và linh lực của Thượng Quan Văn Việt bị chiếc chuông lớn kia hút đi, thì từ giữa không trung chợt có một bóng đen lao vút tới, khí thế hùng hồn cứ như bóng đen này là một lưỡi đao sắc lẹm do thiên đạo tạo ra để cắt ngang bầu trời vậy.
– Đứa nào ngứa da ngứa thịt dám động vào người của tao hả?
“Boong”
Tiếng quát vừa dứt thì một vệt sáng nhỏ hẹp dài màu đen tím cũng đột ngột lóe lên, sau đó, tia sáng này cứ hệt như là sét đánh ở bên tai mà quất mạnh lên trên bề mặt của chiếc chuông vàng đang hút lấy linh lực và tinh huyết của Thượng Quan Văn Việt.
Thế rồi, chiếc chuông vàng vốn là một món thượng phẩm Linh khí không hề yếu kém, vậy mà, trước ánh mắt ngơ ngác của đám tu giả thuộc cả hai thế lực khác nhau lại bị vệt sáng nho nhỏ kia dễ dàng quất bay.
Đáng nói là, sau khi chuông vàng ngừng lại thì phía trên thân chuông còn hiện ra mấy đường nứt vỡ dài đến cả chục mét nữa.
– Cái gì?
Kim Hoàng Chung này chính là thượng phẩm Linh khí mà phó đường chủ đưa cho ta mượn.
Thế nào… như thế nào lại bị tia sáng kia quất cho một cái liền lập tức xuất hiện vết rạn nứt được?
– Tia sáng kia…
Tia sáng màu đen tím kia là do cái tên tiểu tử đó đánh ra.
– A…
Là Tử Thanh sư huynh.
– Tử Thanh sư huynh quay lại rồi.
– Tử Thanh sư huynh, mau cứu Thượng Quan đại sư huynh đi, huynh ấy… huynh ấy không xong rồi…
Vừa quất bay chiếc chuông vàng xong thì đã nghe thấy những tiếng hò reo đầy nhốn nháo, thoáng đảo mắt một cái liền thấy ngay Thượng Quan Văn Việt đang tát mét mặt mày nằm xụi lơ trên nền đất cứng, hơn nữa xung quanh hắn đâu đâu cũng là máu tươi và linh khí màu xanh lục đang điên cuồng tán loạn.
Biết ngay là cái tên khó ưa này đã sử dụng một loại phương pháp cực đoan nào đó để cưỡng ép tăng lên cảnh giới tu vi.
Nhưng giờ đây chẳng những tu vi không thể đột phá, mà còn xuất hiện tình trạng tinh huyết và linh lực bị tổn hao một cách cực kỳ nghiêm trọng.
Thoáng trao đổi với Tâm Ma Kính trong chốc lát, sau đó mới thấy Tử Thanh dẫn theo tên nhóc Tử Vũ chạy tới bên cạnh của Thượng Quan Văn Việt.
Xuyên qua tầng tầng những năng lượng cuồng bạo ở bên ngoài, không mấy khó khăn để Tử Thanh có thể tiếp cận được với Thượng Quan Văn Việt đang ngã nhoài trên đất.
Đỡ người ngồi dậy, sau khi để hắn đối diện với mình, bấy giờ Tử Thanh mới nhẹ nâng gương mặt vẫn còn đang dính đầy máu tươi của Thượng Quan Văn Việt lên rồi nhỏ giọng gọi.
– Thượng Quan Văn Việt.
Thượng Quan Văn Việt, mở mắt ra…
Mở mắt ra, nhìn ta này…
Tiếng gọi nhẹ nhàng tựa như thanh âm thủ thỉ rót thẳng vào bên tai, trong lúc tinh thần sắp sửa rơi vào bóng tối vô tận, bất ngờ lại nghe thấy tiếng gọi ở bên tai khiến cho Thượng Quan Văn Việt dần tỉnh táo rồi vội vàng mở mắt ra.
Nhãn cầu hằn đầy tơ máu vừa mới mở ra đã lập tức nhìn thấy một đôi mắt to tròn màu đỏ hồng tràn đầy yêu dị khác.
Tử Thanh lúc này hoàn toàn là dựa theo sự chỉ dẫn của Tâm Ma Kính, vừa dùng Tâm Ma Dẫn khơi gợi chấp niệm của Thượng Quan Văn Việt, vừa đốt cháy khao khát muốn vực dậy Luyện Khí Điện ở trong lòng hắn.
Khóe môi khẽ mấp máy, một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng truyền vào trong não của Thượng Quan Văn Việt, khiến cho tinh thần vốn đang ảm đạm của hắn trở nên phấn chấn hẳn lên.
– Thượng Quan Văn Việt.
Nhìn ta, nghe ta nói…
Cùng làm theo ta…
– Bình tâm tĩnh khí, cảm nhận gió lướt trong không trung.
Đan điền tụ khí, thân nhẹ tựa gió thu.
Phong Chi Cực, Tịnh Diệt Vô Thanh.
Bát Hoang Dậy Sóng, Thiên Phong Tung Hoành.
Trong vô thức, tinh thần của Thượng Quan Văn Việt như được Tử Thanh dẫn dắt mà tìm về với nơi cội nguồn của gió mát.
Ở nơi đó, mỗi một ngọn gió nhỏ mỏng manh mát lạnh đều vô cùng hiền hòa dễ chịu, khi gió nhẹ thoảng qua, từng chiếc lá vàng úa khẽ rơi rơi rồi lướt nhẹ đi không hề có lấy một tiếng động.
Thế nhưng, cũng chính những ngọn gió nhẹ mỏng manh đó, một khi nổi giận lại có thể hóa thành hàng trăm hàng vạn lưỡi đao nhỏ vô hình vô sắc cực kỳ sắc bén.
Thậm chí, những lưỡi đao mỏng manh này còn lạnh lùng và sắc bén hơn xa cả một món thượng phẩm Linh khí nữa.
Tâm vô tạp niệm, vạn đạo cũng dần dần sáng tỏ, bức tường vô hình chắn ở giữa cảnh giới Thiên Linh Cảnh trung và hậu kỳ chợt trở nên thực chất hơn, rồi dễ dàng bị hàng trăm vạn lưỡi đao gió mỏng manh cắt nát.
“Ầm ầm ầm”
Gió lớn cuồn cuộn nổi lên như muốn cuốn phăng mọi thứ cản trên đường đi của nó, linh khí vốn đang cuồng bạo ở bên ngoài cơ thể của Thượng Quan Văn Việt cũng theo đó mà dần trở nên ổn định lại.
Ngay cả tinh huyết trước đó đã bị chiếc chuông vàng Kim Hoàng Chung kia hút đi không ít, thì giờ đây cũng đang chậm rãi được bổ sung lại, thậm chí, số tinh huyết được bổ sung lại này còn có phẩm chất hơn xa so với số tinh huyết đã bị hút đi trước đó.
Nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt thì mấy người có tu vi Thiên Linh Cảnh đều có thể mơ hồ đoán ra, giờ đây Thượng Quan Văn Việt chẳng những đã ổn định lại năng lượng bên trong thân thể, mà hắn còn đang sắp sửa tấn cấp thành công nữa.
Ngơ ngẩn nhìn Tử Thanh chạy tới chỗ của Thượng Quan Văn Việt, sau đó lại thấy cậu khẽ nâng cằm rồi nhìn thẳng vào mắt của hắn một lúc, kết quả liền xảy ra một trành cảnh tượng khó mà tin được này khiến cho ai nấy cũng đều đứng yên như bị hóa đá.
Tuy rằng không biết Tử Thanh đã làm gì, nhưng chỉ trong nháy mắt thì một gã tu giả thiếu chút nữa thôi đã tấn cấp thất bại, vậy mà giờ phút này lại có thể tuyệt nhiên ổn định được tất cả linh lực, tinh huyết và năng lượng đang bạo loạn trong nội thể.
Điều này quả thật là đã khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nhưng hơn hết vẫn là sự kinh ngạc và hoang mang tột độ trước thủ đoạn vô cùng quỷ dị của Tử Thanh.
Căn dặn tên nhóc Tử Vũ ở lại hộ pháp và bảo vệ cho Thượng Quan Văn Việt xong, lúc này thì cậu bạn Tử Thanh mới xách theo cây roi dài vừa được luyện thành của mình mà nhẹ nhàng bay lên không trung, sau đó lại trôi lơ lửng về phía mấy người Thượng Quan Văn Vũ.
Vung tay ném ra mười mấy viên đan dược có công dụng trị thương tốt nhất mà ngày trước Bích Dao lén đưa cho, Tử Thanh cố đè nén sự tức giận trong lòng rồi quay qua gật đầu với Thượng Quan Văn Vũ một cái.
– Các ngươi uống đan dược xong thì tìm chỗ nào đó trị thương đi, ở đây giao lại cho ta là được rồi.
Giơ tay cản lại những gì mà Thượng Quan Văn Vũ muốn nói, trên người Tử Thanh lúc này đã bị sự tức giận kìm nén khiến cho khẽ run lên, ngay cả Ám Nguyệt Ma Yên cũng không chịu sự kiềm chế của cậu nữa mà tràn ra bên ngoài.
– Không cần lo cho ta.
Đã đáp ứng với Mạnh Khang điện chủ là sẽ không để cho các ngươi bị chèn ép nữa.
Vậy thì, dù cho kết quả có ra sao thì ta vẫn phải thực hiện lời hứa của mình.
Vung vẩy cây roi dài hình bông lúa trong tay, Tử Thanh chầm chậm xoay người rồi bay về phía hai tên tu giả vừa mới điều khiển chiếc chuông vàng công kích Thượng Quan Văn Việt ban nãy.
Trông thấy cây roi dài trên tay Tử Thanh, lại cảm nhận được sự run rẩy như đang sợ hãi của Kim Hoàng Chung, tên cao gầy Lý Hóa Sang chợt cau mày rồi hoảng hốt hét lên.
– Cực phẩm Linh khí?
Cây roi kia… là… là cực phẩm Linh khí.
Đúng rồi, chỉ có cực phẩm Linh khí mới có thể khiến cho Kim Hoàng Chung vốn là Linh khí thượng phẩm run sợ như vậy…
– Hắn… tu vi của hắn còn cao hơn chúng ta một bậc nữa.
Thiên Linh Cảnh hậu kỳ cộng thêm Linh khí cực phẩm, chúng ta… chúng ta không đánh lại hắn được đâu.
Chạy… chạy mau…
Sau khi nhận ra phẩm cấp của cây roi dài ở trong tay Tử Thanh, cộng thêm cảnh giới tu vi cao hơn hẳn một bậc của cậu thì hai tên tu giả dẫn đầu đám người Bách Sự Đường đều đồng loạt hét lên, sau đó lập tức kêu gọi đồng bọn của mình nhanh chân bỏ chạy.
Thế nhưng, Tử Thanh nào có phải là người dễ dàng bỏ qua cho kẻ đã đánh trọng thương người của mình như vậy.
Chỉ thấy Ám Nguyệt Ma Yên thoáng bùng lên rồi tràn ra xung quanh, kế đến chính là chín cái phân thân cũng ngay lập tức xuất hiện rồi vây đám người của Bách Sự Đường lại thành một khối.
– Á.
Cái gì đây?
Sao lại có tận mười tên Tử Thanh vậy?
Hắn… hắn sao lại…
– Tên này rốt cuộc đã tu luyện ma công gì vậy chứ?
– Đây không phải ma công.
Môn công pháp này hẳn là Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân nhỉ?
Nếu như ta nhớ không nhầm, vậy thì cũng đã cả ngàn năm rồi chưa có ai có thể thu phục được linh thân của môn công pháp này, ra là đã rơi vào tay của vị sư đệ đây.
Một giọng nói kỳ lạ đột ngột vang lên trong không trung như đang giải đáp thắc mắc của những đệ tử Bách Sự Đường, hơn nữa, lời mà người đó nói cũng đã thành công khiến cho đám người ở đây phải chuyển dời sự chú ý tới.
Sau đó, từ một nơi ở cách đấy không xa, giữa những tán cây rậm rạp chợt có một nhóm ba tên tu giả chầm chậm đi tới.
Vừa trông thấy người đến là ai, hai tên tu giả của Bách Sự Đường là Lý Hóa Sang và Tôn Liễu cứ như người đuối nước vớ được phao cứu sinh mà vui mừng hô lên.
– Đại sư huynh.
– Là đại sư huynh, còn có Thiên Vi và Ngô Đào hai vị sư huynh nữa.
Chúng ta được cứu rồi.
– Hừ.
Đại sư huynh Tô Khải cùng với hai vị Thiên Vi, Ngô Đào sư huynh đều đã đột phá cánh cửa Thiên Linh Cảnh hậu kỳ từ lâu.
Nghe nói, đại sư huynh Tô Khải đã sắp sửa chạm tới Niết Bàn Cảnh rồi.
Để xem cái tên Tử Thanh kia còn ngông cuồng được hay không?
Vừa tới đã trao đổi ánh mắt với hai người Lý Hóa Sang và Tôn Liễu, sau khi để cho hai tên thanh niên bên cạnh đi về chỗ đám đệ tử của Bách Sự Đường thì gã tu giả gọi là Tô Khải kia chợt cười cười tỏ vẻ thân thiện rồi lên tiếng giới thiệu.
– Tại hạ Tô Khải, là đại sư huynh dẫn đội của Bách Sự Đường.
Không biết vị sư đệ đây tên gọi là gì?
Ánh mắt thoáng lướt qua thanh phi đao hẹp dài ẩn giấu trong ống tay áo của cái tên Tô Khải đang đứng trước mặt, khóe môi Tử Thanh khẽ nhếch lên một cái rồi lạnh giọng đáp.
– Muốn đánh thì cứ đánh đi.
Bày đặt giả vờ hỏi tên ta để làm gì?
Nhìn xem nhìn xem, thanh phi đao kẹp ở tay ngươi đó, nó sắp tụt ra ngoài đến nơi rồi kia kìa.
Bị câu nói của Tử Thanh vạch trần sự giả tạo, Tô Khải giận đến mức tím mày tím mặt mà gằn giọng quát.
– Hừ.
Đã cho ngươi mặt mũi mà ngươi lại không cần, chỉ là một tên đệ tử thân truyền vừa mới nổi mà cũng dám kiêu căng ngạo mạn trước mặt ta sao?
– Đến đây đi.
Để cho ta thử xem đệ tử thiên tài của Luyện Khí Điện các ngươi có gì hơn người nào.
“Vút”
Mười hai thanh phi đao hẹp dài màu đỏ sậm đồng loạt phóng ra, đích đến dĩ nhiên chính là vị trí nằm ở giữa trán của tất cả mười cái thân ảnh Tử Thanh đang lơ lửng trong không trung.
Cũng không ngờ rằng tên Tô Khải này vậy mà lại ra tay hiểm độc đến thế, vừa xuất thủ thì đã muốn đoạt mạng của người ta rồi, ngay cả một chút e dè giữ kẽ cũng chẳng có.
Khóe môi lại khẽ vểnh lên, trước khi phi đao kịp phóng tới thì Tử Thanh đã nhanh chóng thu hồi toàn bộ phân thân của mình, sau đó vung cây roi dài trong tay tùy tiện cản lại mười hai thanh phi đao màu đỏ đậm của Tô Khải.
“Keng”
Roi dài tựa như một con Rắn nước cực kỳ có linh tính, chẳng cần Tử Thanh phải rót vào quá nhiều linh lực thì mũi roi vẫn nhẹ nhàng quất bay cùng lúc cả mười hai thanh phi đao của đối phương.
Nhìn một bộ mười hai thanh phi đao vốn là thượng phẩm Linh khí của mình bị Tử Thanh quật nhẹ một cái đánh bay, lông mày của Tô Khải như xoắn cả vào mà nghiến răng gào lên.
– Ngươi…
Cây roi này của ngươi là cực phẩm Linh khí sao?
Hừm, chắc là vị điện chủ Mạnh Khang kia đã đặt kỳ vọng vào ngươi rất nhiều nhỉ, ngay cả Linh khí cực phẩm mà hắn cũng dám lấy ra cho ngươi mượn nữa.
Tiếp tục phóng ra mười hai thanh phi đao, lần này thì Tô Khải cũng không dám ỷ vào việc bản thân đã đột phá Thiên Linh Cảnh hậu kỳ từ lâu mà quá mức tự tin nữa.
Tất cả mười hai thanh phi đao đều được hắn rót vào hơn bảy phần linh lực, khiến cho tốc độ, khí thế và cả sự sắc bén của số phi đao này tăng lên gấp nhiều lần.
Không khó để nhận ra luồng sát ý ẩn sâu trong từng thanh phi đao màu đỏ sậm, giờ phút này thì Tử Thanh cũng không rỗi hơi mà chơi đùa với cái tên đang muốn đoạt mạng của mình nữa.
Roi dài trong tay vung lên, tiếng xé gió vun vút lan tràn trong không khí, có Ám Nguyệt Ma Yên che giấu, nên dù cho Tô Khải có là tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong thì cũng khó mà nhìn rõ được quỹ tích bay lượn của mũi roi.
Vốn là Tiên khí do Tâm Ma Kính tự mình luyện chế, hơn nữa, cây roi này còn ở trong vùng không gian vô tận chịu đựng Tâm Ma Diễm thiêu đốt và rèn luyện đến cả mấy vạn năm.
Cho nên, ngay từ lúc Tử Thanh phát hiện ra thì cây roi này quả thực là đã tiếp cận tới cấp bậc Tiên khí cực phẩm rồi, hiển nhiên với cấp bậc đó thì roi dài của Tử Thanh cũng dư sức đánh nát phi đao của Tô Khải.
Có điều, dù sao thì bây giờ bản thân vẫn là đệ tử của Cửu Lâm Tiên Vực, nên tránh không khỏi việc sẽ bị những tu giả cao tầng của tông môn chú ý.
Do đó mà Tử Thanh mới để Tâm Ma Kính tạm thời phong ấn cấp bậc thật sự của cây roi này, chỉ hiển lộ ra bên ngoài là một món Linh khí có cấp bậc cực phẩm mà thôi.
Tuy vậy, với sự bảo hộ của cây roi dài thì mười hai thanh phi đao của Tô Khải cũng không thể làm gì được Tử Thanh, trận chiến vốn quyết liệt là vậy liền rơi vào thế giằng co khó mà kết thúc ngay lập tức.
“Keng”
Nhẹ nhàng quất văng một thanh phi đao của Tô Khải, ánh mắt của Tử Thanh thoáng hiện lên chút sắc đỏ rồi lạnh lùng mắng.
– Hừm.
Bà cố nội cha chúng mày chứ, bình thường chèn ép Luyện Khí Điện bọn tao thì cũng thôi đi.
Đã vào đến Tuyệt Thiên Uyên rồi mà vẫn còn ôm tư tưởng kết bè kéo lũ để ăn hiếp bọn tao à?
Đừng có mà mơ…
– Hôm nay, Tử Thanh tao sẽ đập từng thằng một, để xem xem là cái đám tạp nham Bách Sự Đường các ngươi mạnh đến mức nào.
Nếm mùi đau khổ từ Sát Lục Yêu Tiên của tao đi.
“Vụt”
Roi dài mang theo khí thế như muốn chẻ núi lấp sông đột nhiên quất tới, cho dù Tô Khải dừng bước ở cánh cửa Thiên Linh Cảnh hậu kỳ đã lâu cũng không dám trực tiếp đối kháng.
Chỉ thấy hắn vội vàng kết ấn, mười hai thanh phi đao màu đỏ đậm ngay lập tức xoay tròn rồi tụ lại tại trước người Tô Khải, hình thành một cái khiên lớn giúp hắn đón nhận một roi của Tử Thanh.
“Bùm”
Thanh âm nổ mạnh vang lên, dưới mũi roi của Tử Thanh, cho dù chiếc khiên lớn được hình thành từ mười hai thanh phi đao vốn là thượng phẩm Linh khí thì vẫn bị một cái quất roi này đánh cho tan tác.
Linh lực cuồng bạo nhất thời tràn ra xung quanh khiến cho cảnh vật vốn đã hoang tàn lại càng trở nên tiêu điều vỡ vụn hơn.
– Khụ khụ…
Cúi người nôn ra mấy ngụm máu loãng, hai mắt Tô Khải trợn lớn khó tin nhìn chằm chằm Tử Thanh.
Hắn thật không có nghĩ tới, với tu vi Thiên Linh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong của mình vậy mà lại bị Tử Thanh một roi đánh cho trọng thương.
Thấy Tô Khải bị Tử Thanh đánh cho phun máu, hai tên nam tử cũng có tu vi Thiên Linh Cảnh hậu kỳ khác là Thiên Vi và Ngô Đào đang định xông lên thì bất ngờ lại nghe thấy Tô Khải cắn chặt răng gầm lên cản lại.
– Không ai được xen vào.
Hôm nay, Tô Khải ta nhất định phải băm vằm tên tiểu tử này thành trăm mảnh.
Cho dù ngươi có nắm trong tay cực phẩm Linh khí thì sao chứ?
– Khụ khụ…
Nói thật cho ngươi biết vậy, ngoại trừ mười hai thanh phi đao này ra thì Đường chủ còn cho ta mượn một món Linh khí cực phẩm nữa đấy.
Nào, ngươi cũng nên thử qua uy lực của Toái Tâm Đao chứ nhỉ?
Tô Khải vừa dứt lời thì một cây đao lớn dài gần hai mét cũng nhanh chóng xuất hiện trên tay hắn.
Từ khí tức mà cây đao này tỏa ra thì có thể chắc chắn rằng, cây Toái Tâm Đao này chân chính là một món Linh khí cực phẩm có uy lực vô cùng bá đạo.
Nhìn lưỡi đao màu đen bóng in hằn những đường nét hoa văn đỏ tươi như máu, biết rằng đao này hẳn cũng được luyện nên từ một loại nguyên liệu quý hiếm nào đó, vì vậy mà Tử Thanh cũng không dám xem thường cây đao lớn này chút nào.
Hai tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ, hai món Linh khí cực phẩm đối đầu, tràng chiến đấu bậc này không phải cứ muốn là sẽ gặp được.
Do đó, hễ là đệ tử của hai thế lực đang có mặt ở đây thì đều lặng yên quan sát, mong rằng có thể từ trong tràng chiến đấu đó mà ngộ ra được chút kinh nghiệm để thăng cấp tu vi cho bản thân.
“Keng, keng, keng…”
Lưỡi đao cùng roi dài va chạm, lực lượng mạnh mẽ đủ để chém núi chẻ sông liên tục bùng nổ.
Cũng còn may là hai người này đang đánh nhau ở trên cao, cho nên phần lớn nguồn năng lượng khổng lồ bạo phát ra đều bị những khe nứt không gian nuốt mất.
Tránh cho đám đông đệ tử đang đứng quan sát ở bên dưới bị nguồn năng lượng cuồng bạo này khiến cho trọng thương.
Dù sao thì khi tu giả Thiên Linh Cảnh giao đấu đã có thể khiến cho không gian bị xé rách, từ đó hình thành nên những mảnh không gian kỳ bí với lực cắn nuốt cực kỳ nguy hiểm.
Khi không gian bị xé rách thành những đường nứt, cho dù có là tu giả, pháp khí, Linh khí hay là vạn vật ở gần đó, nếu như không thật cẩn thận thì sẽ không tránh khỏi kết quả bị khe nứt không gian cắn nuốt.
Còn về việc sau khi rơi vào không gian của khe nứt được ném đến nơi đâu thì không một ai có thể lường trước.
“Ầm ầm ầm”
Gió lớn nổi lên, giữa không trung chỉ có tiếng nổ lớn và những chùm sáng chói lóa do hai món Linh khí cực phẩm va chạm tạo thành là có thể nhìn thấy.
Còn về bóng dáng của Tử Thanh và Tô Khải thì hầu như đã bị tốc độ cực nhanh của bọn họ cùng với Ám Nguyệt Ma Yên che giấu, do đó mà cũng chẳng một ai có thể nhìn rõ được tình huống cụ thể của hai kẻ đang điên cuồng chiến đấu trên không.
Giao chiến được hơn mười phút, lúc này thì trên người của Tô Khải cũng đã nhiều hơn những vết thương dài tóe máu, trong lòng nặng nề những cảm xúc dồn nén, Tô Khải thoáng thu lại Toái Tâm Đao rồi lùi về sau một đoạn khá xa.
Lạnh lùng liếc nhìn Tử Thanh đang giả vờ yếu thế ở trước mắt, tâm trí của Tô Khải lúc này hoàn toàn đã bị một loại cảm xúc phẫn nộ khó mà che giấu lấn át.
Trông thấy hai người đã tách ra, lại thấy Tử Thanh với dáng vẻ mệt mỏi lung lay như muốn ngã từ trên cao xuống khiến cho đám đệ tử của Bách Sự Đường vui mừng ra mặt.
Với thực lực của Tô Khải, đám đệ tử Bách Sự Đường này ai ai cũng đều cho rằng người đang chiếm ưu thế chắc chắn chính là vị đại sư huynh của bọn họ.
Huống chi, ở trong tay vị đại sư huynh đó còn có một thanh Toái Tâm Đao vốn là cực phẩm Linh khí mà đường chủ của bọn họ đã âm thầm đưa cho, dĩ nhiên ai nấy cũng đều nghĩ rằng Tô Khải là kẻ chiếm thế thượng phong rồi.
Bề ngoài thì nhìn như là Tô Khải đang chiếm ưu thế, nhưng cũng chỉ có bản thân hắn mới biết, thật ra sau trận giao tranh lúc nãy thì người vẫn luôn chiếm thế thượng phong phải là Tử Thanh mới đúng.
Trái ngược với vẻ ngoài gần như là sụp đổ kia, thực chất Tô Khải còn chưa đụng được vào vạt áo của Tử Thanh nữa chứ đừng nói là có thể khiến cho cậu bị thương.
Trong khi đó, ẩn sâu sau lớp pháp y trên người thì Tô Khải đã phải nhận lấy hàng trăm vết thương lớn nhỏ đang không ngừng rỉ ra máu tươi ấm nóng.
Giả bộ nhăn mặt ôm ngực, Tử Thanh lảo đảo vài cái trên không trung rồi bỗng hạ xuống ngay bên cạnh đám đệ tử của Luyện Khí Điện, sau đó chỉ thẳng mặt Tô Khải mà mắng.
– Ui da.
Cái tên khốn kiếp nhà ngươi, vậy mà lại dám giở trò ám toán ta.
Hự… người của Bách Sự Đường các ngươi thật thâm độc…
Ự…
Vội lao tới đỡ lấy Tử Thanh đang ngã xuống, nhưng ngay khi bàn tay của Thượng Quan Văn Vũ sắp chạm tới người Tử Thanh thì một lưỡi đao lớn màu đen thẫm chợt lướt tới chém mạnh lên người Tử Thanh khiến cho hắn không kịp trở tay.
– Hỗn xược.
Ai cho ngươi cái gan dám nhục mạ Bách Sự Đường hả?
Chịu chết đi.
– Á…
Bị thế công bất ngờ của Tô Khải khiến cho hoảng sợ, đám người bên phía Luyện Khí Điện cũng chỉ kịp hét lên một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại, ai cũng không dám chứng kiến cảnh tượng Tử Thanh và Thượng Quan Văn Vũ bị một đao kia của Tô Khải chém thành hai nửa.
Chỉ có điều, ngay tại lúc mà ai ai cũng đều đang ngỡ ngàng với tình cảnh hung hiểm xảy ra ngay trước mắt, thì bất ngờ một thanh âm rất nhỏ chợt vang lên khiến cho không gian xung quang như bị đông đặc lại.
“Đinh”
Bị thanh âm nho nhỏ này thu hút, hơn nữa cũng chẳng có tiếng la hét thảm thiết nào vang lên, khiến cho đám đông nhịn không nổi sự tò mò trong lòng mà cắn chặt răng cố ép bản thân mình mở mắt ra.
Không nhìn còn đỡ, ngay khi đôi mắt của đám người bên dưới vừa mới mở ra không lâu, thì đập thẳng vào mắt của họ chính là hình ảnh Tử Thanh đang cầm Sát Lục Yêu Tiên nhẹ nhàng cản lại lưỡi đao đang hùng hổ chém tới.
Hơn nữa, đôi mắt của Tử Thanh lúc này cũng đã chuyển sang sắc đỏ hồng yêu dị mà nhìn trừng trừng vào gương mặt đang từ từ tái nhợt đi của Tô Khải.
Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, chỉ thấy trên người Tử Thanh không ngừng có những vầng sáng màu đỏ hồng tràn ra, thân thể vốn dĩ đã cứng đờ của Tô Khải cũng dần trở nên mềm nhũn rồi gục xuống ngay dưới chân Tử Thanh.
Trước ánh mắt trợn trừng đầy vẻ khó tin của đám đông đệ tử Bách Sự Đường, cậu bạn Tử Thanh rất là không khách khí mà nâng chân đá vào giữa ngực của Tô Khải một cái thật mạnh, khiến cho hắn bay đi một đoạn rất xa.
Một cước này của Tử Thanh nhìn thì như rất đơn giản, nhưng chỉ cần chú ý quan sát một chút thì liền có thể nhận ra, hơn phân nửa số xương sườn của Tô Khải đã bị một cước của Tử Thanh đã gãy.
Hơn nữa, trong lúc bị đá bay, thân thể của Tô Khải còn liên tiếp đụng gãy không ít những gốc cổ thụ mới có thể dừng lại được, dĩ nhiên là hắn sẽ còn gãy thêm một số những khúc xương khác.
“Rầm rầm… bùm”
– A…
Đại sư huynh…
– Tô sư huynh, huynh sao rồi?
– Đại sư huynh…
Nhìn đám người Bách Sự Đường nhao nhao lên vì kết cục thê thảm của Tô Khải, trong lòng của Tử Thanh lúc này mới theo đó mà nhẹ nhõm đi một chút.
Sau khi đỡ Tô Khải đã hôn mê bất tỉnh dậy, một trong hai gã tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ của Bách Sự Đường là Thiên Vi chợt quay qua lườm Tử Thanh một cái rồi lạnh lùng nói.
– Tử Thanh phải không?
Chúng ta đã nhớ kỹ ngươi rồi, hi vọng là sau trận thi đấu Nội Môn Đại Bỉ lần này vẫn còn có thể nhìn thấy ngươi toàn mạng trở ra.
Đi thôi.
Nghe thấy cái gã Thiên Vi kia buông lời đe dọa xong liền muốn dẫn người rời đi, cậu bạn Tử Thanh vốn dĩ cũng chẳng phải là dạng mềm lòng yếu đuối, thế nên lại thấy cậu gân cổ gào lên đáp.
– Bố mày chứ, dám đe dọa tao á?
Có ngon thì ở lại đánh với tao tiếp này, tội gì phải đe dọa theo kiểu đấy.
Ê… ê… không đánh nữa à, ê…
Một lũ đê tiện, hèn hạ.
Ái úi…
Đang hùng hồn chửi bới thì bất chợt lại bị Thượng Quan Văn Vũ chạy tới túm vào chỗ bị thương, Tử Thanh đau đến méo mặt mà gào lên.
– Đau chết tao rồi đây này.
Ui ui, đang yên đang lành tự nhiên nhào qua túm mới véo làm gì không biết?
Cái thằng hâm này…
– A… ta… ta xin lỗi.
Ta không biết là ngươi bị thương.
Ngươi… ngươi không có sao chứ?
– Sao với trăng cái mụ nội nhà ngươi ấy…
Và thế là, sau một hồi đưa cái miệng đi xa thì cậu bạn Tử Thanh cũng đã đơn giản hỏi thăm qua một lượt về gia phả và tổ tiên của gia tộc nhà Thượng Quan Văn Vũ.
Sau khi xả xong cơn giận thì Tử Thanh lại khẽ lườm đám đông đệ tử đang che miệng cười trộm bên cạnh một cái, kế đến mới thấy cậu vung tay ném một cái nhẫn trữ vật đựng mấy gốc Hóa Linh Thảo mà bản thân và tên nhóc Tử Vũ đã phải tốn không ít công sức để tìm về cho Triệu Thiên Minh.
– Này, cất cho kỹ.
Đây là cái búa có thể giúp cho Luyện Khí Điện chúng ta phản công đập mạnh lên đầu mấy thế lực còn lại đấy.
– Ài…
Cái tên khó ưa kia làm gì mà lâu thế không biết, chẳng phải là mình đã giúp hắn ổn định lại linh lực rồi à?
Á… bố mày, giật cả mình…
“Uỳnh… uỳnh… uỳnh…”
Đang lúc Tử Thanh hăng say ca mắng thì từ trên không trung, ngay tại vị trí của Thượng Quan Văn Việt chợt có sấm sét và gió lớn nổi lên, sau đó liền hình thành một cột lốc xoáy khổng lồ cao đến hơn trăm trượng.
Lốc xoáy này tương đối kỳ lạ, chẳng những vừa là do mây đen và gió lớn sản sinh ra, mà ẩn sâu bên trong cột lốc xoáy này còn có sấm sét và không ít năng lượng cuồng bạo hội tụ.
Vội kêu tên nhóc Tử Vũ nhanh chân chạy tới bên cạnh, bấy giờ Tử Thanh mới xoay người lại trấn an đám người đang hoảng sợ ở sau lưng.
– Ui dào.
Cái tên khó ưa đó đang tấn cấp bước vào cảnh giới Thiên Linh Cảnh hậu kỳ thôi, không cần lo lắng cho hắn đâu.
Vừa mới trấn an đám đệ tử sau lưng không lâu thì Thượng Quan Văn Việt cuối cùng cũng tấn cấp thành công.
Nhìn thân ảnh cao lớn đang giang rộng hai tay điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí, lúc này thì đám đông đệ tử của Luyện Khia Điện mới có thể yên tâm mà thả nhẹ sự lo lắng ở trong lòng.
Mấy ngày kế tiếp, sau khi nghe Thượng Quan Văn Vũ kể lại thành tích đáng nể của Tử Thanh, cộng với số lượng Hóa Linh Thảo mà cậu cùng tên nhóc Tử Vũ mang về.
Trong lòng Thượng Quan Văn Việt bất ngờ lại nhiều hơn chút cảm giác áy náy vì trước đó đã không chịu tin lời Tử Thanh nói.
Cũng may cho Thượng Quan Văn Việt là trong khoảng thời gian này Tử Thanh rất hiền lành, cứ như sau trận đánh với đám người Bách Sự Đường kia đã giúp cậu xả đi không ít sự bực tức vậy.
Thế nên, cho dù là trước đó Thượng Quan Văn Việt đã làm ra việc gì khiến cho Tử Thanh khó chịu đi chăng nữa, thì tất cả cũng đều bị cậu bạn Tử Thanh tùy tiện lẳng ra sau đầu.