Trái Tim Không Ngủ Yên - Chương 70 - Phá lệ
Thiên Minh có ý cầu hôn con gái nhà người ta nhưng Hạ Vy là nhà thiết kế nổi tiếng còn công ty của gia tộc họ Trịnh đứng đầu cả nước về lĩnh vực trang sức. Nghĩ đi nghĩ lại thì việc chọn nhẫn cưới cực kì khó khăn.
Nếu nói Hạ Vy tự thiết kế thì mất đi tính bất ngờ, còn nếu tìm một người
khác anh lại không muốn. Thiên Minh quyết định dạo quanh trung tâm
thương mại để xem các cặp đôi chọn nhẫn cưới. Có vẻ như mẫu nhẫn tròn
trơn cổ điển rất được yêu thích. Thiên Minh hy vọng anh và cô sẽ cùng
nhau vượt qua sóng gió, hạnh phúc viên mãn về sau nên có ý chọn nhẫn
vàng 18K. Không những thế, anh muốn đích thân mình khắc tên hai người
bọn họ lên nhẫn.
Cũng chính vì điều này mà trong quãng thời gian
ông Thanh ngăn cấm Thiên Minh làm phiền Hạ Vy, anh ghé tiệm kim hoàn để
học từ chính bố vợ tương lai. Nhưng có lẽ bàn tay của anh chỉ hợp với
việc lướt trên phím đàn, những nét chữ được khắc ra ban đầu chẳng khác
nào tranh trừu tượng.
Thấy Thiên Minh tốn bao công sức, ông Thanh cũng mủi lòng. Một chàng rể hết lòng vì con gái như vậy có đốt đuốc đi
tìm ba năm chưa chắc đã thấy. Từ đó ông cũng dễ dãi với Thiên Minh hơn
nhưng vì mới tìm lại được con gái nên không nỡ xa cô mà thôi.
Thiên Minh ngượng ngùng, đưa tay gãi gãi đầu:
“Em đừng nghe mẹ nói linh tinh. Anh… anh…”
Hạ Vy nhìn Thiên Minh bằng ánh mắt dịu dàng. Bình thường anh vẫn bày ra
dáng vẻ bá đạo, tại sao hôm nay khi nhắc tới chuyện cầu hôn lại xấu hổ
như vậy?
Hạ Vy tò mò hỏi:
“Có chuyện gì giấu em sao?”
Thiên Minh nghe mấy lời này liền đem hết “uất ức” trong lòng kể cho Hạ Vy:
“Lúc trước, khi chú cấm anh gặp em, anh nghĩ rằng chỉ cần em nhận ra anh mọi chuyện sẽ ổn.”
Nói xong, anh tiếp lời:
“Anh hạnh phúc khi ở bên cạnh em nhưng tuổi tác của anh ngày một lớn trong
khi em giống như một đoá hoa nở rộ vậy, hấp dẫn không ít ong bướm, sâu
bọ.”
Hạ Vy tủm tỉm cười khi nghe mấy lời này, cô định an ủi ai kia nhưng Thiên Minh vẫn “trút bầu tâm sự”:
“Hôm trước, có kẻ còn nhắn tin cho anh, nói anh đã ở “bên kia sườn dốc”, thực sự không xứng với em…”
Hạ Vy ôm bụng cười. Có kẻ dám chọc giận thái tử của tập đoàn Thiên Á sao? Lại còn nói anh ở “bên kia sườn dốc” nữa.
“Ai mà cả gan động vào tổ kiến lửa như vậy chứ?”
Thiên Minh hậm hực đáp:
“Anh thừa biết đó là giám đốc điều hành của một ngân hàng có tiếng hiện đang theo đuổi em. Nếu không phải bố cậu ta là chủ tịch thì có thể ngồi cái
ghế đó khi mới hai mươi sáu tuổi sao?”
Hạ Vy nhoẻn miệng cười:
“Này… Anh nói thế là cũng từng nghi ngờ anh Hải Phong hả?”
Thiên Minh lắc đầu.
“Anh lớn lên cùng Hải Phong, anh biết rõ cậu ấy. Thằng nhóc kia không có cửa so với anh trai em.”
Hạ Vy nhẹ nhàng ôm lấy Thiên Minh:
“Chúng ta không cần quan tâm tới người đó. Anh ta có thế nào cũng không so với anh được.”
Nói xong, cô tiếp lời:
“Người ở bên em, giúp đỡ em lúc khó khăn nhất chỉ có anh. Người đưa em về với
gia đình của mình cũng là anh. Cả đời Hạ Vy này sẽ chỉ ở bên một người
duy nhất là Thiên Minh mà thôi.”
Thiên Minh nhìn Hạ Vy trong bộ
váy màu đỏ đậm thật chẳng khác nào một đoá hoa hồng nhung vì anh mà nở
rộ. Anh cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng.
“Anh yêu em. Mãi mãi yêu em.”
Hạ Vy bị Thiên Minh hôn tới mức đầu óc trống rỗng, cơ thể chẳng còn chút sức lực nào.
Anh tựa lưng vào ghế, nhấc bổng Hạ Vy lên rồi đặt cô ngồi đối diện trên hai chân của mình. Tư thế mờ ám này khiến Hạ Vy xấu hổ, hai má nóng bừng
lên.
Lúc này, Thiên Minh lấy lại dáng vẻ lưu manh vốn có.
“Em đồng ý ở bên anh cả đời rồi. Không được nuốt lời đấy. Anh đã ghi âm lại phòng khi em đổi ý.”
Thiên Minh nhoẻn miệng cười:
“Em thấy đấy, nếu không cầu hôn thành công anh sẽ bị đuổi khỏi nhà. Tới sau đám cưới của Hải Phong, anh sẽ nói bố mẹ tới gặp bố mẹ em để bàn chuyện chúng ta.”
Hạ Vy nhận ra người nào đó vừa dùng khổ nhục kế khiến cô mủi lòng thì đã muộn. Tại sao cô lại quên Thiên Minh có kỹ năng diễn xuất không hề kém cạnh diễn viên nào kia chứ?
Đúng lúc này, bàn
tay của Thiên Minh không hề an phận mà di chuyển khắp người Hạ Vy. Chẳng mấy chốc khoá váy phía sau lưng đã bị anh kéo xuống.
Đôi gò bồng đào căng tròn, trắng mịn lấp ló sau chiếc áo ngực màu đỏ khiến Thiên
Minh không thể chờ lâu hơn. Anh một lần nữa vươn tay định cởi bỏ móc áo
phía sau Hạ Vy thì bị cô ngăn lại.
“Vào… vào trong phòng ngủ đã.”
Thiên Minh mỉm cười, bế bổng Hạ Vy lên rồi vội vàng đi về phía phòng ngủ. Khuôn mặt anh tuấn không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Anh thì thầm vào tai cô:
“Hạ Vy, để mừng sinh nhật anh chúng ta phá lệ một lần nhé.”
Hạ Vy nhìn anh, hàng mi dài khẽ động:
“Phá lệ gì?”
Thiên Minh nhoẻn miệng cười:
“Chơi xếp chồng hai lần đi vợ.”