Trạc Anh - Đường Tửu Khanh - Chương 3: Thời Lục
“Ngươi có muốn nếm thử không?”
– ———————————————
Nam nhân sợ nhất là Thời Ngự, hắn cho rằng mình nhận được tin quá muộn, không biết rằng ôn thần này đã quay về. Lòng oán quả phụ hôm nay không nói sớm, làm cho hắn lúc này không thể nào trốn thoát. Hắn chỉ có thể không ngừng cầu xin: “Tiểu Lục, Tiểu Lục, tha cho ta một lần…”
“Không phải một lần.” Thời Ngự cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang kìm nén không khóc của hắn, khinh thường nói: “Ta ở chỗ này nhìn thấy ngươi không chỉ một hai lần. Phác thúc, tháng trước ta không có nhà, ngươi tới thật là chuyên cần. “
“Thúc là thật lòng thích mẹ ngươi!” Nam nhân chật vật giơ tay lên thề: “Thật sự! Là muốn cưới mẹ ngươi vào cửa!”
“Cút đi, thứ bẩn thỉu!” Nữ nhân phía sau một mực đứng nhìn bây giờ lại giậm chân mắng: “Ai muốn theo ngươi? Theo ngươi trở thành vợ lẽ thứ mười tám mười chín thiên phòng thiếp thị? Ta nhổ vào!”
Nam nhân kia ai u nói: “Ngươi, ngươi ngươi ngươi nữ nhân này, thế mà lại trở mặt không nhận người!”
“Cút.” Thời Ngự thấp giọng, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí không mặn không nhạt nhưng lại khiến người ta nổi hết da gà.
Nam nhân sao dám không trả lời, hoảng sợ bò dậy, rụt rè sợ hãi nói: “Cút, cút, ta cút ngay đây.”
Thời Ngự quay người lại giật lấy cánh tay mẹ mình, vào sân liền đóng cửa lại. Hắn buông tay ra, nhìn chằm chằm nữ nhân này mà không nói lời nào.
Mẹ hắn xoa cánh tay, cười lạnh khinh thường, “Làm gì? Ta đúng là không có nam nhân thì sống không nổi đấy, thế nào? Tiểu súc sinh, tiểu súc sinh cũng dám quản lão nương ngươi? Ta muốn như thế nào thì như thế đó!”
Thời Ngự hơi ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm mẹ mình mà không nói một lời.
Thời quả phụ chưa bao giờ sợ hắn, chỉ nhảy dựng lên đem bàn tay đánh vào trên vai hắn, mắng: “Thế nào? Lão nương còn không thể ngủ với nam nhân? Ngươi có gan thì chết đứng ở bên ngoài cũng đừng về đây, ra vẻ chán ghét cái gì!”
Nàng vốn có khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, bây giờ đều bị giấu hết dưới lớp phấn trắng trắng hồng hồng, thời điểm nổi điên la lối om sòm không có nửa phần dáng vẻ của người làm mẹ. Bàn tay nàng hung ác đánh, móng tay dài cào vào cằm và một bên cổ của Thời Ngự, tiếng mắng càng lúc càng khó nghe.
Cách vách đột nhiên rầm một tiếng, ngay sau đó là tiếng mắng chửi xuyên qua tường của Hứa nương: “Con mụ điên! Có giỏi thì ra ngoài đường đi! Mẹ nó cũng không phải là thứ sạch sẽ gì! Không có con trai ngươi chết bên ngoài cũng không có ai quản!”
Thời quả phụ lập tức thay đổi thế trận, tập trung hoả lực vào bức tường mà đá, “Nhi tử ta ta mắng thì làm sao! Gà mái không biết đẻ trứng chỉ lo nhìn chằm chằm vào con trai nhà người khác! Ngươi có bản lãnh cũng sinh một đứa đi! Lão điếm già! Ngươi lại –”
Thời Ngự kéo Thời quả phụ vào phòng, chấm dứt cuộc chiến mắng chửi kinh thiên động địa này giữa các nữ nhân.
Thời Ngự buổi tối không ăn gì, từ khi nhìn thấy người nam nhân kia bụng dạ hắn đã quặn lên. Sau khi mẹ ngủ say, hắn lấy nước ngoài sân, nhúng đầu vào dòng nước lạnh rồi ngẩng đầu lên thở ra.
Nước giếng lạnh lẽo trượt xuống ngực, thấm vào eo rồi một đường biến mất.
Thời Ngự đứng ở miệng giếng hít sâu một hơi.
Thế nhưng mùi vị chán ghét vẫn đọng lại trong lồng ngực cùng dạ dày, dù có lạnh hay băng giá đến đâu hắn cũng không thể kìm nén được. Vết xước trên cằm và một bên cổ hơi nhức, Thời Ngự mặc quần áo, đá thùng ra, xoay người vào phòng.
Tóc vẫn còn ướt, hắn gục ở trên giường. Bàn tay đưa ra chạm phải hộp thức ăn, hắn cầm lên nhìn một chút, nằm xuống.
Nhớ tới cặp mắt long lanh, ngơ ngác đó.
Ngày hôm sau Chung Du dậy thật sớm, đẩy cửa quả nhiên không thấy bóng người Thời Ngự đâu. Y đang muốn duỗi người một cái, liền nghe một bên phát ra âm thanh.
Thời Ngự vẫn đang sửa lại hàng rào hôm qua để lại, Chung Du đi tới vài bước, kéo chiếc áo xanh lên, nhẹ giọng nói: “Chào buổi sáng.”
Thời Ngự lấy hộp thức ăn từ trong ngực ra đưa cho y, cúi đầu bận rộn làm việc. Lúc Chung Du nhận lấy vẫn còn hơi nóng, y nhìn sang, thấy ngón tay Thời Ngự đang linh hoạt đan dây.
Mãi đến khi xong việc, Thời Ngự mới đứng dậy chào buổi sáng.
Chung Du trông thấy vết xước trên cằm cùng một bên cổ hắn, sửng sốt hỏi: “Sao ngươi lại bị thương…” Sau đó y nghĩ đến cái khác, ho một tiếng không hỏi nữa.
Thời Ngự giơ tay sờ sờ một bên cổ của hắn nói: “Ừ, ta không chú ý.”
Chung Du ở nhà cũng không không bàn luận chuyện riêng tư trên giường với bất kỳ ai, y lúng túng quay đầu, cảm thấy mình không có ý tứ. Thầm nghĩ Thời Ngự còn trẻ như vậy, không ngờ đã có gia thất. Y đổi đề tài nói: “Trời nóng quá, ta có nấu canh đậu xanh. Thời…” Nhớ tới Thời Ngự hình như không thích bị gọi là công tử, y nói: “Ngươi muốn nếm thử trước một chút không?”
Dạ dày Thời Ngự kỳ thực trống rỗng, lập tức gật đầu. Chung Du đưa cho hắn một bát, hai người cùng ngồi ở bậc cửa. Lúc Thời Ngự ngồi xuống mới phát hiện Chung Du gầy đến mức nào, hắn đem chỗ này chiếm hết hai phần ba diện tích, Chung Du ngồi chỗ còn lại cũng không thấy chật chội chút nào.
Chung Du coi hắn như hài tử, thêm chút đường trắng vào trong bát. Thời Ngự nhẹ nhàng lung lay bát, Chung Du một bên cười nói: “Ta khuấy rồi, sẽ không vón đường đâu.” Thời Ngự nâng mắt lên nhìn y, y đang bưng hộp đựng kia uống cháo, thấy vậy thì cười với Thời Ngự, “Nếm thử một chút đi.”
Thời Ngự ừ một tiếng, cũng không gấp, liền cùng y từ từ uống. Lúc này vẫn còn sớm, trời còn tờ mờ sáng.
Chung Du uống cháo, nghĩ muốn cùng Thời Ngự nói chút gì đó. Y cảm thấy hôm nay tâm tình Thời Ngự không tốt, bởi vì Thời Ngự cơ hồ không nói được mấy câu. Đang nghĩ ngợi, liền nghe Thời Ngự nói.
“Tiên sinh có muốn trồng hoa không?”
Thấy hắn đang nhìn thửa đất nhỏ dưới hàng rào, Chung Du đáp: “Chỉ là ta chưa tìm được chỗ thích hợp, ta cũng không giỏi trồng hoa, không biết có trồng được không”. Y nói thêm: “Làm tiên sinh cũng không nghĩ trồng tùng trồng trúc, chỉ biết ngắm đào, cũng không biết sau này có bị học sinh cười không.”
“Không tốt sao?” Thời Ngự thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào đáy bát canh đậu xanh, nhẹ giọng nói: “Ngon lắm.”
Chung Du một hơi ăn hết phần cháo còn lại gật gật đầu.
Khoé mắt Thời Ngự nhìn thấy cặp má y hơi phồng lên, nắng bắt đầu rọi, cành đào xum xuê lá, trong ánh nắng mà chói lóa, một tia sáng chiếu vào trên người Chung Du, khiến cho hắn mỉm cười hài lòng, đôi mắt nheo lại tràn ngập những tia sáng nhỏ.
Thời Ngự ngả người ra sau, cảm giác buồn nôn từ tối hôm qua giờ đây dưới tác dụng của một bát canh đậu xanh chậm rãi biến mất.
Buổi tối Thời Ngự không về nhà vì Tô Thạc đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn ở nhà mời mọi người đến đó. Nhà họ Tô có sân rộng ở cuối làng, gia đình năm người rất náo nhiệt. Phu nhân Tô Thạc nổi tiếng có tay nghề khéo léo nên đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn chờ bọn họ.
Ăn uống xong, Chung Du dạy cháu trai Tô Châu đọc chữ trong sách, quay người lại thì thấy Thời Ngự đang ngồi dựa trên thang ở trong sân.
Tô Thạc đứng dựa vào thang, hai vị sư huynh đệ đang nói chuyện gì đó.Thời Ngự không có biểu tình gì, Tô Thạc cũng hiếm khi lộ ra sắc mặt không mấy hoà nhã.
“Trở về thì bôi ít thuốc.” Tô Thạc phẩy nhẹ vào cổ Thời Ngự: “Để vậy đi ra ngoài sẽ khiến người ta nghĩ sai.”
Thời Ngự nghiêng đầu để lộ vết sẹo, đưa tay sờ lên: “Không sao.” Hắn ngửa đầu ra sau tựa vào bậc thang: “Ta cũng không thành thân.”
“Nói bậy bạ gì đó.” Tô Thạc nghĩ muốn xoa đầu hắn, vươn tay ra lại cảm giác sư đệ bây giờ đã cao hơn hắn, xoa đầu cũng không đúng lắm, liền thu tay lại, bàn tay rơi xuống trên vai. “Mẹ ngươi là một chuyện, cùng ngươi không có can hệ gì. Sao có thể không thành thân? Đợi thêm một, hai năm, sư phụ sẽ hối ngươi.”
Thời Ngự không nói gì, nhấc chiếc bát ở bên kia kệ lên, cùng Tô Thạc chạm nhẹ, ngửa đầu uống.
Tô Châu ở bên trong nói với Chung Du: “Tiên Sinh, ngài đang nhìn gì vậy?” Hắn nhìn qua bên kia, cười hì hì nói: “Đại ca ta thích nói đạo lý, lúc uống rượu càng thích nói nhiều hơn. Mỗi lần có thể giảng đến nửa đêm, dạy dỗ người ta đến mức lỗ tai đều có thể mọc kén.”
“Đạo lý cũng là kinh nghiệm.” Chung Du lau mũi cho tiểu tử đang phun bong bóng nói: “A Châu bao nhiêu tuổi?”
“Mười bốn.” Tô Châu rất thích vị Chung tiên sinh này, vóc người lịch sự, nói chuyện cũng ôn nhu.
Chung Du nghe vậy, nhìn Tô Châu nói: “Thật là cao.”
Tô Châu nghe vậy thẳng người, khoa tay múa chân hạ đầu mình nói: “Không cao, lục ca độ này so với ta cao hơn nhiều.”
Nhưng giờ, Thời Ngự vẫn cao hơn hắn một cái đầu.
Bàn về chiều cao, Chung Du thực sự không có lợi thế gì. Y chỉ có thể xoa đầu Tô Châu an ủi nói: “Mỗi người đều khác nhau, có lẽ năm sau ngươi sẽ cao hơn.”
“Cái kia đoán chừng không thể.” Tô Châu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Chung Du, lắc lắc chân nói: “Sư phụ nói Lục ca cao như vậy, một nửa là bị ép mà ra, hắn từ sớm ra ngoài buôn bán lấy hàng mấy năm. Lúc đó quán đang thiếu nhân lực, hắn mỗi tháng phải đi ba bốn lần, một người hỗ trợ ba người, lúc đầu ai cũng chê hắn tuổi còn nhỏ, nhưng không biết từ bao giờ hắn lớn lên nhanh như vậy, cũng rất đáng tin cậy. Hắn đứng sang một bên. Nhìn qua thì ta thực sự cũng không nhìn ra hắn còn là một tiểu hài tử ”.
Chung Du nghĩ đến khoảnh khắc hiện ra khung cảnh sau cánh cửa vào đêm hôm trước, có chút bừng tỉnh.
“Ta vốn không muốn học.” Tô Châu quay đầu nhìn hai người trong sân nói: “Nhưng Lục ca nói đọc sách mới có thể giúp người khác một tay, tiên sinh, ngài cảm thấy Lục ca của ta còn có thể học sao?”
“Dĩ nhiên.” Chung Du đem tiểu tử đang ngủ say qua cho nương tử Tô Thạc, sau đó cũng đi qua bên này: “Đương nhiên có thể.”
Thời Ngự đang nói chuyện với Tô Thạc hình như cũng cảm nhận được, liếc sang bên này một cái.
Lúc trở về, Thời Ngự cùng Chung Du rất tự nhiên mà cùng đường. Nương tử Tô Thạc cho Chung Du một vò nước tương tự làm. Tô Thạc cảm ơn Chung Du xong thì dặn dò Thời Ngự đem người về. Cuối cùng còn chỉ vào cổ hắn dặn dò: “Trở về nhớ bôi thuốc, tới lúc đó sẽ không sao.”
Thời Ngự tối nay uống rất nhiều, bị Tô Thạc nhìn chằm chằm không ít, nghe vậy gật đầu, tóc mai cũng bị chính hắn làm rối tung.
Hai người sóng vai nhau đi trên con đường làng, gần như nhà nào cũng đã tắt đèn, đường đi tối om. May mắn Thời Ngự lúc gần đi đã xin một chiếc đèn lồng, hắn cầm đèn đi ở phía trước. Không ngờ hắn chưa bước được vài bước thì người theo đằng sau đã một cước đạp xuống suối.
Thời Ngự quay người cầm đèn lên thì thấy Chung Du đang ôm lọ tương, ngượng ngùng cười với mình. Một nụ cười này của y vô cùng kiều diễm.
Thời Ngự đưa tay kéo y đứng dậy, hắn buông ra, liền lấy chiếc bình trong tay y ra, đưa đèn lồng qua.
Sau đó Thời Ngự ôm bình, nghiêng người nói: “Tiên sinh đi phía trước đi.”
Chung Du cầm lấy chiếc đèn lồng, một tay cầm vạt áo vẫn còn nhỏ nước, thành thật dẫn đường. Y đi được mấy bước lại phải nghiêng đầu nhìn xem Thời Ngự còn ở đó hay không, ánh mắt Thời Ngự đang nhìn chằm chằm phía trước đột nhiên nhìn về phía y.
“Ta không biết đạp nước.” Thời Ngự nhỏ giọng nói với hắn, đổi tay xách bình, nhanh chóng thả tay ra khỏi vai Chung Du đang nhìn hắn: “Cẩn thận đường đi.”
Một cước trước đó của Chung Du lại suýt rơi xuống nước, y thành thật nhìn đường nói: “Xin lỗi…”
Thời Ngự hắng giọng ừ một tiếng.
Chung Du cảm thấy đường đi quá yên tĩnh liền nói: “Ta nghĩ trồng một ít hoa anh thảo sẽ rất tốt.”
Thời Ngự đêm nay phản ứng có chút chậm, hắn trước tiên ừ một tiếng, sau đó mới ý thức được Chung Du đang nói tới mảnh đất nhỏ trong sân, liền nói: “Hoa anh thảo cũng tốt, ban đêm có mùi thơm.”
“Nở cũng đẹp mắt. Ta không thể trồng trúc được. Trồng chắc sẽ không sống.”
“Loại cây văn trúc cũng được.” Thời Ngự lại giơ tay ra giúp y, cuối cùng để ý tới: “Tiên sinh, ngươi nhìn phía trước không thấy rõ sao?”
Chung Du nheo mắt một lát, lắc đầu nói: “Không thấy rõ…”
Khó trách.
Thời Ngự dừng lại một chút, nói: “Ta dẫn tiên sinh đi.”
Chung Du xấu hổ kéo ống tay áo mình nói: “…làm phiền.”
Ban đêm y không nhìn thấy gì, đèn lồng chiếu cũng không đi được mấy bước, vốn không muốn thêm phiền toái, nhưng lại không biết đường đi gần suối này, đi được hai bước lại bước sai.
Thời Ngự đặt tay lên vai Chung Du, người này rất gầy, đầu vai cơ hồ đều cấn tay, đầu ngón tay hắn không tự chủ mà vô thức siết nhẹ.
Chung Du cười cười, “Cấn tay có phải không.” Lại nói: “ta trước kia rất béo, trên đường hay gây rắc rối cho người khác, ai ngờ một đường bôn ba tới đây, lại gầy đi nhiều.”
Thời Ngự lại ngửi thấy mùi chanh nhẹ nhàng khoan khoái, quay đầu quét qua cái sân tối tăm trong nhà rồi đáp lại. Nhưng không hiểu sao mùi chanh cứ vương vấn trên chóp mũi hắn mãi. Thời Ngự muốn xoa một cái, lại phát hiện hai tay đều không rảnh.
Vừa lúc Chung Du nói: “Đến rồi.”
Thời Ngự ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy sân của nhà mình. Hắn men theo bức tường nhìn thấy đèn trong nhà chính vẫn sáng.
Đã trễ thế như vậy vẫn sáng, thì còn có cái gì khác ngoài nam nhân.
Chung Du cảm thấy đầu vai mình bị tay hắn siết chặt, lực đạo có chút doạ người, sau đó đột nhiên buông lỏng. Thời Ngự mỉm cười, làm Chung Du có chút lạnh sống lưng.
Hắn thản nhiên đưa mắt nhìn đường, nói với Chung Du.
“Ta đưa tiên sinh về trước.”