Trạc Anh - Đường Tửu Khanh - Chương 2: Nhà cũ
“Tránh ra, nóng quá.”
– ———————————————
“Hả?” Chung Du lùi lại một bước, chợt nhớ ra đây chính là người buổi trưa giúp y chặn người nơi đông đúc, lập tức cười nói: “Lại là Thời công tử.”
“Thời Ngự”, trên tóc Thời Ngự còn đang nhỏ nước, hắn giơ tay vuốt lên, lộ ra vầng trán sáng bóng và cùng đôi mắt với khí thế bức người, nói: “Ta tên Thời Ngự.”
“Chung Du, ta là lần đầu tới quý địa, còn chưa có cảm ơn ngươi.” Lại do dự nói: “Hôm nay trời đã khuya, không thích hợp quấy rầy.”
Thời Ngự đưa mắt nhìn Hứa Lan Sinh ở một bên, tiểu cô nương vẫn còn đỏ mặt đang si ngốc nhìn một bên mặt hắn, không nghĩ hắn đột nhiên nhìn sang, nàng sợ hãi đến mức vội vàng run rẩy. Không đợi hắn lên tiếng, tự giác nói: “Ta, vậy ta liền, vậy ta về nhà.”
Dứt lời, nàng cầm vạt váy trong tay lùi lại vài bước rồi bay qua cửa nhà bên cạnh.
“Tiên Sinh dẫn đường.” Thời Ngự ngồi dậy, “Ta đi xem một chút.”
Ngôi nhà nơi Chung Du ở tạm cách đó không xa. Dọc theo con suối bên ngoài nhà Thời Ngự, đi theo một đường là có thể đến nơi. Đây là một khoảng sân bị bỏ hoang sau khi dân làng đến sống ở trong trấn cách đây vài năm. Là một khoảng sân nhỏ có hàng rào, có nhà chính và bếp, xung quanh hàng rào có trồng nhiều cây đào vài năm tuổi. Chỉ cần đi vài bước là có thể dạo quanh sân, nhìn ra được người mới vào ở đã sửa sang quét tước qua, dọn dẹp cẩn thận, hàng rào tre dưới những thửa đất được sắp xếp gọn gàng.
Chung Du thắp đèn, mở cửa. Bên trong có chút tối, hắn nghiêng người nhìn Thời Ngự nói: “Lúc chiều ta đang phân loại đống sách vở linh tinh, nó đột nhiên sụp xuống, không biết tại sao.”
Thời Ngự nhìn vào, dưới ánh đèn lờ mờ, những cuốn sách dày được xếp chồng lên nhau, một số đã được sắp xếp ngay ngắn, nửa còn lại thì nằm ngổn ngang sau thanh xà đã sập.
“Ngươi ngủ ở đâu?” Thời Ngự cầm chiếc đèn trong tay Chung Du bước vào nhà. Căn phòng gần như tràn ngập sách không còn chỗ để ở.
“A,” Chung Du lúng túng chỉ chỉ bên kia, “Nhà bếp tạm thời không dùng, ta ngủ ở đó.”
Thời Ngự ngồi xổm xuống trước cây xà đã sập, dùng ngọn đèn dầu nhỏ nhìn nó, “Cây cột này đã cũ, mục nát thì tự nhiên sẽ sập.” Hắn lại đứng dậy, nhìn lên đỉnh đầu, nhìn một hồi. Sau đó quay đầu lại nhìn về phía cửa, nói với Chung Du: “Ngôi nhà này cũ quá, sợ sập mất, tiên sinh muốn ở tới khi nào?”
“Ở đến năm sau.” Chung Du bước vào vài bước, nhìn không rõ mái nhà, đành phải nheo mắt hỏi: “Liệu nó có sập nữa không?”
“Ừ.” Thời Ngự nghiêng đầu nhìn, lại nhìn thấy đôi mắt hoa đào của y, bình tĩnh nói: “Vậy phải xây lại, nhà này không ở lâu được.”
Chung Du giống như tiếc nuối lại giống như do dự nhưng chỉ gật đầu cảm ơn, cũng không nhiều lời. Cuối cùng, y tiễn Thời Ngự ra ngoài, đứng ở cổng sân, nói: “Lại làm phiền công tử rồi.”
Thời Ngự ngẩng đầu nhìn những cây đào tươi tốt, nghe vậy cũng không đáp lời, chỉ nói: “Sân này nằm ở đầu suối, gần thư viện, lại gần trong thôn, tới lui thuận lợi dễ dàng. Lại thêm cây đào rợp bóng mát, còn là nơi trốn cái nóng mùa hè. Là một nơi tốt. Nếu có ý định dựng lại thì tốt nhất nên thỏa thuận với trưởng làng đem nơi này xây thành thư viện.”
“Ta đã chiếm một thư viện rồi, làm sao có thể chiếm chỗ khác?” Chung Du nhìn hắn hơi mỉm cười, “Làm phiền công tử nghỉ ngơi, ta đưa công tử trở về.”
Thời Ngự bước một bước ra khỏi cửa, xoay tay đóng cửa hàng rào nhỏ lại. Hắn nói với Chung Du: “Không cần đưa, ta tự về được.” Dứt lời, hắn đem ngọn đèn dầu trả lại về tay Chung Du, xoay người liền theo đường cũ mà đi.
Chung Du đứng ở cửa sửng sốt một lát, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của hắn biến mất trong màn đêm, y cảm thấy công tử này quả thực là một người tốt.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Chung Du đã tỉnh dậy. Y cần tìm người tới đóng khung lại các thanh xà trong ngôi nhà này, đồng thời cũng cần đến thư viện để xem tiến độ. Sau khi rửa mặt xong, mở cửa ra, y nhìn thấy ai đó đang đứng dưới sắc trời mờ sương mông lung, ngay ngoài sân có hàng rào tre nhà mình.
“Thời,” đầu Chung Du loạn một đống, suýt nữa gọi thẳng tên, “Thời, Thời công tử?”
Thời Ngự chỉ vào cổng rào, Chung Du lập tức tiến lên mở cửa nói: “Công tử tới lúc nào?” Sau đó xấu hổ nói: “Ta cũng không biết.”
“Mới tới.” Thời Ngự mang theo một số đồ vật, phần lớn là dụng cụ sửa chữa, nói: “Buổi chiều sẽ có người tới, đều là thợ sửa nhà, tiên sinh xin đừng đóng cửa.”
Chung Du nghi hoặc gật đầu, ngơ ngác nói: “Đa tạ ngươi.” Sau đó lại kinh ngạc hỏi: “Đây là định?”
“Dựng lại đi.” Thời Ngự đi tới cửa nói: “Trưởng thôn đã cho phép, nhà này là của tiên sinh.”
Không đợi Chung Du kịp phản ứng, Thời Ngự đã bước vào nhà chính, hôm nay trời sáng hơn nên hắn có thể đem sách trong phòng nhìn rõ ràng. Chung Du từ phía sau vội vàng nói: “Ta đi thu dọn sách.”
Thời Ngự đem dụng cụ để ở ngoài cửa, cầm lên một hộp thức ăn đưa tới. Chung Du lập tức xua tay nói: “Làm phiền công giúp đỡ, Làm sao ta có thể lại…”
Thanh âm cồn cào trong bụng vang lên giữa hai người, Chung Du quả thật không thể nói thêm gì nữa.
“Tiên sinh.” Thời Ngự nghiêng đầu nhìn y, “Không nên khách khí.”
Ánh mắt của hắn quá trực tiếp làm cho Chung Du không nói được một lời giờ lại càng không biết nói gì. Y nhận lấy hộp thức ăn, luôn miệng nói cám ơn.
“Ta vào bếp kiểm tra xà nhà. Tiên sinh ăn trước đi, đợi tiên sinh thu dọn sách xong ta sẽ xử lý sau.” Thời Ngự tiến lên một bước lại quay đầu lại, “Có tiện không?”
Chung Du cầm hộp thức ăn vội vàng gật đầu.
Thời Ngự mới vừa vào phòng bếp.
Hộp đựng thức ăn bên trong là cháo trắng với dưa chua bên trên trông rất ngon miệng, còn có một quả trứng gà. Chung Du ăn rất nhanh nhưng không hề khó coi.
Thời Ngự nhìn về phía cửa sổ nhà bếp, qua cửa sổ, hắn nhìn thấy Chung Du đang đứng đó nhấp từng ngụm cháo nóng. Y hẳn là xuất thân rất tốt, ngay cả khi y bứt rứt cùng quẫn bách, dường như đều toát lên cái vẻ tao nhã từ trong cốt tủy.
Nhưng nhìn trộm người ta ăn cũng không tốt, Thời Ngự chỉ nhìn một cái rồi rời khỏi cửa sổ.
Đồ đạc trong bếp đều là chủ cũ để lại, tuy đã cũ nhưng được giữ gìn rất sạch sẽ. Khoảng trống phía sau nơi kê bàn giờ đã trống, trải thảm rơm, gối vải và một chiếc chăn mỏng được gấp gọn gàng.
Chung Du ngủ ở chỗ này, may mắn là đang mùa hè, đêm rất nóng, nếu là mùa đông, hắn có lẽ cũng không chịu nổi nửa giờ.
Lúc Thời Ngự đi ra, Chung Du đã bắt đầu thu dọn sách, nhìn thấy Thời Ngự, vội vàng nói: “Ăn rất ngon, lệnh đường tay nghề rất tốt.”
Thời Ngự kéo khúc gỗ mục nát đang khiêng ra ngoài, nghe thấy lời này hắn cũng không ngừng động tác, nhẹ nhàng nói: “Khen nhầm rồi, là ta làm.”
Chung Du nói không nên lời, liền cúi xuống nhặt sách như muốn dấu mặt đi, chỉ cảm thấy hôm nay mình không nên nói nhiều.
Động tác Thời Ngự rất nhanh, gia cố bốn góc không cần leo thang, đứng trên ghế là có thể với tới. Những cột mái bằng gỗ của ngôi nhà này cũng đã bị côn trùng ăn mất từ lâu nên rất nguy hiểm. Lúc sửa đồ hắn rất chăm chú, đôi mắt hắn hầu như không di chuyển. Chung Du đang ôm chiếc ghế phía dưới ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn lại đổ mồ hôi, trán dường như ướt đẫm.
Nếu vạch trán ra thì thấy người này vẫn còn rất trẻ nhưng lúc chuyên chú giữa hai mày kia lại tỏ ra vô cùng đáng tin.
Thái dương Thời Ngự đổ mồ hôi.
Cảm thấy hôm nay, so với hôm qua còn nóng hơn.
Dù sao, tiến độ của hai người không thể nhanh hơn bao nhiêu, ánh nắng buổi trưa cũng không mấy gay gắt. Thời Ngự bảo người đã tới rồi. Đúng lúc Thời Ngự đứng cạnh cửa uống nước thì có một người vui vẻ chạy tới từ ngoài rào, từ xa đã kêu lên: “Lục ca!, lục ca!”
Người chạy tới là Tô Châu, theo sau là Tô Thạc và các sư huynh khác.
Thời Ngự giơ tay lên vẫy vẫy, Tô Châu giống như một con chó con ngửi thấy mùi, lập tức chạy tới nói: “Lục ca! hôm qua huynh đi sớm như vậy làm gì? Sáng nay cùng bọn ta về đây không phải là tốt hơn sao?” Nói xong lại dời ánh mắt ra phía sau hắn, thu liễm lại, quy quy củ củ đứng ngay ngắn, khom người lớn tiếng nói: “Chào tiên sinh!”
Chung Du cũng đổ mồ hôi trán, áo xanh mặc trên người rõ ràng cũng không có mấy lớp, giờ phút này lại cảm giác như có ngàn lớp quần áo dày đặc. Y lập tức lùi ra một bước, nói: “Còn chưa đi học, không nên khách khí.”
Tô Thạc đã vào viện, nghe vậy liền cười nói: “Tiên sinh, sao ngài đối với hắn ôn hòa như vậy làm gì? Tiểu tử này rất nghịch ngợm, rất cần ngươi dạy dỗ nó.” Hắn nói thêm: “Ta là Tô Thạc tới từ Mông quán. Sư phụ đã sớm phân phó qua, tiên sinh cần gì chỉ cần nói một tiếng.”
“Không dám.” Chung Du vào nhà bưng nước ra rót cho mọi người, đồng thời nói: “Mông thúc đã giúp đỡ ta rất nhiều.”
“Tiên sinh, không cần khách khí.” Tô Thạc uống nước, nhìn Thời Ngự ở cửa nói: “Tiểu Lục đã xem qua nhà chưa?”
Thời Ngự dùng đầu ngón tay gõ gõ khung cửa, “Cũ rồi, người ở đây không thể ở được bao lâu, chúng ta sửa sang lại đi.” Hắn dừng một chút, sau đó nói: “Tiên sinh sách nhiều, y cần mở một phòng bên để làm thư phòng, không cần sửa tường, chỉ cần dùng phòng thông nhau ngăn cách bằng giá sách phía trên là được.”
Tô Thạc gật đầu, lại nhìn quanh sân rồi hỏi Chung Du: “Tiên sinh, trong sân ngài có cần giàn giáo không? Chúng ta đã làm xong rồi.”
Nhìn thấy Chung Du định lắc đầu, Thời Ngự lười biếng nói: “Tiên sinh, cứ nói thẳng, sau này thêm vào sẽ bất tiện.”
Chung Du nhìn thoáng qua trong sân rồi nói: “Vậy thì làm phiền, xin Tô công tử giúp ta làm một cái giá gỗ trong sân để phơi sách.”
Tô Thạc đồng ý, ra chỉ thị cho mấy sư đệ phía sau, sẽ có người đi kéo gỗ và thạch cao ra. Tô Châu nhìn vào trong, thấy sách trong phòng, thở dài một chút, tiến lại gần Thời Ngự, nhỏ giọng nói: “Sách nhiều như vậy! Lục ca, sách này còn nhiều hơn của cha huynh đó!”
“Thế mới là tiên sinh.” Thời Ngự đẩy thiếu niên ra nói: “Tránh ra, nóng quá.”
Tô Châu nghiêng người về phía Chung Du, cảm thán: “Tiên sinh thật là lợi hại!” Hắn còn chưa kịp nói xong, Thời Ngự đã kéo cổ áo hắn, xách hắn sang một bên.
“Đi giúp đại ca một tay.”
Tô Châu cười khúc khích với hắn, không nghiêng về phía Chung Du nữa, hắn lại quay người chạy đến chỗ Tô Thạc giúp một tay.
Gỗ và thạch cao được đưa đến nhanh chóng, nhờ danh Mông quán nên có rất nhiều người đến giúp đỡ, quá trình diễn ra rất nhanh chóng, đến tối thì ngôi nhà ban đầu đã gần như bị phá bỏ hoàn toàn. Thời Ngự mang dưa hấu tới, cắt thành từng miếng, Chung Du bưng ra cho mọi người.
Buổi tối Tô Thạc mời Chung Du tới nhà ở, vì hơn nửa tháng nữa nhà này mới sửa xong, cũng không thể một mực để cho tiên sinh ngủ dưới đất. Chung Du khéo léo từ chối, Tô Thạc cũng không nhắc lại nữa.
Thời Ngự là người cuối cùng rời đi, hắn một lần nữa đem cái hàng rào tre sửa lại, khi hắn chuẩn bị rời đi thì trời đã tối. Chung Du từ trong nhà đuổi theo ra, kêu hắn một tiếng. Thời Ngự dừng lại, quay đầu nhìn, liền thấy y mồ hôi đầy đầu đã đuổi theo đến bờ suối.
“H-hộp thức ăn.”
Tiên sinh có lẽ không vận động nhiều, chạy được vài bước đã thở dốc. Hắn ngẩng đầu cười với Thời Ngự: “Hộp đồ ăn để lại.”
Những bông hoa đào trên làn da trắng nõn của y lại nở rộ, lấp lánh nơi khóe mắt, khiến nụ cười này thâth không lịch sự chút nào.
Thời Ngự cúi đầu nhìn y, đưa tay xoa xoa đám tóc rũ trên trán, cầm lấy hộp thức ăn, ừ một tiếng.
“Chỉ nói cảm ơn thôi cũng chưa đủ.” Chung Du thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc khom người nói: “Nhưng thực sự đa tạ các vị!”
Thời Ngự cười nhẹ, cũng khom người, chẳng qua là khom người nhìn y nói: “Không phải đã nói tiên sinh không cần khách khí sao?” Hắn lại đứng thẳng lên: “Mặc dù sư phụ đã dặn dò trước. Nhưng ta làm việc này không phải vì tiên sinh.”
Chung Du bối rối nhìn lên.
Thời Ngự chỉ về phía sau nói: “Trong thôn chưa từng có tiên sinh, đi học phải lên trấn trên mới có thể học. Nhưng tiên sinh trong trấn hầu hết đều là người nhà khác, cũng không có nhiều người sẵn lòng dạy dỗ người trong thôn này, tiên sinh có thể tới thôn Liên Đề, là trong thôn có phúc.”
Chung Du lẩm bẩm: “Thời công tử thực sự là…”
“Thời Ngự “
“Được, người tốt.”
Thời Ngự cúi đầu cười một tiếng, không biết có phải là chữ “cười” hay không. Ngón tay hắn chỉ vào khóe mắt mình nói với Chung Du: “Bất quá tiên sinh…” Nhìn thấy ánh mắt Chung Du đang thẳng tắp nhìn mình, hắn dừng lại một lúc hiếm thấy, không nói tiếp nữa, hắn chỉ bảo rằng: “Vậy thì ngày mai gặp.”
Người áo xanh đứng đó, nhìn bóng lưng hắn hồi lâu.
Khi Thời Ngự đến cổng sân, hắn nhìn thấy mẹ mình đang tiễn người, lần này hắn không nhớ được đó là ai trong trấn, nhìn quen quen nhưng lại không nhớ được tên.
Người nam nhân này đang cùng mẹ hắn lôi kéo, vừa quay đầu thì thấy Thời Ngự đang đứng dựa vào tường, chân trước hắn ta run rẩy, xoay người leo lên kiệu.
Thời Ngự đi tới, đứng ở bên cửa kiệu, tạo thành một bóng đen, hắn một cước giẫm lên mép kiệu, khiến cả kiệu lắc lư. Người nam nhân ôm rèm, vẻ mặt thê lương cầu xin: “Tiểu Lục, mới trở về a, có chuyện gì thì nói đi.”
Thời Ngự nhếch môi cười, sau đó đá vào bụng hắn, hất cả người và chiếc kiệu ngã xuống.
Người nam nhân run rẩy bò ra ngoài, Thời Ngự cúi xuống, lại mỉm cười với hắn ta, nhớ lại tên hắn rồi lễ phép nói.
“Phác thúc, xin chào.”
Bầu trời tối sầm khiến đôi mắt hắn lạnh lùng như một loài thú. Áp lực từ thân hình cao lớn của hắn không đáng sợ bằng những lời ân cần này, chỉ lưu lại trong đầu người khác một câu.
Người trẻ tuổi này không phải người tốt lành gì.
“Chiêu đãi không chu toàn.” Hắn lại một cước giẫm lên chiếc kiệu gỗ bị lật, khiến chiếc kiệu phát ra âm thanh lớn hơn. Hắn nói: “Đừng vội đi, tới trò chuyện một chút.”