Trạc Anh - Đường Tửu Khanh - Chương 1: Tiên sinh
“Thật đúng là trùng hợp.”
– ———————————————
Thời Ngự khoác lên vai một chiếc áo khoác, tay áo xắn lên lộ ra đường nét cơ bắp rắn chắc. Trời cực kỳ nóng, hắn dựa vào cạnh cửa với đôi môi khô khốc, nóng đến mức lớp áo lót bên trong đều ướt đẫm.
Tiếng ve kêu ríu rít trên những tán cây gần đó khiến người ta bực bội. Thời Ngự giơ tay vén lọn tóc ướt nhẹp mồ hôi khỏi trán, bắt gặp một làn gió nhẹ như không thổi qua, khiến vầng trán lộ ra không hề có cảm giác mát mẻ chút nào.
“Lục ca.” Một cái đầu từ ngoài cửa ló ra, nói với Thời Ngự: “Ca nói ở chợ có người bán dưa, bảo hai chúng ta đi ôm mấy quả mang về giếng ướp buổi tối ăn.”
“Ừ.” Thời Ngự buông tay tay ra, đôi chân dài thẳng tắp bước ra ngoài: “Đi thôi.”
Tô Châu rút chiếc mũ tre, che ở trên đầu theo sau. Hắn năm nay mười bốn tuổi, khá là cao, nhưng đi theo phía sau Thời Ngự vẫn thấp hơn rất nhiều. Hắn đi theo vài bước rồi kêu lên: “Lục ca.”
Thời Ngự bị mặt trời trên đầu nướng đến lười biếng, nghe tiếng động cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Ừ? Cái gì.”
“Huynh có biết trong thôn có một thư viện đang được xây không?” Tô Châu không theo kịp, chạy vài bước, chạy đến trước mặt Thời Ngự, quay người lại đối mặt với hắn, vừa đi lùi vừa nói: “Là một thư viện lớn, ngay ở đầu con suối nhỏ nhà huynh, cách đó không xa lắm.”
Nơi đó quả thực có một khoảng đất trống, cách xa đồng ruộng nhưng cách trong thôn cũng không gần, trấn trên luôn một mực nói nó để trống, nhưng không ngờ lại dùng vào mục đích này.
“Sau này ta cũng phải đi học.” Tô Châu chắp tay sau lưng, buồn bã nói: “Ta không muốn đi học, mà ta muốn theo Mông thúc học võ, làm thư sinh thì có gì tốt? Tay không thể nhấc vai không thể gánh, ta muốn học võ!”
“Không tốt sao?” Thời Ngự đem đôi chân dài rẽ vào khu chợ ở con phố phía trên, kéo cổ áo đang bị đám đông vùi lấp của Tô Châu, kéo hắn đến quầy bán trái cây quen thuộc, “Đọc sách, đọc thư pháp để tránh bị cho là kẻ ngốc, sau này ta sẽ giúp đại ca hoạch toán, tính toán hàng hóa, để sư phụ yên tâm hơn.”
“Lục ca, huynh cũng được quá ha.” Tô Châu ôm mũ che nắng, bị đám đông chen lấn mà lạc cả giọng: “Ngươi từng là người học giỏi nhất thôn!”
Thời Ngự kéo hắn ra ngoài, không để ý tới những lời này của hắn, dừng trước một cái sạp sau đó mới chào ông lão dưới kho: ” Đường thúc, ta tới chọn mấy quả dưa.”
Ông lão vẫy chiếc quạt đuôi mèo vội vàng đứng dậy chọn vài quả cho hắn, “Trời nắng nóng thế này, Tiểu Lục còn lấy hàng à?”
Thời Ngự ném tiền cho tiểu nhị ở nhà kho bên kia, nhặt dưa lên nói: “Sau chuyến này sẽ không lấy nữa.”
Đường lão ngẩng đầu nhìn hắn, thấy thái dương hắn ướt đẫm mồ hôi, lão vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của hắn thở dài: “Cũng không phải thiếu chút tiền này, cần gì phải phí sức ở nơi nóng bức thế này. Trở về thì nói với lão Mông Thần kia một tiếng, bảo hắn nghỉ mấy ngày thôi, mấy ngày nay nóng như muốn chưng người.”
Thời Ngự nghiêng đầu lau mồ hôi trên vai, đáp lại rồi cùng Tô Châu đi về. Lần này không có người kéo hắn, Tô Châu vừa bước vào trong đám người thì không nhìn thấy đường liền kéo áo Lục ca.
“Lục ca, đợi ta.” Tô Châu vội vàng đưa tay ra, bất ngờ xé rách một mảnh trên vai áo ngoài của Thời Ngự. Chiếc áo đen rơi trúng mặt người đang định tránh sang một bên khiến người ta ngạt thở.
Áo khoác của Thời Ngự vừa rơi khỏi vai hắn, liền có người đụng vào lưng hắn. Hắn vốn tưởng rằng là Tô Châu, thế là quay đầu lại, cau mày: “Ngươi…”
Nhưng không phải Tô Châu.
Đám đông oi bức, nồng nặc mùi mồ hôi nhưng khi quay người lại, mũi hắn lại nhạy cảm ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng làm người ta cảm thấy sảng khoái mát rượi trong giây lát.
“A,” bàn tay đang che áo chạm vào lưng hắn, vừa chạm vào tấm lưng khỏe khoắn, người này lập tức lùi lại, nhấc chỗ áo ngoài che mặt lên, ngẩng đầu cười nói: “Xin lỗi, có thể nhường đường một chút không?”
Lúc này biển người dâng trào, Thời Ngự lùi về phía sau một bước, suýt chút nữa giẫm phải chân nam nhân này. Nam nhân một thân áo xanh lay động, bị đẩy về phía sau Thời Ngự, đành phải dán vào sau lưng hắn, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Thời Ngự không khỏi đứng thẳng người lên, hai tay chống ở sau lưng, vừa quay người lại người này đã bị chen vào trong ngực hắn. Cách quả dưa cũng có thể cảm nhận được mùi chanh trên cổ và cằm, tóc mai sạch sẽ mềm mại lướt nhẹ vào môi dưới hắn. Thời Ngự hơi nghiêng đầu, bởi vì không thể động đậy bàn tay vì không tiện nên đành giơ cánh tay lên chặn đám người bên cạnh cho y.
Người này vịn cánh tay hắn, lộ ra khuôn mặt thanh tú ôn hòa, nhưng khóe mắt xếch lại rất đào hoa. Trong đám người chen chúc, y ở gần Thời Ngự trong gang tấc, vì nóng mà có thần sắc của hoa đào.
Con mắt này sinh ra đã không được tốt.
Để cho một người ôn hoà lịch sự phải hoàn toàn thua dưới đôi mắt phong nhã ấy.
Cuối cùng, khi Tô Châu vất vả chen chúc đi ra, hắn mới nhận ra trong tay đã mất một quả dưa, tức giận hét lên: “Tên trộm đáng chết, ăn trộm cũng thuận tay lắm!” Sau đó, hắn đi được vài bước, nhưng lục ca hắn lại không nhúc nhích, không khỏi quay đầu lại thắc mắc: “Lục ca?”
Thời Ngự đứng thẳng ở góc đường, nghiêng đầu không biết mình đang nhìn đi đâu. Tóc mai rối bù vì bị vò trước đó mà để lộ đôi mắt đen láy, khuôn mặt một bên được ánh nắng chiếu vào tạo ra một cái bóng nhỏ, yết hầu hắn dường như hơi nhấp nhô.
Tô Châu lại gọi: “Lục ca, ngươi đang nhìn cái gì?”
Thời Ngự xoay người, lại nghiêng đầu, xoa xoa mồ hôi trên vai rồi mới bắt đầu bước đi.
“Không có gì.”
Mùa hạ năm nay không biết có cái gì, nóng đến mức làm người ta tức lộn ruột. Ngay cả khi trời tối rồi, cũng khiến người ta bực bội. Sau khi ăn xong quả dưa hấu mát lạnh, đám nam nhân ở sân sau hoặc đang ngồi hoặc dựa vào hiên nhà hóng mát. Tô Châu là người trẻ nhất trong số họ, đang bị bắt đứng tấn trong viện để mua vui cho các ca ca.
Đôi chân của Thời Ngự dài ra, buông thõng xuống bậc thềm hành lang.
“Sáng mai về nhà sao?” Tô Thạc, người lớn tuổi nhất sau sư phụ, ngẩng đầu uống một bát rượu, dựa vào cột thoải mái duỗi người, “Đi một tháng trở về nghỉ ngơi cho khoẻ. Đợi trời lạnh chút, chúng ta sẽ làm ăn thêm.”
Thời Ngự gật đầu hỏi: “Trong thôn đã xây thư viện chưa?”
“Cũng không coi là thư viện.” Tô Thạc múc thêm một bát nữa, “Có một vị tiên sinh đến nói muốn ở trong thôn dạy học, vốn dĩ Phổ gia không bán đất, nhưng sau khi nghe được lời này, sư phụ liền đến. Nói thẳng với người ấy. Phải mất chút công sức, tháng trước mới bắt đầu.” Vừa nói vừa nhìn qua, cười hỏi: “Ngươi cũng phải đến học vài ngày sao?”
Thời Ngự quay đầu cười nói: “Ta đã quá tuổi rồi.”
Tô Thạc vỗ mạnh vào lưng hắn, “Ngươi mới mười tám mười chín, đừng bận tâm chuyện người lớn làm gì, nếu ngươi thật sự muốn đi, lát nữa ta sẽ nói với sư phụ một tiếng. “
Tô Châu chạy tới, suýt chút nữa té ngã vì vấp phải chân Thời Ngự. Thời Ngự thu chân lại, ngồi thẳng dậy nói: “Ta không đi.” Sau đó đứng dậy đi ra ngoài: “Tối nay ta về.”
Tô Thạc từ phía sau gọi hắn: “Trời tối rồi!”
Thời Ngự giơ tay lên vẫy vẫy tay rồi vung chiếc áo ngoài bụi bặm xuống đường sau khi bận rộn cả buổi chiều. Các sư huynh từ phía sau hét lên mấy tiếng, đại khái là bảo hắn buổi tối chú ý đường đi, nhưng cũng không có ngăn cản.
Mặc dù đứng thứ sáu trong số các sư huynh đệ của mình nhưng hắn là người học hỏi nhanh nhất. Cách trấn Trường Hà đi xuống mấy thôn nữa, thực sự không có ai là đối thủ của hắn.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán gà quay, Thời Ngự còn mua một con gà quay về. Hắn cúi đầu đưa tiền liền nghe mấy đứa nhỏ một bên đang về nhà trò chuyện sôi nổi.
“Ngươi thấy tiên sinh rồi sao?”
“Ta thấy rồi. Nó kể tường viện liền nhau, mùa xuân năm sau là chúng ta có thể đến đó.”
“Tốt lắm.” Người vừa nói xong lại hỏi tiếp: “Tiên sinh dáng dấp ra sao?”
“Hai mắt một mũi.” Hắn đáp có chút thiếu kiên nhẫn, “Không phải đều giống thế này sao?”
“Không phải vậy đâu, nói cho ta biết đi.”
“Khá lịch sự…Trông khá lịch sự, nhưng không lịch sự lắm.”
“Này là đang nói cái gì…”
Thời Ngự nhặt tờ giấy da bọc gà quay lên, khi quay người lại, trong đầu hắn hiện lên bóng dáng người nam nhân lúc trưa cùng đôi mắt hoa đào.
Y trông khá lịch sự, nhưng cũng không quá lịch sự.
Hắn thản nhiên nghĩ.
Thật đúng là trùng hợp.
Thời Ngự đến trước cửa nhà thì trời đã tối, cây lê trong sân nhà hắn rất tự nhiên mà mọc lên, giương nanh múa vuốt vươn dài ra khỏi tường, may mắn không cản đường. Lúc hắn đứng bên ngoài bức tường đá, ánh mắt có thể vượt qua đầu tường nhìn vào bên trong.
Đèn trong phòng không sáng.
Bên ngoài không có xe ngựa hay cỗ kiệu tàn nào.
Thời Ngự lúc này mới nhấp môi, mở cửa đi vào trong viện. Sân không trồng rau như những nhà khác, cũng không nuôi gia cầm, chỉ trồng mấy loại hoa và cây cỏ không có ai chăm sóc. Khi cha hắn còn sống, ông chỉ thích hướng những cây cỏ này mà bi xuân thương thu, không cẩn thận sẽ tự làm mình buồn chết.
Thời Ngự không vào nhà chính, mẹ hắn cũng không đợi hắn. Hắn trực tiếp múc nước từ giếng trong sân, cởi áo đứng trong sân lau mình. Mãi đến khi bị nước giếng lạnh dội xuống đầu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mát mẻ hơn một chút.
Có tiếng gõ cửa, Thời Ngự chưa kịp nói thì cửa đã bị đẩy ra.
“Ngự ca–” Cô con gái nhỏ nhà họ Hứa bên cạnh rụt rè thò đầu ra, đụng phải một bóng người đang đứng bên giếng.
Thời ngự tuy còn nhỏ đã bắt đầu làm ăn buôn bán nhưng mấy năm nay chạy ngược chạy xuôi cùng với việc bị lão Mông Thần thúc giục, nhìn từ phía sau, từ bả vai trở xuống trông rất khỏe khoắn săn chắc.
May mắn hắn nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng kéo bộ quần áo sạch sẽ một bên mặc vào, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến cô nương nhỏ nhà họ Hứa đỏ mặt.
“Ngự ngự, Ngự ca.” Hứa Lan Sinh che mặt lui về phía sau cửa, nhỏ giọng nói: “Ta, ta không biết.” Nàng nói lắp, nửa ngày vẫn không thể nói rõ ràng. Chỉ đành nhìn phía sau cầu cứu người ở sau lưng mình: “Chung, Chung tiên sinh.”
Chung Du không kịp ngăn nàng đẩy cửa, đã nhìn rõ cảnh tượng phía sau cánh cửa đang hé mở, ho khan một tiếng.
Thời Ngự không biết Chung tiên sinh kia là ai, Hứa Lan Sinh đang ngăn tầm nhìn của hắn rất nhiều. Hắn kéo căng đai lưng, cứ như vậy nửa quay đầu lại nói: “Chuyện gì?”
“Trưởng thôn nói.” Hứa Lan Sinh không dám nhìn hắn, chỉ dám rũ mắt mắt xuống nhìn mũi giày, giọng phát ra càng lúc càng nhỏ.
“Chung tiên sinh, phải mời, mời ngươi, giúp đỡ một chút.”
Chung Du thấy nàng mặt đỏ tới mang tai, nói năng không rõ ràng, lại sợ cô tiếp tục nói sẽ xấu hổ đến ngất xỉu, liền ôn tồn nói tiếp: “Đã quấy rầy công tử, xà nhà tôi bị sập. Chiều nay, trưởng thôn chỉ cho tôi tìm công tử bảo tôi ở đây đợi công tử trở về, vừa thấy đèn sáng, Hứa cô nương sợ tôi không quen ai nên giúp tôi gọi người..”
Thời Ngự đã bước tới cạnh cửa, kéo cửa ra.
Người đứng sau Hứa Lan Sinh cổ áo xanh cài nút gọn gàng, nhưng tóc lại không gọn gàng như lúc trưa. Khi cúi đầu xuống không thấy được mắt nhưng nước da trắng nõn của y lại càng nổi bật giữa đêm. Trong tay y cầm một tập sách, trời đã tối nên đọc không ra là sách gì.
Chung Du đang cúi đầu, không ngờ người ở cạnh cửa đột nhiên cúi người nghiêng đầu qua, ánh mắt sâu thẳm rơi trên mặt y khiến y giật mình.
Thật đúng là trùng hợp.
Y nghe rõ thanh âm của người nam nhân này lọt vào tai mình.
“Chung tiên sinh?”