Trà Xanh Có Vị Ngọt - Chương 38 - Trộm mất
Đêm ba mươi tết cả nhà xung vầy, chỉ là năm nay không nghe tiếng ồn của Vũ Yên Bằng thay vào đó Vũ Âm lại mang người về.
Bộ Lâm Thịnh Dung chưa bao giờ sống mà như sắp gặp đại địch như vậy. Cô ở
biệt phủ hành hạ đám thuộc hạ cũng người làm một hồi cũng không ra được
hình ảnh mà bản thân ưng nhất, càng không thể nào giống tưởng tượng
trong lòng cô.
Thế là cô đổi, đổi đến khi giống đến tám mươi phần trăm như trong tưởng tượng mới thôi.
Bộ Lâm Đàm từ lúc quản lý hắc bang thiếu điều sức đầu mẻ trán. Chỉ thiếu
điều muốn nhào vào đánh nhau với Bộ Lâm Thịnh Dung một trận. Bộ Lâm
Thịnh Dung làm gia chủ lâu như vậy mà chẳng giải quyết chuyện gì ra
chuyện, toàn gây thù với người khác. Hiện tại chỉ cần nghe đến Bộ Lâm
gia hay Huyền Thương Hội đến trẻ con cũng khóc ré lên vô cùng thảm
thương.
Hắn vừa bước vào đã thấy mọi người trong biệt phủ bị hành ra bả liền cảm thấy nhức nhức cái đầu.
Giờ xem ra hắn đã hiểu tại sao Bộ Lâm Thịnh Dung có thể dễ dàng buông tay
như vậy. Tuy cô giao việc trong tối cho hắn, mọi quyền hạn và lợi ích
trong tối mặc hắn xử lý. Nhưng thực chất cô vẫn là gia chủ vẫn là chủ
thượng của Huyền Thương Hội không ai có thể thay thế được.
Mọi người thấy hắn đi vào liền gào lên như đứa trẻ thấy mẹ đi học về.
“Đàm gia, Đàm gia cứu mạng.”
Bộ Lâm Đàm: “…”
Coi như hắn không thấy gì đi. Thấy rồi chỉ mệt người thêm. Gia chủ có lệnh thì hắn làm được gì chứ.
Thế là sau hơn ba tiếng đồng hồ vật vả Bộ Lâm Thịnh Dung cũng buông tha cho bọn họ. Dù sao bọn họ nói cũng không sai, lần đầu gặp ba mẹ vợ mà cầu
kỳ quá sẽ để lại ấn tượng không tốt. Vậy nên cô cái gì cũng chọn đơn
giản nhất.
Bộ Lâm Thịnh Dung đi vào gara nhìn một lúc cũng quyết
định hôm nay không đi xe cổ. Cô nhanh chóng chọn cho mình chiếc
Rolls-Royce Wraith Kryptos Collection phiên bản giới hạn chỉ có năm mươi chiếc trên thế giới với màu tím trà độc nhất vô nhị.
Tứ Gia và
Thập Tam thấy chủ thượng lái chiếc xe rời đi chỉ có thể há hốc mồm đầy
trân trối. Không phải nói với bọn họ sẽ giản dị hết mức sao. Cái này
giản dị ở chỗ nào vậy.
Một thân phiên bản giới hạn đều là đồ độc nhất đấy.
Vũ Âm ở nhà riêng đợi thấy Bộ Lâm Thịnh Dung đến rước mình cũng thiếu điều nhìn đến rớt quai hàm. Cô chỉ bảo cô ấy đến nhà cô dùng bữa cơm, có gì
phải khoa trương như vậy.
Để xem nào, tóc búi cao, trang điểm nhẹ
thì không nói nó rất hợp với người có bộ dạng mỏng manh như Bộ Lâm Thịnh Dung. Chỉ là cô ấy mặc sườn xám phối với váy midi cả hai đều có hoạ
tiết nhẹ nhàng. Trong thế nào cũng thấy thục nữ hơn cô.
Vũ Âm nhìn lại mình cũng mặc sườn xám nhưng là kiểu cách tân tay rộng, đường may
khéo léo mặc vào có thể phô ra đường công cơ thể vô cùng quyến rũ liền
thở dài. Cô cũng muốn có bộ dạng khiến người ta muốn che chở như ai kia
nha.
Chỉ là cô không hề bảo sẽ mặc sườn xám nhưng hai người lại vô tình chọn giống nhau, còn chọn giống cả màu.
“Người đẹp, lên xe đi.” Bộ Lâm Thịnh Dung nhanh chóng mở cửa xe còn làm động tác mời với Vũ Âm.
Vũ Âm nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, sắp đến giao thừa liền không so đo với Bộ Lâm Thịnh Dung nữa. Nếu cứ so đo sẽ không kịp cùng người nhà đón
giao thừa cho coi.
Lần đầu tiên ba mẹ Vũ và gia đình chị cả Vũ
Huyền Lâm gặp được đối tượng trong lời đồn của Vũ Âm liền không biết nói gì. Bầu không khí giữ bọn họ rất gượng ngùng lại pha chút gì đó rata
quỷ dị.
Đặc biệt là thái độ của ba Vũ đối với Bộ Lâm Thịnh Dung.
Nếu hôm nay không phải giao thừa ông đã cầm chổi quét người đuổi ra
ngoài rồi.
Bộ Lâm Thịnh Dung là ai mà con gái ông muốn đụng vào. Loại người này Vũ gia bọn họ chơi nổi hay sao.
Con gái lớn làm ông lo đến bạc đầu, con gái giữa chọn đối tượng nào liền
khiến ông muốn bóp chết đối tượng đó, chỉ có con gái út lúc nào cũng
khiến ông an lòng thôi.
Vũ Âm thấy ba Vũ trừng mắt với mình liền bĩu môi. Cô thừa biết ông ấy nghĩ gì.
“Vũ gia chúng tôi trước giờ minh bạch, không dính líu gì đến hắc bang. Không biết nhà tôi đã làm phật lòng gì đến Bộ Lâm tổng.”
Bộ Lâm Thịnh Dung làm sao không hiểu ý của ba Vũ. Cô đã sớm đón được mình
bị từ chối nhưng có làm sao chứ. Cũng chỉ thêm một lần bị từ chối thôi
mà. Mặt cô đủ dày để ứng phó được với chuyện này.
“Quả thật Vũ Âm đã đắc tội với con. Cô ấy trộm mất đồ của con. Không biết như vậy Vũ gia sẽ đền bù cho con thế nào?”
Vũ Âm ở bên cạnh nghe Bộ Lâm Thịnh Dung nói chuyện liền trừng mắt. Cô trộm cái gì của cô ấy hả. Còn nữa, cô ấy vậy mà lại diễn cái trò ấm ức giống như cô đã thật sự làm chuyện đó vậy.
Ba Vũ: “A Âm nó đã trộm gì
của Bộ Lâm tổng, Vũ gia nhà tôi tuy không sánh bằng Bộ Lâm gia nhưng cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng nhất định tìm về mà bồi thường.”
“Vũ gia không cần nhất thiết phải như vậy. Vật này vốn không thể bồi thường bằng vật chất.” Bộ Lâm Thịnh Dung mặt không chút đỏ mà đối đáp với ba
Vũ.
“Chủ tịch Vũ, bác có thể suy xét một chút đến việc bồi thường Vũ Âm cho con.”