Trà Hoa Nhài - Gia Linh - Chương 40: Giới hạn cuối cùng
Dưới khán đài, một tràng pháo tay thật lớn vang lên, kèm theo đó là những câu ca ngợi, chúc mừng dành tặng riêng cho bốn người của nhóm sinh viên đạt giải Nhất cuộc thi sáng tạo khởi nghiệp này.
Đến khi mọi âm thanh đã tắt hẳn, người dẫn chương trình mới tiếp tục với màn trao giải: “Hôm nay, các bạn đã có một phần trình bày rất đáng ngưỡng mộ khiến cho ban giám khảo phải bất ngờ với sự chuẩn bị kĩ lưỡng của mình. Và, kết quả này chính là minh chứng rõ nhất cho những nỗ lực không nghỉ vì đam mê của các bạn. Không biết là, các bạn có thể chia sẻ một chút về cảm xúc, hay là gửi gắm một vài lời nhắn đến các bạn sinh viên cũng có ước mơ được thể hiện ý tưởng của mình trên sân khấu toàn quốc không ạ?”
Mi-crô được chuyển đến cho Quốc Duy – tác giả đại diện chính của dự án, cũng là người đã nhanh nhạy cứu vớt cả nhóm ra khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc, đồng thời giật luôn giải Nhất với màn trình bày đặc biệt của mình.
“Kính thưa quý vị đại biểu, các vị ban giám khảo cùng toàn thể các bạn sinh viên đang có mặt tại đây vào giờ phút này, ngày hôm nay, đến được với cuộc thi chính là một niềm vinh dự của chúng tôi. Đầu tiên, chúng tôi xin gửi lời cảm ơn đến ban tổ chức cũng như các vị đại biểu đã đưa đến cho chúng tôi một sân chơi lành mạnh để chúng tôi thỏa sức thể hiện ước mơ và sức sáng tạo của mình.” Anh tự hào phát biểu, nhịp điệu chậm rãi nhưng trôi chảy như thể đã sẵn sàng nói những lời này từ rất lâu về trước, “Thông qua cuộc thi này, chúng tôi hi vọng sẽ có thể tiếp cận được với các nhà đầu tư, cũng như chứng tỏ được năng lực của mình với các công ty, các doanh nghiệp trên toàn quốc. Đây là một cuộc thi vô cùng có ý nghĩa dành cho không chỉ chúng tôi mà còn các tác giả, các nhóm tác giả tham gia, vì vậy chúng tôi mong rằng sau này, cuộc thi vẫn sẽ tiếp tục được tổ chức để tạo cơ hội cho sinh viên toàn quốc được hiện thực hóa khát khao của mình. Một lần nữa, chúng tôi xin trân trọng cảm ơn.”
“Vâng, cảm ơn những chia sẻ của bạn. Và ngay sau đây sẽ là phần trao giải của cuộc thi…”
Khi chương trình kết thúc cũng là lúc màn đêm nhuộm đen cả bầu trời, những tia nắng nhường chỗ cho ánh trăng mờ ảo để chuyển sang chiếu sáng nửa bên kia quả địa cầu. Các tác giả của dự án “Ứng dụng điều trị tâm lý” uể oải bước ra khỏi nơi tổ chức cuộc thi. Sau một ngày dành hết tâm tư cho mục tiêu của mình, tất cả có vẻ đều đã thấm mệt. Thế nhưng, dường như vẫn chưa một ai rời bỏ được những màu cảm xúc đã đan xen trong tâm trí kể từ lúc nhận giải đến giờ. Bởi lẽ, quãng thời gian này chính là một trải nghiệm vô cùng đáng trân quý trong thời sinh viên, trên con đường chập chững trở thành người lớn mà họ sẽ chẳng bao giờ được gặp lại nữa.
“Cảm giác làm người nổi tiếng thế nào hả Duy? Tao thấy từ lúc về đến giờ mấy công ty lớn níu kéo mày hoài.” Thiên Khôi chạy đến bá cổ Quốc Duy.
“Mày cũng có khác gì đâu.” Anh liếc Thiên Khôi, cong môi cười.
“Nhưng mà nay mày đỉnh thật, cái bản ứng dụng đó mày sửa lúc nào thế?” Quang Việt chêm vào.
Quốc Duy không rời mắt khỏi Gia Linh đang đứng bấm điện thoại ở ven đường, nhướng mày ném cho hai người kia một câu nhẹ bẫng: “Mới hồi sáng.”
“Thấy không, cảnh giới mà chúng ta sẽ không bao giờ đạt được đấy.” Thiên Khôi bày ra vẻ mặt đồng cảm, quay sang vỗ vai Quang Việt.
“Biết thế khỏi hỏi.” Quang Việt gật đầu, “Quá buồn, anh ta đẹp trai, tinh tế, cái gì cũng giỏi nhưng mãi mà vẫn chưa có bồ. Phải tao chắc một tay hai em.”
Thiên Khôi không đáp mà huých khuỷu tay vào sườn bạn mình, hất đầu về phía Quốc Duy đang chầm chậm tiến đến bên Gia Linh rồi hướng bước chân sang quán nhậu gần đó. Quang Việt nở nụ cười khó hiểu như đang ngầm đồng ý với Thiên Khôi, sau đó đi theo cậu bạn, chừa lại khoảng không gian riêng tĩnh lặng cho anh và em.
“Nếu em định về thì anh đưa em về nhé?” Quốc Duy hạ giọng.
Như đã cảm nhận được hương trà quen thuộc thoang thoảng trong không khí, Gia Linh dường như đã đoán ra được người vừa hỏi mình là ai dù chẳng cần quay đầu lại. Em khép hờ mắt, ngại ngần trả lời: “Dạ không, khi nào mọi người về thì em về ạ.”
Có lẽ vì được người mình vừa buông lời cay đắng vài tiếng trước giúp đỡ trong tình huống khó khăn, thế nên bây giờ em mới trở nên bối rối đến vậy.
Quốc Duy ngơ ra nhìn người đối diện đang không biết phải đối diện với mình như thế nào, rồi bỗng nhiên đưa tay che nửa mặt, bả vai run lên vì nhịn cười: “Anh không để ý vụ hồi sáng đâu mà, dù sao thì anh cũng là người sai.”
“Có gì vui đâu mà cười.” Gia Linh thẹn quá hóa giận, cắn môi ném cho anh một cái lườm sắc lẹm.
“Anh xin lỗi.” Anh không giấu được vẻ hạnh phúc trên biểu cảm, “Do lâu lắm rồi anh mới thấy em ngại lúc nói chuyện với anh.”
“Lúc đấy em phản ứng cũng hơi quá.” Em hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, “Em cảm ơn anh nhiều nhé, nếu không có anh giúp đỡ lúc thuyết trình, chắc bây giờ cả nhóm cũng không thể nào vui vẻ như thế này.”
“Chuyện bài thuyết trình thì ai cũng có lỗi mà, anh phải cảm ơn em mới đúng.” Quốc Duy định xoa đầu em, nhưng ngay lập tức rụt tay lại khi nhận ra điều gì đó, “Nếu người gặp khó khăn không phải em, chắc anh cũng chẳng có đủ can đảm để đem bản ứng dụng sửa vội đấy lên trình bày.”
Dường như sợ em không hiểu, anh tiếp tục giải thích lại thêm một lần nữa: “Nhờ có em đứng ở đó, anh mới dám mạo hiểm bước ra khỏi vùng an toàn của mình.”
Bởi Gia Linh chính là giới hạn cuối cùng của Quốc Duy.
Một lần nữa, em lại suýt rơi vào thế giới trong ánh mắt chân thật sâu thẳm như đại dương của anh. Em cúi đầu, trả lời những câu vừa rồi của anh bằng sự im lặng.
“Mong em sẽ tha thứ cho anh.” Quốc Duy có vẻ cũng hiểu được lí do, anh nhún vai, vuốt ngược tóc mình ra sau.
“Hai đứa kia, nhậu không!?” Bầu không khí khó xử mãi mới có thể kết thúc khi Quang Việt hét lên từ vỉa hè ở đối diện.
“Có chứ!” Anh vẫy tay, cất những lời còn chưa kịp nói vào trong lòng, “Linh, đi không?”
“Dạ, đi ạ.” Gia Linh ngầm thỏa thuận với anh, gác chủ đề vừa rồi sang một bên, nở nụ cười rạng rỡ như đóa hoa nhài thuần khiết ngào ngạt hương thơm.