Tổng Tài Yêu Hai Người - Bạch Yên Chi - Chương 139: Gỡ khúc mắc trinh tiết... Từ Thiên Uy chết não
- Trang Chủ
- Tổng Tài Yêu Hai Người - Bạch Yên Chi
- Chương 139: Gỡ khúc mắc trinh tiết... Từ Thiên Uy chết não
Cặp phụ: Lục Thời Cẩn_ Âu Đình Nghiêm_ Lục Thời Cẩn _ Bad Ending.
Sau khi tỉnh lại Mặc Đình Ngôn quét mắt hết căn phòng trống không, lật đật chạy ra ngoài xác định xem đây là đâu. Nhưng giây phút khiến hắn kinh ngạc. Bạch Yên Chi ngồi ở phòng khách với Đình Kêu.
“Yên Chi… sao em ở đây?” Mặc Đình Ngôn ngồi cạnh ôm bé con vào lòng vuốt ve: “Ba nhớ con lắm!”
Mặc Đình Ngôn siết quá chặt khiến Đình Kêu không thở được ho sặc sụa. Hắn vội thả ra, nhìn trộm xem biểu cảm của vợ cũ, hắn không hiểu sao bản thân cứ sợ Bạch Yên Chi mắng hắn rồi mang con đi.
“Tháng sau cưới! Anh khoẻ rồi thì chuẩn bị đi!”
Mặc Đình Ngôn bất ngờ, không hiểu Bạch Yên Chi có ý gì? Nhưng hắn nhớ mài mại mình bị Từ Thiên Uy đánh ngất, khi tỉnh dậy thì lại ở đây.
Khoang đã… đôi mắt của hắn sao nhìn rõ vậy? vô thức đưa tay sợ soạn ngực chạm ngay một vết mổ nội soi. Nghĩa là hắn đã phẫu thuật ư? Sao hắn không nhớ được gì?
Ngoài cửa cha của Từ Thiên Uy bước vào, nét mặt hốt hoảng: “Đình Ngôn ta cần cậu tìm con trai của tôi!!”
“Bác trai! có chuyện gì?” Mặc Đình Ngôn ghì vai Từ lão gia. Ông giải thích sự tình có liên qua tới Châu Đông Hàn, sau khi nhận cuộc gọi của tên đó, con trai cưng của ông đã mất tích hai ngày chưa tìm thấy.
“Đình Kêu, con vào trong đi.”
“Dạ!”
Bạch Yên Chi bảo con trai tránh mặt, và thằng bé cũng khá ngoan gật đầu nghe lời.
Mặc Đình Ngôn đứng lên vội vàng đi, bỗng tay hắn có hơi ấm từ một bàn tay đan vào, ngoảnh lại thấy nụ cười trên môi vợ, nhìn xuống thấy đan tay tình cảm.
“Yên Chi…” Mặc Đình Ngôn ôm cô vợ vào lòng: “Em tha thứ cho anh rồi hả?”
“Không!”
Mặc Đình Ngôn nghe vợ phủ nhận khiến hắn rất đau lòng, nhưng hắn không hiểu sâu xa là Bạch Yên Chi không thứ lỗi cho hắn chuyện gì?
“Em đi cùng anh!” Bạch Yên Chi lo sợ mới phẫu thuật sẽ có di chứng hậu phẫu. Mặc Đình Ngôn đan tay vợ ra xe lập tức lái hướng đến nhà riêng của Châu Đông Hàn.
Trên xe hắn nhìn qua gương chiếu hậu qua sát Bạch Yên Chi, lâu lắm rồi mới được ngắm cô vợ đáng yêu này, hắn phải tận dụng cơ hội cuối cùng, trước khi hôn lễ của em trai diễn ra.
Bạch Yên Chi cũng chăm chú nhìn Mặc Đình Ngôn đang lái xe, nhẫn cưới của cô anh vẫn còn đeo, vậy mà nhiều lần phủ nhận tình cảm với cô, rốt cuộc người đàn ông này mang bao nhiêu mặc cảm chứ? Đã đôi lần cô muốn nói rõ với anh ràng mình yêu anh rất nhiều.
Mặc Đình Ngôn cũng rất yêu vợ, trải qua những hiểu lầm và xa cách đăng đẳng 3 năm, hắn nhận ra rõ trái tim mình yêu Bạch Yên Chi sâu đậm cỡ nào.
“Yên Chi… cho anh xin lỗi!”
“Xin lỗi!” Bạch Yên Chi kinh ngạc nhìn về trước, đập vào mắt cô là chiếc ghim cài áo ngọc lục bảo của giới quý tộc Anh trên tay Mặc Đình Ngôn.
Cô chưa kịp hỏi thì hắn nói tiếp: “Anh biết lần đầu của em là do anh cưỡng gian, anh là tên đàn ông khiến em mang nỗi đau thể xác và cả nỗi đau tinh thần.”
“Đình Ngôn… Anh tìm thấy nó trong vali của em sao?” Bạch Yên Chi rất nhạy bén nghĩ ngay tới chiếc vali màu hồng của mình trong sân lúc tới biệt thự của Phong Du gặp Mặc Đình Ngôn.
“Anh giá như mình lục vali kỹ hơn, thì có lẽ anh đã bù đắp cho em sớm hơn. Em đừng kết hôn nữa được không?”
Bạch Yên Chi mới vừa vui khi Mặc Đình Ngôn vẫn luôn giữa đồ của mình, nhưng chiếc ghim cài áo và lời nói bù đắp kia chẳng phải chỉ vì áy náy lấy đi trinh tiết của cô thôi sao.
“Không?” Bạch Yên Chi trả lời dứt khoát.
Mặc Đình Ngôn trầm buồn: “Anh sẽ không để mất em lần nữa!”
Mặc Đình Ngôn dừng xe ra ghê sau ôm vợ cũ vào lòng: “Anh không cố ý ly hôn với em, anh không biết mình nghĩ gì và cần gì, chỉ cần bảo vệ được em và con thôi.”
Bạch Yên Chi sững sờ, giờ cô hiểu rằng Mặc Đình Ngôn thật sự không ghét giọt máu cô đang mang. Lạc Vy đúng là một đứa bạn thân tâm cơ, từ đầu đã gài cô mang tội danh giết người, rồi quay về gây xáo trộn cuộc sống của vợ chồng cô.
“Đình Ngôn, em…”
Bạch Yên Chi đang nói thì bỗng nghe một tiếng động lớn, cả hai nhìn ra ngoài thấy hai chiếc xe hơi đụng nhau, họ lật đật xuống xe chạy đến thì tá hoả người trong chiếc xe Lamborghini màu trắng đâm vào gốc cây chính là Từ Thiên Uy.
Châu Đông Hàn xuông xe chạy đến chen vào bế Từ Thiên Uy máu me đỏ lè ở đầu, cơ thể xụi lơ.
“Uy Uy, tỉnh lại đi…” Châu Đông Hàn gào khóc.
Lúc này Mặc Đình Ngôn xong tới túm cổ áo Châu Đông Hàn gặn hỏi: “Khốn nạn… Anh làm cái gì Uy Uy rồi…”
“Đình Ngôn có gì từ từ nói!” Bạch Yên Chi cô gỡ tay Mặc Đình Ngôn ra nhưng bất thành, cùng lúc này xe cấp cứu mà Mặc Đình Ngôn gọi đã đến, hắn giựt lấy Từ Thiên Uy đặt lên băng ka trong xe, rồi quay ra tẩn tên Châu Đông Hàn một trận với hàng loạt cú đấm vào mặt và đá vào bụng.
“Mẹ kiếp! tôi đã nói Uy Uy là của tôi, anh còn dám đụng tới miếng thịt của anh ta!”
Lúc nãy Mặc Đình Ngôn thấy quần áo Từ Thiên Uy bị rách do xé, đầu nhảy số ngay nghĩ chắc chắn do Châu Đông Hàn cưỡng gian, bởi lần trước ở nhà riêng tìm dây chuyền kỷ vật cử chỉ và tinh thần của cậu bạn thân né tránh khi thấy Châu Đông Hàn xuất hiện, hắn nhận thấy nó không khác gì mấy chuyện em trai hắn bị Lục Thời Cẩn cưỡng bứt.
“Đình Ngôn…” Bạch Yên Chi trong thấy thái độ lo lắng và cách nói chuyện này, chắc hẳn mối quan hệ giữa Từ Thiên Uy và Mặc Đình Ngôn không đơn giản là bạn bè bình thường.
Mặc Đình Ngôn đang bóp cổ Châu Đông Hàn nghe tiếng vợ gọi tên mình, hắn quay qua thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của vợ, chau mày hỏi: “Em sao vậy?”
Không đợi Bạch Yên Chi trả lời hắn cúi người hôn vào trán nhỏ, thỏ thẻ: “Nghĩ lung tung vừa thôi! Có con rồi mà còn nghi ngờ à?”
Hắn bá đạo đem tay cô đặt vào cần số, khiến cô đỏ mặt, mà Châu Đông Hàn cũng ngại quay hướng khác.
Hắn mỉm môi cười ám muội xoa đầu an ủi vợ xong quay qua ép Châu Đông Hàn lên mui xe, bị tấn công bất ngờ đối phương bị đấm vào mặt không trượt phát nào.
“Từ gia rất định kiến đồng giới, Uy Uy là con trai nối dõi tông đường, anh chán sống rồi!”
Châu Đông Hàn đơ ra, tại sao Mặc Đình Ngôn biết rõ Từ Gia như thế. Trước đó Châu Đông Hàn gọi điện Từ Thiên Uy đến nhà riêng, mưu đồ muốn đưa người mình yêu sang Nước Ý.
Từ Thiên Uy ngây thơ mắc bẫy nên bị giam 2 ngày, cậu chống đối cưỡng gian thoát được lái xe đến đây thì bị tai nạn.
“Tôi…!”
Châu Đông Hàn tuyệt vọng buông xuôi.
Mặc Đình Ngôn nhận được điện thoại lặp tức nắm tay Bạch Yên Chi lên xe đến bệnh viện. Hắn siết bàn tay cô đi dài dãy hàng lang, bổng cả hai đứng sựng khi thấy Từ Thiên Uy bất động được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Qua phòng hồi sức, bác sỹ thông báo Từ Thiên Uy bị chết não, sẽ sống đời sống thực vật. Cha Từ Thiên Uy ôm con trai cưng gào to: “Con trai!!!”
Ông thương Từ Thiên Uy hơn trứng mỏng, anh sinh ra từ thụ tinh trong ống nghiệm, lúc nhỏ sức khoẻ yếu luôn phải uống thuốc hỗ trợ.
Bạch Yên Chi ngã vào lòng Mặc Đình Ngôn khóc nấc, đối với cô Từ Thiên Uy là một người đàn ông tốt, bên Nhật Bản anh là người giúp đỡ đầu cho ba bé con. Anh đã khuyên cô cho Mặc Đình Ngôn cơ hội.
Ngày hôm đó không có Từ Thiên Uy đánh ngất Mặc Đình Ngôn đưa đến bệnh viện tiến hành ghép tim thì có lẽ Mặc Đình Ngôn đã chết. Nhưng tại sao người đàn ông nào tốt với cô điều lần lượt ra đi, lẽ nào cô như Mặc Đình Ngôn từng nói “”Cô là sao chổi.””
Mặc Đình Ngôn cảm nhận được vợ đang run rẩy, vội bế ra xe đưa về ngôi nhà sáng nay mình tỉnh…
“Yên Chi… có gì nói với anh, đừng như thế được không?”
Hơn một tiếng đồng hồ Bạch Yên Chi ngồi thu mình vô hồn trên giường, Mặc Đình Ngôn đau lòng, tự trách đáng lẽ hắn không nên đưa vợ đến bệnh viện chứng kiến.
“Anh đi đi! Tránh xa em ra!!!”
Mặc Đình Ngôn đơ ra, tưởng cô bỏ qua một phần lỗi cho hắn rồi, nhưng tại sao bây giờ lại xua đuổi hắn.