Tổng Tài Yêu Hai Người - Bạch Yên Chi - Chương 138: Kết thúc bi thương
Từ Thiên Uy đành bước ra xe, nhưng không tin được Bạch Yêu Chi nhanh hơn anh một bước, nắm tóc Mặc Đình Ngôn lôi ra ngoài, ép vào hông xe.
– “Ầm.”
Từ Thiên Uy đơ luôn rồi, nhìn Bạch Yên Chi như sư tử đang vồ mồi, kinh hồn thật sự.
– “Chát.”
– “Bốp.”
Một bạt tay vào má chưa kịp hoàn hồn, thì một cứu đấm vào, khiến hắn ôm trái tim bị nhói khụy xuống chân cô ho khan vài tiếng.
“Em bình tĩnh đi!” Vươn tay kéo Bạch Yên Chi vào lòng vuốt ve, cô đập tay vào ngực nam nhân cho đến khi cô hết lực yếu dần.
Bạch Yên Chi khóc nấc, cô giận anh giả chết trốn mình, nhìn thấy nhau lại vô tình bỏ đi, khi vào sân cô đã thấy va li màu hồng của mình, nên hiểu ra trong lòng Mặc Đình Ngôn 3 năm trước không phải tuyệt tình quên cô.
“Uẩn khúc 3 năm trước anh đã không hề ép em phá thai, vậy tại sao ngoan cố không chịu gặp em, còn bày trò âm dương cách biệt. Một đại tổng tài kiêu ngạo ép bứt vợ đâu rồi!”
“Vợ!” Mặc Đình Ngôn ngẩn ra. Yên Chi vừa xưng vợ với mình ư? Cô ấy tha thứ cho mình rồi sao?
“Yên Chi… em tìm anh làm gì? Chúng ta kết thúc lâu rồi.”
Mặc Đình Ngôn đúng là đầu đá, nghe tiếng vợ vui trong lòng, mà ngoài mặt tỏ ra không cần vợ. Bạch Yên Chi đổi sắc mặt nghiêm túc.
“Tuần sau hôn lễ diễn ra… anh phải đến dự!”
Mặc Đình Ngôn nghe đám cưới khuôn mặt lạnh có chút dao động, Bạch Yên Chi trong thấy hết, ánh mắt cô sáng rỡ. Anh muốn đấu với em chứ gì, Tới đó ai thắng biết liền.
Thật ra Mặc Đình Ngôn cũng muốn bù đắp cho Bạch Yên Chi, nhưng khi nghĩ đến đứa em trai tội nghiệp, hắn không thể vì bản thân mà dành người yêu của em trai một lần nữa. Cộng thêm hắn nghĩ Bạch Yên Chi vì con nên mới tìm tới đây, bởi hắn thoáng thấy Đình Kêu núp ngoài xe, muốn ra ôm con lần cuối ai dè bị vợ nắm đầu quánh.
“Ba!” Lúc này Đình Kêu chui ra khỏi xe gọi cha một miếng rồi nhìn mẹ: “Mẹ đừng đánh ba Ngôn…”
Bạch Yên Chi ôm con trai lạnh lùng rời đi…
[…]
– “Xoảng!”
Lục Thừa Cẩn quơ chén thuốc trên tay Âu Đình Nghiêm rớt xuống sàn vỡ tung toé, bàn tay cũng bị xướt chảy máu, anh căm phẫn quát vào mặt người bác sỹ thân cận:
“Tại sao anh gạt tôi!”
Âu Đình Nghiêm cố ôm người bệnh đang kích động phản kháng vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
“Anh sẽ cố gắng bào chế thuốc điều trị duy trì cho em mà, em sẽ vượt qua!”
“Cút… Anh cút đi!” Lục Thừa Cấn đẩy Âu Đình Nghiêm ra ngoài, đóng sầm cửa lại, một tiếng chấn động vang dội, nhưng lại không phải ở cửa chính mà chổ cửa sổ.
Lục Thừa Cẩn thất kinh lùi bước về sau, muốn thoát thân nhưng đã bị tóm tay kéo ngã vào lòng hắn.
“Thả tôi ra!” Lục Thừa Cẩn vùng vẫy trong lòng Lục Thời Cẩn, anh không ngờ hắn còn dám đến tìm mình.
“Tiểu Cẩn… anh nói rồi… em không vao giờ thoát khỏi tay anh.”
Lục Thời Cẩn đúng là vô sỉ ép bức đè Lục Thừa Cẩn xuống nệm, ép thân hình vạm vờ chiếm lấy cơ thể nam nhân phía dưới.
“Mau thả tôi ra!” Lục Thừa Cẩn ngốc lên cố nhìn ra cửa chính gọi: “Đình Nghiêm… cứu tôi…!”
Nhưng vô ít thôi Âu Đình Nghiêm đã rời đi vì giận Lục Thừa Cẩn, anh ta dành cả đời muốn chăm sóc cho người mình yêu, vậy mà hết lần này đến lần khác Lục Thừa Cẩn xem anh thua đống rác. Tuyệt vọng chiếm lấy tim anh ta rồi.
Hôm nay Lục Thừa Cẩn vô tình thấy bệnh án của mình trong tủ hồ sơ mật của Âu Đình Nghiêm, khi dở ra xem anh mới rõ bệnh của mình đúng là ung thư phổi giai đoạn cuối, không phải là viêm phổi có thể trị được như Âu Đình Nghiêm từng nói.
Điều này khiến Lục Thừa Cẩn sốc tâm lý, nên khi Âu Đình Nghiêm đưa thuốc uống anh đã hất đỗ.
“Không ai cứu em đâu! Tiểu Cẩn… em cũng ít có tâm cơ lắm, em diễn rất hay!” Lục Thời Cẩn cười điểu, nhưng lời hắn nói khiến Lục Thừa Cẩn chột dạ.
“Anh đừng nói bậy bạ, tôi không làm gì cả?”
“Ha… coi bộ em hiểu anh nói ý gì nhỉ!” Lục Thời Cẩn lôi ra đoạn thu âm, trong đó chính là giọng của Lục Thừa Cẩn.
“Lập tức đưa mẹ con Nhu Đình đi càng xa càng tốt.”
[Lục Thiếu, thật sự phải chia cắt chị em họ sao?]
Nhu Đình lộ diện nhận chị em, thì Mặc Đình Ngôn sẽ được giải oan, chuyện 3 năm trước tôi hợp tác với Lạc Vy gạt anh trai rằng cô ta là em gái ruột của Bạch Yên Chi, bằng cách chỉnh sửa tư liệu điều tra của Phong Du đưa cho Mặc Đình Ngôn nhằm giữ chân Mặc Đình Ngôn không tìm kiếm và sẽ tin Bạch Yên Chi đã chết.
Anh biết Mặc Đình Ngôn rất thông minh nếu không thế người vào giữa lòng hắn, thì khó mà sống yên ổn với Bạch Yên Chi.
Phong Du ngay sau đó đã phát hiện tài liệu sai lệch, nhưng Lạc Vy đã cầu xin Phong Du hợp tác dấu nhiệm đi vì đứa con trong bụng.
Tuy nhiên sau 3 năm anh lại mắc nan y, nên quyết định đưa Bạch Yên Chi về trả cho anh trai, nhưng thấy anh trai vẫn thái độ vô tâm như xưa nên anh không trả Bạch Yên Chi lại, vì sợ cô lại khổ.
Đoạn hội thoại trên là khi chuyến bay Trung Quốc về Nhật Bản cùng Bạch Yên Chi.
Lục Thừa Cẩn đã nói chuyện điện thoại với anh trai nuôi của Nhu Đình.
Hoá ra Lục Thừa Cẩn đã điều tra Nhu Đình vì nhìn có nét giống Bạch Yên Chi, trước cả Mặc Đình Ngôn, lúc đó hận thù anh trai hại mình để cướp vợ sắp cưới, nên thuận lúc Bạch Yên Chi đang đau khổ vì anh trai ép phá thai, mà dấu nhẹm đi chuyện đó. Tránh việc Bạch Yên Chi vì em gái thất lạc mà ở lại bên Mặc Đình Ngôn.
“Tôi đã nói với Mặc Đình Ngôn rồi, anh đùng hòng dùng nó uy hiếp tôi!”
Đúng thế Lạc Thừa Cẩn đã nói chuyện cố tình mang Bạch Yên Chi đi, nhưng không nói rõ âm mưu trên, vì lúc nói xin lỗi Mặc Đình Ngôn đã ngăn anh nói tiếp.
“Thế em cố tình nhắm vào tình anh em, ép Mặc Đình Ngôn giao Tập Đoàn Mặc Đình và tặng cả vợ con thì sao?”
“Anh!” Lục Thừa Cẩn gằn giọng tung cứu đấm thì bị hắn chụp lấy đè chặt xuống ngay tai, nở nụ cười tà mị.
“Em quá thâm độc, biết Yên Chi yêu Mặc Đình Ngôn không cản được, nên lập mưu cho Mặc Đình Ngôn từ bỏ em tôi trước.”
Mặc Đình Ngôn quá thương em trai, lại bị chính em trai tính kế. Chuyến bay kia là Lục Thừa Cẩn đã xắp xếp cho anh trai rời đi.
“Em đi cùng anh, thì chuyện xấu xa em làm, anh sẽ không nói cho Yên Chi nghe, còn không…”
Lục Thừa Cẩn chộp lấy con dao thái trên bàn chỉa về hướng Lục Thời Cẩn: “Anh đừng qua đây! Tôi đâm anh chết đấy!”
“Ha… em dám đâm người đã ngủ với em sao? Tiểu Cẩn, em đừng cố chấp phủ nhận tình cảm với anh… chắc chắn em có xiêu lòng với anh.”
Lục Thời Cẩn cười châm chọc bước tới, đôi chân trần của nam nhân lui về cửa.
“Khốn nạn, tôi hận anh… ghê tỏm anh… biến đi!!!” Lục Thừa Cẩn cảm thấy nhục nhã khi nghe nhắc lại chuyện hoan ái bạo lực kia.
Cùng lúc này Bạch Yên Chi bước vào thấy anh trai quần áo xộc xệch, còn Lục Thừa Cẩn cầm dao đầy máu, những giọt máu chảy dọc theo các ngón ra nhiễu xuống nền gạch trắng.
“Anh hai!… anh làm gì vậy?!” Bạch Yên Chi đỡ Lục Thừa Cẩn đang khụy dưới sàn máu nơi động mạch cổ tay không ngừng chảy, cô gào thét nhìn anh trai.
Lục Thời Cẩn tim đau nhói, hắn không tin được người hắn thương yêu nhất mực lại do chính hắn bứt tử.
“Em thà chết cũng không chịu ở bên anh, tại sao? Tạo sao?”
Hắn phịch xuống ôm Lục Thừa Cẩn đang thoi thóp vào lòng, hắn yêu và chiếm hữu là sai sao? Tại sao người này không cho hắn một chút hy vọng nào vậy?
“Tôi chỉ xem anh như anh trai, tôi chết để đền tội!”
“Đền tội ư?” Bạch Yên Chi hỏi lại.”
Lục Thừa Cẩn vươn tay lau từng giọt lệ trên đôi mắt người con gái anh yêu:
“Yên Chi… Anh yêu em… Đừng vì anh mà đau lòng, hãy sống hạnh phúc theo trái tim của em, em là cô gái mạnh mẽ. Anh trai của anh yêu em lắm, 3 năm trước anh cố tình hợp tác với Lạc Vy ngăn Mặc Đình Ngôn tìm em.”
“Anh khờ quá… là năm đó em không duyên phận bên Mặc Đình Ngôn.” Bạch Yên Chi cố quấn băng cầm máu cho Lục Thừa Cẩn.
“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em theo cách khác.” Lục Thừc Cẩn nhắm mắt buôn xuôi.
Cả hai lấp tức đưa Lục Thừa Cẩn đến bệnh viện,
nhưng 30 phút trong phòng cấp cứu Lục Thừa Cẩn đã không qua khỏi.
Âu Đình Nghiêm chết lặng khi vừa đến đã thấy y tá đẩy người bất động ra khỏi phong cấp cứu, anh chết lặng nhận ra trên băng ka là Lục Thừa Cẩn, lần nào anh cũng đến muộn, và bây giờ cũng thế, người con trai đó đã ra đi mãi mãi.
Một tuần sau đó Âu Đình Nghiêm cũng ôm tro cốt của Lục Thừa Cẩn gieo mình xuống biển.
Lục Thời Cẩn tử tử ở nhà riêng bằng 1 viên đạn vào đầu.
[….]
Một giấc ngủ sâu hai tuần sau ca phẫu thuật ghép tim, và đôi mắt. Mặc Đình Ngôn tỉnh lại ở một căn phòng phủ gam màu trắng.
“Mình chết rồi sao?” Mặc Đình Ngôn xoa trán ngồi dậy, một màng sương mờ ngang tầm mắt…
End…
Cặp phụ: Lục Thời Cẩn_ Âu Đình Nghiêm_ Lục Thời Cẩn _ Bad Ending.