Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Thác Bạt Hy (full) - Chương 18 Quá không thể tin nổi!
- Trang Chủ
- Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Thác Bạt Hy (full)
- Chương 18 Quá không thể tin nổi!
Trần Tiêu Tiêu tức muốn hộc máu khi bị Hứa Phong lạnh nhạt nói móc một câu. Nhưng vì đây là sự thật, nên dù cô có ấm ức cũng phải cắn răng nuốt hết vào trong bụng.
Khoảng mười phút sau, Lâm Đồng dẫn theo một vị bác sĩ hơn năm mươi tuổi, mặc áo blouse, mái tóc hoa râm ra khỏi thang máy.
Ông ấy chính là viện trưởng bệnh viện Giang Thành.
Lúc nghe Lâm Đồng nói có người giả mạo Trương Tự Trân để lừa đảo, viện trưởng cực kì tức giận.
Bởi vì ông ấy đã từng hỏi Trương Tự Trân các vấn đề về y học. Dù cho Trương Tự Trân có quen biết ông ấy hay không, thì ông ấy cũng coi như một nửa học trò của Trương Tự Trân.
Ông ấy vẫn luôn rất kính trọng Trương Tự Trân. Vậy nên hiện giờ có người giả mạo ông Trương, sao ông ấy có thể không tức giận cho được?
Lâm Đồng vừa vào phòng bệnh liền chỉ thẳng về phía Trương Tự Trân: “Viện trưởng, ông ta chính là kẻ lừa đảo giả mạo ông Trương!”
Dứt lời, ông ta đi tới trước mặt Trương Tự Trân, vênh váo tự đắc: “Đồ lừa đảo, ông dám giả mạo ông Trương hả, bây giờ ông còn gì để nói nữa không?”
Viện trưởng tới rồi, kẻ lừa đảo này cũng nên lộ ra bộ mặt thật đi chứ?
Y thuật của Lâm Đồng ông ta tuyệt đối không có vấn đề! Ông ta chỉ là bị kẻ lừa đảo này lừa thôi!
Viện trưởng sẽ đòi lại công bằng cho ông ta ngay!
Khi Lâm Đồng vừa mới nảy lên suy nghĩ này, thì sau lưng bị người đẩy một cái, lập tức lảo đảo cả người.
“Tránh ra!”
Ngay sau đó, viện trưởng chạy nhanh tới trước mặt Trương Tự Trân.
Lâm Đồng hơi sửng sốt.
Ông ta đã xem nhẹ mức độ thù hận kẻ lừa đảo giả mạo ông Trương của viện trưởng rồi sao?
Nhìn tư thế của viện trưởng giống như là muốn xông lên đánh người,
Hỏng rồi!
“Viện trưởng, đừng xúc động!”
“Đừng đánh người mà!”
Lâm Đồng sốt ruột chạy nhanh theo.
Dù ông ta cũng hận ông già kia, nhưng mà ông ta không dám đánh người.
Đây là bệnh viện, lỡ như xảy ra chuyện thì viện trưởng cũng xong luôn.
Nhưng mà, ngay sau đó…
Một màn trước mắt làm cho Lâm Đồng cả người cứng đờ tại chỗ.
Chỉ thấy viện trưởng mặt mày hồng hào chạy tới trước mặt Trương Tự Trân, trong mắt lập loè phấn khích và kích động dày đặc.
“Thầy Trương, là thầy thật sao?”
“Thầy còn nhớ rõ em không? Mười một năm trước, em từng ở Viện Y học Nhân Đồng nghe thầy giảng bài, còn hỏi thầy vài vấn đề về y học nữa!”
“Em, em không ngờ thầy lại tới đây, không thể đi ra ngoài đón thầy, mong thầy đừng trách…”
Viện trưởng kích động đến mức nói năng lộn xộn, tay chân không biết để ở đâu.
Thầy Trương chính là thần y thời nay, là thần tượng trong lòng ông ấy đấy!
Khi viện trưởng kích động tự giới thiệu mình, đám người Lâm Đồng và Trần Tiêu Tiêu đều trợn tròn mắt.
Chuyện gì thế này?
Khoảng hơn mười giây sau, Lâm Đồng mới hồi hồn lại.
Chỉ là giờ phút này, cả người ông ta đều hơi run lên.
“Kẻ lừa đảo kia thật sự là Trương thần y Trương Tự Trân?”
Quá không thể tin nổi!
Tuy rằng ông ta chưa từng gặp Trương Tự Trân, cũng chưa từng nghe Trương Tự Trân giảng bài, nhưng mà ông ta là một người bác sĩ!
Là bác sĩ đều sẽ biết cái tên Trương Tự Trân.
Lúc ông ta còn đi học, ông ta được nghe rất nhiều lần về ông Trương.
Ông ấy chính là nhân vật cấp bậc thần thoại trong giới y học hiện nay.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ hôm nay lại được gặp một nhân vật trong truyền thuyết.
Buồn cười chính là trước đó ông ta còn nghi ngờ ông Trương là kẻ lừa đảo!