Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Thác Bạt Hy (full) - Chương 17 Ông ta chắc chắn là kẻ lừa đảo!
- Trang Chủ
- Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Thác Bạt Hy (full)
- Chương 17 Ông ta chắc chắn là kẻ lừa đảo!
Giờ phút này, Hứa Phong thật sự muốn ra tay đánh người.
Nhưng lúc này, giọng nói ung dung của Trương Tự Trân chợt vang lên: “Hơn ba mươi năm rồi tôi không làm bác sĩ trong bệnh viện. Nhưng mười năm trước, tôi từng làm giáo sư vài năm ở Viện Y học Nhân Đồng thủ đô.”
Viện Y học Nhân Đồng thủ đô?
Trần Tiêu Tiêu hơi sửng sốt.
Cô là người thủ đô, tất nhiên biết Viện Y học Nhân Đồng top 3 Hoa Hạ.
Viện Y học Nhân Đồng bồi dưỡng ra vô số bác sĩ nổi tiếng cho Hoa Hạ, có thể nói là cái nôi của nền y học Hoa Hạ.
Mà người có thể nhậm chức giáo sư trong viện, tuyệt đối là bác sĩ hàng đầu Hoa Hạ.
Chỉ là cô rất ít quan tâm đến lĩnh vực y học, không hiểu nhiều về chuyện của Viện Y học Nhân Đồng.
Có điều…
Trần Tiêu Tiêu nhìn Trương Tự Trân, bỗng nhiên khinh thường cười: “Viện Y học Nhân Đồng? Ông lừa quỷ hả?”
Tuy rằng cô không biết danh nhân giới y học, nhưng cô biết Hứa Phong!
Hứa Phong là loại người gì đây?
Cô rất rõ ràng, không có Đường Thi Linh, Hứa Phong chỉ là một tên rác rưởi tệ hại ăn no chờ chết!
Hứa Phong có thể mời được một vị bác sĩ như vậy sao?
Hừ!
Coi Trần Tiêu Tiêu cô là đồ ngốc hả?
Lâm Đồng đứng bên cạnh như là nghĩ tới gì đó, chợt cười nói: “Tôi khẳng định bọn họ đều là kẻ lừa đảo!”
Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều nhìn lại đây.
Thấy vậy, trên khuôn mặt mập mạp kia của ông ta hiện lên ý cười tự tin.
“Viện Y học Nhân Đồng đúng là có một vị thần y tên là Trương Tự Trân!”
“Nhìn chung toàn bộ Hoa Hạ, không ai có thể sánh vai ông ấy về mặt y thuật.”
Trần Tiêu Tiêu ngẩn người, có chút không kịp phản ứng lại: “Bác sĩ Lâm, thật sự có một vị bác sĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy!”
Lâm Đồng gật đầu, nói: “Có điều mười năm trước, Trương thần y đã nghỉ hưu và không biết dời đi đâu.”
“Tôi nghe nói có rất nhiều nhân vật quyền thế muốn mời Trương thần y đều bị từ chối ngoài cửa.”
“Cậu Hứa, cậu cũng biết cậu có cái loại năng lực gì, một người như ông Trương là cậu có thể mời được hả? Đừng nói là cậu, dù là mười người giàu nhất tỉnh cũng không thể mời được!”
Dứt lời, ông ta rất tự tin mà nhìn Hứa Phong, nói: “Mười năm trước, viện trưởng chúng tôi từng may mắn được nghe ông Trương giảng bài và hỏi bài ông Trương, tôi có thể mời viện trưởng chúng tôi tới để xác nhận thân phận.”
Hiện giờ Lâm Đồng gần như đã khẳng định tên Trương Tự Trân trước mắt chính là một kẻ dùng danh tiếng “Trương thần y” đi khắp nơi lừa đảo.
Ông ta chắc chắn là kẻ lừa đảo!
Trương Tự Trân nhướng mày: “Vậy hả?”
Ông không quen biết viện trưởng bệnh viện Giang Thành. Bởi vì năm xưa từng có rất nhiều người nghe ông giảng bài.
Ông gần như chỉ quen biết các vị bác sĩ đứng đầu Hoa Hạ. Về phần hỏi bài ông, có vô số người từng hỏi bài ông.
Thậm chí có rất nhiều người ngay cả tên ông cũng không biết.
Trong mắt Lâm Đồng, động tác nhướng mày của Trương Tự Trân dường như là biểu hiện chột dạ của Trương Tự Trân.
Lâm Đồng càng thêm đắc ý: “Kẻ lừa đảo, bây giờ ông hết lời chối cãi rồi chứ gì?”
Trương Tự Trân lạnh nhạt liếc Lâm Đồng một cái: “Nếu viện trưởng các ông từng gặp tôi, thì bảo ông ta tới đây đi, để xem ông ta có quen biết tôi hay không!”
“Ha hả!”
“Đi lừa đảo bị vạch trần, còn định mạnh miệng đến cuối cùng phải không?”
“Bọn bịp bợm giang hồ các ông thật đúng là làm mất uy tín của đám bác sĩ chuyên nghiệp chúng tôi!”
“Ông đứng chờ ở đây đi. Tôi sẽ đi mời viện trưởng tới vạch trần gương mặt thật của ông.”
Nói xong, Lâm Đồng lạnh lùng nhìn Trương Tự Trân một cái rồi bước nhanh về phía thang máy.
Trương Tự Trân không hề ngăn cản, tiểu đồ đệ Lâm Hiểu cũng chỉ cười giễu rồi thôi.
Nhìn thấy Lâm Đồng tự tin đến vậy, mà bản thân Trần Tiêu Tiêu vốn dĩ chỉ tin tưởng Lâm Đồng, cho nên bây giờ cô càng thêm tin chắc rằng Trương Tự Trân là kẻ lừa đảo.
Cô lạnh lùng nhìn thoáng qua Hứa Phong: “Đợi Đường tổng tỉnh lại, tôi sẽ kể hết sự thật cho cô ấy nghe.” Trần Tiêu Tiêu nói.
“Nhớ kể luôn chuyện cô để Lâm Đồng sửa lại đơn thuốc.”
“Anh!”