Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Thác Bạt Hy (full) - Chương 16 Cô không dám mạo hiểm nữa.
- Trang Chủ
- Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Thác Bạt Hy (full)
- Chương 16 Cô không dám mạo hiểm nữa.
Ngay lúc Trần Tiêu Tiêu và Lâm Đồng đều đang có chút hoảng loạn, giọng nói của Hứa Phong chợt vang lên bên tai hai người.
Vì tin tưởng lòng trung thành của Trần Tiêu Tiêu đối với Đường Thi Linh, nên anh mới giao chuyện bốc thuốc cho Trần Tiêu Tiêu.
Chẳng lẽ là Trần Tiêu Tiêu không bốc thuốc dựa theo đơn thuốc?
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Phong, Trần Tiêu Tiêu có chút chột dạ.
Cô ngập ngừng nói: “Tôi đưa bác sĩ Lâm xem đơn thuốc, ông ta đổi ba loại thuốc.”
Trần Tiêu Tiêu vừa dứt lời, trong đầu Hứa Phong chợt bùng nổ một cơn tức giận ngập trời.
Anh thật sự không ngờ Trần Tiêu Tiêu lại dám lấy cơ thể Đường Thi Linh ra chơi!
Có điều, so sánh với Trần Tiêu Tiêu, Lâm Đồng càng đáng giận hơn nữa.
“Lâm Đồng, ông dám sửa đơn thuốc của ông Trương?”
Hứa Phong nhìn về phía ông ta bằng ánh mắt như có thể giết người.
Đời trước, bởi vì y thuật của Lâm Đồng không giỏi, dẫn tới việc Đường Thi Linh lành thương rồi còn để lại di chứng.
Tới đời này, anh không ngờ tên lang băm kia vẫn có thể nhân lúc sơ hở nhúng tay vào!
Ánh mắt của Hứa Phong giống như là ánh mắt của một con thú rừng sắp phát điên, làm cho Lâm Đồng cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo.
Có điều, ông ta liếc nhìn Trương Tự Trân một cái, cắn chặt răng nói: “Tôi chỉ là thay đổi ba loại thuốc có dược tính tương tự, Đường tổng hộc máu chẳng liên quan gì tôi cả, chắc chắn là đơn thuốc của ông già kia có vấn đề.”
Nói xong, Lâm Đồng đột nhiên chỉ vào Trương Tự Trân, lớn tiếng mắng: “Ông già kia, ông chính là một kẻ lừa đảo! Tôi và ông không oán không thù, sao ông lại muốn hại tôi vậy?”
Trương Tự Trân còn chưa nói gì thì tiểu đồ đệ Lâm Hiểu của ông đã cười lạnh, khinh thường nói: “Ông cũng là người học y, chẳng lẽ ông không biết có một số thuốc tuy rằng không khác nhiều về dược tính, nhưng nếu phối hợp với các loại thuốc khác thì sẽ cho ra dược tính khác nhau sao?”
“Ông vậy mà là bác sĩ trưởng khoa ngoại bệnh viện Giang Thành cơ đấy!”
“Đồ rác rưởi!”
Lâm Đồng cảm nhận được ánh mắt khinh thường của Lâm Hiểu, trong lòng càng thêm giận dữ.
“Tôi lấy chuyên nghiệp của tôi đảm bảo, đơn thuốc mà tôi sửa đổi không có bất cứ vấn đề gì, có vấn đề chính là hai tên lang băm thậm chí chẳng phải là bác sĩ chính thức các người!”
Vẻ mặt Hứa Phong càng thêm âm trầm.
Đã tới nước này rồi mà Lâm Đồng vẫn còn mạnh miệng!
Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, vậy nên sao có thể tùy tiện sửa đổi đơn thuốc?
Nhất là đơn thuốc trung y, cơ bản đều là dựa vào kinh nghiệm nhiều năm hành nghề đưa ra đơn thuốc.
Lâm Đồng tự ý sửa đổi đơn thuốc, kết quả đã xảy ra vấn đề còn muốn trách Trương Tự Trân.
Thật là ghê tởm!
Có điều hiện giờ thân thể Đường Thi Linh càng quan trọng hơn.
“Ông Trương, làm phiền ông ổn định bệnh tình của Thi Linh trước nhé?”
“Ừ.” Trương Tự Trân gật đầu.
Dứt lời, ông nhanh chóng cầm ngân châm luôn mang theo bên người ra định châm cứu cho Đường Thi Linh.
Nhưng mà lúc này, Trần Tiêu Tiêu chợt đi lên, lạnh giọng nói: “Hứa Phong, lúc nãy trước khi kiểm tra, anh đã đồng ý chỉ là kiểm tra, không để cho ông già này ra tay cứu người, chẳng lẽ một người đàn ông như anh lại muốn đổi ý sao?”
Lần này, Hứa Phong nhìn Trần Tiêu Tiêu lời lẽ chính đáng, thật sự là muốn giết người.
“Nếu không phải cô để cho Lâm Đồng sửa đổi đơn thuốc thì sao Thi Linh có thể đột nhiên hộc máu hôn mê được?”
“Bây giờ cô còn có mặt mũi đứng ra ngăn cản nữa hả?”
Trần Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua Đường Thi Linh, cắn nhẹ đôi môi đỏ: “Dù cho bác sĩ Lâm thay đổi đơn thuốc, nhưng tốt xấu gì bác sĩ Lâm cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, còn ông già mà anh mời đến đây, tôi chẳng thấy giấy chứng nhận hành nghề y của ông ta đâu cả.”
“Để bảo đảm an toàn, tôi có thể đồng ý với anh không cho phép Lâm Đồng tiếp tục chữa bệnh cho Đường tổng, nhưng người tiếp theo chữa bệnh cho Đường tổng cần phải là bác sĩ chuyên nghiệp!”
Tình huống hiện giờ của vì Đường Thi Linh không tốt lắm. Cô không dám mạo hiểm nữa.
Lâm Đồng nghe Trần Tiêu Tiêu nói không cho phép ông ta tiếp tục chữa bệnh cho Đường Thi Linh thì sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Cậu Hứa, cậu thà rằng tin tưởng bọn bọn bịp bợm giang hồ, cũng không tin tôi một người bác sĩ chuyên nghiệp?”
Hứa Phong nhíu mày, nói: “Trần Tiêu Tiêu, cô cũng biết tình huống hiện giờ của Thi Linh không tốt, mau tránh ra!”
“Trừ khi ông ta có thể chứng minh mình là một vị bác sĩ chuyên nghiệp, nếu không dù tôi có chết cũng tuyệt đối sẽ không nhường bước!”
“Cô…”