Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa - Phạm Thị Ngọc Khuê - Chương 90
– Hôm nay con không ở lại sao?
– Đương nhiên là không rồi. Tất nhiên con phải về với vợ con chứ.
– Vợ con? Chẳng phải con bé An Nhiên đó đã ly thân với con rồi sao? Nó chịu quay về rồi à? – Ông ngạc nhiên.
– Cô ấy vẫn chưa chịu về, là con mặt dày đến nhà cô ấy xin ở ké. Giờ cũng muộn rồi, con phải về đây.
Anh vừa quay lưng lại thì đã bị ba nắm lấy cánh tay
– Ấy ấy ấy con đừng vội đi. Con xem, nếu giờ con chưa về biệt thự của con thì con làm thế nào khuyên mẹ trở về với ba đi. Bà ấy bỏ đi được mấy tháng rồi đấy. Tịch gia giờ cũng lục đục rồi…
– Được rồi con sẽ về nói với mẹ. Giờ đã gần 11 giờ rồi, con đi đây.
Nói xong anh liền đi mất hút không để ba anh kịp nói thêm câu nào nữa.
Về đến nhà vợ…
Thử vặn tay nắm cửa. Quả nhiên đúng như lời con gái cưng, An Nhiên không hề để cửa cho anh. Diệp Ân Tuấn cười khổ. Nhưng không sao, rất may trước khi đi Phong Hi đã đưa chìa khóa cho anh. Anh khẽ mở cửa đi vào nhà, thay quần áo ngủ. An Nhiên đang ngủ rất say, không hề biết rằng phòng của mình bị đột nhập. Diệp Ân Tuấn nhìn cô đang ngủ say, từ từ vén chăn ra rồi nằm bên cạnh ôm lấy cô. An Nhiên khẽ động đậy. Cô cọ cọ mũi vào gối trông rất đáng yêu, sau đó lại an tĩnh mà ngủ tiếp. Anh mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi đang trở mình thì cô đụng vào thứ gì đó rắn chắc. Cô đang còn mơ ngủ nên sờ sờ vài cái, sau đó mới hoàn hồn mở mắt
– Vợ, em đang sờ cái gì vậy? – Diệp Ân Tuấn tranh thủ trêu chọc.
– Diệp Ân Tuấn, sao… sao anh lại ở đây? Rõ ràng tối hôm qua tôi đã khóa cửa rồi mà?
– Em nhớ nhầm rồi, hôm qua em để cửa cho anh.
An Nhiên ngẩn người nghi ngờ. Cô nhớ rõ ràng hôm qua đã đích thân khóa cửa rồi, sao có thể quên được chứ! Chẳng lẽ là cô mộng du ra đi mở cửa sao? Anh khẽ cười nhìn cô đang vỗ vỗ mặt.
– Anh mau ra khỏi giường của tôi đi.
– An Nhiên…
Anh nhanh chóng khóa cô trong lòng. Cô đỏ mặt liền vùng vẫy chạy đi mất. Mới sáng sớm đã bị trêu chọc như vậy khiến cô cảm thấy không thoải mái chút nào hết.
Phong Hi ngủ ngon không biết chuyện gì đang xảy ra bên phòng ba mẹ, chỉ biết khi thức dậy đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn. Cô bé khẽ nháy mắt
– Ba, hôm qua thế nào rồi?
– Đương nhiên phải cảm ơn con gái cưng của ba rồi. Ăn xong ba đưa con đi chơi.
– Vâng ạ.
Hai người vui vẻ đập tay với nhau. An Nhiên ngồi bên cạnh cảm thấy không vui nên hậm hực ăn phần của mình. Ăn xong Phong Hi liền lao vào phòng thay quần áo để chuẩn bị đi chơi. Cô bé mở tủ ra, lấy chiếc hộp xinh đẹp được cất kĩ bên góc tủ. Đây chính là chiếc váy mà ba đã tặng lần trước, đến giờ cô bé vẫn chưa dám mặc lần nào. Lần này có cơ hội đi cùng ba rồi Phong Hi sẽ mặc nó. Cẩn thận thay xong bộ đồ, Phong Hi khẽ ngắm mình trước gương
– Chiếc váy này đẹp quá!
Ngắm nhìn một lát Phong Hi mới ưng ý đi ra bên ngoài
– Ba, ba nhìn xem con mặc có đẹp không?
– Đẹp lắm!
Nhận được lời khen, Phong Hi cười típ mắt lại. Đôi mắt thiên thần tràn ngập niềm vui.Phong Hi tung tăng chạy đến với mẹ
– Mẹ tết tóc cho con đi.
– Được, con ngồi lại đây.
Cô và Phong Hi ngồi xuống chiếc sofa. An Nhiên bắt đầu chăm chú tết tóc cho con gái. Nhìn vô cùng đáng yêu. Diệp Ân Tuấn ngồi đối diện cùng trêu đùa với con gái cưng. Tết tóc xong Phong Hi lại chạy đi soi gương một lát, sau đó lại chạy ra
– Không biết con cái nhà ai mà đáng yêu như vậy nữa. Hehehe… Mẹ, sao từ nãy đến giờ mẹ vẫn chưa thay đồ? Lát nữa chúng ta sẽ suốt phát muộn đó.
An Nhiên ngơ ngác, ngồi trên sofa có vẻ rất lười biếng
– Mẹ cũng phải đi nữa sao? Nhưng mà hôm nay mẹ chỉ muốn ngủ thôi.
– Không được, hôm nay mẹ cũng phải đi. Mau mau mau, mẹ mau đi thay đồ đi.
– Nhưng…
Phong Hi kéo cô dậy rồi đẩy đi vào phòng. An Nhiên vẫn có chút phán kháng, cô không muốn đi. Nhất là chuyện đi chơi với Diệp Ân Tuấn. Anh ở một bên cười
– Con nói phải đấy, em cũng mau thay đồ để đi đi.
An Nhiên rất không đồng tình, nhưng mà Phong Hi cứ kéo cô đi thế này… hơn nữa cô cũng không muốn làm con gái mất vui. Cô đồng ý đi thay đồ. Cũng không quá cầu kỳ, cô chỉ thay một chiếc đầm màu xanh da trời dài đến bắp chân, sau đó chỉ kẹp tóc lên, vừa nhẹ nhàng lại mang dáng vẻ dịu dàng, nàng thơ.
Lúc cô bước ra khỏi phòng, anh nhìn đến đơ người. Vẫn biết là cô rất xinh đẹp, nhưng mỗi lần cô thay một bộ đồ khác lại khiến anh không thể rời mắt được. Chỉ những món đồ rất đơn giản thôi cũng khiến cô trở nên rất nổi bật trong đám đông. Phong Hi lén cười rồi bước đến hù ba một cái
– Ba thấy sao, có phải mẹ rất đẹp đúng không?
Cả An Nhiên và Ân Tuấn đều cảm thấy ngại ngùng. Anh hơi đỏ mặt quay đi hướng khác
– Đúng là rất đẹp, chúng ta đi thôi. Hôm nay ba đưa con đến trung tâm giải trí chơi thoải mái luôn.
– Dạ.
Cả ba người cùng nhau đi đến trung tâm giải trí. Ở đây có muôn vàn trò chơi nhìn rất vui mắt. Phong Hi khẽ nói thầm với mẹ
– Cuối cùng con cũng hoàn thành mong ước được đi chơi cùng ba rồi.
Nói xong cô bé tung tăng chạy đi chơi. An Nhiên cũng khẽ cười. Thật sự là đã làm được rồi.