Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng - Chương 43 - Một ngày buồn chán
Sau khi bôi thuốc xong thì cả hai đi về lớp, vừa hay lúc đấy giáo viên
vừa đến. Các bạn cùng lớp cũng đã đến đông đủ, cô cùng Mỹ Lam cũng nhanh chống về chỗ ngồi.
“Được rồi, vậy các em đã có mặt đầy đủ. Tôi
cũng xin được thông báo, vào 3 ngày nữa trường của chúng ta sẽ tổ chức
một chuyến cắm trại. Vào ngày hôm đó, các em phải có mặt lúc 7h sáng,
chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cần thiết. Và ai cũng phải đi biết chưa.” Giáo
viên nói.
Sao khi nghe tin thì cả lớp trở nên sào sáo cả lên, sự
im lặng nghiêm túc ban đầu đã biến mất, mọi người trong lớp đều bàn tán
về việc đi cắm trại.
Ái không muốn đi nên đã đứng dậy hỏi giáo
viên.”Cô ơi, vậy là ai cũng phải đi thật ạ, nhưng… hôm đó nhà em có
việc nên… có lẻ không đi được thưa cô.”
Giáo viên nghe thế liền đáp lại cô. “Chuyện đấy tôi không cần biết, đến hôm đó tất cả các em đều phải có mặt biết không?”
Nghe vậy cô chỉ biết lặng lẽ im lặng mà ngồi xuống, giờ thì chỉ biết nghe lời chứ còn nói được gì nữa đâu.
Theo như giáo viên nói thì 3 ngày sau ở trường sẽ tổ chức cắm trại cho các
bạn cuối cấp, và ai cũng phải tham gia. Nghe lấy lý do là để kỉ niệm gì
đó, thật vô lý mà. Cô không muốn đi, thà để thời gian đó đi làm thêm để
kiếm tiền phụ mẹ thì tốt hơn biết mấy rồi.
Sao khi nói xong xuôi
thì giáo viên cũng ra về, các học sinh trong lớp cũng lần lượt đi hết,
chỉ có cô với vài người không muốn đi thì có chút hụt hẫng. Mỹ Lam đến
bên cạnh cô định hỏi, nhưng cùng lúc đó Tề Nhạc Việt đã đến trước cất
giọng hỏi cô:
“Cậu không muốn đi chơi cùng lớp sao? Mình thấy cậu có vẻ không vui khi cô nhắc đến việc đi như vậy.”
“Ừm. Thật sự là mình không thích đi chút nào, đi như vậy không vui tý nào.
Với cả mình không thích mấy chỗ đông người, mình không thân mấy với mấy
bạn trong lớp nên là…” Một phần là cô muốn ở nhà để làm thêm, một phần thì không muốn đi vì có khá nhiều người không thích cô.
“Chuyện
này… không sao cậu cứ đi đi, biết đâu sẽ thân thiết thêm với ai đó
chẳng hạng như… mình..” Cậu nói đến gần cuối thì nhỏ dần, cô cũng
chẳng thể nghe thấy cậu nói gì, vì khoảng cách khá xa, nhưng Mỹ Lam từ
phía sau lưng của cậu có thể nghe loáng thoáng được.
“Nè, hai cậu nói cái gì đó? Còn Ái cậu không muốn đi chơi sao?”
“Ừm.” Ái trả lời câu hỏi của Mỹ Lam.
“Tụi mình có nói gì đâu, chỉ là bàn về việc đi chơi hay không ấy mà.” Tề Nhạc Việt nói tiếp lời Ái.
“Vậy sao? Ái à chúng ta về thôi, hôm nay cậu có định làm gì không?”
“Có, mình có xin vào làm việc cho một nhà sách. Người ta nói hôm nay vào 9
giờ đến nhận việc làm. À mà mấy giờ rồi nhỉ?” Ái cũng nhớ ra là mình có
việc cần phải làm mà, nhưng e là vài hôm nữa phải nghỉ rồi, đi làm chưa
được mấy ngày vậy mà lại…
“À bây giờ đã là 8 giờ 20 rồi đấy, mà nhà sách cậu làm có xa ở đây lắm không?” Tề Nhạc Việt nhắc cô.
“Không xa lắm đi xe buýt tới là tý ấy mà, chắc là mình không về cùng với Mỹ
Lam được rồi, xin lỗi nha. Cậu phải về một mình rồi, mà thôi mình phải
đi đây dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm mình phải đến sớm một chút.
Tạm biệt hai cậu.” Cô vừa nói, vừa dọn đồ đạc, đứng dậy khỏi bàn học đi
ra phía cửa, mà chào tạm biệt hai người họ.
Khi cô đi Nhạc Việt
và Mỹ Lam cũng rời lớp, thường thì Mỹ Lam sẽ đi cùng cô nhưng hôm nay cô ấy bận công chuyện nên không đi cùng được, nên đành bỏ cô bạn khờ của
mình đi một mình. Chỉ sợ là bị ai dụ đi mất mà thôi.
Ái đón xe
buýt đi đến nhà sách chỉ mất khoảng 20 phút, thường thì sẽ không lâu như thế mà hôm nay trên đường nhiều xe quá. Giao thông tắt nghẽn dẫn đến
việc đi lâu như vậy, cũng mai cô đi sớm nếu không trễ giờ mất rồi.
Cô vừa đến đã nhanh chóng đi vào nhà sách để gặp quản lí nhận việc. Một
lúc lâu, cô mới tìm được vị quản lí kia là một bác đứng tuổi, tùy vậy
nhưng mà khá đẹp đó nha. Cô chạy đến bên đó.
“Cô ơi, cô có phải quản lí ở đây không ạ?”
“À đúng rồi, cháu là… à có phải là cô bé nhân viên mới đến để nhận việc không?”
“Dạ đúng rồi, cháu vừa mới đến có nhiều thứ không biết, mong cô chỉ dạy.” Cô lễ phép nói.
“Chỉ dạy gì chứ, mọi thứ dễ lắm không có gì khó. Cháu chỉ cần sắp sếp và
giới thiệu sách cho khách là được, còn mấy chuyện khác đã có người khác
đảm nhận hết rồi. Tạm thời là như vậy, nếu có gì khác ta sẽ nói cho cháu biết.” Cô quản lí dặn dò.