Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng - Chương 78 - CHA ƠI!
Trên đường Nam Thành đưa cô về nhà không biết từ đâu một chiếc xe lạ
chặn đường bọn họ, làm cô đây ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra. Nam Thành xuống xe định xem thế nào, trên xe còn chỉ mỗi mình cô. Ai đó đã
cố gây sự chú ý với Nam Thành người còn lại đến cạnh xe, Ái hoảng mà la
lên “Nam Thành có….” chưa kịp la hết câu thì cô bị làm cho bất tỉnh,
họ nhân lúc Nam Thành không chú ý rồi đưa cô lên xe đi mất.
Đến
khi cậu trợ lý trở lại không có người liền biết có người cố tình nhưng
ai chứ, là người có tư thù với lão đại hay sao? Không nghĩ nhiều anh gọi cho bên tổng bộ xin hỗ trợ tìm người, thông tin lập tức được báo cho Tề Dụ Minh. Nam Hạ cũng nghe được cô ta đang rất đắc ý thầm mong cho Ái
một đi không trở lại.
…—————-…
Trong thời
gian mọi người tìm kiếm, Ái lại tỉnh dậy trong một căn phòng xa hoa. Đây là đâu cô không biết, bọn họ là ai lại bắt cô đến đây làm gì? Họ có mục đích gì? Cô quan sát xung quanh nhìn thấy rất nhiều tấm ảnh được treo
xung quanh tường, là ảnh của cô và mẹ mình. Người mang cô đến đây có
quen biết mẹ con cô sao?
“Cô bé tỉnh rồi. Con có thấy chỗ nào không khoẻ không?” Người đàn ông từ bên ngoài đi vào, hỏi hang cô rất thâm tình.
Cô nhận ra là người đàn ông hôm trước mà cô gặp, sao ông ấy lại đem cô đến đây. “Chú quen mẹ cháu…?”
“Ừm. Quen từ lâu về trước, từ lúc cô ấy còn ở thôn Hạ Thành.” Lâm Triệu
Vương cười nhạt, nơi đó là nơi chứa bao kỉ niệm của hai người. Nói ra
lại càng thêm xúc động.
Thấy người đàn ông như sắp khóc đến nơi
vậy, cô không biết làm thế nào. Nhắc đến nơi đó là quê của mẹ mà, người
này quen mẹ cô lúc trẻ có lẽ sẽ biết ba cô là ai.
“Chú nói chú
quen mẹ cháu lúc bà ấy còn ở quên, vậy…chú có biết ba..ba của cháu
không?” Cô dè dặt cố hỏi, dù sao chuyện đó cũng là chuyện phức tạp. Nếu
chú ấy không biết cũng không sao.
Ông nghe cô hỏi liền cảm thấy
vui cô vậy mà lại chủ động hỏi đến người cha bỏ đi suốt chừng ấy năm như vậy. “Con muốn gặp ông ấy không?”
“Có thể sao ạ?” Dù là người cha đã bỏ rơi mẹ con cô nhưng ông ấy cũng là người cho cô sinh mạng ít ra
cô cũng muốn gặp một lần, dù ông ấy không muốn gặp cô cũng được. Một tấm ảnh hay đứng từ xa nhìn đến. Từ nhỏ cho đến bây giờ một chút thông tin
về người cha cô cũng chẳng có. Cô cũng như mọi người cũng muốn có cha,
cũng muốn cha mình yêu thương mình. Nhưng tiếc là không được.
Người đàn ông cười hiền từ nhìn cô, dường như chủ đề mà ông nhắc đến cũng
khiến cô quên đi việc ông đã đem cô đến đây như thế nào. Lâm Triệu Vương vẫn chưa muốn để cô biết đến sự tồn tại của người cha này ông muốn âm
thầm bảo vệ con gái mình, nhưng chính hắn đã khiến ông phải ra tay
trước. Hắn vậy mà lại đưa cô đến gặp người của Hắc Đạo.
“Ừ nếu con muốn. Con có hận cha mình vì ông ấy bỏ rơi con không?”
Câu hỏi khiến chính bản thân cô phải đắn đo suốt quãng thời gian mẹ cô đã
phải chịu nhiều cực khổ, tiếng xấu bị người ta bôi nhọ, cô không hận
được sao? “Dạ có… nhưng ông ấy là cha mẹ cháu cũng mất hận thù có tác
dụng gì chứ. Cháu nghĩ mẹ cháu cũng sẽ muốn cháu gặp cha của mình…”
Ông lấy từ trong chiếc tủ ra một chiếc hộp, bên trong là rất nhiều ảnh của
bà hồi lúc còn trẻ, cô nhìn thấy thì vui lắm. Chẳng những thế còn có bức thư mẹ cô gửi cho cha, cô lấy nó xem thử. Bên trong ghi rất nhiều
chuyện bà kể cho ông nghe đến gần cuối thông tin làm cô có chút sốc là
tin bà mang thai và cả tên của người cha chưa từng gặp. Thì ra cha cô họ Lâm sao? Cô có cha, cô không phải đồ bỏ đi như người xung quanh nói.
Bên trong thư còn kèm theo tấm ảnh của mẹ từng chụp chung với cha, cô
nhìn thấy người cha hồi còn trẻ…người này… Cô đầu ốc như muốn nổ
tung tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Người trong hình vậy mà lại
giống như người đang ngồi cạnh cô tự nãy đến giờ, không họ là một. Nước
mắt rươm rướm rồi lại tuôn trào.
Cô bô nhào vào lòng người đàn
ông trước mặt, tiếng khóc nấc không ngừng vang lên. Thì ra cô đã từng
gặp cha của mình vậy mà cô lại không biết, cho đến tận ngày hôm nay cô
mới có thể mới có thể gọi một tiếng “Cha ơi!” Tiếng gọi hết sức đơn giản vậy mà suốt hơn 18 năm qua ngày cả một lần được thốt lên nó cô cũng
không thể.
Lâm Triệu Vương nghe được cô gọi như vậy cũng kiềm
không được ôm chặt lấy đứa con gái này vào lòng.” Ta xin lỗi suốt thời
gian qua không ở cạnh mẹ con con, xin lỗi vì không chăm sóc lo lắng gì
được cho hai người. Ta cũng đã từng tìm kiếm nhưng mãi không có thông
tin. Đến lúc có được mẹ con bà ấy đã không …còn. Ta xin lỗi!!!”
Thấy hai cha con xum họp như vậy Lâm Thần đứng bên ngoài nhìn vào cũng vui không kém, coi như cha con đoàn tự vậy là tốt rồi.
Cha con họ đang hạnh phúc vì tìm gặp lại nhau, bên này Tề Dụ Minh lòng như
lửa đốt. Biết là Lâm Triệu Vương làm nhưng lại không thể đòi người, anh
biết ông ta là muốn nối lại mối quan hệ cha con đó. Nếu anh đến đòi
người, Ái sẽ lại hiểu lầm. Nên cũng chỉ đành đợi ông ta tự động trả cô
về. Người của anh ông ta muốn dẫn đi là được sao? Cha thì sao, dù sao
chỉ là một người cha vô trách nhiệm, ông ta không xứng.