Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng - Chương 66 - Cảnh cáo
Đợi đến khi Tề Dụ Minh họp xong trở về phòng làm việc thì cô đã ngay ra
mà ngủ ngon lành, lúc này cũng không còn sớm đã gần 1 giờ trưa. Thiệt
thòi cho cho cô rồi, anh bước nhẹ đến cạnh ngồi xuống ghế đưa tay xoa
nhẹ lên mái tóc dài của Ái. Chỉ là một cái chạm khiến cô chợt choàng
tỉnh, cô lơ mơ mở mắt còn đang không biết anh họp xong từ hồi nào. Lại
nghe thấy tiếng nói của anh.
“Em đến đây tìm tôi có chuyện à?”
Anh thừa biết với tính cách của cô có năn nỉ cỡ nào cũng không đến chốn
đông người như thế này, nó sẽ làm chuyện của hai người bị mọi người chú ý thôi.
“Sao vậy? Chú có việc nữa sao, vậy em về vậy…” Chú ấy
đây là muốn đuổi cô về sao chứ, cô đến đây để đem cơm đến cho anh. Mất
cả buổi đó.
“Không, tôi nghĩ em sẽ không đến.” Cô nhỏ này ngày càng khó dỗ rồi.
“Em đến để đem đồ ăn cho chú nha. Là em tự nấu đó hihi. Chú ăn thử đi.” Ái
cười cười rồi lấy đồ ăn bên trong túi ra, nguội hết rồi. Cũng phải đã
lâu thế rồi mà. “Nguội hết rồi.”
“Không sao? Em nấu cho tôi có dỡ cũng không sao, huống chi chỉ là nguội. Để tôi ăn thử.” Nói rồi Tề Dụ
Minh lấy đũa gắp thức ăn quả thực rất ngon hai người vừa ăn vừa trò
truyện trong rất vui vẻ.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa đồng
thời là giọng của một người phụ nữ, là nhân viên của công ty đến đưa tài liệu. Anh cảm thấy có chút phiền, mấy người này quả thực biết chọn giờ
mà đến. Cả cái người ở bên ngoài nghe có người đến tìm giám đốc còn là
nữ nên cô ta chịu không nổi
đến xem thử. Xem xem cô gái đó đến cỡ nào mà được giám đốc chú ý.
“Vào đi.” Anh thản nhiên nói cũng không có hành động gì khác vẫn ngồi im,
còn cô á lúc này sợ rồi. Biết vậy đã không đến người ta phát hiện rồi
đòn ầm lên á. Định đứng dậy chạy đi trốn thì bị anh ấn xuống ngồi bên
cạnh không nhút nhít được.
Cô ả bước vào phòng đã nhìn xem cô gái đó thế nào, cũng không tệ nhưng với cái vẻ non tơ đó mà cũng có thể
sao. Thật nực cười để cô xem coi còn được bao lâu.
“Giám đốc tài
liệu cần anh kí. A vị tiểu thư không biết là con nhà ai, trong cũng xinh xắn. Giám đốc là em gái của anh à?” Ả cố tình nói một cách ẻo lả khiến
người ta cũng phải phát ớn, nếu không làm việc ở đây người ta còn tưởng ả là… Đã thế lúc Tề Dụ Minh đưa tay ra lấy tài liệu ả còn cố tình chạm
vào tay của anh đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn Ái. Xem lần này ai lợi hơn ai.
“…” Ái im lặng không nói gì, bàn tay nhỏ khẽ động túm chặt lấy tay áo của anh.
Anh kí xong đưa lại tài liệu cho cô ả, vẫn chưa chịu buông tha ả còn cố nói “Ây da, giám đốc thường ngày chỉ ăn toàn ở nhà hàng, không biết anh ăn
có quen không? Chắc là sẽ hơi khó ăn nhỉ. Haha.” Ả tự nói rồi tự cười,
không nể nang gì. Cũng đúng ả là nhờ quan hệ, nhưng cũng có thực lực nên sợ gì chứ. Ả không tin mình đấu không lại.
Sắc mặt Ái lúc này càng trở nên tệ hơn. Đâu cần phải nói tệ như vậy chứ.
Anh trầm mặt đưa ánh mặt lạnh như băng nhìn ả, ả có chút sợ rồi. Ả nói
không đúng sao? “Cô còn muốn sống thì bước ra khỏi đây, dọn đồ đi đến
phòng nhân sự từ chức. Đừng khiến tôi phải động tay vào nếu cô không
muốn sống. Còn cô ấy là ai? Những món ăn này như thế nào không liên quan đến cô khôn hồn thì ngậm miệng lại.” Đối với loại người ngu dốt như vậy anh vốn không muốn nói nhiều, có năng lực thì đã sao? Đã động đến cô
anh sẽ không để yên.
Cô ả nghe được như muốn ngất đi, công việc
này là gia đình cô ta dùng quan hệ mới vào được công tỷ vậy chỉ mà cô
gái đó lại mất đi như vậy không được. Ả quỳ xuống van xin tha thứ, nhưng anh lại trực tiếp gọi bảo vệ lôi cổ ả ra ngoài, ở đây càng lâu chỉ làm ô nhiễm nơi này. Thật chướng mắt. Bị đuổi rồi chẳng khác nào một nghệ sĩ
bị phong sát, ả ta khó sống rồi. Bị đuổi từ công ty của anh ra thì ai có can đảm nhận vào nữa. Đáng đợi cô ả.
Trước ánh mắt bao người cô ả bị kéo ra từ phòng giám đốc, bị bao nhiêu ánh mắt khinh thường. Lần này là ả không biết lần sao lại là ai, đây như một lời cảnh cáo, họ cũng tự hiểu chắc cô ả đã động gì đến cô gái lúc nãy nên mới thành như này.
Còn Ái á cô có chút buồn chỉ định tạo bất ngờ nhưng giờ bị nói thành ra thế này rồi. “Chú em hay em về trước nha… Cái này không cần ăn nữa.” Nói
rồi còn dọn hết đồ lại vào giỏ xoay người rời đi dù anh có nói gì cũng
không mảy may để ý. Một mạch bước ra, có lẻ ả nói cũng không sai một
người như anh sao lại ăn những món đơn giản như vậy. Cô làm khó anh rồi.
Anh sắc mặt càng trầm xuống chân mày phút chốc nhíu lại. Lúc nãy chỉ là
giải quyết qua loa sợ làm mèo con của anh sợ, nhưng cô ta khiến anh ngay cả một bữa anh cũng không thể ăn. Anh liền gọi Nam Thành vào.
“Tôi nghe nói gia đình cô ta có kinh doanh đúng không, tôi thấy cô ta bận lo chuyện người khác như vậy, cho phá sản bớt đi. Hết luôn cũng được.” Anh lạnh lùng nói, gương mặt không chút biếng sắt.
Nam Thành nghe thế cũng chỉ biết gật đầu làm theo chỉ định.