Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng - Mộng Ái - Chương 137: Ngoại truyện 1. Tử hàn_tử hy
- Trang Chủ
- Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng - Mộng Ái
- Chương 137: Ngoại truyện 1. Tử hàn_tử hy
Hơi thở có chút khó khăn, đau đến mồ hôi nhễ nhại mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như trút nước. Cô đau đớn dùng sức kêu lớn…
“Mẹ ơi…con đau quá! Á…!” Cô bất lực ngồi trên chiếc ghế ấy chịu đừng cơn đau. Bên dưới bỗng xà xuống rất nhiều nước là giữa hai chân cô. Nước ói, túi ói bể rồi…Cô thật sự sắp sinh rồi. May mà có người nghe thấy đã vào trong phòng dìu cô xuống dưới nhà, cô được dìu lên xe. Theo sau đó là hai người làm trong nhà người túi lớn túi bé đem ra xe. Bà Lý Nhã rối lên hết cả, theo cô cùng đến bệnh viện. Trên đường đi bà gọi điện cho con trai của mình, cứ gọi mãi mà không được. Bà chẳng hiểu thằng con bà đâu mất rồi, vợ nó sắp sinh gọi mãi không bắt máy.
Cô đau đớn đôi tay bấu chặt vào chiếc váy mình đang mặc trên người đến nhăn nhúm, dù đau nhưng Ái vẫn cố kiềm lại cố hít thật sâu rồi thở ra để giảm cơn đau. Cô cảm thấy rất sợ…cảm giác không ổn chút nào. Cô không biết Tề Dụ Minh sao lại không nghe máy, anh đâu mất rồi…Chồng ơi!
“Con nghe.” Anh hiện đang ở công ty làm việc, nói đúng hơn là đang họp cuộc họp đã kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ. Ai cũng toát cả mồ hôi, nhưng cũng mai Tề tổng nghe điện thoại họ mới có cơ hội hít thở đàng hoàng.
“Về mau lên…à không đến bệnh viện. Vợ con con bé vỡ ói rồi sắp sinh, đến bệnh viện mau lên mẹ đang cùng con bé đến bệnh viện.” Bà hối thúc đứa con trai của mình, chỉ có một mình bà thật sự không xuể. Ai mà không muốn những lúc như thế này có chồng bên cạnh kia chứ.
“Mẹ…anh ấy.” Cô quay sang hơi thở gắp gáp khó khăn cố hỏi bà.
“Không sao, nó đang đến bệnh viện. Con không cần lo, cố lên một chút nữa là đến bệnh viện rồi.” Bà đã từng sinh con nên biết nó rất đau, còn rất nguy hiểm giống như là cược mạng sống của người mẹ với tử thần vậy.
Rất nhanh hai người đến bệnh viện, Ái được các nhân viên bệnh viện đẩy vào trong phòng sinh. Bà ở ngoài này lo lắng không thôi, chờ một hồi Tề Dụ Minh mới đến. Anh sốt xắn chạy nhanh đến, sợ nếu không có Bà Lý Nhã cảng lại anh cũng sẽ xong luôn vào trong phòng sinh mất.
“Mẹ, em ấy sao rồi? Đã sinh chưa?” Hắn như sắp phát điên đến nơi, khoảng thời cũng không nhanh thế mà vẫn ở trong đó.
“Vẫn chưa…con bé lúc nãy có vẻ rất đau. Mới mang thai lần đầu còn là sinh đôi, sức khoẻ con bé vốn không tốt cứ ốm nghén suốt không ăn được nhiều…thật là.” Bà cũng lo không ít hơn anh nhưng có thể làm được gì chỉ có thể dựa vào bản thân con bé mà thôi. Mong cho cả ba mẹ tròn con vuông, mong cho hai đứa bé được bình an đến với thế giới này.
“Khôn kiếp…cùng lắm không sinh nữa.” Hắn hối hận rồi nghe thấy tiếng cô thét lên trong phòng sinh hắn tự trách bản thân mình, biết vậy ngay từ đầu không cần sinh.
Sau đó là tiếng kêu lớn của Ái trong đau đớn, rồi tiếp đến là tiếng của em bé khóc. Từng tiếng khóc lớn vang lên, hai đứa bé lần lượt được sinh ra được đến với thế giới này. Sau khi vượt cạn thành công, Ái đã mất hết sức lực vô cùng yếu ớt. Cả người như rã rời ra hết, y tá bê từng đứa bé lại cho cô xem còn nói chúc mừng cô.
Ái nghe được tiếng khóc của hai đứa bé vang lên cô xúc đọng đến phát khóc, cô nhìn hai thiên thần nhỏ của mình được y tá bế trên tay yếu ớt đưa tay chạm vào từng bé. Hạnh phúc mà mĩm cười sự mệt mỏi như tan biến, y tá bế hai đứa bé ra bên ngoài.
Thấy cánh cửa phòng được mở ra theo sau là bác sĩ và y tá bế hai đứa bé trai.
“Chúc mừng Tề tổng lên chức cha, chúc mừng ngài.” Bác sĩ cười tươi như hoa mà chúc mừng anh, nhưng trong lòng không khỏi rơi nước mắt. Nếu vợ ngài ấy bên trong xảy ra chuyện gì chắc cái danh bác sĩ này cũng không còn.
Tề Dụ Minh nào quan tâm đến lời của bác sĩ chẳng thèm nhìn đến hai đứa con của mình, chạy thẳng vào bên trong gặp cô. Thấy cô người đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt ánh mắt khép hờ đầy sự mệt mỏi. Hắn bước đến hôn lên trán cô một cái vài y tá còn bên trong chứng kiến cảnh này ngưỡng mộ không thôi.
“Ái, em giỏi lắm. Không sao nữa rồi, mệt rồi em nghỉ ngơi đi.” Hắn xoa đầu cô lau đi ít mồ hôi trên gương mặt nhỏ, cô cũng nghe lời không có sức trả lời chỉ gật đầu rồi thiếp đi.
Hai đứa bé cùng mẹ được đưa đến phòng hồi sức, bên cạnh cô bây giờ có mẹ có chồng có cả bạn nữa. Mọi người đang chờ cô thức dậy, trong lúc đó họ đang ngắm hai đứa nhỏ.
Bà Lý Nhã thở dài lắc đầu ngao ngán.
“Thôi rồi, tội con gái tôi phải cực khổ mang thai lâu như vậy sinh ra hai đứa bé đáng yêu thế này…sao mà nó chỉ giống con thôi vậy Tề Dụ Minh.” Mọi người còn tưởng bà định nói gì đó không ngờ lại nói là hai đứa bé chỉ giống cha không giống mẹ. Có người nói nếu khi mang thai bạn yêu cha của đứa bé trong bụng bao nhiêu đứa trẻ ấy sẽ càng giống cha, hai đứa bé được cô sinh ra hết sức giống Tề Dụ Minh chứng tỏ cô yêu người đàn ông này rất nhiều.
Hắn chỉ cười mà không nói gì con của hắn không giống hắn thì giống ai bây giờ. Hắn chỉ lo cho cô vợ nhỏ vì quá sức như vậy.
“Con định đặt tên gì cho hai đứa bé?” Bà thắc mắc không biết thằng con mình đặt tên gì cho hai đứa cháu trai của bà…
“Tề Tử Hàn, Tề Tử Hy.” Anh lần lượt nói ra hai cái tên, rồi chỉ tay vào đứa bé bên trái và phải. Hai cái tên này anh nghĩ rất lâu rồi, từ lúc cô vừa siêu âm là anh đã bắt đầu nghĩ đến chuyện này rồi.
Bà gật gật đầu cảm thấy hai cái tên này rất hay, coi như đứa con trai này không ngốc.
Cô lúc này cũng tỉnh dậy, lúc anh nói ra hai cái tên cũng cũng lờ mờ nghe thấy.
“Anh đặt tên cho con nghe rất hay…” Cô nhỏ giọng nói.
Anh nghe cô nói liền quay từ phía hay đứa bé sang nhìn mẹ của hai đứa bé đang nằm trên giường người đàn ông không khỏi xót xa.
“Anh bế con quá cho em nhìn chút được hông? Em muốn nhìn con…”
Anh bế từng đứa trẻ lên lần lượt cho cô nhìn, nhìn hai đứa trè đang nằm gọn trong tay anh cô hạnh phúc lắm. Lâu như vậy cô cũng gặp được hai bé con rồi… Tử Hàn, Tử Hy mẹ thương tụi con lắm.
Like và tặng quà cho tôi đi nào mn, đừng đọc chùa nữa nha. Cảm ơn mn nhiều nhiều ???