Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng - Mộng Ái - Chương 136: Hôn lễ hạnh phúc_ end
- Trang Chủ
- Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng - Mộng Ái
- Chương 136: Hôn lễ hạnh phúc_ end
“Sở tiểu thư…à không đúng từ hôm nay phải gọi là Tề thiếu phu nhân mới phải, hôm nay cô rất đẹp rất giống một thiên thần.” Nhân viên làm tóc nói như vậy không chỉ một mình cô nghe mà còn mọi người xung quanh nữa, làm cô ngại lắm dù có đẹp thì có thể so sánh với thiên thần sao?
Cô lắc đầu ngại ngùng, định từ chối lời khen lúc nãy thì Mỹ Lam và Tiêu Nhiên bên ngoài bước vào. Hai cô gái hôm nay cũng đẹp không kém, họ đều mặc váy với tông chủ đạo là màu trắng đó là yêu cầu duy nhất của cô dành cho buổi hôn lễ ngày hôm nay, còn mọi thứ đều là anh định đoạt. Cô thích màu trắng thích rất nhiều nên mới đưa ra yêu cầu như vậy tuy có hơi quá đáng nhưng thật sự rất đẹp.
“Cậu định chối sao? Cậu không xinh thì ai xinh đây, lúc trước là hoa khôi của trường khi còn là học sinh cấp 2 và 3. Còn được nhiều người theo đuổi quá mà chẳng hiểu làm sao lại là cái tên Tề Dụ Minh chỉ được cái mã đẹp trai nhà giàu nhiều tiền, có quyền thế ngoài ra chẳng được gì khác.” Mỹ Lam bước đến bên cạnh cô chỉnh lại tý tóc cho Ái, ôm Ái từ phía sau lưng. Cô tựa cầm của mình lên vai Ái thở dài cảm thán, cô vẫn không tin được Ái lại sắp đi lấy chồng thành vợ người ta mất tiêu rồi, ngày nào vẫn còn là bạn mình vậy mà nay đã lên xe hoa. Còn cô chẳng có mảnh tình vắt vai.
“Cậu đó nói gì vậy…cậu xem bây giờ mình sắp lấy chồng rồi. Cũng đã mang thai rồi nhắc lại mấy chuyện xưa cũ đó làm gì…cậu không tìm một người để chăm sóc bản thân đi. Học hỏi Tiêu Nhiên kìa, cậu ấy như vậy mà đã làm cho Tề Nhạc Việt đổ rồi.” Ái hiểu được ý người bạn mình khi thở dài như vậy, sống chung với Tề Dụ Minh suốt bây giờ lời nói càng châm chọc người khác. Gâm vào nổi đau của Lam làm cô sắp khóc đến nơi rồi.
“Thôi đi bà bầu của tôi ơi, ai mà nhanh như cô đâu. Nhanh đến chóng mặt, đúng rồi hôm nay cưới vài tháng nữa là sinh.” Cô quay sang xoa xoa cái bụng của Ái, nếu hai đứa bé này được sinh ra thì cô muốn làm mẹ nuôi của hai đứa.
“Hai cậu đừng tâm sự nữa sắp đến giờ rồi đó, chúng ta vào đây để nhắc chứ không phải để nói đâu hai cô ơi.” Tiêu Nhiên đi đến kéo Lam sang một bên một cách phủ phàng, rồi đỡ Ái đứng dậy dìu cô ra bên ngoài. Cô thầm nghĩ nếu sau này cô và Việt thật sự kết hôn thì cô sẽ phải gọi Ái là thím sau gọi hai đứa bé trong bụng là em…A nghĩ thôi đã thấy bất ổn rồi.
Ái được hai người dìu ra đến tận hội trường, đến đây cô có chút xúc động nếu cô có cha thì bây giờ đã được ông dắt tay lên lễ đường, cô đứng xửng ở đó. Bỗng một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, có chút ngỡ ngàng Ái quay sang nhìn. Là Lâm Thần anh ấy về khi nào vậy không phải nói phải đi công tác sao, anh…?
“Ngoan, chú rể đang chờ em trên kia. Mau đi thôi!” Anh nắm tay cô từ từ tiến đến chỗ Tề Dụ Minh, thời gian như ngưng đọng hẳn thời khắc này bao nhiêu sự buồn vui trước đó cũng được đến đáp. Cô mặc chiếc váy cưới tự tay anh thiết kế riêng cho cô từ từ tiến đến, mọi ánh mắt hướng thẳng đến cô. Ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng…Họ hướng đến chiếc váy lộng lẫy ấy, nó không quá phức tạp cũng chẳng quá táo bạo nhưng lại rất sang trọng từ đường nét trên đó từng ý tưởng ai cũng đều biết lo do Tề Dụ Minh thiết kế.
Lâm Thần trao tay cô sang cho Tề Dụ Minh.
“Tôi nói cho cậu biết nếu không chăm sóc tốt cho em ấy tôi nhất định không để yên cho cậu. Hiểu chứ?” Lâm Thần không yên tâm giao Ái cho Tề Dụ Minh, chuyện lần trước dù anh biết chỉ là diễn nhưng nếu có một ngày như thế thì liệu Tề Dụ Minh có chịu tin tưởng Ái hay không?
“Tôi biết anh không cần nói, em ấy là người quan trọng nhất đối với tôi. Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.” Tề Dụ Minh chắc nịch khẳng định. Ái đứng đó nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, cô thấy hạnh phúc vì được mọi người yêu thương như vậy là đủ rồi.
Nói xong cậu rời khỏi đó trả lại sân khấu cho nhân vật chính, cô ngượng ngùng nắm lấy tay người đàn ông trước mặt. Có chút ngẩn đầu cố nhìn Tề Dụ Minh, quả là anh trong tình cảnh nào mặc gì đều rất đẹp.
Tiếp theo đó chính là màn trao nhẫn cưới, nó chẳng có gì khác biệt so với những cặp đôi khác. Sau khi trao nhẫn xong rất nhiều người đều đồng thành kêu lên.
“Hôn đi! Hôn đi!” Người kêu lớn nhất chính là bà Lý Nhã, cô quay xuống dưới nhìn bà trong lúc anh vẫn đang nắm lấy tay cô. Mẹ của cô đúng là từ trước đến giờ vẫn vậy…
Cô không dám hôn trước mặt nhiều người như vậy kì lắm…Cô không dám nhưng chưa chắc Tề Dụ Minh không dám anh không ngại thì thầm vào tay cô.
“Không sao nhắm mắt lại một lúc.”
Cô nghe theo lời anh có chút kiểng chân lên, từ từ nhắm mắt lại. Người đàn ông cuối xuống áp đôi môi của mình vào đôi môi đỏ mọng của cô, nụ hôn có chút áp bức từ phía đối phương rồi một chút lại dứt ra cô vẫn còn đang say trong nụ hôn đó nhưng anh đã kết thúc nó. Gương mặt cô đỏ ửng.
Hắn thấy thế buông lời trêu chọc.
“Sao vậy còn muốn à, tối nay em mặt sức muốn.”
Một câu nói hết sức vô sỉ.
Cô và anh chỉ hôn nhau mà mọi người hò hét quá chừng, đến tiếc mục được mong chờ nhất chính là bắt hoa rồi. Ai cũng mong chờ bắt được bó hoa ấy để nhanh chóng thoát ế…Và người bắt được lại là Mỹ Lam…ai cũng nhìn cô với vẻ mặt khó tin cô cô bạn trai để kết hôn sao…?
Buổi hôn lễ không quá khoa trương cũng chẳng quá nhiều người, chỉ toàn những người quen thôi. Nên cũng đỡ ngại hihi. Do cô mang thai nên tiếp khác được một lúc là thấy mệt, đành phải trở về phòng nghĩ trước. Cô ngủ đến cho đến tận tối muộn mới dậy, lúc này tiệc cũng tàn mọi thứ trở về như cũ. Vừa ngủ dậy trước mặt cô là Tề Dụ Minh đang chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, người còn có chút ướt là mới tắm xong.
“Em dậy rồi à, ngủ có ngon không?” Hắn tiến đến xoa xoa mặt cô.
Gương mặt vẫn chưa tỉnh ngủ lại bị hỏi có chút bực. “Không ngon tý nào…em muốn ngủ nữa.” Cô dụi dụi mặt mình vào ngực anh chính xác hơn là vào cơ ngực rắn chắc.
“Không ngủ nữa, chúng ta mau làm chuyện đại sự thôi.”
“Hửm? Chuyện đại sự là chuyện gì chứ?” Cô không hiểu anh muốn nói gì hết cô muốn ngủ.
“Thì đương nhiên là động phòng hoa chúc rồi, anh hỏi bác sĩ rồi thai trên ba tháng thì có thể nếu em sợ thì lên trên đi.” Hắn kéo cô lên trên người làm cô hốt hoảng kêu lên.
“Anh…anh xấu.”
“Ừ anh xấu…vậy nếu không muốn thì nói yêu anh đi.”
Cô nghĩ một hồi mấp máy môi rồi nói.
“Em yêu anh…yêu anh rất nhiều. Có thể ở bên cạnh anh em thật sự rất hạnh phúc, em mong có thể ở cạnh anh và con cả đời này luôn.” Cô ươn ướt mắt hết can đảm nói với người đàn ông.
“Ừ anh cũng yêu em, yêu em và cả con rất nhiều.”
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra có lúc cô từng nghĩ sẽ không có ngày hôm nay, nhưng bây giờ giây phút này khiến cô không khỏi nghi hoặc liệu mình có đang mơ, lúc bắt đầu chỉ một đêm không đứng đắn của cả hai nảy sinh biết bao nhiêu chuyện sau đó…rồi cho đến hiện tại cô nằm trong lòng của anh và cả bé con trọng bụng. Mọi thứ điều là thật…hạnh phúc thật sự ở rất gần chỉ là do chúng ta không cảm nhận được.
_Góc trò chuyện nhỏ cùng tác giả…!
Truyện đến đây là hết rồi nha! Nhưng mà tôi sẽ có thêm vài chương ngoại truyện mong mọi người đón xem. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi xuyên suốt tác phẩm này, cảm ơn rất nhiều.
Like và tặng quà cho tôi đi nào mn, đừng đọc chùa nữa nha. Cảm ơn mn nhiều nhiều ???