Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng - Mộng Ái - Chương 130: Một vở kịch
“Nhưng còn Sở Mộng Ái cô ta, em không định giải quyết à.” Hắn vẫn còn chút nghi ngờ đối với chuyện của Tề Dụ Minh và Mộng Ái, thiết nghĩ Tề Dụ Minh đã từng yêu Sở Mộng Ái nhiều như thế nào…bây giờ lại đuổi đi một nước như thế có đáng tin hay không. Và cả chuyện hôm đó có phóng viên nhưng tin tức chỉ ồn ào vài hôm, tuy đến hôm nay vẫn còn và ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty Tề Dụ Minh.
“Cô ta sao? Anh hỏi thế sao không đi mà tự giải quyết, con nhỏ đó tôi chẳng thèm động tay thêm lần nữa, phiền phức.” Cô ta xua tay tỏ ý xem thường, bây giờ chẳng còn ai chóng lưng con nhỏ đó thì có là gì cử vài tên nhãi nhép đi xử lí là được, cần chi đến cô ta ra tay. Điều quan trọng bây giờ chính là Tề Dụ Minh, chẳng phải anh lợi hại lắm sao? Để tôi xem lợi hại đến nhường nào, cũng chỉ là một tên ngốc mà thôi. Chỉ tiếc cho anh trai cô ngu ngốc mà đi theo phò tá anh ta.
“Được rồi, còn chuyện sang Anh thì sao em định lúc nào sang đó? Còn cái tên Carlos Tevez có tin tưởng được không?” Hắn lại đa nghi, điều hắn sợ đó chính là cô đạt được mục đích sẽ phủi anh như phủi bụi tốt nhất vẫn nên tìm cho mình một con đường lui trước.
“Anh gấp làm gì, chuyện đó không liên quan đến anh. Lo mà làm việc của anh đi.” Nam Hạ xoay người rời đi, chẳng thèm quan tâm đến Đình Khiết đang ra sao.
Đình Khiết biết hắn chỉ là con cờ trong tay cô nhưng cô bây giờ thật khiến người ta cảm thấy chán ghét. Hắn đương nhiên biết nhiệm vụ của mình, sao khi Nam Hạ rời đi hắn cũng rời khỏi nơi đó đến nhà của Ái. Chủ yếu là muốn xem cô ta không có Tề Dụ Minh thì sống như thế nào, nếu có cơ hội thì diệt trừ luôn hậu quả sao này. Cả đứa bé trong bụng của cô ta, giọt máu của Tề Dụ Minh.
Ái vẫn chưa biết nguy hiểm một lần nữa đến gần, người cô xem là bạn lại là kẻ thù của cô muốn hại cô. Cô vẫn như thường ngày nhàn nhã ở nhà chơi với mèo rồi tịnh dưỡng thỉnh thoảng ra ngoài đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ lặt vặt, hôm nay cũng thế trong nhà đã hết dầu ăn và một số gia vị, cô ít nấu nên cũng không để ý chủ yếu toàn ăn đồ ăn được đem đến vì nó ngon. Nên hôm nay cô ra ngoài mua những thứ đó, trên đường đi Đình Khiết vẫn luôn đi theo cô, lúc về cô có cảm giác bất an nên cố đi nhanh, đi được một quãng cô xoay người lại nhìn nhưng rồi chẳng có một ai, cô cũng an toàn về đến nhà.
Đình Khiết từ bỏ ý định sao…? Không hắn thế mà lại bị bắt đến cái nơi năm xưa hắn bị bắt đến rồi bị tra tấn đến thừa sống thiếu chết, để rồi Nam Hạ cứu hắn thoát chết. Hắn bị đánh ngất sau đó được đem đến đây, hắn bị trối cả tay lẫn chân cả người được đặt trên một cái ghế gỗ cũ kĩ, hắn bị ai đó tạt cả xô nước vào người khiến hắn phải tỉnh lại. Ánh đèn nhấp nháy, chập chờn trong bóng tối, bóng dáng một người đàn ông cao lớn đứng trước mặt hắn, phía sau ít nhất cũng phải tằm 9 hay 10 người gì đó nữa.
“Tỉnh rồi? Có lẽ người của tao ra tay quá nhẹ nên mày mới sống được tới lúc này, vậy mà còn dám động vào người của tao lần nữa. Cái mạng chó này của mày, mày không cần nữa à.” Người đàn ông trong bóng tối không thấy rõ mặt, hắn nói ra những lời nhạo bán Đình Khiết. Sau lời nói, một người mặc đồ đen khác cầm lên một thiết bị gì đó tiến đến dí nó vào người của Đình Khiết, cùng với đó là tiếng hét thất thanh của hắn. Vẽ mặt khổ sợ đau đớn khi bị dí điện vào người thật khiến người đàn ông cảm thấy phấn khích đến lạ.
Đình Khiết dường như nhận ra đó là ai, điều hắn nghi ngờ không sai. Là Tề Dụ Minh hắn không phải tên ngốc, hắn phát hiện ra mọi thứ chỉ là không hành động lỗ mãn để bắt luôn cả mẻ cá.
“Haha…có giỏi thì mày cứ giết tao đi. Tao không sợ chết nhưng cái tổ chức và cái công ty đó của mày sẽ trụ nổi sao, mày cứ đợi đến ngày tàn của mày cùng với thứ tình yêu ngu xuẩn đó đi.” Hắn cười phá lên dù điện vẫn bị dí vào người.
“Ừ. Vậy sao? Mày nghĩ cô ta làm gì được tao, định tạo phản cùng tên Carlos kia sao? Không thể, có lẽ tao để tụi bây thất vọng rồi.” Tề Dụ Minh nhàn nhạt nói hắn biết hết tất cả vậy tại sao không cùng bọn chúng diễn một vở kịch thật đặc sắc như vậy không phát vui hơn rất nhiều hay sao.
Còn muốn đụng đến Ái và đứa bé trong bụng cô ấy các ngươi đừng hòng. Hắn xoay người rời đi, một dự cảm không lành dành cho những người kia, ngày lụi tàn sao? Của ai thì vẫn chưa rõ đâu.
Theo tiếng bước chân của người đàn ông, Đình Khiết trong này bị những người đồ đen đánh đến mức máu me đầy người, từ trên ghế hắn bị ném thẳng xuống đất. Bộ dạng hết sức thảm thương.
Còn phía bên này Nam Hạ vẫn chưa biết gì vẫn rất tự tin với kế hoạch của mình, nhưng cô ta không biết chuyện sắp tới sẽ thay đổi đến chống mặt. Cô ta bây giờ chỉ mong đến hai ngày nữa chỉ cần đánh vào nơi đó thì Tề Dụ Minh có muốn trở mình cũng không được.
_Góc trò chuyện nhỏ cùng tác giả…!
Tôi thấy mọi người cmt HE khá nhiều, tôi không nỡ để nu9 phải khổ nữa nên là kết HE. Sức khoẻ tôi lúc này bất ổn quá sắp học lại rồi cứ kiểu này sợ quá…
Like và tặng quà cho tôi đi nào mn, đừng đọc chùa nữa nha. Cảm ơn mn nhiều nhiều ???