TỔNG TÀI NGƯỢC KIỀU THÊ - Chương 54: Ngàn cân treo sợi tóc
Không đúng, sao cô ta biết nơi này. An Ngôn nhớ Nam Môn Thần nói không ai biết ngôi biệt thự này, dặn cô ở yên đây dưỡng thai.
“Là Môn Thần bảo tôi đến chăm sóc cô.” Từ Hoa Kiều cười hoà nhã ngồi xuống cạnh An Ngôn, đồng thời quan sát thấy biệt thự vắng vẻ.
An Ngôn tất nhiên khôn tin lời ả, nhưng vẫn cười chiếu lệ, lén nhấn điện thoại gọi cho Nam Môn Thần.
Tuy nhiên cuộc gọi đến vừa hiển thị chuông chưa kịp reo, căn bản Nam Môn Thần không nghe thấy.
Hắn đang nói chuyện với Niệm Từ.
“Cậu không cần chịu ấm ức thế thân cho tôi nữa.”
Niệm Từ có dáng vóc tựa Nam Môn Thần, nên bấy lâu, giao dịch phi vụ, chỉ cần mang mặt nạ vào là thần đế vương hắc bang.
“Tôi không ấm ức, là tôi muốn bảo vệ anh!”
“Không cần thiết nữa!” Nam Môn Thần đưa ra một sấp tài liệu chuyển nhượng tài sản, trong đó có ngôi biệt thự nghìn tỷ.
Niệm Từ không ngờ Nam Môn Thần thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh bằng tiền.
“Tôi không cần!” Niệm Từ giựt lấy nó xé tan nát ném lên cao, vụn giấy rơi như bông tuyết trắng xuống hai mái đầu.
“Đừng bướng với tôi!” Nam Môn Thần tức giận bóp cổ Niệm Từ tỏ ý cảnh cáo, phàm ai nghịch hắn, thì cũng không có kết cục tốt.
“Tình cảm của tôi không mua được bằng tiền!”
“Thế thì bằng rất nhiều tiền!” Nam Môn Thần lạnh lùng quay đi, muốn nhặt điện thoại rời khỏi phòng.
– Cạch.
Nhưng Niệm Từ vọt lên gài chốt cửa lại.
“Cậu muốn cái gì?” Nam Môn Thần có chút giao động tâm trí.
Niệm Từ không đáp lời hắn, mà nở nụ cười quỷ dị…
Cùng lúc này An Ngôn tỉnh lại thấy mình bị trói vào một cây to giữa rừng.
Tiếng bước chân dẫm trên lá khô ngày một to rõ.
Trước mắt cô là một đám người mặc đồ đen dàn hàng ngang, ở giữa chính là người đàn ông mang mặt nạ huyền bí.
“Các người là ai?”
Người đàn ông hạ người nâng cằm cô lên, An Ngôn vô tình thấy nốt ruồi son nơi khoé mắt.
“Ông là…?!”
“Ha… Nhận ra rồi!” Ông ta nhanh chóng đặt dao nhỏ lên khuôn mặt kiều diễm, An Ngôn rung rẫy, thì mũi dao càng ấn thêm lực.
“Uổng công Tử Hiên hy sinh vì ông!”
– Chát.
Lời vừa dứt An Ngôn đã ăn ngay cái tát của lão.
“Mày biết hết chuyện tao làm, thế thì mày biết tại sao cha mày chết không?”
An Ngôn ngơ ra, cha cô trước lúc mất đã gửi di thư cho cô, nhưng chỉ bảo cô ở cạnh Nam Môn Thần, chỉ có hắn mới bảo vệ được cô.
Ông ta nhanh chóng mở trói cho cô, cứ ngỡ được buông tha, nhưng không phải.
Hai tên phía sau tiến hành cột hai tay cô vào dây treo có ròng rọc.
Lúc này An Ngôn nhận thấy lão ta bấm phím điện thoại gọi cho ai đó.
Đám người kia nhanh chóng đặt một đao to sát chân cô.
“Kết cục hôm nay là do mày chọn.” Từ Hoa Kiều xuất hiện phía sau người đàn ông bí ấn, thông thả đến gần cô, khẽ nói: “Thứ tao không có được thì tao sẽ phá hủy nó.”
“Cô muốn hại Nam Môn Thần sao?”
An Ngôn đầy lo lắng hỏi ả, nhưng chợt nhìn thấy An Ngữ bước ra trong màng đêm, cô nhận ra bản thân chính là con mồi nhử Nam Môn Thần đến.
“Tại sao em đối xử với chị như này?”
“Trả thù… Chính cô hại chết người tôi yêu!”
An Ngữ cho rằng cuộc hẹn Mặc Tử Thiên ngày hôm đó, là do An Ngôn cản trở, khiến xe Mặc Tử Thiên lật giữa đường.
Cuộc gọi cuối cùng, An Ngữ nghe rõ giọng Mặc Tử Thiên gọi tên An Ngôn.
“Chuyện đó, chỉ là tai nạn.” An Ngôn cố giải thích, nhưng An Ngữ không cần nghe.
Từ Hoa Kiều phía sau cười đắt ý, vì tai nạn đó là do ả gây ra, khuôn mặt khi đó tựa An Ngôn, nên rất thuận lợi đổ tội có An Ngôn. Mặc Tử Thiên chết không đối chứng, giờ ả mượn tay An Ngữ giết An Ngôn, vẹn cả đôi đường…
Trong căn phòng Nam Môn Thần bị trói bằng dây thừng vào 4 gốc giường, hằn vùng vẫy nhìn Niệm Từ đang xem điện thoại của hắn, liền dĩnh môi chửi.
“Khốn kiếp! Thả tôi ra!”
Niệm Từ quay sang đôi mắt lạnh nhìn hắn, rồi tiếp tục lục tìm trong danh bạ điện thoại của hắn, thấy chữ Vợ Yêu, anh ta sùng máu ném vỡ điện thoại, bước đến giường bóp cổ Nam Môn Thần.
“Si mê nữ nhân đó đến vậy sao?”
“Đồ điên… An Ngôn là vợ của tôi!”
Niệm Từ nghe câu khẳng định chỉ cần nữ nhân, mi tâm anh ta chùng xuống.
Nam Môn Thần vẫn là không nở khiến Niệm Từ tuổi thân, nên không đá động đến giới tính bất ổn có anh ta.
“Niệm Từ… Tôi quý cậu như anh em, tôi không thích hợp với cậu.”
Niệm Từ cười mỉa mai, phải chi Nam Môn Thần chửi anh ta thật nặng, lời lẽ cay nghiệt hơn, thì anh ta đã can đảm dứt khỏi đoạn tình cảm sai trái này rồi.
Chính vì Nam Môn Thần quá tốt với anh, mà khiến tình cảm tích tụ ngày một sâu, đâu dễ gì thoát ra mà trận tình yêu này.
“Nếu không có An Ngôn, thì tôi có cơ hội không?”
Nam Môn Thần nằm mơ cũng không ngờ có ngày bản thân gặp phải tình yêu éo le từ người cùng giới tính với mình.
“Không!”
Hắn rất dứt khoát, An Ngôn là duy nhất với hắn, nên không bao giờ có chữ “nếu.” Bởi thuở hắn 7 tuổi đã gặp cô bé dễ thương mang tên An Ngôn rồi, chỉ là thoáng qua một lần, nên cô bé đó không nhớ hắn.
Hắn vì An Ngôn nên mới chuyển trường từ trung tâm thành phố về Đại học Hoa Thành. Nhưng nhận ra xa cách tận 11 năm. Cô bé trưởng thành kiều diễm và đã có ý trung nhân trong mộng.
Đôi mắt u buồn ngày đó An Ngôn cảm thương, lại không biết do cô mà hắn sầu não, chôn chặt tình yêu đơn phương.
“Cậu đừng làm bậy!”
Niệm Từ mân mê cơ thể rắn rỏi của hắn, khiến hắn không dám tưởng tượng phân đoạn tiếp theo, phản kháng vô ít.
Niệm Từ đã tính hết rồi, anh không phải đối thủ của Nam Môn Thần, hắn một cước có thể đá anh xa vạn mét, theo hắn lâu ngày anh đâu phải không nhìn thấy hắn tra tấn kẻ phản đồ, hay kẻ thù.
“Cậu tắt đèn làm gì?” Nam Môn Thần vừa lên tiếng thì…
“Suỵt!” Niệm Từ đưa ngón tay chạm môi hắn ra dấu đừng ồn: “Nam nhân với nhau, không lẽ anh sợ tôi cưỡng h*ep anh!”
Hơi thở ấm nóng của Niệm Từ lướt qua vành tai mẩn cảm của hắn.
“Ha…” Hắn trầm giọng: “Cậu nhắm mình có mấy cái mạng!!”
Niệm Từ đặt ngón trỏ chặn môi mỏng của hắn, ánh trắng rằm rọi qua rèm cửa, tự thế ám muội của hai nam nhân thật khiến khiến người khác đỏ mặt…
– “Ầm.”
“!!!”
Bên ngoài đám người xông vào thấy chăn gối lộn xộn, lục tung mọi ngõ ngách vẫn không thấy người đâu.
Lúc này Niệm Từ nắm tay lôi Nam Môn Thần men theo hông biệt thự ra đến đường, hắn thấy chiếc xe 16 chỗ nhạy bén nghĩ đến An Ngôn.
“Nguy rồi!” Nam Môn Thần chui ngay vào xe quan sát, đập vào mắt là chiếc bông tai của An Ngôn.
“Đi thôi!” Niệm Từ bất đáp dĩ lôi Nam Môn Thần núp vào bụi cây gần đó, đám người kia leo lên xe phóng đi.
Nam Môn Thần mò mẩm người Niệm Từ.
“Anh làm gì vậy?” Niệm Từ đỏ mặt đẩy hắn ra.
Hoá ra hắn cần điện thoại gọi cho An Ngôn, nhưng đầu dây bên kia thuê bao, bất giác hắn nhớ lại khi nảy Niệm Từ mò mẩn xem điện thoại của mình.
“Nói mau! Vợ tôi đang ở đâu?” Hắn bóp cổ đối phương nâng lên.
Niệm Từ đau trong lòng, chưa bao giờ Nam Môn Thần bạo lực với anh như hôm nay.
– Bốp
Một cú đấm từ bạch nguyệt quang đấm thẳng vào má anh, anh lui vài bước rùi ôm lấy gò má tê dại đang sưng lên, lệ cũng trào ra khoé mi, xìu giọng giả thích.
“Tôi không làm gì cô ta cả!”
“Tôi không đôi co với cậu! Vợ tôi mà có chuyện gì, cái mạng của cậu tôi nhai luôn đấy.”
Dứt lời, hắn bắt ngay một chiếc taxi, theo định vị trên đồng hồ đeo tay của mình.
Nam Môn Thần không tin tưởng vệ sĩ bảo vệ được vợ mình, nên đã nhân lúc An Ngôn bất tĩnh ở bệnh viện, lúc nói tiến hành phá thai, thì nghe bác sỹ nói An Ngôn khó có thai, hắn không nở tước đi quyền làm mẹ của cô, nên thay gì hủy thai, hắn đã nhưng lúc đó cấy chíp định vị vào bắp tay của cô, chén thuốc khi cô tỉnh lại hắn món cho cô, chính là thuốc bổ vì bác sĩ nói thai nhi rất yếu, nhưng An Ngôn lại hất đổ vì cho là thuốc phá thai.
Ngoài mặt luôn tỏ ra máu lạnh, nhưng thật ra An Ngôn luôn ở vị trí ưu tiên trong tim hắn, giam cầm cô chỉ vì không để kẻ thù giết cha cô tìm thấy thôi. Hắn biết An Ngôn bốc đồng, nếu biết kẻ giết cha mình không phải hắn, nhất định sẽ tìm kẻ đó báo thù…
“Hắn không nghe máy…” Người đàn ông bí ẩn nhìn An Ngôn đang trưng vẻ mặt hồi hợp: “Xem ra cô không quan trọng với thằng nhảy ranh đó rồi!”
Con ơi, mẹ xin lỗi. Giờ phúc này An Ngôn nghĩ đến giọt máu đang tượng hình trong bụng, có lẽ kiếp này không thể cho bé con chào đời.
“Xử lý nó!” Ông ta ra lệnh.
Thuộc hạ lập tức kéo đoạn dây thừng, ròng rọc rít lên, An Ngôn cao dần đến độ cao 10 mét của cây cổ thụ.
“Cắt!”
Nhận khẩu lệnh của hắn, một tên đặt dao lên đoạn dây khứa đứt từng sợi nhỏ.
“Mày yên tâm! Tao sẽ chôn nhải ranh kia theo mày.”
Ông ta vừa dứt lời dây thừng cũng mỏng như sợi chỉ. An Ngôn từ trên nhìn xuống mũi đao sắt bén, đúng là ông ta muốn cô chết dần trong sợ hãi, cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua, An Ngôn như chỉ mành treo chuông.
– “Pặc.” Tiếng dây thừng đứt đôi.
An Ngôn rơi tự do…