Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh - Tạ Kim Triều - Chương 103: Đúng người
Nếu nói là mùa xuân đến thì phát dục, thời tiết lại không phù hợp, lá xanh ngoài cửa sổ đã hơi úa vàng.
Đối mặt với công kích của đối phương, sếp Giang thường tỏ ra thờ ơ, bình chân như vại, giống như đã đi vào thiền định.
Trong mắt hắn, những trò nghịch ngợm này của Nhậm Xuyên chẳng khác gì chú mèo con vừa kêu vừa giơ móng vuốt lên, đe dọa rằng nếu anh không sờ tôi tôi sẽ cào anh.
Thật là đáng sợ nha.
Nhưng có một lần, hắn vẫn bị trêu chọc ra lửa.
Sếp Nhậm vô cùng cực kỳ quá phận, ba trăm sáu mươi độ không góc chết phô bày ra trạng thái gọi là, “thân thể không thể cử động, nhưng trái tim vô cùng khao khát”. Lúc Giang Hoàn thay quần áo bệnh nhân cho mình, anh vô cùng hăng hái sử dụng giọng nói thanh thanh phát ra nửa bộ GV, bao nhiêu tinh túy đều học được, ngôn ngữ bạo dạn cỡ nào cũng dám nói ra miệng, ví như “anh to quá…”, “đã quá đi…”, “sắp chảy ra rồi kìa…”.
Y tá ngoài phòng bệnh vội vàng bước đi, bên trong phòng bệnh sắc hương ngập trời.
Giang Hoàn hừ một tiếng, ánh mắt nhìn anh có chút nguy hiểm: “Phải bịt miệng em lại mới được đúng không?”
Mắt của Nhậm Xuyên lướt qua hạ thể của hắn, rồi đến khuôn mặt hắn, ánh mắt như khiêu khích: “Vậy thì anh phải đủ cứng thì mới có thể bịt được.”
Anh duỗi tay ấn lên, vui vẻ cười nói: “Em kiểm tra chút, xem đã đủ cứng chưa…”
“Nhậm Xuyên.” – Giang Hoàn hiếm khi gọi đầy đủ họ tên của anh, quần áo bệnh nhân bị hắn siết chặt trong tay, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, “Chơi vui lắm à?”
“Lén lút làm chuyện xấu…” – Nhậm Xuyên chớp mắt nhìn hắn, bộ dáng còn trông khá là vô tội, “Không phạm pháp mà?”
Giang Hoàn không nói gì, chỉ tiến đến, bây giờ trong lòng Nhậm Xuyên chỉ mong chờ giờ phút này, trong mắt anh hiện lên vẻ khao khát.
Giang Hoàn chỉ mặc quần áo bệnh nhân cho anh, đảo mắt qua vết thương để lại sau ca phẫu thuật còn chưa lành hẳn, rồi vỗ sếp Nhậm một cái: “Cơ thể như thế này, còn làm loạn cái gì?”
Nhưng hắn cũng không phải vô tình vô dục, hắn đứng dậy đi ra ngoài mười phút.
Sau khi trở về, Nhậm Xuyên có chút hả hê: “Mười phút… nhanh hơn một chút đúng không?”
Nhưng anh lập tức trở nên lo lắng: “Không phải là… không được rồi hả?”
“Đang nghĩ gì vậy?” – Giang Hoàn vỗ trán anh, “Hút một điếu thuốc còn cần bao lâu?”
“Hút thuốc…” – Nhậm Xuyên cảm thấy có chút tiếc nuối, “Sao anh lại không làm gì chứ? Nếu không được thật thì dùng tay…”
Giang Hoàn không có biểu cảm gì, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, giữa môi và răng thốt ra vài chữ: “Nhà vệ sinh quá bẩn.”
Ồ, hóa ra không phải là hắn không có suy nghĩ này.
Nhậm Xuyên vươn tay ra khỏi chăn, huơ huơ với hắn.
Mới vừa rút kim truyền dịch ra, trên mu bàn tay anh vẫn còn bông cầm máu. Anh đã lâu không ra nắng, da gần như trắng bệch ốm yếu, mu bàn tay nổi rõ mạch máu xanh tím, chỉ có những đầu ngón tay là hơi hồng hào.
Bệnh viện sắp tắt đèn, ý tứ của Nhậm Xuyên đã quá rõ ràng.
Giang Hoàn dừng thở một chút.
Một lúc lâu sau hắn vẫn chưa hé răng.
Giang Hoàn ở bên này im lặng không lên tiếng, suy nghĩ của Nhậm Xuyên lại trật đường ray. Anh hơi co người lại ở dưới chăn, chỉ lộ ra một chút tóc cùng một đôi mắt, giống như đầu củ cải, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “…Dùng miệng cũng được.”
Giang Hoàn vẫn không đáp.
Nhậm Xuyên đã hy sinh nhiều như vậy, Giang Hoàn một lời cũng không nói, điều này làm cho anh có chút xấu hổ, cảm giác giống như là mình đang bám riết cầu xin.
Sếp Nhậm nặng nề trở mình trên giường bệnh, quay lưng lại với Giang Hoàn, nửa cái mông lộ ra bên ngoài: “Không muốn thì thôi.”
Vết khâu vẫn chưa lành hẳn, cử động lớn như vậy khiến Nhậm Xuyên đau rớt nước mắt, nhưng nỗi buồn trong lòng lại càng khiến người ta đau thêm. Anh chỉ lặng lẽ thả rơi những hạt châu vàng.
Giống như được đà, sếp Nhậm bấu víu góc chăn, vừa túm vừa cắn, giống như một con Chihuahua mãn kinh.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Giang Hoàn mới hoàn hồn, hắn bước tới kéo chăn bọc Nhậm Xuyên lại trước, không để cái mông lộ ra ngoài nữa.
Hắn cúi người xuống, ghé sát vào tai Nhậm Xuyên, giọng khàn khàn, trầm hơn bình thường rất nhiều: “…Anh cũng rất muốn.”
Sếp Nhậm đang xoắn như một con giòi bỗng dừng lại.
Sếp Giang nói một không hai, hạ xuống cho anh một tối hậu thư: “Xuất viện nhanh lên.”
Sau khi xuất viện, muốn lăn qua lộn lại bao nhiêu cũng được.
Ngay khi Giang Hoàn chuẩn bị nằm xuống giường xếp, Nhậm Xuyên gọi giật lại: “Này.”
Giang Hoàn liền ngồi dậy: “Sao vậy?”
“Ngủ với em chứ.” – Nhậm Xuyên vỗ vỗ giường bệnh, “Lại đây.”
Không phải Giang Hoàn không muốn, nhưng hắn lo lắng: “Anh sợ anh đè lên vết thương của em.”
“Ài, không sao đâu!” – Nhậm Xuyên giả vờ mạnh mẽ, “Hết đau lâu rồi! Khỏi hẳn rồi!”
Anh hết gọi chồng rồi kêu anh, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng Giang Hoàn cũng chịu thua.
Giang Hoàn gần như dùng hết toàn lực kiểm soát mình, cẩn thận leo lên giường bệnh, nằm xuống bên cạnh Nhậm Xuyên.
Không biết đã bao lâu rồi mới ngủ cạnh nhau như thế này, Nhậm Xuyên cảm thấy sự an tâm đã lâu không có, ngoan ngoãn dựa vào trong lồng ngực của Giang Hoàn.
Kể cả vòng tay ôm eo anh mà Giang Hoàn cũng không dám, hắn nghiêng người sang một bên, đặt chóp mũi chạm vào sau gáy Nhậm Xuyên, vừa ngửi vừa hôn lên, tất cả đều là mùi vị quen thuộc.
“Anh.” – Giọng Nhậm Xuyên phát ra từ bóng tối, “Ngủ ngon.”
“Ừm.” – Giang Hoàn lưu luyến nhiệt độ trên người Nhậm Xuyên, đó là thứ mà hắn nhớ thương giữa bao nhiêu đêm cô đơn, “Ngủ ngon.”
Bình thường, sếp Nhậm phải trở mình hơn nửa tiếng rồi mới đi ngủ, không phải vì đau do vết mổ thì là vì suy nhược thần kinh do thuốc, thế này không được, thế kia không được, thế nào cũng phiền phức.
Hôm nay anh xem như ngoan ngoãn, sợ rằng nửa đêm Giang Hoàn sẽ lẻn đi, nên siết chặt áo của hắn, ngủ say rồi vẫn không buông ra.
Hai người sát cạnh nhau, giống như hai con thú nhỏ ôm nhau sưởi ấm trong mùa đông.
Thật là thoải mái, đến mức lúc phải dậy thì cả sếp Nhậm và sếp Giang đều không thể dậy được.
Quân vương không lên triều cũng có lý do cả.
Tình cờ, có một người giáo sư tiến sĩ của trường Đại học Y Dược đến bệnh viện, một cụ già ngoài bảy mươi tuổi, đôi tay đã cứu bao nhiêu mạng người. Thôi Minh Hạo có vinh dự được cùng đi tham quan học hỏi, đi từ phòng bệnh này sang phòng bệnh khác.
Đến trước cửa phòng của Nhậm Xuyên, ăng ten cảnh báo của Thôi Minh Hạo dựng lên. Hắn biết bạn thân mình có cái đức hạnh gì, vì để phòng ngừa nên hắn đã đến cửa trước để nhìn một cái, đúng như dự đoán, trên giường bệnh có hai người vẫn còn đang ngủ.
Giáo sư tiến sĩ đã đi đến đây rồi: “Khi điều trị cho bệnh nhân, chúng ta không nên chỉ quan tâm đến cơ thể của họ, mà còn phải quan tâm đến tâm lý của họ nữa. Dịch vụ phòng bệnh cũng nên khiến cho họ cảm thấy như ở nhà. Tôi nghĩ theo nghề y cũng cần phải… “
Thôi Minh Hạo vội vàng xoay người, dùng cơ thể mình chặn cửa lại: “Chỗ này…”
Các bác sĩ và y tá đều nhìn sang: “Bác sĩ Thôi…”
“Trong phòng bệnh không có ai ạ.” – Mồ hôi trên mặt Thôi Minh Hạo chảy ròng ròng, “Chúng ta qua phòng tiếp theo…”
Mọi người cảm thấy kỳ lạ: “Sao lại không có ai chứ?”
“Không may là.”- Vẻ mặt Thôi Minh Hạo nặng nề, “Họ vừa mới qua đời hôm nay.”
“…”
Qua đời rồi thì còn nói gì được nữa? Các bác sĩ và y tá vội vã đi qua cửa, Thôi Minh Hạo lùi dần về phía cuối hàng. Hắn liếc nhìn hai người đang ngủ say trong phòng, thầm ghi sổ nợ, nếu không mời mình ăn cơm thì không được đâu đấy!
Thôi Minh Hạo vội vàng đuổi theo các bác sĩ y tá ở phía trước, không hiểu sao khóe miệng lại cong lên.
Lúc trước nằm viện một mình lạnh lẽo, một ngày ba bữa có hay không cũng như nhau, mấy ngày không ăn cũng không sao, nhưng bây giờ thì khác. Sếp Nhậm lúc lắc mình, từ lúc có thể ăn được đồ ăn cho người một chút, anh liền có sức lực làm mình làm mẩy.
“Em muốn ăn mì hoành thánh.” – Nhậm Xuyên bắt đầu gọi món trên giường bệnh, “Nhân là tôm đã bóc vỏ, luộc trong nước luộc gà, tốt nhất là có thêm ít tôm khô và chút giấm chua.”
Mặt Giang Hoàn không cảm xúc: “Em thấy anh giống mì hoành thánh không.”
“Muốn ăn mà!” – Nhậm Xuyên khóc lóc, “Em muốn ăn!”
“Được rồi.” – Giang Hoàn đặt bát cháo nóng hổi trên tay xuống, “Để anh xem xem gần đây có bán thức ăn ngoài không.”
Sếp Nhậm đã sớm dò xét tình hình địch: “Trong vòng ba ki-lô-mét có một hàng, không tính phí giao hàng, giao trong vòng ba mươi phút, đến nơi thì vẫn còn nóng hổi.”
Giang Hoàn liếc anh một cái: “Em cố ý.”
“Hehe.” – Nhậm Xuyên cười khúc khích, “Em biết anh tốt nhất mà!”
Trong cuộc đời này, tất cả những mối bận tâm của con người là ngủ ở đâu và ăn cái gì. Sau khi được ăn, sếp Nhậm cứ như được bón phân hóa học, khuôn mặt vốn nhợt nhạt nay lại có chút hồng hào.
Nuôi hơn một tháng, cũng xem như là có thể xuống đất hoạt động một chút.
Giang Hoàn đóng vai trò công cụ hỗ trợ đi lại hình người, đỡ Nhậm Xuyên đi chậm với tốc độ như ốc sên trong hành lang bệnh viện, đi nhanh hơn chút cũng không được. Sếp Nhậm già cỗi bảo vết khâu của mình đau, chân đau, mông đau, trừ cái miệng ra thì không chỗ nào là không đau.
Cực kỳ trùng hợp, hôm đó đang đi trên hành lang bệnh viện thì đụng phải một đôi vợ chồng trẻ, tám con mắt nhìn nhau, phải một lúc sau mới nhận ra.
Lư Nhược Nam kêu lên: “Nhậm Xuyên! Giang Hoàn!”
Cô vui mừng khôn xiết, chạy tới muốn ôm chầm lấy bọn họ: “Aaaaaa-!”
Nhậm Xuyên cũng sửng sốt: “Tiểu thư ếch…”
Lư Nhược Nam xuất viện cách đây ba năm, bây giờ quay lại tái khám lần cuối. Mái tóc ngắn ban đầu đã trở thành tóc dài quá vai, cô ôm lấy cánh tay Cao Húc, hiển nhiên là một cặp vợ chồng son.
Siêu thị ở bệnh viện có bán mì oden và cơm hộp, có một cái bàn ở cửa, họ ngồi xuống đó, trước mặt ai cũng có một chén mì oden, nhìn nhau nói không hết chuyện.
Lư Nhược Nam kinh ngạc tấm tắc: “Thật sự không ngờ hai người chưa xuất viện… đã qua ba năm rồi.”
“Không phải…” – Nhậm Xuyên không biết phải giải thích hiểu lầm như thế nào, “Chuyện này…”
Giang Hoàn im lặng không lên tiếng, lặng lẽ lấy ra những viên tảo biển khó có thể tiêu hóa trong chén mì oden trước mặt, chỉ để lại cho Nhậm Xuyên trứng và đậu phụ vừa ăn.
Nhậm Xuyên trừng mắt nhìn Giang Hoàn, giận mà không dám nói gì. Anh nhìn Lư Nhược Nam và Cao Húc: “Hai người vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe.” – Lư Nhược Nam nở nụ cười hạnh phúc, tay cô vẫn đang đeo chiếc nhẫn kia, “Chúng tôi đang định nhận nuôi một đứa trẻ.”
Nhận nuôi.
Trái tim của Nhậm Xuyên không nặng không nhẹ mà nhói lên.
Lư Nhược Nam kể về cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn của mình. Sau khi trò chuyện vài tiếng đồng hồ, mì oden đã được gọi thêm vài lần.
Trước khi đi, cô nhìn Nhậm Xuyên và Giang Hoàn, đại não thẳng tắp rốt cục tìm ra manh mối: “Hai cậu…”
Nhậm Xuyên nắm lấy tay Giang Hoàn, vui vẻ cười nói: “Chúng tôi bên nhau.”
Lời nói vô tình của tiểu thư ếch nhiều năm trước giờ đã trở thành sự thật.
Có thể thấy rằng bản thân thời gian có rất nhiều ma lực.
Sẽ luôn mang đúng người đến bên cạnh bạn.