Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn (full) - Chương 439 - Giây phút cuối cùng
- Trang Chủ
- Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn (full)
- Chương 439 - Giây phút cuối cùng
Tĩnh Tri thẳng người, đứng ở nơi đó. Cô mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng, mái tóc đen tóc buông xoã ở trên vai. Cô nhìn hắn, khắp người cô lấp lánh như có những hạt mưa bao quanh. Cô đứng không hề nhúc nhích chỉ dùng ánh mắt quan sát tất cả cử động của hắn, ép hắn lâm vào tình cảnh không thể động đậy nổi.
Hắn hơi hí mắt, muốn được nhìn cô kỹ hơn một chút, nhưng lại thấy như bị nhìn qua một lớp sương mù, ngay cả hình dáng của cô thế nào giờ đây hắn cũng không thể nhìn thấy rõ được nữa.
Tĩnh Tri cứ thế nhìn hắn cười, nụ cười và ánh mắt cô giống như liều ma tuý tiếp vào trong cơ thể hắn, làm lóe lên ánh sáng trong trái tim phủ đầy băng giá của hắn.
“Phó Tĩnh Tri, tôi đã sắp chết rồi,” Mạnh Thiệu Tiệm nở nụ cười trong suốt: “Đột nhiên giờ phút này tôi cảm thấy tôi đã hại em quá thê thảm, cho nên, tôi đã quyết định phải nói lời thú tội với em, có như vậy tôi mới thấy được nhẹ lòng: “Tĩnh Tri! Đúng vậy, những bức tranh vẽ em khoả thân là do chính tôi, chính tôi đã buộc An Gia Hoà phải vẽ ra… Những tấm hình cũng là do tôi đã sai người theo dõi em để chụp lại, những lời đồn đại về em và chú Ba, cả chuyện xấu của em cũng là do tôi bịa đặt rồi cho lan truyền rộng rãi ra ngoài…”
“Tại sao anh lại phải làm vậy chứ?”
“Vì muốn Thiệu Đình yêu em, vì muốn nó không thể rời bỏ được em, vì muốn cha mẹ mất đi niềm vui sướng tự hào đối với nó, vì cái chức chủ tịch của Mạnh thị kia…”
Những thân cây trụi lá ở bên ngoài cửa sổ trong màn đêm đen kịt, nhìn giống như những con thú đang giãy giụa trong vòng vây, tiếng mưa rơi tí tách giống như từng nhát từng nhát kiếm sắc bén cắt vào đêm đen mà không sao cắt nổi. Thì ra là như vậy! Thì ra đây chỉ là một chút xíu của những mưu kế nho nhỏ của người khác! Từ những ngày xa xưa đó hắn chính là kẻ đã làm hại cô và Thiệu Đình không thể sống chung với nhau!
Mạnh Thiệu Tiệm nói xong chợt chết lặng đi, sự đau nhức cứ từng đợt từng đợt lan truyền khắp trong thân thể hắn. Nếu như hắn không nín thở, không gắng sức, cứng cỏi kìm nén lại thì chắc chắn đã không thể chống đỡ nổi nữa, mà ngã xụi lơ xuống mặt đất từ lâu rồi.
“Vì muốn để cho Thiệu Đình yêu tôi sao?” Tĩnh Tri quyết hỏi lại cho thật kỹ càng. Đến lúc này cô mới hiểu ra rằng, nếu như ban đầu cô không ly hôn với Thiệu Đình, vậy chắc chắn hai người bọn họ có lẽ vẫn tiếp tục tái diễn cuộc sống như trước. Cô vẫn nhẫn nhịn, anh vẫn tiếp tục làm những chuyện hoa tâm, bọn họ vẫn sống cuộc sống giống như vậy cho đến lúc chết, tiếp tục càng ngày càng xa nhau hơn…
“Thật tốt, thật sự rất tốt! Như vậy xem ra, bản thân tôi đã phải cám ơn anh rồi, cám ơn anh đã làm cho tôi và Thiệu Đình một lòng hướng về nhau để yêu nhau, cám ơn anh đã giúp cho chúng tôi thật sự không thể rời bỏ khỏi nhau!”
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy nước mắt đang tràn ngập trên mi. Mạnh Thiệu Tiệm đã giăng một tấm lưới, mà tấm lưới này đã bắt đầu được giăng ra từ mười năm trước, vậy mà cả cô và Thiệu Đình lại không hề cảm thấy…
“Đã đến nước này thì cũng không cần hỏi nữa, người giật dây để Thiệu Hiên hít thuốc phiện, bố trí để cho anh ấy không thể không đi ZNV, sau đó suýt chết bởi tay thủ hạ của Thiệu Đình, cũng là do một tay anh bày ra đúng không? Bởi vì khi đó cả tôi và Thiệu Đình còn đang trong niềm vui sướng, vì nhà họ Mạnh cũng đã không ngăn trở quấy nhiễu việc hai chúng tôi ở chung một chỗ nữa. Việc Thiệu Đình trở lại Mạnh thị đã làm cho anh không chịu nổi, cho nên anh mới phải bày ra một độc kế như vậy. Tiếp đó, anh đã dùng chính tay tôi để hại anh ấy đến mức thân bại danh liệt, không thể tiếp tục ở lại thành phố này nữa, bị mất hoàn toàn tư cách thừa kế chức danh Chủ tịch Hội đồng quản trị Mạnh thị! Nhưng Mạnh Thiệu Tiệm, mục đích của anh đã đạt được, tại sao anh còn muốn lấy tính mạng của anh ấy!”
Giọng của cô khàn đặc. Tiếng mưa rơi chợt dồn dập, giống như đang có thiên quân vạn mã chạy rất nhanh trong mưa lảo đảo suýt nữa bị ngã gục…
“Tôi đã nói rồi…” Hắn đè bụng lại thật chặt, chợt quay đầu ra ngoài nôn xuống đất. Dưới ánh đèn, gương mặt của hắn lộ rõ một màu tím bầm nhìn rất dọa người: “Thiệu Đình còn sống, làm sao em có thể thuộc về tôi đây?”
Mạnh Thiệu Tiệm nôn xong, người mềm oặt, yếu ớt ngã nhào xuống đất. Trước mắt hắn đã mờ mịt một mảnh, nhìn bóng dáng của cô chỉ còn lại hình dáng mơ hồ, cho dù hắn muốn cố gắng như thế nào, cũng không thể thấy rõ cô được nữa…
Đôi mắt của hắn lúc này nhìn đã càng ngày càng không nhìn thấy rõ ràng được nữa rồi. Nhưng tiếng cười của cô như đầu độc hắn, hắn chậm chạp bước về phía trước mấy bước, như đang ngẩn ngơ nhớ tới tình huống lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Thật ra thì, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng không phải là cái lần hắn suýt nữa lái xe đụng vào cô.
Năm đó cô mới có 12 tuổi, khi ấy Phó Chính Tắc vẫn còn là một nhân vật lớn, hô phong hoán vũ, hắn đến Tịnh Viên làm khách, say rượu muốn ra ngoài cho tỉnh táo. Lúc này ở trong vườn hoa hắn nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc ăn mặc giống như một cậu con trai đang đứng giạng chân ở trên đầu tường, nụ cười rực rỡ như ánh nắng, trong tay cầm một chiếc cung nhỏ rất tinh xảo, nheo một bên mắt đang nhắm chính xác vào ngọn cây…
Hắn có thể không chút cố kỵ, làm tổn thương bất luận kẻ nào mà không chút nương tay, nhưng khi chính bản thân mình đối mặt cô thì lúc ấy hắn mới cảm thấy mình đứng là con người, vẫn còn có tình cảm, vẫn còn có trái tim, lúc ấy hắn mới nhận ra rằng, hắn đang sống, vẫn sống giống như một con người, một con người thực sự…
Tĩnh Tri bước ra khỏi căn phòng. Cô chợt cảm thấy mình như không còn chút sức lực nào nữa. Nghe dứt những lời thú tội của Mạnh Thiệu Tiệm cô có cảm giác chân mình không thể đứng vững nổi nữa. Những đau thương tủi nhục của những ngày xưa cũ chợt bùng dậy. Cảm giác đau đớn không muốn sống nữa khi mất đi người cha, mất đi đứa con đầu làm cô nghẹn thở. Cô chợt thoáng giật mình khi nghe thấy tiếng cánh cửa sổ bị cơn gió thổi đập nhẹ vào tưởng, tưởng như ngày nào đó bị lũ vô lại cạy cửa trêu chọc. Cô như nghe thấy đâu đây văng vẳng tiếng riết róng của Tống Như Mi mỗi khi cô đi làm về muộn. Cô như nhìn thấy những ánh mắt kỳ thị của những người hàng xóm mỗi khi cô lướt qua bên họ. Cô đã thu mình lại để sống, không, cô chỉ tồn tại trên cuộc sống này. bởi vì cô còn mẹ, cô đã hứa với ba ba, sẽ chăm sóc mẹ đến cuối đời… Cô đã gắng vượt lên tất cả để có thể tồn tại được, vì mẹ và cũng vì chính cô!
Có lẽ ông trời đã thấu được nỗi oan ức của cô mà đưa Mạnh Thiệu Hiên đến. Anh giống như một thiên sứ đã cứu vớt cô ra khỏi cuộc sống đầy tủi nhục đó. Chính anh đã buộc cô phải biết đứng thẳng, ngẩng cao đầu, đối chọi với tất cả sự vật xung quanh.
Có thể ngày cô nhận lời làm vợ anh cô chưa thực lòng yêu anh đúng nghĩa như tình cảm của một người con gái đối với một người con trai. Nhưng cô thực sự cảm mến, thực sự ngưỡng mộ anh đã dám vượt lên định kiến của gia đình, đấu tranh cho tình yêu chân chính của mình. Lúc ấy cô như một cánh buồm mỏng manh giữa cuộc đời sóng gió cần một bến đậu an toàn. Cô đã tựa vào bờ vai vững chãi của anh để tĩnh tâm, để lấy lại nghị lực sống mạnh mẽ vốn có của mình…
Mạnh Thiệu Đình xuất hiện đã ngáng trở con đường hạnh phúc của cô và Thiệu Hiên. Nhưng cũng chính vì sự xuất hiện của anh mà cô đã nhìn rõ được trái tim của mình đã từ lâu vẫn chỉ thuộc về mình anh. Cô tưởng rằng mình sẽ không sống nổi khi vượt ngàn dặm xa xôi mang con đến gặp Thiệu Hiên, lại bắt gặp anh đang được một cô gái khác ôm ấp hôn hít…
Cô buồn bã đau đớn quay về nước, Nhưng cô lại không có cảm giác mất mát như khi phải ly hôn với Thiệu Đình. Cô đã tự nhủ, mình phải sống, phải sống cho tốt để nuôi dạy Phi Đồng, đứa con yêu quý, sẽ nuôi dạy con thay cả phần người cha đang ở nước Mỹ xa xôi kia.
Đến cuối cùng, cô mới nhận ra rằng, chính Mạnh Thiệu Đình mới là định mệnh của cô, là niềm hạnh phúc trong cuộc đời này của cô. Giờ đây chưa biết anh sống chết thế nào, nhưng cô nhất định phải kiên cường, phải sống sao cho xứng đáng là người phụ nữ của anh, dịu dàng mà cứng cỏi, mạnh mẽ. Bởi vì cô còn có Phi Đồng, có Tiểu Khả bên cạnh…
Hắn cứ nhìn theo bóng dáng của cô, từng bước từng bước đi xa dần. Cô đã sắp đến ngày sinh, đi bộ đã phải hơi cố gắng… hắn rất muốn cử động, muốn giơ tay ra để chơi đùa với cô, nhưng giờ đây, hắn chỉ còn có một mình, cảm thấy bi thương không thể nói nên lời… Cũng trong giờ phút đó, hắn chợt từ từ quỵ xuống, ngã xoài ra…
Tĩnh Tri thẳng lưng, ngẩng đầu bước đi mạnh mẽ. Cô bước ra khoảng sân bên ngoài bệnh viện. Sau cơn mưa, khí trời trở nên tháng đãng và trong trẻo hơn. Ánh trăng đã bắt đầu tỏa ánh sáng bạc trên con đường nhỏ, cô chợt dừng chân, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao, nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhõm…
TOÀN VĂN HOÀN