Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính - Giang Oori - Chương 55: Em nghĩ mình chịu được..??
- Trang Chủ
- Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính - Giang Oori
- Chương 55: Em nghĩ mình chịu được..??
Đợi Trịnh Thư Mỹ đến, khi cô vẫn chưa hiểu Tạ Tần gọi mình làm gì thì anh đã chụp lấy tay cô, mọi chuyển động giữa hai người như được Tạ Tần tính toán sẵn từng bước, Trịnh Thư Mỹ khi hoàn hồn đã ngồi gọn trong lòng Tạ Tần
“Tạ đàn anh, tôi…tôi muốn về…” Trịnh Thư Mỹ chỉ có thể ấp úng vừa lên tiếng vừa cựa quậy tìm đường thoát ra
“Tôi có thứ cho em xem, ngồi im” Tạ Tần một tay ôm lấy eo Trịnh Thư Mỹ, anh dường như rất thích vòng eo của cô, hai lần đều ôm gọn lấy nó, tay còn lại anh giữ con chuột click màn hình máy tính
Tiếng tách tách của chuột, thu hút sự tò mò của Trịnh Thư Mỹ, cô dù không mấy thoải mái nhưng mắt vẫn theo sự hướng dẫn của anh mà nhìn về màn hình, cô thấy Tạ Tần click vào file chứa rất nhiều tài liệu, anh còn không hề đề phòng cô, hàng loạt cái tên cùng dự án Tạ Tần trữ trong máy đều lần lượt lọt vào mắt Trịnh Thư Mỹ
Góc dưới cùng còn vài tab đang làm dở, mà tiêu đề đều là những thứ cơ mật, mà cái khiến cô chú ý nhiều nhất là dòng chữ mang tiêu đề: Danh sách các thành viên BlackDiamond…. Trịnh Thư Mỹ chỉ cần đọc đến đó đã biết được nội dung phía sau
Thì ra…từ khi 20 tuổi, Tạ Tần đã lên kế hoạch thanh trừng trong hệ thống đế chế lâu đời của Tạ Gia, điều mà cả Tạ Từ Hải hay ông cố của Tạ Tần, người được cho là Công thần của Tạ gia cũng chưa từng làm thế
Trịnh Thư Mỹ từng nghe người nhà họ Tạ nhắc đến, Tạ Tần không giống Tạ Từ Hải mà giống ông cố của mình, Tạ Huy
Tạ Gia thời Tạ Huy là một quý tộc rỗng, bên ngoài vẫn là một quý tộc danh giá người người ngưỡng mộ, nhưng bên trong sớm đã nát bươm do sự chìm đắm trong các thú vui sớm chiều của con cháu Tạ gia lúc bấy giờ
Những nhà chiến lược hay chính trị gia thời đó sớm đã nhận định Tạ Gia chỉ có thể chống chọi được nhiều nhất là 5 năm nữa..
Mãi đến khi Tạ Huy xuất hiện, một người con của vợ lẽ không được xem trọng đã trưởng thành cực kì ngạo nghễ, ông giành lấy gia tộc của mình bằng thế lực bên ngoài rồi thâu tóm Tạ Gia, đưa Tạ Gia bên bờ vực sụp đổ kéo về đất liền..
Và cũng do đó, Tạ Gia đến giờ dù phát triển hùng mạnh là thế, nhưng sớm đã không phải là vị trí độc tôn, Tạ Gia như con sói lớn mang xích ở cổ bị người ta chăn dắt, chỉ cần sói lớn khuỵu chân, đám người nắm dây xích kia chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống nó..
Sau khi Tạ Huy mất, Tạ Gia giao cho con trai ông là Tạ Mẫn Đạt, tiếp đó là Tạ Từ Hải, cả Tạ Mẫn Đạt và Tạ Từ Hải mặc dù là người có năng lực nhưng vẫn không đủ khả năng cắn ngược lại bọn người giữ xích kia
Họ luôn mang tâm thế, dĩ hoà di quý, có phước cùng hưởng có nạn thì chưa chắc cùng nhau chịu, nhưng hiện tại Tạ Gia nói đến hoạ vẫn còn là vấn đề chỉ ở trong tưởng tượng của một số người..
Là chuyện khó có thể xảy ra..
Và Tạ Tần xuất hiện, lí do danh tính Tạ Tần luôn được giấu kín từ khi sinh ra, chính là Tạ Từ Hải nuôi hi vọng, ông đặt cược vào Tạ Tần
Người luôn được nói giống với Tạ Huy, cứng rắn, lãnh khốc, thông minh và điều đặc biệt là Tạ Tần nhẫn tâm và cực kỳ tham vọng..
Ông tin Tạ Tần sẽ lấy lại Tạ Gia, đưa Tạ Gia về sự thuần khiết độc tôn của nhà họ Tạ..
“Nhìn gì đấy…chú ý vào đây đi…” Tạ Tần xốc lại tinh thần của Trịnh Thư Mỹ chỉ bằng vài chữ, cô theo mũi tên trên màn hình tập trung tiêu cự vào đó, trên màn hình hiện lên hình ảnh mà khi Trịnh Thư Mỹ vừa thấy, đồng tử cô đã hưởng ứng mãnh liệt vì kích động
“Cái….cái này là…?!!!!”
Trịnh Thư Mỹ ngồi trước Tạ Tần nên anh không thể nhìn thấy sắc mặt cùng biểu cảm của cô, anh bình thản trả lời cô như chính những gì anh nghe cô hỏi:
“Đây là kết quả khám nghiệm tử thi của tiểu Huệ, tôi biết là phạm pháp khi chưa được gia đình đồng ý nhưng tôi có cách khiến nó trở thành hợp pháp để công bố ra bên ngoài nên tôi muốn cho em xem trước..”
Thấy Trịnh Thư Mỹ im lặng, Tạ Tần sợ cô nhìn không hiểu, anh từ tốn giải thích từng cái một cho cô:
“Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy cô gái này đang mang thai, thai nhi chỉ vừa ba tuần tuổi mà trước đó hồ sơ vụ án gia đình không cho khám nghiệm nên không có kết quả này..”
Tạ Tần ấn vào một page khác, anh tiếp:
“Ở đây còn có kết quả cho thấy trước đó cô ấy từng phá thai và sử dụng thuốc tránh thai quá liều, buồng trứng có dấu hiệu nang và cái thai kia là thai ngoài tử cung..
Tôi cũng đã xem qua lời khai của gia đình, không hề đề cập đến chuyện tiểu Huệ có bạn trai hay những mối quan hệ không lành mạnh, mẹ cô ấy nói cô ấy ngoài việc học chỉ trốn ở trong phòng không hề tiếp xúc với gia đình, và người bạn duy nhất của tiểu Huệ mà họ biết là em..”
Tạ Tần nghiêng đầu hỏi Trịnh Thư Mỹ:
“Mỹ, em nghĩ gì về lời khai này..”
Trịnh Thư Mỹ:….
Vẫn không có âm thanh đáp lại, lần này Tạ Tần biết Trịnh Thư Mỹ có vấn đề rồi, anh lay người cô làm cô giật mình, bấy giờ cô mới mơ hồ đáp lại:
“Tôi…tôi không biết…”
“Em sao thế..?”
Trịnh Thư Mỹ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tôi..hơi sốc..”
“À…” Tạ Tần nhanh chóng tin lời Trịnh Thư Mỹ vì từ đầu anh cũng nghĩ cô sẽ không thể thích ứng ngay được với thông tin này nên anh lại tiếp:
“Tôi cũng điều tra ra, bố của tiểu Huệ hiện tại là bố dượng, ông ta là thầy giáo tiểu học, là người nghiêm khắc, gia trưởng và không hoà hợp được với mọi người xung quanh..”
Tạ Tần chỉ vào tấm ảnh chụp chung ba bốn người nhà tiểu Huệ trên màn hình, anh nói:
“Bố cô ấy đứng giữa mẹ và tiểu Huệ, còn em trai đứng cạnh chị, nhìn vào bức ảnh, chỉ có mẹ tiểu Huệ là cười, tiểu Huệ là con riêng của bà ấy với chồng trước, em là bạn tiểu Huệ, em không biết những thông tin này sao?”
Trịnh Thư Mỹ nửa vầng trán trên đều là mồ hôi, cả người cô đều bị sự lạnh lẽo bất chợt bao trùm, nó khiến cô bất giác nhích sát vào Tạ Tần tìm hơi ấm, cô khẽ gật đầu:
“Tôi..biết, đứa bé kia là em trai cùng mẹ khác cha với tiểu Huệ, là con ruột của người đàn ông kia”
“Ừm..” Tạ Tần gật đầu: “Mối quan hệ của tiểu Huệ và bố dượng cũng không có gì lạ, chỉ là khá xa cách và hầu như không có giao tiếp gì nhiều, nhưng nhiệm vụ đưa đón tiểu Huệ đến trường là của ông ta vì mẹ tiểu Huệ phải làm việc ở công xưởng đến tối muộn mỗi ngày”
Hàng loạt ký ức như thác lũ ùa về trước mắt Trịnh Thư Mỹ, cảnh tượng ở toà án, trước toàn trường, người mẹ khóc nấc lên như thế nào, đứa em ngơ ngác ra sao và những lời bàn tán chỉ trích của mọi người nháo nhào bên tai cô thế nào..
Hiện tại đều rất chân thực xuất hiện bên tai và trong trí nhớ của cô..
Một người không giữ lời hứa khiến một người nữa nằm xuống, một gia đình tiêu tan và một đứa trẻ trong một ngày trở thành trẻ mồ côi..
“Mỹ…em sao vậy..? Thư Mỹ..” Tạ Tần vẫn đang giải thích về lập luận của mình thì phát hiện Trịnh Thư Mỹ không ổn, anh vừa lay vừa gọi cô
“Không sao” Trịnh Thư Mỹ hít một hơi dài, cô hỏi:” Tạ đàn anh, những thông tin này anh tìm được dễ dàng không?”
Tạ Tần vẫn giữ Trịnh Thư Mỹ trong vòng tay, nhưng khoảng khắc đồng tử kia chuyển động, anh cảm nhận được khoảng cách từ ánh mắt kia đến anh lại vô cùng xa vời
“Cũng không khó lắm, nhưng không phải ai muốn tìm cũng được.”
“Vậy…” Trịnh Thư Mỹ đáp lại ánh mắt Tạ Tần, đôi mắt hạnh long lên chứa đầy sự vụn vỡ không thể giấu diếm mà nhìn thẳng vào mắt anh, cô nói:
“Anh đừng đem mấy thứ này ra, xem như anh chưa từng biết đến nó, Tạ đàn anh, anh giúp tôi huỷ chúng đi, đừng để ai tìm thấy chúng nữa..”
Không gian hoàn toàn ngưng đọng, chỉ còn hai cơ thể nóng hầm hập sát gần nhau, giây phút này, Tạ Tần thật không dám tự tin mình hiều rõ về Trịnh Thư Mỹ nữa rồi..
“Em biết rồi..???”
Trịnh Thư Mỹ chẳng bâng khuân giây nào đã thành thật gật đầu đáp lại Tạ Tần, giọng nói cô hoàn toàn bị sự lạnh lẽo vô cảm bao trùm như cô vừa trở về từ hoang tàn bão giông vậy
“Anh đừng hỏi tôi tại sao tôi biết, đến một ngày nào đó tôi nhất định sẽ nói cho anh nghe, nhưng không phải bây giờ”
Một ngày nào đó..???
“Vậy em định làm gì tiếp theo..?”
Trịnh Thư Mỹ hít một hơi bình ổn lại cảm xúc, sau đó mới trả lời:
“Sẽ không tìm được bằng chứng gì đâu, bài luận đó là tôi làm, tiểu Hoa cũng không phải do tôi ép chết, họ cứ làm những gì họ muốn, không có chứng cứ thì đâu lại vào đấy thôi”
“Nhưng trước khi cơn bão đi qua, nó cũng tàn phá không ít và hậu quả vô bờ, em nghĩ mình sẽ chịu được?”
Trịnh Thư Mỹ mỉm cười chua chát, chịu…??
Tạ Tần hỏi câu đó đối với cô quá dư thừa, ba mẹ chết trước mắt, em trai bị bắt đi tù, sảy thai, chồng ngoại tình, bị đàm tiếu, mắng chửi, tiếng xấu nào cô cũng có phần, chưa kể những lần bị mưu sát bất thành nữa..
Có cay đắng nào cô chưa từng trải qua đâu..
Bao nhiêu đó đối với cô chỉ là hạt cát trên sa mạc
“Anh đánh giá tôi hơi cao rồi, tôi không chịu đựng, mà là tôi không quan tâm, vì con người vốn chỉ nghe điều họ muốn nghe, thấy điều họ muốn thấy và tôi..
Dù sống thế nào cũng không thể làm hài lòng tất cả những nhân vật vốn chẳng có quan hệ máu mủ ngoài kia được..”
Trịnh Thư Mỹ ngừng giây lát, cô lướt mắt qua màn hình, nơi kết quả khám nghiệm tử thi của tiểu Hoa vẫn còn đó, từ sâu trong đáy lòng cô gợi lên tư vị tanh tưởi chua xót, Trịnh Thư Mỹ cắn răng, nói:
“Nhưng mà, Tạ đàn anh, tôi nhờ anh một chuyện được không?”
Tạ Tần không suy nghĩ đã gật đầu đồng ý, ở nơi khuấg tầm mắt cả hai, Tạ Tần dùng ngón tay út khẽ cọ vào mu bàn tay của Trịnh Thư Mỹ, miệng thì nói không làm gì, nhưng người luôn khơi màu và thừa nước đục thả câu luôn là Tạ Tần..